Chương 80: Nhà
Mitsuki_hota
13/05/2024
Lúc Tử Hi ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy người kia phi thẳng đến chỗ mình, là một người đàn ông ngũ quan rắn rỏi sắc nét, dù trên người vẫn đang mang tạp dề nhưng sống lưng thẳng tấp cùng gương mặt nghiêm nghị lại khiến người khác phải khiếp sợ dè chừng.
Nếu cô đoán không nhầm thì người này là quân nhân đời thứ bảy của nhà họ Ngụy - Ngụy Lăng.
Nhìn người con gái xinh đẹp vẫn luôn đưa mắt nhìn mình chằm chằm, Nguỵ Lăng có chút ngây người. Tất nhiên anh ta cũng đã nghe được từ ba mình chuyện tìm thấy con gái của người em đã mất tích từ bốn mươi năm trước.
Vậy nhưng, cô gái nhỏ bé trước mặt này thật sự là…em gái của anh ta…
Cảm giác này…sao lại ấm áp trọn vẹn đến như vậy…
Ngụy gia tuy là gia tộc lâu đời, quyền thế trong tay vô cùng lớn mạnh thế nhưng Ngụy lão gia lại chỉ có tổng cộng hai người con, ngoại trừ Ngụy Tố Viên đã mất thì người còn lại chính là Ngụy Thập. Về phần Ngụy Thiên Dao, bà là đứa con duy nhất của người em đã mất trong vụ thảm sát năm đó của Ngụy lão gia, sau này được ông nhận nuôi, yêu thương như con ruột.
Dẫu vậy, cả hai người đều không có lấy một đứa con gái. Nếu Tử Hi là em gái của anh ta thì cô chính là đứa cháu gái duy nhất của nhà họ Ngụy.
Đúng lúc Ngụy Lăng định lên tiếng thì Tạ Mạnh đột nhiên từ trong bếp lao ra, cậu nhìn thấy Tử Hi liền kích động chạy đến, gọi to: “Chị!”
Tử Hi bị tiếng gọi của cậu làm cho giật mình, chỉ là còn chưa kịp cùng cậu em trai yêu quý trao nhau cái ôm thắm thiết thì cô đột nhiên nhìn thấy, từ phía sau Tạ Mạnh thoáng xuất hiện một bóng người, người đó không nói một lời đã nhắm thẳng hướng cô mà ra một quyền ác liệt.
Tử Hi phản ứng nhanh lẹ, lập tức ngửa người, may mắn tránh được một quyền kia.
Thế nhưng người kia dường như không có ý định dừng lại, những đợt công kích cứ thế ngày một kịch liệt hơn, kéo đến như cuồng phong bạo vũ. Cô thậm chí còn không có cơ hội tìm được sơ hở của đối phương.
Mà người trước mặt lại càng đánh càng hăng, chẳng mấy chốc hai người đã giao thủ với nhau hơn mười chiêu. Dù thân thủ rất tốt nhưng Tử Hi đã lâu không luyện tập, chỉ qua chiêu thứ mười ba, bàn tay to lớn của người kia đã đặt ở trên đỉnh đầu cô.
Qua một lúc lâu, bàn tay ấy vẫn không có thêm một chút động tĩnh gì. Tử Hi lúc này mới ngẩn đầu nhìn người trước mặt, đập vào mắt cô là thân hình cao to cùng gương mặt đẹp trai của người đàn ông nọ.
Hắn đang hứng thú nhìn cô chằm chằm, giọng nói không giấu nổi vui sướng: “Đúng là con cháu Ngụy gia, thân thủ rất tốt!”
Vừa dứt lời, Ngụy Thập liền tức giận đi đến, đạp cho hắn một đạp: “Thằng oắt con, ai lại đi chào hỏi em gái như mày hả!”
Ngụy Dịch Quân để mặc cho cha mình mắng chửi, bình thản dùng bàn tay to lớn vẫn luôn đặt trên đỉnh đầu cô, xoa xoa mấy cái: “Em gái nhỏ, chào mừng về nhà!”
Một lời này của hắn làm cho tất cả mọi người bừng tỉnh. Bốn mươi năm qua, bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, cho đến tận ngày hôm nay, cuối cùng cũng có thể có được một cái kết viên mãn.
Từ sau khi mẹ cô qua đời, thứ gọi là “nhà” này vốn chỉ còn trong trí nhớ đã phai nhạt từ lâu, nay lại một lần nữa nghe thấy khiến cô không khỏi có cảm giác bản thân đã quay trở về hai mươi năm trước.
Toàn thân Tử Hi khẽ run một cái, khoé miệng giương lên hạnh phúc, cô mỉm cười đáp lại: “Vâng.”
Cuối cùng cô cũng trở về nhà, là ngôi nhà thuộc về chính cô. Nơi có người cô yêu thương và người yêu thương cô.
Nếu cô đoán không nhầm thì người này là quân nhân đời thứ bảy của nhà họ Ngụy - Ngụy Lăng.
Nhìn người con gái xinh đẹp vẫn luôn đưa mắt nhìn mình chằm chằm, Nguỵ Lăng có chút ngây người. Tất nhiên anh ta cũng đã nghe được từ ba mình chuyện tìm thấy con gái của người em đã mất tích từ bốn mươi năm trước.
Vậy nhưng, cô gái nhỏ bé trước mặt này thật sự là…em gái của anh ta…
Cảm giác này…sao lại ấm áp trọn vẹn đến như vậy…
Ngụy gia tuy là gia tộc lâu đời, quyền thế trong tay vô cùng lớn mạnh thế nhưng Ngụy lão gia lại chỉ có tổng cộng hai người con, ngoại trừ Ngụy Tố Viên đã mất thì người còn lại chính là Ngụy Thập. Về phần Ngụy Thiên Dao, bà là đứa con duy nhất của người em đã mất trong vụ thảm sát năm đó của Ngụy lão gia, sau này được ông nhận nuôi, yêu thương như con ruột.
Dẫu vậy, cả hai người đều không có lấy một đứa con gái. Nếu Tử Hi là em gái của anh ta thì cô chính là đứa cháu gái duy nhất của nhà họ Ngụy.
Đúng lúc Ngụy Lăng định lên tiếng thì Tạ Mạnh đột nhiên từ trong bếp lao ra, cậu nhìn thấy Tử Hi liền kích động chạy đến, gọi to: “Chị!”
Tử Hi bị tiếng gọi của cậu làm cho giật mình, chỉ là còn chưa kịp cùng cậu em trai yêu quý trao nhau cái ôm thắm thiết thì cô đột nhiên nhìn thấy, từ phía sau Tạ Mạnh thoáng xuất hiện một bóng người, người đó không nói một lời đã nhắm thẳng hướng cô mà ra một quyền ác liệt.
Tử Hi phản ứng nhanh lẹ, lập tức ngửa người, may mắn tránh được một quyền kia.
Thế nhưng người kia dường như không có ý định dừng lại, những đợt công kích cứ thế ngày một kịch liệt hơn, kéo đến như cuồng phong bạo vũ. Cô thậm chí còn không có cơ hội tìm được sơ hở của đối phương.
Mà người trước mặt lại càng đánh càng hăng, chẳng mấy chốc hai người đã giao thủ với nhau hơn mười chiêu. Dù thân thủ rất tốt nhưng Tử Hi đã lâu không luyện tập, chỉ qua chiêu thứ mười ba, bàn tay to lớn của người kia đã đặt ở trên đỉnh đầu cô.
Qua một lúc lâu, bàn tay ấy vẫn không có thêm một chút động tĩnh gì. Tử Hi lúc này mới ngẩn đầu nhìn người trước mặt, đập vào mắt cô là thân hình cao to cùng gương mặt đẹp trai của người đàn ông nọ.
Hắn đang hứng thú nhìn cô chằm chằm, giọng nói không giấu nổi vui sướng: “Đúng là con cháu Ngụy gia, thân thủ rất tốt!”
Vừa dứt lời, Ngụy Thập liền tức giận đi đến, đạp cho hắn một đạp: “Thằng oắt con, ai lại đi chào hỏi em gái như mày hả!”
Ngụy Dịch Quân để mặc cho cha mình mắng chửi, bình thản dùng bàn tay to lớn vẫn luôn đặt trên đỉnh đầu cô, xoa xoa mấy cái: “Em gái nhỏ, chào mừng về nhà!”
Một lời này của hắn làm cho tất cả mọi người bừng tỉnh. Bốn mươi năm qua, bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, cho đến tận ngày hôm nay, cuối cùng cũng có thể có được một cái kết viên mãn.
Từ sau khi mẹ cô qua đời, thứ gọi là “nhà” này vốn chỉ còn trong trí nhớ đã phai nhạt từ lâu, nay lại một lần nữa nghe thấy khiến cô không khỏi có cảm giác bản thân đã quay trở về hai mươi năm trước.
Toàn thân Tử Hi khẽ run một cái, khoé miệng giương lên hạnh phúc, cô mỉm cười đáp lại: “Vâng.”
Cuối cùng cô cũng trở về nhà, là ngôi nhà thuộc về chính cô. Nơi có người cô yêu thương và người yêu thương cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.