Chương 75: Thân thế
Mitsuki_hota
07/05/2024
Vừa ra đến phòng khách, Tử Hi bất ngờ nhìn thấy rất nhiều người đang ngồi ở sofa, nhất thời cô không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể đúng im một chỗ.
Ban nãy cô cứ nghĩ là con hàng Lục Hàn Đông lại chạy sang tìm vợ, còn tốt bụng chuẩn bị thêm cho cậu ta một ly nước ép. Nhưng bây giờ đột nhiên nhớ ra cậu ta vốn đã bay ra nước ngoài xử lí công việc từ mấy hôm trước rồi.
Khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy cô, Ngụy Thập lập tức đứng bật dậy, kinh ngạc mở to mắt.
Tử Hi bị hành động của ông dọa cho hoảng sợ lùi về sau mấy bước. Chỉ là, khi đã nhìn rõ được gương mặt người đàn ông đó, tròng mắt cô đột nhiên co rút lại, người đàn ông trước mặt này sao lại có chút giống…mẹ cô!
Ngụy Thập nhìn thấy hành động của cô gái nhỏ, nhận ra bản thân đã quá kích động, ông nói: “Cô bé, đừng sợ, ta…có thể nói chuyện với cháu một chút không?”
Tử Hi có chút dè chừng hỏi lại: “Ngài…muốn nói chuyện gì?”
Nguỵ Thập chỉ vừa mở miệng, Nguỵ Thiên Dao đã có cảm giác không lành. Nhưng bà còn chưa kịp ngăn lại đã nghe ông nói: “Cháu có muốn làm xét nghiệm ADN với ta không?”
Bầu không khí căng thẳng bỗng chốc rơi vào im lặng…
Nguỵ Thiên Dao nhéo nhéo mi tâm, người anh này của bà là quân nhân, trước nay ăn nói đều rất thẳng thắn, khiến bà có chút…bất lực.
Cuối cùng, bà lên tiếng phá tan bầu không khí quỷ dị này: “Chúng ta xin lỗi vì đã làm cháu sợ hãi…”
“Hôm nay lúc nhìn thấy bức ảnh Mạnh Mạnh chụp…ta cảm thấy cháu và mẹ ta lúc còn trẻ vô cùng giống nhau. Hơn bốn mươi năm trước, Nguỵ gia suy tàn, chị gái ta lúc ấy chỉ mới năm tuổi, bị nhấn chìm trong biển lửa.”
“…Chúng ta vốn luôn tin rằng chị ấy vẫn còn sống, khi nhìn thấy cháu…ta nghĩ cháu chính là con của chị ấy…”
Tử Hi bị những lời nói của bà làm cho khiếp sợ, thân thế của mẹ cô luôn là thứ khiến cô phải suy nghĩ. Nhưng vì mẹ cô khi xưa đã mất đi toàn bộ kí ức, lại không đủ khả năng tìm lại gia đình, thế nên bọn họ cũng dần không nhắc đến chuyện này nữa.
Nhưng cô ngàn lần vạn lần cũng không thể ngờ rằng, mẹ cô thế mà lại có quan hệ với Nguỵ gia?
Ngụy gia --- gia tộc hùng mạnh lâu đời bật nhất Đế quốc, chỉ dùng mười năm để phục hưng sau sự suy tàn bốn mươi năm trước, nổi tiếng đến đỗi được kể như một giai thoại trong giới quý tộc.
Tuy nhiên, sau sự việc làm chấn động toàn Đế quốc năm đó, Ngụy gia rất ít khi lộ diện ở bên ngoài, ngay đến tin tức của con cháu trong nhà cũng được bảo vệ rất kĩ lưỡng.
Nếu không phải Tạ Mạnh chính miệng nói với cô, cậu là thế hệ thứ bảy của Ngụy gia, là cháu của Ngụy lão tướng quân - Ngụy Dịch. Cô còn cho rằng, gia tộc lừng lẫy này thật sự chỉ là một truyền thuyết.
Nguỵ Thiên Dao nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt cô, đột nhiên có người đến trước mặt tự nhận là người thân thất lạc nhiều năm, ngay đến bà cũng cảm thấy khó hiểu huống hồ là một đứa trẻ chỉ mới ngoài hai mươi.
Bà cố trấn tỉnh lại bản thân, đưa tay chỉ vào sợi dây chuyền ngọc bích đang lấp ló trên cổ cô.
Nguỵ Thập bị hành động này làm cho chú ý, ông cũng lấy ra một sợi dây chuyền ngọc bích có hình thù kì lạ, mảnh ngọc ấy giống như…bị bẻ ra…
Tạ Mạnh khó khăn đem hai mảnh ngọc ráp lại với nhau.
Khoảnh khắc hai mảnh ghép vừa khít tạo ra một khối ngọc hoàn chỉnh, trái tim Tử Hi như nhảy khỏi lòng ngực.
Lúc tìm đến cô, Nguỵ Thập cũng chỉ nắm trong tay năm sáu phần, nhưng bây giờ…kể cả không làm xét nghiệm ông cũng có thể hoàn toàn chắc chắn.
Vào thời điểm then chốt này, Lưu quản gia đột nhiên phá cửa xong vào: “Tử tiểu thư, Tiểu thiếu gia xảy ra chuyện rồi!”
Ban nãy cô cứ nghĩ là con hàng Lục Hàn Đông lại chạy sang tìm vợ, còn tốt bụng chuẩn bị thêm cho cậu ta một ly nước ép. Nhưng bây giờ đột nhiên nhớ ra cậu ta vốn đã bay ra nước ngoài xử lí công việc từ mấy hôm trước rồi.
Khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy cô, Ngụy Thập lập tức đứng bật dậy, kinh ngạc mở to mắt.
Tử Hi bị hành động của ông dọa cho hoảng sợ lùi về sau mấy bước. Chỉ là, khi đã nhìn rõ được gương mặt người đàn ông đó, tròng mắt cô đột nhiên co rút lại, người đàn ông trước mặt này sao lại có chút giống…mẹ cô!
Ngụy Thập nhìn thấy hành động của cô gái nhỏ, nhận ra bản thân đã quá kích động, ông nói: “Cô bé, đừng sợ, ta…có thể nói chuyện với cháu một chút không?”
Tử Hi có chút dè chừng hỏi lại: “Ngài…muốn nói chuyện gì?”
Nguỵ Thập chỉ vừa mở miệng, Nguỵ Thiên Dao đã có cảm giác không lành. Nhưng bà còn chưa kịp ngăn lại đã nghe ông nói: “Cháu có muốn làm xét nghiệm ADN với ta không?”
Bầu không khí căng thẳng bỗng chốc rơi vào im lặng…
Nguỵ Thiên Dao nhéo nhéo mi tâm, người anh này của bà là quân nhân, trước nay ăn nói đều rất thẳng thắn, khiến bà có chút…bất lực.
Cuối cùng, bà lên tiếng phá tan bầu không khí quỷ dị này: “Chúng ta xin lỗi vì đã làm cháu sợ hãi…”
“Hôm nay lúc nhìn thấy bức ảnh Mạnh Mạnh chụp…ta cảm thấy cháu và mẹ ta lúc còn trẻ vô cùng giống nhau. Hơn bốn mươi năm trước, Nguỵ gia suy tàn, chị gái ta lúc ấy chỉ mới năm tuổi, bị nhấn chìm trong biển lửa.”
“…Chúng ta vốn luôn tin rằng chị ấy vẫn còn sống, khi nhìn thấy cháu…ta nghĩ cháu chính là con của chị ấy…”
Tử Hi bị những lời nói của bà làm cho khiếp sợ, thân thế của mẹ cô luôn là thứ khiến cô phải suy nghĩ. Nhưng vì mẹ cô khi xưa đã mất đi toàn bộ kí ức, lại không đủ khả năng tìm lại gia đình, thế nên bọn họ cũng dần không nhắc đến chuyện này nữa.
Nhưng cô ngàn lần vạn lần cũng không thể ngờ rằng, mẹ cô thế mà lại có quan hệ với Nguỵ gia?
Ngụy gia --- gia tộc hùng mạnh lâu đời bật nhất Đế quốc, chỉ dùng mười năm để phục hưng sau sự suy tàn bốn mươi năm trước, nổi tiếng đến đỗi được kể như một giai thoại trong giới quý tộc.
Tuy nhiên, sau sự việc làm chấn động toàn Đế quốc năm đó, Ngụy gia rất ít khi lộ diện ở bên ngoài, ngay đến tin tức của con cháu trong nhà cũng được bảo vệ rất kĩ lưỡng.
Nếu không phải Tạ Mạnh chính miệng nói với cô, cậu là thế hệ thứ bảy của Ngụy gia, là cháu của Ngụy lão tướng quân - Ngụy Dịch. Cô còn cho rằng, gia tộc lừng lẫy này thật sự chỉ là một truyền thuyết.
Nguỵ Thiên Dao nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt cô, đột nhiên có người đến trước mặt tự nhận là người thân thất lạc nhiều năm, ngay đến bà cũng cảm thấy khó hiểu huống hồ là một đứa trẻ chỉ mới ngoài hai mươi.
Bà cố trấn tỉnh lại bản thân, đưa tay chỉ vào sợi dây chuyền ngọc bích đang lấp ló trên cổ cô.
Nguỵ Thập bị hành động này làm cho chú ý, ông cũng lấy ra một sợi dây chuyền ngọc bích có hình thù kì lạ, mảnh ngọc ấy giống như…bị bẻ ra…
Tạ Mạnh khó khăn đem hai mảnh ngọc ráp lại với nhau.
Khoảnh khắc hai mảnh ghép vừa khít tạo ra một khối ngọc hoàn chỉnh, trái tim Tử Hi như nhảy khỏi lòng ngực.
Lúc tìm đến cô, Nguỵ Thập cũng chỉ nắm trong tay năm sáu phần, nhưng bây giờ…kể cả không làm xét nghiệm ông cũng có thể hoàn toàn chắc chắn.
Vào thời điểm then chốt này, Lưu quản gia đột nhiên phá cửa xong vào: “Tử tiểu thư, Tiểu thiếu gia xảy ra chuyện rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.