Chương 41: An Lão Gia Tức Giận
Hạnh Bún Bò
12/09/2023
" ĐOÀNGGG......''
Tiếng súng vang lên ngay sau đó lập tức rơi xuống.
Sao lại như thế ? Tại sao?
Con có bị ngốc không ?
Đường Hân không biết từ khi nào mà đã đứng chắn trước mặt cô.
" Hân Nhi...''
An Liễu buông thõng tay, bà chạy vội ôm lấy đứa con gái của mình , nước mắt cứ thế tuôn rơi.
" Mẹ...''
Đường Hân nở nụ cười yếu ớt gọi.
" Mẹ đây , mẹ đây .. là mẹ sai ! Mẹ xin lỗi ! Mẹ xin lỗi ! Sao con lại ngốc như vậy ?''
Nhẹ nhàng nâng cánh tay đầy máu của mình lên vuốt ve khuôn mặt của mẹ,cô mỉm cười. Hơi thở có chút khó khăn.
" Mẹ ... người hãy... buông.. bỏ quá khứ được.. được không? Con..con không muốn ...mẹ cứ tiếp.. tục mắc... sai lầm . Mẹ ..đồng ý ...với con nhé...''
'' Mẹ .. Mẹ đồng ý .''
'' Con.. muốn.. nói.. với..mẹ ..rằng :" Con..con.. yêu.. m.. ẹ .''
" HÂN NHI... HÂN NHI ,CON TỈNH LẠI ,CON KHÔNG ĐƯỢC LÀM MẸ SỢ . HUHU... HÂN NHI CON MAU MỞ MẮT RA CHO MẸ Á ...A...a ''
Đường Hân đã chút hơi thở cuối cùng , An Liễu như phát điên bà ta gào khóc trong vô vọng, tiếng lòng thật thương tâm.
Long Thần ôm chặt lấy An Nhiên ,anh cảm nhận được cơ thể cô không ngừng run rẩy. Anh vuốt nhẹ lưng như một lời an ủi trấn an tinh thần cô.
" Có anh ở đây rồi ! Đừng sợ ! ''
Nghe được những lời này cô thực sự rất cảm động , nó chân thành và sâu sắc hơn bao lời hoa mỹ.
" Em và con không sợ , chúng ta đều không sợ ''
.....
" Con tôi chết rồi ! chết vì cô ... hừm .. tao phải giết mày... phải giết mày. Đúng phải giết mày ...haha.....''
An Liễu sau khi chính tay giết chết con gái mình thì đã bị cảnh sát bắt giữ ngay sau đó. Bà ta điên cuồng không ngừng gào thét .
Trong cơn mơ bà ta lại gặp được đứa con gái của mình, bà vội chạy lại nắm lấy tay Đường Hân chỉ thấy cô ấy mỉm cười thê lương . Đường Hân ôm trầm lấy bà nước mắt rơi khỏi hốc mắt.
" Mẹ ơi ..Hân Hân phải đi rồi ! Mẹ đừng buồn như thế con sẽ không yên tâm đâu. Mẹ .. người hãy sống thật tốt .. thật tốt thay cho phần con nữa mẹ nhé ! Con yêu mẹ ..''
" Không Hân Nhi ..Hân Nhi con không được đi .. không được..huhu .. mẹ xin lỗi là tại mẹ , tất cả đều là lỗi của mẹ ..huhu..''
" Mẹ ..Tạm biệt''
An Liễu nhìn thân ảnh Đường Hân đang tan dần trong không khí bà ta kêu gào thảm thiết ,sau một hồi bà ta lại thấy có người xuất hiện . Vốn nghĩ là con gái quay lại gặp mình , miệng nở nụ cười hớn hở.
Nhưng khi họ đến gần bà ta như không tin vào mắt mình, chân tay không tự chủ run lên bần bật.
" Hai...hai người...hai người..sao lại ở đây? Hân Nhi của tôi đâu? ''
Hai người kia thân thể dính đầy máu , miệng nở nụ cười quỷ dị.
" Trả mạng cho chúng tôi , trả mạng đây ! An Liễu mau trả mạng cho chúng tôi ''
" Á.... KHÔNG.. KHÔNG PHẢI TÔI .An Tĩnh là hai người tự chuốc lấy không phải tôi ... không phải tôi .''
'' TRẢ MẠNG ĐÂY ''
" Á... KHÔNG..''
Giật mình thoát khỏi giấc mơ , cả người mồ hôi nhễ nhại nhưng lại không ngừng run rẩy. Bà ta mở mắt nhìn xung quanh phòng giam , không gian tĩnh mịch khiến bà ta sợ hãi không tự chủ lùi lại phía góc tường ngồi co ro. Ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh như đang có thứ gì đang rình rập, chỉ cần bà ta lơ là thì lập tức bị tấn công.
Không lâu sau đó An Liễu đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần của thành phố.
Mọi chuyện đã im lặng được một thời gian. Cũng chẳng ai còn nhớ đến cái tên An Liễu nữa .
Nhưng...
" Chuyện lớn như thế sao con dám giấu ông nội hả ? Đủ lông đủ cánh rồi không cần đến ông già này nữa phải không ?''
" Ông ơi ..Con xin lỗi ông mà . nhưng mọi chuyện không phải như ông nghĩ đâu , thật đấy ''
An Nhiên khẳng định chắc chắn như kiểu nó chính là như thế.
" Ồ.. Thế ra ý cháu là ông già rồi nên lẩm cẩm?''
Ông nội tức giận nói móc.
" Ây ya...Ông à , cháu làm sao mà dám có ý đó.. chỉ là mọi chuyện đã qua thì hãy cứ để cho nó trôi qua một cách yên bình được không ông nội ?''
'' Cháu vậy mà cùng vợ mình lừa gạt ông bao lâu nay ?''
Ông nội quay qua cháu rể - Long Thần chất vấn.
Bị ánh mắt chết chóc của ông nội chĩa vào anh không tự chủ rùng mình một cái,sau đó liền nhanh chóng chấn chỉnh lại.
'' Cháu xin lỗi ông nội , cháu đảm bảo sẽ không có lần sau ạ''
Thấy ông nội có vẻ đã như nguôi ngoai , An Nhiên và Long Thần mới mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.
Quỳ được một lúc ông nội cũng đại xá cho hai vợ chồng được phép đứng lại ghế ngồi.
Tiếng súng vang lên ngay sau đó lập tức rơi xuống.
Sao lại như thế ? Tại sao?
Con có bị ngốc không ?
Đường Hân không biết từ khi nào mà đã đứng chắn trước mặt cô.
" Hân Nhi...''
An Liễu buông thõng tay, bà chạy vội ôm lấy đứa con gái của mình , nước mắt cứ thế tuôn rơi.
" Mẹ...''
Đường Hân nở nụ cười yếu ớt gọi.
" Mẹ đây , mẹ đây .. là mẹ sai ! Mẹ xin lỗi ! Mẹ xin lỗi ! Sao con lại ngốc như vậy ?''
Nhẹ nhàng nâng cánh tay đầy máu của mình lên vuốt ve khuôn mặt của mẹ,cô mỉm cười. Hơi thở có chút khó khăn.
" Mẹ ... người hãy... buông.. bỏ quá khứ được.. được không? Con..con không muốn ...mẹ cứ tiếp.. tục mắc... sai lầm . Mẹ ..đồng ý ...với con nhé...''
'' Mẹ .. Mẹ đồng ý .''
'' Con.. muốn.. nói.. với..mẹ ..rằng :" Con..con.. yêu.. m.. ẹ .''
" HÂN NHI... HÂN NHI ,CON TỈNH LẠI ,CON KHÔNG ĐƯỢC LÀM MẸ SỢ . HUHU... HÂN NHI CON MAU MỞ MẮT RA CHO MẸ Á ...A...a ''
Đường Hân đã chút hơi thở cuối cùng , An Liễu như phát điên bà ta gào khóc trong vô vọng, tiếng lòng thật thương tâm.
Long Thần ôm chặt lấy An Nhiên ,anh cảm nhận được cơ thể cô không ngừng run rẩy. Anh vuốt nhẹ lưng như một lời an ủi trấn an tinh thần cô.
" Có anh ở đây rồi ! Đừng sợ ! ''
Nghe được những lời này cô thực sự rất cảm động , nó chân thành và sâu sắc hơn bao lời hoa mỹ.
" Em và con không sợ , chúng ta đều không sợ ''
.....
" Con tôi chết rồi ! chết vì cô ... hừm .. tao phải giết mày... phải giết mày. Đúng phải giết mày ...haha.....''
An Liễu sau khi chính tay giết chết con gái mình thì đã bị cảnh sát bắt giữ ngay sau đó. Bà ta điên cuồng không ngừng gào thét .
Trong cơn mơ bà ta lại gặp được đứa con gái của mình, bà vội chạy lại nắm lấy tay Đường Hân chỉ thấy cô ấy mỉm cười thê lương . Đường Hân ôm trầm lấy bà nước mắt rơi khỏi hốc mắt.
" Mẹ ơi ..Hân Hân phải đi rồi ! Mẹ đừng buồn như thế con sẽ không yên tâm đâu. Mẹ .. người hãy sống thật tốt .. thật tốt thay cho phần con nữa mẹ nhé ! Con yêu mẹ ..''
" Không Hân Nhi ..Hân Nhi con không được đi .. không được..huhu .. mẹ xin lỗi là tại mẹ , tất cả đều là lỗi của mẹ ..huhu..''
" Mẹ ..Tạm biệt''
An Liễu nhìn thân ảnh Đường Hân đang tan dần trong không khí bà ta kêu gào thảm thiết ,sau một hồi bà ta lại thấy có người xuất hiện . Vốn nghĩ là con gái quay lại gặp mình , miệng nở nụ cười hớn hở.
Nhưng khi họ đến gần bà ta như không tin vào mắt mình, chân tay không tự chủ run lên bần bật.
" Hai...hai người...hai người..sao lại ở đây? Hân Nhi của tôi đâu? ''
Hai người kia thân thể dính đầy máu , miệng nở nụ cười quỷ dị.
" Trả mạng cho chúng tôi , trả mạng đây ! An Liễu mau trả mạng cho chúng tôi ''
" Á.... KHÔNG.. KHÔNG PHẢI TÔI .An Tĩnh là hai người tự chuốc lấy không phải tôi ... không phải tôi .''
'' TRẢ MẠNG ĐÂY ''
" Á... KHÔNG..''
Giật mình thoát khỏi giấc mơ , cả người mồ hôi nhễ nhại nhưng lại không ngừng run rẩy. Bà ta mở mắt nhìn xung quanh phòng giam , không gian tĩnh mịch khiến bà ta sợ hãi không tự chủ lùi lại phía góc tường ngồi co ro. Ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh như đang có thứ gì đang rình rập, chỉ cần bà ta lơ là thì lập tức bị tấn công.
Không lâu sau đó An Liễu đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần của thành phố.
Mọi chuyện đã im lặng được một thời gian. Cũng chẳng ai còn nhớ đến cái tên An Liễu nữa .
Nhưng...
" Chuyện lớn như thế sao con dám giấu ông nội hả ? Đủ lông đủ cánh rồi không cần đến ông già này nữa phải không ?''
" Ông ơi ..Con xin lỗi ông mà . nhưng mọi chuyện không phải như ông nghĩ đâu , thật đấy ''
An Nhiên khẳng định chắc chắn như kiểu nó chính là như thế.
" Ồ.. Thế ra ý cháu là ông già rồi nên lẩm cẩm?''
Ông nội tức giận nói móc.
" Ây ya...Ông à , cháu làm sao mà dám có ý đó.. chỉ là mọi chuyện đã qua thì hãy cứ để cho nó trôi qua một cách yên bình được không ông nội ?''
'' Cháu vậy mà cùng vợ mình lừa gạt ông bao lâu nay ?''
Ông nội quay qua cháu rể - Long Thần chất vấn.
Bị ánh mắt chết chóc của ông nội chĩa vào anh không tự chủ rùng mình một cái,sau đó liền nhanh chóng chấn chỉnh lại.
'' Cháu xin lỗi ông nội , cháu đảm bảo sẽ không có lần sau ạ''
Thấy ông nội có vẻ đã như nguôi ngoai , An Nhiên và Long Thần mới mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.
Quỳ được một lúc ông nội cũng đại xá cho hai vợ chồng được phép đứng lại ghế ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.