Chương 35: Đường Hân Cô Sai Rồi
Hạnh Bún Bò
12/09/2023
Khoảng thời gian này cả hai người đều cảm nhận được trái tim mình không ngừng rung động vì đối phương. An Nhiên thì ngày một yêu anh nhiều hơn cũng vì thế mà tâm trạng cũng thoải mái hẳn.
Thấy cô không còn bài xích mình nữa Long Thần rất vui . Anh sẽ từ từ thu phục vợ yêu.
An Nhiên vừa tắm xong đang ngồi ở bên mép giường sấy tóc . Long Thần mở cửa phòng rất tự nhiên tiến về phía chiếc giường lớn nhẹ nhàng hạ mông xuống ngồi cạnh cô.
" Để anh sấy tóc cho. Lần sau không được đi tắm một mình nữa biết chưa ?"
An Nhiên xoay mặt lại nhìn anh mỉm cười lộ hàm răng trắng sứ . Cô tinh nghịch nói.
" Em tắm với con mà ."
Long Thần hôn nhẹ lên môi.
" Nhưng không có anh thì vẫn là một mình . Vậy nên.. từ nay về sau chúng ta cùng tắm chung nhé ^..^ ."
An Nhiên tất nhiên là không chấp nhận rồi , ở với nhau bao lâu nay chẳng nhẽ cô lại không biết anh đang có suy nghĩ gì được.
" Chuyện này để sau hãy nói. Ngày mai em muốn đi chơi. Anh đồng ý nhé !"
Lại là cái biểu cảm chết tiệt này.
Em như thế sao anh chịu nổi đây ?
Thực sự là chỉ muốn lăn giường ngay với em lúc này .
Nắm bắt được cơ hội tốt Long Thần khẽ nói.
" Được thôi ."
An Nhiên vui sướng chồm người ôm lấy anh miệng ríu rít.
" Cảm ơn ... Ông xã ."
Long Thần nở nụ cười gian manh.
" Với một điều kiện ."
An Nhiên rời khỏi người anh,đôi mắt long lanh nhìn anh thắc mắc.
"Là điều kiện gì ?"
Kéo cả cơ thể cô ngồi lên đùi săn chắc của mình ,bàn tay đặt lên bụng nhẹ nhàng xoa ánh mắt không giấu được sự yêu thương sủng nịnh.
" Cho anh ngủ cùng hai mẹ con nhé ?"
An Nhiên giật nảy mình . Ánh mắt nhìn anh chứa đầy sự nghi ngờ.
Anh mà có ý tốt muốn ngủ thôi à ? Sói muôn đời vẫn là sói .
" Thật là chỉ ngủ?"
Long Thần trả lời chắc nịch không chứa đựng tạp niệm, không giả trân chút nào trong câu nói.
" Thật mà. Em phải tin anh chứ!"
Nhưng ...
An Nhiên cô là ai mà lại tin mấy cái lời lẽ ấy.
Mình không được mềm lòng phải cứng rắn , không được để anh mua chuộc bằng lời nói nữa.
Nhưng khi lời bay ra khỏi miệng thì lại là...
" Ngủ thì ngủ...Dẫu sao giường cũng rất rộng."
Thế là từ hôm đó Long Thần dọn hết đồ dùng của mình sang phòng cô định cư luôn , chắc sẽ nhập khẩu ở phòng cô luôn cũng nên.
Ở một nơi khác ..
" Thì ra Tiêu Nhiên lại chính là An Nhiên năm xưa sao ? Con không đoán được đấy."
Người phụ nữ tuổi trung niên kia khẽ cười nham hiểm.
" Đã quen biết nhau vậy thì càng dễ hành động hơn. Một mũi tên trúng hai đích, chúng ta không phải tốn công sức nhiều..haha ..."
Đoạn bà nắm lấy tay con gái.
" Hân Hân ,con sau này nhất định phải nắm chắc cây tiền nhà họ Long kia nghe không ? "
Cô gái trẻ cười độc ác nhìn vào người phụ nữ hay nói cách khác chính là mẹ của cô ta.
" Con chắc chắn sẽ có hết tất cả những gì thuộc về anh ta . Tất nhiên là kể cả anh ta nữa. Thứ con không có được thì đừng hòng ai có được nó... hừm."
Người phụ nữ khẽ cười sau đó lại rơi vào suy tư.
" Con gái mẹ thông minh nhưng An Nhiên đấy cũng không phải dạng vừa , nó trốn kỹ như thế bây giờ lại là con dâu của Long Lâm..e rằng khó xử lý nó rồi."
Cô gái trẻ tự tin trả lời.
" Con đã có cách riêng của mình... Mẹ đừng lo lắng sẽ rất nhanh già .''
Người phụ nữ cười sảng khoái một cách phóng đại. Ngay sau khi nụ cười tắt bà ta như trở thành một con người khác vậy , chính là như một con quái vật rình rập con mồi , khiến đối phương cũng phải e dè.
" Haha...Con tự tin như thế sao còn đến đây ? Đừng tự vả vào mặt mình như thế chứ con gái yêu, vả vào mặt mình tuy không đau nhưng nhục nhã lắm biết không?''
Cô gái trẻ trong lòng đã sớm tức giận đến muốn giết người nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không vấn đề gì.
" Cảm ơn mẹ đã chỉ dạy. Con sẽ luôn nhớ lời mẹ."
Bà ta tựa lưng vào ghế sofa ,tay đặt tùy tiện lên thành ghế ,đôi mắt nhắm hờ.
" Đường Hân cô đã sai khi đối đầu với tôi.''
Phải cô gái đó chính là Đường Hân , mẹ cô ta chính là An Liễu - con nuôi của An Triết.
Đường Hân cũng chẳng mảy may quan tâm đến những lời bà ta nói,tay vớ lấy túi xách đứng dậy. Trước khi rời khỏi không quên nói một câu đầy khiêu khích và thách thức.
" Mẹ chắc chứ?''
Thấy cô không còn bài xích mình nữa Long Thần rất vui . Anh sẽ từ từ thu phục vợ yêu.
An Nhiên vừa tắm xong đang ngồi ở bên mép giường sấy tóc . Long Thần mở cửa phòng rất tự nhiên tiến về phía chiếc giường lớn nhẹ nhàng hạ mông xuống ngồi cạnh cô.
" Để anh sấy tóc cho. Lần sau không được đi tắm một mình nữa biết chưa ?"
An Nhiên xoay mặt lại nhìn anh mỉm cười lộ hàm răng trắng sứ . Cô tinh nghịch nói.
" Em tắm với con mà ."
Long Thần hôn nhẹ lên môi.
" Nhưng không có anh thì vẫn là một mình . Vậy nên.. từ nay về sau chúng ta cùng tắm chung nhé ^..^ ."
An Nhiên tất nhiên là không chấp nhận rồi , ở với nhau bao lâu nay chẳng nhẽ cô lại không biết anh đang có suy nghĩ gì được.
" Chuyện này để sau hãy nói. Ngày mai em muốn đi chơi. Anh đồng ý nhé !"
Lại là cái biểu cảm chết tiệt này.
Em như thế sao anh chịu nổi đây ?
Thực sự là chỉ muốn lăn giường ngay với em lúc này .
Nắm bắt được cơ hội tốt Long Thần khẽ nói.
" Được thôi ."
An Nhiên vui sướng chồm người ôm lấy anh miệng ríu rít.
" Cảm ơn ... Ông xã ."
Long Thần nở nụ cười gian manh.
" Với một điều kiện ."
An Nhiên rời khỏi người anh,đôi mắt long lanh nhìn anh thắc mắc.
"Là điều kiện gì ?"
Kéo cả cơ thể cô ngồi lên đùi săn chắc của mình ,bàn tay đặt lên bụng nhẹ nhàng xoa ánh mắt không giấu được sự yêu thương sủng nịnh.
" Cho anh ngủ cùng hai mẹ con nhé ?"
An Nhiên giật nảy mình . Ánh mắt nhìn anh chứa đầy sự nghi ngờ.
Anh mà có ý tốt muốn ngủ thôi à ? Sói muôn đời vẫn là sói .
" Thật là chỉ ngủ?"
Long Thần trả lời chắc nịch không chứa đựng tạp niệm, không giả trân chút nào trong câu nói.
" Thật mà. Em phải tin anh chứ!"
Nhưng ...
An Nhiên cô là ai mà lại tin mấy cái lời lẽ ấy.
Mình không được mềm lòng phải cứng rắn , không được để anh mua chuộc bằng lời nói nữa.
Nhưng khi lời bay ra khỏi miệng thì lại là...
" Ngủ thì ngủ...Dẫu sao giường cũng rất rộng."
Thế là từ hôm đó Long Thần dọn hết đồ dùng của mình sang phòng cô định cư luôn , chắc sẽ nhập khẩu ở phòng cô luôn cũng nên.
Ở một nơi khác ..
" Thì ra Tiêu Nhiên lại chính là An Nhiên năm xưa sao ? Con không đoán được đấy."
Người phụ nữ tuổi trung niên kia khẽ cười nham hiểm.
" Đã quen biết nhau vậy thì càng dễ hành động hơn. Một mũi tên trúng hai đích, chúng ta không phải tốn công sức nhiều..haha ..."
Đoạn bà nắm lấy tay con gái.
" Hân Hân ,con sau này nhất định phải nắm chắc cây tiền nhà họ Long kia nghe không ? "
Cô gái trẻ cười độc ác nhìn vào người phụ nữ hay nói cách khác chính là mẹ của cô ta.
" Con chắc chắn sẽ có hết tất cả những gì thuộc về anh ta . Tất nhiên là kể cả anh ta nữa. Thứ con không có được thì đừng hòng ai có được nó... hừm."
Người phụ nữ khẽ cười sau đó lại rơi vào suy tư.
" Con gái mẹ thông minh nhưng An Nhiên đấy cũng không phải dạng vừa , nó trốn kỹ như thế bây giờ lại là con dâu của Long Lâm..e rằng khó xử lý nó rồi."
Cô gái trẻ tự tin trả lời.
" Con đã có cách riêng của mình... Mẹ đừng lo lắng sẽ rất nhanh già .''
Người phụ nữ cười sảng khoái một cách phóng đại. Ngay sau khi nụ cười tắt bà ta như trở thành một con người khác vậy , chính là như một con quái vật rình rập con mồi , khiến đối phương cũng phải e dè.
" Haha...Con tự tin như thế sao còn đến đây ? Đừng tự vả vào mặt mình như thế chứ con gái yêu, vả vào mặt mình tuy không đau nhưng nhục nhã lắm biết không?''
Cô gái trẻ trong lòng đã sớm tức giận đến muốn giết người nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không vấn đề gì.
" Cảm ơn mẹ đã chỉ dạy. Con sẽ luôn nhớ lời mẹ."
Bà ta tựa lưng vào ghế sofa ,tay đặt tùy tiện lên thành ghế ,đôi mắt nhắm hờ.
" Đường Hân cô đã sai khi đối đầu với tôi.''
Phải cô gái đó chính là Đường Hân , mẹ cô ta chính là An Liễu - con nuôi của An Triết.
Đường Hân cũng chẳng mảy may quan tâm đến những lời bà ta nói,tay vớ lấy túi xách đứng dậy. Trước khi rời khỏi không quên nói một câu đầy khiêu khích và thách thức.
" Mẹ chắc chứ?''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.