Chương 29: Trung Tâm Thương Mại
Hạnh Bún Bò
12/09/2023
Thời gian thấm thoát trôi qua chiếc bụng bầu của An Nhiên càng ngày càng lớn . Bây giờ cô đang bầu tháng thứ năm rồi , qua những lần siêu âm mới biết đó là thai đôi. Mặc dù không có Long Thần bên cạnh cô rất buồn nhưng cũng may có hai thiên thần bầu bạn cùng cô mỗi ngày.
" Ông ơi ! Hôm nay cháu ra ngoài chơi chút nhé ?"
An Triết rất vui mừng khi nghe thấy cháu mình muốn đi chơi. Biết bao lâu rồi chưa thấy nụ cười tươi trên môi , nếu có cũng chỉ là gượng gạo che đi nỗi đau.
" Được.. được. Cháu muốn đi đâu ? "
" Cháu muốn đi dạo một chút hít thở không khí thôi ông đừng lo lắng làm gì ."
An Triết biết cháu gái không muốn nói nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
" Chú ý an toàn nhé ! Hiện tại hai anh em cháu đều phải hết sức cẩn thận hơn nữa cháu không chỉ có một mình ."
" Cháu biết rồi ạ hihi. Cám ơn ông . Ông nội là tốt nhất."
" Cứ như anh là người xấu vậy?'' . An Phi từ đâu xuất hiện nói.
Ông anh trai trời đánh này cuối cùng cũng biết mò về nhà rồi.
" Có gì tốt đẹp đâu mà chả xấu anh nhỉ?''. An Nhiên cũng không chịu thua .
" Em ..." . Được lắm, được lắm.
An Phi tức giận bỏ lên phòng,An Nhiên thì cười vui vẻ.
" Ông ơi cháu cũng lên phòng chuẩn bị đi hít thở đây ạ. ''
" Được rồi..Hai mẹ con đi chơi vui vẻ . Chú ý an toàn đấy."
" Cám ơn cụ ạ .". An Nhiên dở giọng con nít ríu rít cảm ơn .
An Triết cũng vui vẻ phối hợp theo .
" Chắt cụ ngoan quá nhanh ra chơi với cụ nhé... haha .''
Trung Tâm Thương Mại.
An Nhiên đi vào các gian hàng chẳng may đi nhầm vào gian hàng hải sản mùi tanh của thịt cá xộc vào mũi . Mặc dù bầu cũng năm tháng nhưng nghén thì vẫn nghén, không chịu nổi bụm chặt miệng chạy ra hướng nhà vệ sinh nôn.
" Oẹ... oẹ "
" Cạch "
Một người phụ nữ trung niên bước ra.
Bà mở cửa ra thấy cô gái trước mặt đang nôn thốc nôn tháo, bà vội vàng chạy đến vỗ lưng .
Bà cũng là người từng trải tất nhiên bà biết kỳ thai nghén khổ sở ra sao.
" Cháu đã thấy đỡ hơn chưa ?"
An Nhiên gương mặt tái nhợt mở miệng nói.
" Cháu không sao ạ . Cám ơn..c..ô...M.. Mẹ."
Bốn mắt nhìn nhau . Cô ngạc nhiên bà cũng ngạc nhiên không kém.
" Nhiên Nhiên thật sự là con sao ? huhu.. mấy tháng nay con đã đi đâu vậy hả ? Có biết mọi người rất lo lắng cho con không?''
Cô cũng hơi bối rối trước hoàn cảnh này một phần cô áy náy vì bỏ đi không nói tiếng nào phần còn lại cũng là vì anh. Long Thần không yêu cô điều này cô dĩ nhiên biết rõ , anh quan tâm cô cũng chỉ vì cô đang mang thai đứa con của anh thôi. Quyết định ra đi là tốt cho cả hai người .
Mỗi người một tâm trạng mẹ chồng thì vui mừng vì sau bao ngày cuối cùng cũng tìm thấy cô con dâu. Bà thực sự rất vui cũng không kém phần lo lắng.
Bà hiền từ nắm tay An Nhiên nói :
" Thời gian qua con đã ở đâu ? Có chăm sóc tốt cho bản thân không? "
An Nhiên áy náy :
" Con vẫn ổn ạ . Với cả đây là quyết định của con mong bố mẹ sẽ thành toàn cho con."
Mẹ Long thay đổi sắc mặt :
" Có phải thằng nhãi ranh nó làm gì con phải không ? Đi về mẹ sẽ chủ trì công đạo cho con."
An Nhiên vội xua tay :
" Mẹ.. thật sự không phải do anh ấy . Là do con tự mình đưa ra quyết định này. Hiện tại con đang sống rất tốt mọi người không phải lo lắng làm gì cả."
Mẹ Long buột miệng hỏi :
" Con đang ở An gia sao? "
An Nhiên đang cầm ly nước chuẩn bị uống ,nghe bà nói cô giật mình đánh rơi ly nước trên tay , kêu " xoảng " một tiếng ly nước vỡ tan tành.
" Mẹ... mẹ biết sao ?"
Mẹ Long không giấu giếm :
" Đúng thế . Thân phận thật sự của con tất nhiên ta rõ hơn ai hết. Nhưng nơi đó thực rất nguy hiểm con..."
Biết là bà lo lắng nhưng lòng đã quyết cô không muốn thay đổi.
" Mẹ , con sẽ bảo vệ chính mình và con con . Nhất định con sẽ làm được vậy nên mẹ đừng quá lo lắng nhé."
Lưỡng lự một chút mẹ Long đưa ra đề nghị :
" Nhiên Nhiên ..con có thể về nhà thăm mọi người một lần được không ? Với cả mọi người cũng đều muốn tận mắt nhìn thấy con khỏe mạnh mới an lòng.
Con không được từ chối nếu không mẹ sẽ không bao giờ nhìn mặt con nữa đâu ."
An Nhiên khó khăn trả lời .
" Được ạ . Con sẽ về nhưng chỉ một chút thôi."
" Ông ơi ! Hôm nay cháu ra ngoài chơi chút nhé ?"
An Triết rất vui mừng khi nghe thấy cháu mình muốn đi chơi. Biết bao lâu rồi chưa thấy nụ cười tươi trên môi , nếu có cũng chỉ là gượng gạo che đi nỗi đau.
" Được.. được. Cháu muốn đi đâu ? "
" Cháu muốn đi dạo một chút hít thở không khí thôi ông đừng lo lắng làm gì ."
An Triết biết cháu gái không muốn nói nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.
" Chú ý an toàn nhé ! Hiện tại hai anh em cháu đều phải hết sức cẩn thận hơn nữa cháu không chỉ có một mình ."
" Cháu biết rồi ạ hihi. Cám ơn ông . Ông nội là tốt nhất."
" Cứ như anh là người xấu vậy?'' . An Phi từ đâu xuất hiện nói.
Ông anh trai trời đánh này cuối cùng cũng biết mò về nhà rồi.
" Có gì tốt đẹp đâu mà chả xấu anh nhỉ?''. An Nhiên cũng không chịu thua .
" Em ..." . Được lắm, được lắm.
An Phi tức giận bỏ lên phòng,An Nhiên thì cười vui vẻ.
" Ông ơi cháu cũng lên phòng chuẩn bị đi hít thở đây ạ. ''
" Được rồi..Hai mẹ con đi chơi vui vẻ . Chú ý an toàn đấy."
" Cám ơn cụ ạ .". An Nhiên dở giọng con nít ríu rít cảm ơn .
An Triết cũng vui vẻ phối hợp theo .
" Chắt cụ ngoan quá nhanh ra chơi với cụ nhé... haha .''
Trung Tâm Thương Mại.
An Nhiên đi vào các gian hàng chẳng may đi nhầm vào gian hàng hải sản mùi tanh của thịt cá xộc vào mũi . Mặc dù bầu cũng năm tháng nhưng nghén thì vẫn nghén, không chịu nổi bụm chặt miệng chạy ra hướng nhà vệ sinh nôn.
" Oẹ... oẹ "
" Cạch "
Một người phụ nữ trung niên bước ra.
Bà mở cửa ra thấy cô gái trước mặt đang nôn thốc nôn tháo, bà vội vàng chạy đến vỗ lưng .
Bà cũng là người từng trải tất nhiên bà biết kỳ thai nghén khổ sở ra sao.
" Cháu đã thấy đỡ hơn chưa ?"
An Nhiên gương mặt tái nhợt mở miệng nói.
" Cháu không sao ạ . Cám ơn..c..ô...M.. Mẹ."
Bốn mắt nhìn nhau . Cô ngạc nhiên bà cũng ngạc nhiên không kém.
" Nhiên Nhiên thật sự là con sao ? huhu.. mấy tháng nay con đã đi đâu vậy hả ? Có biết mọi người rất lo lắng cho con không?''
Cô cũng hơi bối rối trước hoàn cảnh này một phần cô áy náy vì bỏ đi không nói tiếng nào phần còn lại cũng là vì anh. Long Thần không yêu cô điều này cô dĩ nhiên biết rõ , anh quan tâm cô cũng chỉ vì cô đang mang thai đứa con của anh thôi. Quyết định ra đi là tốt cho cả hai người .
Mỗi người một tâm trạng mẹ chồng thì vui mừng vì sau bao ngày cuối cùng cũng tìm thấy cô con dâu. Bà thực sự rất vui cũng không kém phần lo lắng.
Bà hiền từ nắm tay An Nhiên nói :
" Thời gian qua con đã ở đâu ? Có chăm sóc tốt cho bản thân không? "
An Nhiên áy náy :
" Con vẫn ổn ạ . Với cả đây là quyết định của con mong bố mẹ sẽ thành toàn cho con."
Mẹ Long thay đổi sắc mặt :
" Có phải thằng nhãi ranh nó làm gì con phải không ? Đi về mẹ sẽ chủ trì công đạo cho con."
An Nhiên vội xua tay :
" Mẹ.. thật sự không phải do anh ấy . Là do con tự mình đưa ra quyết định này. Hiện tại con đang sống rất tốt mọi người không phải lo lắng làm gì cả."
Mẹ Long buột miệng hỏi :
" Con đang ở An gia sao? "
An Nhiên đang cầm ly nước chuẩn bị uống ,nghe bà nói cô giật mình đánh rơi ly nước trên tay , kêu " xoảng " một tiếng ly nước vỡ tan tành.
" Mẹ... mẹ biết sao ?"
Mẹ Long không giấu giếm :
" Đúng thế . Thân phận thật sự của con tất nhiên ta rõ hơn ai hết. Nhưng nơi đó thực rất nguy hiểm con..."
Biết là bà lo lắng nhưng lòng đã quyết cô không muốn thay đổi.
" Mẹ , con sẽ bảo vệ chính mình và con con . Nhất định con sẽ làm được vậy nên mẹ đừng quá lo lắng nhé."
Lưỡng lự một chút mẹ Long đưa ra đề nghị :
" Nhiên Nhiên ..con có thể về nhà thăm mọi người một lần được không ? Với cả mọi người cũng đều muốn tận mắt nhìn thấy con khỏe mạnh mới an lòng.
Con không được từ chối nếu không mẹ sẽ không bao giờ nhìn mặt con nữa đâu ."
An Nhiên khó khăn trả lời .
" Được ạ . Con sẽ về nhưng chỉ một chút thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.