Chương 18:
Kieuanh nguyen
04/01/2021
\#18
Nghe mẹ cô nói vậy ai cũng chẳng dám lên tiếng từ lớn đến nhỏ đều im ru , Chồng bà thấy vậy tiến lại vuốt lưng vợ .. ông không trách vì sao bà lại làm loạn , có lẽ bà quá thương con phận làm cha mẹ thấy con như thế này ai lại không xót ?
" Được rồi mình mặc kệ bọn họ đi điều quan trọng là con gái chúng ta , họ đến đây thì cũng như khách chỉ cần không phiền hài đến con bé là được .. còn sau này chúng ta sẽ tính lại mình muốn con bé học ở đâu , thậm trí là chuyển nhà tôi cũng không cản điều bây giờ là chờ con chúng ta tỉnh " tính cách của ông thì ngược lại rất khác vợ mình , ông không cứ phải chuyện gì cũng nổi nóng
Điều ông luôn làm là nhường nhịn vợ con vì thế kết hôn mấy chục năm ông bà chưa từng cãi lộn , chỉ cần hơi xích mích nhẹ ông sẽ im lặng lắng nghe vợ nói .. khi nào muốn nói ông sẽ để vợ bình tĩnh lại , lúc đó hai vợ chồng sẽ ngồi giải quyết xem cái gì đúng sai
Bà nghe chồng mình nói vậy cũng bình tĩnh hơn đôi phần, nhưng chỉ cần thấy bọn ác quỷ này ở đây bà liền muốn chửi
Mỹ Linh được chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt sức khoẻ của cô bây giờ cũng khá hơn một chút , mẹ cô ngồi kế bên lau tay cho con gái mà lòng nhói đau .. nhìn những cây kim nhọn kia đâm vào da thịt con mà bà không kìm được lòng
Cuộc đời này sao lại có thể như thế chứ ? Bắt con gái nhỏ bé của bà chịu biết bao nhiêu tổn thương ? Con bé hiền lành như vậy đã làm gì lên tội chứ ? Mà sao bao nhiêu tổn thương đều để con bé gánh chịu ?
" Con chào bác " mẹ cô nghe thấy tiếng nói khẽ đưa tay lên lau nước mắt , sau đó mới đứng lên quay lại nhìn xem ai vừa gọi mình,..
" Cậu là,..? " Mẹ cô híp mắt nhìn người đối diện , bà chưa gặp người này bao giờ .. nhưng cũng là đồ học sinh chắc bạn của Mỹ Linh
" Cháu là Thiện Minh bạn của con gái bác , cháu có thể vào thăm cậu ấy một chút không ạ ? " Thiện Minh trên tay cầm ít trái cây với hộp cháo thịt , lúc nãy anh đã nhờ quản gia nấu rồi mang đến
" Cậu là người đưa con bé đến bệnh viện ? " Lúc nãy bà có nghe thoang thoáng cái gì mà Minh .. Minh nhưng lại không nhớ rõ tên , còn tính đi tìm để cảm ơn bây giờ gặp luôn rồi
" Dạ là cháu đưa cậu ấy đến " Thiện Minh chỉ nhẹ giọng nói cứ nói đến là anh khẽ đau lòng, hình ảnh cô ở trong vòng tay đầu toàn máu không cách nào xoá đi được .. cảm giác người mình yêu thương hơi thở yếu ớt trước mặt mình, lúc đó không thể diễn tả cảm xúc thế nào đâu
" Cảm ơn cậu nhé " Mẹ cô nhẹ mỉm cười nhìn Thiện Minh , xem ra bà khá được mắt với thằng nhóc này .. nhìn rất là ưa mắt
Thiện Minh nghe vậy cúi đầu người cảm ơn là anh mới phải , nếu không bây giờ người nằm đó là anh .. mà nếu thật như vậy tốt biết mấy
" Bác đừng cảm ơn con nghe vậy con lại cảm thấy có lỗi , tất cả là vì con mà cậu ấy mới nằm ở đó .. không vì đỡ cho con thì,.. " mẹ cô nghe như vậy cũng chỉ thở dài chuyện qua rồi thì cho qua , bây giờ bà không muốn phán xét ai nữa .. một điều duy nhất bà cầu nguyện là con gái bà bình an khỏe mạnh
" Thôi cậu đừng tự trách bản thân tôi không trách cậu đâu , mà con trai thanh liên ai lại đi khóc ? " Mẹ cô lắc đầu nhìn Thiện Minh , kéo cái ghế bên cạnh đưa cho cậu ngồi .. ít ra bà có chút thiện cảm với Thiện Minh như vậy dễ nói chuyện
" À con có mua ít trái cây với lại đây là cháo bác ăn cho nóng " Thiện Minh nhanh chóng đưa hộp cháo cho mẹ cô , rồi bỏ trái cây dọn lên đĩa bỏ trên bàn
" Cậu mua làm gì ? Với lại tôi không đói cậu ăn đi " mẹ cô đưa hộp cháo trả lại cho Thiện Minh , anh cầm lấy mở nắp ra rồi lấy một cái thìa nhỏ đưa lại cho mẹ cô
" Bác ăn một ít có sức chăm sóc cho cậu ấy , cũng cả gần một ngày rồi bác không ăn sẽ mất sức như vậy sao chăm sóc cho cậu ấy được ? " Mẹ cô nghe vậy mỉm cười nhận lấy hộp cháo chồng bà từ sáng giờ nói bà chẳng ăn , vậy mà cái thằng nhóc này mới nói một tý bà đã hài lòng .. tý chồng bà mua đồ về kẻo nào cũng ghen tỵ cho mà xem
" E hèm,.. " vừa nhắc tào tháo thì tào tháo về tới , ba cô bước ngoài cửa vào thấy cảnh này khẽ gằn giọng .. chán cơm thèm phở là đây chứ đâu , ông ngồi năn nỉ cả ngày trời đũa cũng không chịu đụng .. thế mà thằng nhóc kia mới dùng tý mỹ nam kế thì lại ăn ngay , rõ là ông cũng còn đẹp trai lắm chứ bộ ? Nhìn không khác gì Jimin trong nhóm gì mà trên tivi ông hay xem đó đâu .. ai có thể được như ông ? , Thế mà mỗi lần nói ra là Mỹ Linh lại trả lời
" Ba giống như hai giọt nước khác mỗi cái mặt " nghe mà bực không chứ ?
" Con chào bác " Thiện Minh thấy bà cô vào thì lễ phép chào hỏi
" Cậu ngồi đi không cần đứng lên đâu " ba cô xua tay cầm ít dụng cụ cá nhân bỏ vào hộp tủ , cũng mang một ít đồ lấy ở nhà đưa lên cho vợ với con gái
" Nhưng trong phòng có hai cái ghế mà thôi " Thiện Minh xoa đầu ngại ngùng nói anh ngồi để ba cô đứng sao được ? Như vậy không hay một chút nào,..
" Không sao tý ông ấy ra ban công ngồi "
Nghe mẹ cô nói vậy ai cũng chẳng dám lên tiếng từ lớn đến nhỏ đều im ru , Chồng bà thấy vậy tiến lại vuốt lưng vợ .. ông không trách vì sao bà lại làm loạn , có lẽ bà quá thương con phận làm cha mẹ thấy con như thế này ai lại không xót ?
" Được rồi mình mặc kệ bọn họ đi điều quan trọng là con gái chúng ta , họ đến đây thì cũng như khách chỉ cần không phiền hài đến con bé là được .. còn sau này chúng ta sẽ tính lại mình muốn con bé học ở đâu , thậm trí là chuyển nhà tôi cũng không cản điều bây giờ là chờ con chúng ta tỉnh " tính cách của ông thì ngược lại rất khác vợ mình , ông không cứ phải chuyện gì cũng nổi nóng
Điều ông luôn làm là nhường nhịn vợ con vì thế kết hôn mấy chục năm ông bà chưa từng cãi lộn , chỉ cần hơi xích mích nhẹ ông sẽ im lặng lắng nghe vợ nói .. khi nào muốn nói ông sẽ để vợ bình tĩnh lại , lúc đó hai vợ chồng sẽ ngồi giải quyết xem cái gì đúng sai
Bà nghe chồng mình nói vậy cũng bình tĩnh hơn đôi phần, nhưng chỉ cần thấy bọn ác quỷ này ở đây bà liền muốn chửi
Mỹ Linh được chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt sức khoẻ của cô bây giờ cũng khá hơn một chút , mẹ cô ngồi kế bên lau tay cho con gái mà lòng nhói đau .. nhìn những cây kim nhọn kia đâm vào da thịt con mà bà không kìm được lòng
Cuộc đời này sao lại có thể như thế chứ ? Bắt con gái nhỏ bé của bà chịu biết bao nhiêu tổn thương ? Con bé hiền lành như vậy đã làm gì lên tội chứ ? Mà sao bao nhiêu tổn thương đều để con bé gánh chịu ?
" Con chào bác " mẹ cô nghe thấy tiếng nói khẽ đưa tay lên lau nước mắt , sau đó mới đứng lên quay lại nhìn xem ai vừa gọi mình,..
" Cậu là,..? " Mẹ cô híp mắt nhìn người đối diện , bà chưa gặp người này bao giờ .. nhưng cũng là đồ học sinh chắc bạn của Mỹ Linh
" Cháu là Thiện Minh bạn của con gái bác , cháu có thể vào thăm cậu ấy một chút không ạ ? " Thiện Minh trên tay cầm ít trái cây với hộp cháo thịt , lúc nãy anh đã nhờ quản gia nấu rồi mang đến
" Cậu là người đưa con bé đến bệnh viện ? " Lúc nãy bà có nghe thoang thoáng cái gì mà Minh .. Minh nhưng lại không nhớ rõ tên , còn tính đi tìm để cảm ơn bây giờ gặp luôn rồi
" Dạ là cháu đưa cậu ấy đến " Thiện Minh chỉ nhẹ giọng nói cứ nói đến là anh khẽ đau lòng, hình ảnh cô ở trong vòng tay đầu toàn máu không cách nào xoá đi được .. cảm giác người mình yêu thương hơi thở yếu ớt trước mặt mình, lúc đó không thể diễn tả cảm xúc thế nào đâu
" Cảm ơn cậu nhé " Mẹ cô nhẹ mỉm cười nhìn Thiện Minh , xem ra bà khá được mắt với thằng nhóc này .. nhìn rất là ưa mắt
Thiện Minh nghe vậy cúi đầu người cảm ơn là anh mới phải , nếu không bây giờ người nằm đó là anh .. mà nếu thật như vậy tốt biết mấy
" Bác đừng cảm ơn con nghe vậy con lại cảm thấy có lỗi , tất cả là vì con mà cậu ấy mới nằm ở đó .. không vì đỡ cho con thì,.. " mẹ cô nghe như vậy cũng chỉ thở dài chuyện qua rồi thì cho qua , bây giờ bà không muốn phán xét ai nữa .. một điều duy nhất bà cầu nguyện là con gái bà bình an khỏe mạnh
" Thôi cậu đừng tự trách bản thân tôi không trách cậu đâu , mà con trai thanh liên ai lại đi khóc ? " Mẹ cô lắc đầu nhìn Thiện Minh , kéo cái ghế bên cạnh đưa cho cậu ngồi .. ít ra bà có chút thiện cảm với Thiện Minh như vậy dễ nói chuyện
" À con có mua ít trái cây với lại đây là cháo bác ăn cho nóng " Thiện Minh nhanh chóng đưa hộp cháo cho mẹ cô , rồi bỏ trái cây dọn lên đĩa bỏ trên bàn
" Cậu mua làm gì ? Với lại tôi không đói cậu ăn đi " mẹ cô đưa hộp cháo trả lại cho Thiện Minh , anh cầm lấy mở nắp ra rồi lấy một cái thìa nhỏ đưa lại cho mẹ cô
" Bác ăn một ít có sức chăm sóc cho cậu ấy , cũng cả gần một ngày rồi bác không ăn sẽ mất sức như vậy sao chăm sóc cho cậu ấy được ? " Mẹ cô nghe vậy mỉm cười nhận lấy hộp cháo chồng bà từ sáng giờ nói bà chẳng ăn , vậy mà cái thằng nhóc này mới nói một tý bà đã hài lòng .. tý chồng bà mua đồ về kẻo nào cũng ghen tỵ cho mà xem
" E hèm,.. " vừa nhắc tào tháo thì tào tháo về tới , ba cô bước ngoài cửa vào thấy cảnh này khẽ gằn giọng .. chán cơm thèm phở là đây chứ đâu , ông ngồi năn nỉ cả ngày trời đũa cũng không chịu đụng .. thế mà thằng nhóc kia mới dùng tý mỹ nam kế thì lại ăn ngay , rõ là ông cũng còn đẹp trai lắm chứ bộ ? Nhìn không khác gì Jimin trong nhóm gì mà trên tivi ông hay xem đó đâu .. ai có thể được như ông ? , Thế mà mỗi lần nói ra là Mỹ Linh lại trả lời
" Ba giống như hai giọt nước khác mỗi cái mặt " nghe mà bực không chứ ?
" Con chào bác " Thiện Minh thấy bà cô vào thì lễ phép chào hỏi
" Cậu ngồi đi không cần đứng lên đâu " ba cô xua tay cầm ít dụng cụ cá nhân bỏ vào hộp tủ , cũng mang một ít đồ lấy ở nhà đưa lên cho vợ với con gái
" Nhưng trong phòng có hai cái ghế mà thôi " Thiện Minh xoa đầu ngại ngùng nói anh ngồi để ba cô đứng sao được ? Như vậy không hay một chút nào,..
" Không sao tý ông ấy ra ban công ngồi "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.