Quyển 3 - Chương 8: Cách phân ly/Sky Walk (8)
Kamiya Yuu
17/06/2014
..................
“Master!?”
“Shiro!! Em không sao chứ!?”
Nghe tiếng gọi đầy lo lắng của Steph và Jibril, ý thức của Shiro một lần nữa tỉnh lại.
.... Có vẻ là mình vừa ngất xỉu, đang nằm trong lòng Steph, xác nhận lại tình huống hiện tại...
“.....!”
Di động ánh mắt không thấy anh trai đâu, Shiro thiếu chút nữa thì đẩy bật Steph ra.
Nhưng dòng suy nghĩ miễn cưỡng ngăn cô bé lại....
..... Anh đang ở trong căn phòng này.
Như vậy thì.... không có gì phải sợ hãi nữa.
“... Em, không... sao...”
Ôm đầu vẫn đang đau nhói lên từng chặp, thân thể ướt đẫm mồ hôi, Shiro gắng gượng muốn đứng dậy nhưng bị Steph ngăn lại.
“Không sao cái gì mà không sao! Em bỗng nhiên im bặt rồi ngất xỉu... Em có biết là chị lo lắng thế nào không!!”
Steph kêu lên, khóe mắt cô đã thoáng ửng đỏ.
“…. Xin, lỗi…”
Trông thấy vậy, Shiro thấp giọng xin lỗi.
Ở bên cạnh, Jibril hơi cách xa Shiro một chút, trong giọng nói đã có giác ngộ sẵn sàng.
“Master, em có chuyện cần báo cáo. Kết quả việc xác nhận về Sora... về Master....”
Jibril chuẩn bị thông báo kết quả xác nhận tại đại sứ quán Liên Hiệp Đông Bộ...
“.... Không, cần nữa...”
Nhưng liền bị Shiro ngắt lời.
“.... Anh, có... tồn tại...”
“.... Thưa vâng. Đúng như những gì người đã nói. Em xin chịu tất cả mọi hình phạt....”
Tại Liên Hiệp Đông Bộ.... Kết quả sau khi xác nhận với Hatsuse Ino, đã có thể khẳng định chắc chắn sự tồn tại của [Sora].
Với việc mình hoài nghi chủ trương của các chủ nhân, hoài nghi các chủ nhân đã thất bại...
“.... Vậy... tôi ra lệnh.”
“Vâng, xin người cứ sai bảo.
Dù bắt cô phải tự sát ngay tại chỗ, Jibril cũng sẽ tuân lệnh không chút do dự.
Thế nhưng Shiro chỉ nhẹ nhàng nói, dù rằng trong giọng cô bé thoáng chút cấp bách
“.... Gúp tôi.... tìm ra.... anh...”
Nghe vậy, Jibril giống như được lời thần khải chỉ dẫn.
Tiếp đó giống như để khẳng định mình thật sự không sao, Shiro khẽ tránh mình khỏi tay Steph, đứng dậy.
Dù bước chân vẫn còn loạng choạng nhưng ánh mắt Shiro đã khôi phục bình thường, nhìn thẳng vào hai người, hỏi.
“..... [Hôm qua].... hai người.... đã làm, những gì?”
Tựa như đã biết trước sẽ nhận được câu trả lời như thế nào, Shiro giống như đang xác nhận hơn là đang hỏi.
Steph và Jibril đưa mắt nhìn nhau, rồi lần lượt đáp.
“Tối qua.... Chị bận đối phó với quần chúng biểu tình, sau đó đứng bên ngai vàng xem Shiro chơi trò chơi.”
“Đúng vậy, em cũng ở bên cạnh.”
.... Nhưng nghe họ nói vậy, Shiro khẳng định chăc chắn, [không phải].
“.... Đó là... [Hôm kia]... ngày, 19...”
Hai ngườimột lần nữa nhìn nhau nghi hoặc, nhưng Shiro đã hỏi tiếp ngay.
“..... Đổi câu hỏi khác.... Buổi tối, hôm ấy... hai người.... đã ở đâu?”
Nghe câu hỏi, Steph và Jibril bắt đầu lục lại ký ức mình. Thế nhưng....
“...................”
Hoàn toàn không nhớ ra được. Thấy vẻ mặt đương nhiên là vậy của Shiro, Jibril hỏi.
“Master có ký ức về hôm qua.... À không, là hôm kia không ạ?”
“... Không có, cho nên.... vậy là, tốt rồi.”
..... Vậy là đã xác nhận được, quả thật có một đoạn thời gian đã biến mất khỏi ký ức tất cả mọi người.
Cũng có nghĩa là....
“Vậy là.... Trò chơi tiến hành từ tối ngày hôm kia đến hôm qua, ý người là vậy có phải không?”
Đã thề dốc hết ức giúp đỡ Shiro, đầu óc Jibril hoạt động đến mức tối đa, lên tiếng. Shiro gật đầu hồi đáp.
“Này, như thế thì nghĩa là sao?”
Nhưng Steph có lẽ vẫn không hiểu được, nghẹo đầu thắc mắc, Jibril liền giải thích.
“Shiro-sama có những [ký ức] mà chúng ta không có, chúng ta có những [ký ức] mà Shiro-sama không có, vì thế mới dẫn tới rối loạn.... Nhưng nếu như tất cả mọi người đều mất đi một đoạn ký ức nào đó thì mọi chuyện sẽ khác hẳn.
Steph vẫn có vẻ không hiểu, nhưng đúng là như vậy, cũng có nghĩa là...
“Vậy chứng minh rằng, người tham gia trò chơi là tất cả chúng ta, hơn nữa phạm vi người chơi có thể ảnh hưởng bao trùm toàn bộ Imanity.... ngoài người đại diện toàn quyền của Imanity ra, không thể là ai khác nữa.”
..... Đúng vậy. Như thế sẽ còn lại....
“.... Nào.... Steph.... Xác nhận.”
“À, được, có gì em có nói đi.”
Thấy Shiro mở to mắt, lộ vẻ nghiêm trang chưa từng thấy.
Bị khí thế của bé gái mười một tuổi áp đảo, Steph chật vật nuốt nước bọt, nghiêm túc trả lời.
..... Phải mấy giấy sau cô mới nhận thức được tình hình.
“.... Này, này.... Em đang làm, cái gì vậy hả?”
Nếu không phải Steph hiểu nhầm hay là sinh ảo giác thì cảnh tượng trước mắt.
Là Shiro với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cùng đôi tay nhỏ của cô bé.
Đôi tay đó đang bóp...
“... Đang bóp.... ngực.... Steph...”
Cô bé lại tiếp tục sờ sờ nắn nắn.
“.... Thế, thế thì, chị, phải phản ứng thế nào bây giờ?”
Nhưng vẻ mặt Shiro không hề thay đổi, tay cũng không dừng lại.
Shiro gật gật đầu, khẽ hỏi Steph.
“.... Không thấy, hưng phấn, sao....?”
“Sao, sao có thể như thế được! Nếu như cảm thấy hưng phấn thì bản thân mới thật sự là rất có vấn đề!”
Thế nhưng câu nói đó lại rất đúng ý Shiro, cô bé bỏ tay xuống.
“... Đã được, ra lệnh... [phải lòng tôi].... rồi, cơ mà?”
“..... A....”
..... Đúng thế. Nếu như người dùng [Minh ước] yêu cầu cô phải lòng là Shiro thì Steph phải có cảm giác mới hợp lý.
Cũng có nghĩa là, người đã yêu cầu mình phải lòng là Sora.... Steph cũng đã nghĩ thông được rồi.
Nhưng Jibril lại có vẻ áy náy, nói.
“Master, chuyện này..... cũng đâu cần thiết phải xác nhận?”
“.... Ưm.”
Shiro chẳng hề để ý, bình thản trả lời.
“.... Cái gì?”
“..... Bởi vì, đã biết... anh hoàn toàn, có tồn tại...”
“.... Thế thì, chị có thể hỏi, tại sao lại bị bóp ngực không?”
Phí công mình đã lo lắng.... Steph lộ ra vẻ mặt như vậy, ủ rũ nói. Shiro đáp.
“... Để cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì chứ? Chị bị bóp ngực thì được lời gì sao.....”
Nhưng Shiro đã ngắt lời Steph, nói.
“.... Nếu không nhờ, Steph... thì em đã không, nghĩ ra.... cho nên...”
Tiếp đó.... Shiro định nói một câu....
Cô bé bỗng sực nhớ ra, mình đã từng nói câu đó với ai ngoài anh trai chưa?
..... Đáp án là chưa bao giờ.
Cho nên Shiro mới ngượng nghịu, bối rối dời mắt sang hướng khác, đỏ mặt....
“... Cám ơn, chị.... Steph...”
Bộ dạng và lời nói của Shiro như vậy khiến Steph không nói được nên lời.
Nhưng Shiro không hề nhận ra.... Suốt mấy ngày tiếp theo, Steph vì chuyện này mà cảm thấy vô cùng đau đầu.
Cảm thấy xúc động trước bé gái mười một tuổi, chắc là không có gì dị thường nhỉ, tâm trí Steph rối như tơ vò.
Mặc kệ Steph ôm đầu phiền muộn, Jibril khẽ hỏi.
“Vậy thì Master.... Ý người là, người đã nắm rõ được toàn bộ tình huống rồi phải không?”
“... Ưm.”
Anh suy đoán, chỉ cần đánh cược [quân cờ của chủng tộc loài người], Clamy.... Elven Guld chắc chắn sẽ chủ động tiếp xúc... Hẳn là anh dùng phương thức này để dẫn dụ Clamy, muốn lôi kéo cô ta thành người bên mình.
“.... Chỉ còn lại.... một, vấn đề.”
Chỉ còn lại một vấn đề duy nhất, nhưng lại là bộ phận quan trọng nhất, đó chính là.... [Nội dung trò chơi].
Nhưng trong suy luận của Shiro đã gần tiếp cận được đáp án.
.... Anh đã biết trước đối phương sẽ tìm đến nơi.
Thậm chí biết trước đối phương là Clamy, hoặc có thể nói là tộc Elf.... Elven Guld.
Nhưng trước khi Minh ước được thi hành, ký ức đã bị thay đổi, dù nhìn thế nào cũng thấy có sự can thiệp của ma pháp trong việc này.
Sẽ là trò chơi do tộc Elf chuẩn bị chăng?.... Không phải.
Đối thủ là tộc Elf đứng hàng thứ bảy, anh trai không thể không dự đoán sẽ có ma pháp tham dự.
“... Anh, sử dụng.... trò chơi, do Jibril chế tạo... để thi đấu.”
Không thể sai được, trò chơi có sức mạnh ngăn cản tộc Elf lợi dụng ma pháp để gian lận.
Người có thể tạo ra được trò chơi như vậy.... Phía bên ta chỉ có một người.
“..... Trò chơi do em chế tạo sao?”
Đúng vậy, thành viên tộc Flügel đứng ở vị trí thứ sáu, thậm chí có thể xây dựng nên một thế giới mô phỏng.... Jibril.
Không thể sai được, hẳn là anh đã nói Jibril như thế này.
“.... Jibril... có làm được không? Trò chơi, xóa bỏ, ký ức...”
Nghe câu hỏi hỏi như vậy, Jibril bắt đầu suy nghĩ.
Nếu bây giờ chủ nhân ra lệnh cho cô chế tạo ra một một trò chơi như thế...?
“Nếu là thế giới mô phỏng như trong [nối từ thực thể hóa].... Nhưng ở đây là thế giới hiện thực...”
“.... Nếu, hợp tác.... với tộc Elf?”
“Hợp, hợp tác..... !? Ý người là, hợp tác với đám quê mùa chui rúc trong rừng ấy sao!?”
Giọng cô lộ vẻ chán ghét tới cùng cực, có thể thấy cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.
Nhưng thấy Shiro đang chăm chú nhìn mình, Jibril nghiêm túc suy nghĩ, rồi đáp.
“... Mặc dù còn phải phụ thuộc vào trình độ của Thuật giả tộc Elf.... nhưng không phải là không thể. Về giá trị sức mạnh tuyệt đối có thể điều khiển thì tộc Flügel đứng hàng thứ sáu vượt trội hoàn toàn, nhưng về phương diện cấu tạo thuật thức phức tạp thì.... Tộc Elf đứng hàng thứ bảy, lợi hại hơn nhiều.”
Bình thường chắc chắn không thể khiến Jibril thừa nhận thua kém chủng tộc khác.
Nhưng vừa rồi đã phạm trọng tội hoài nghi chủ nhân, bây giờ dưới ánh mắt chăm chú của Shiro, cô hoàn toàn không dám khoe khoang nữa.
“Ví dụ như.... Do em cung cấp hạch tâm của thiết bị [nối từ thực thể hóa], do Thuật giả tộc Elf xây dựng thuật thức....Làm vậy chắc là sẽ có thể tạo ma pháp gây ảnh hưởng biến động trên quy mô lớn thế này.”
Nhưng vẫn chưa đủ, Shiro ra hiệu vẫn còn thiếu một điểm quan trọng.
“... Có thể, đảm bảo.... trò chơi đó.... không thể, ăn gian?”
“Có thể.”
Nhưng chuyện Shiro lo lắng lập tức bị Jibril phủ định không chút do dự.
“Loại thuật thức gây ra ảnh hưởng biến động mạnh mẽ như vậy cần có lượng tinh linh vượt xa cực hạn của tộc Elf cho nên người cuối cùng khởi động trò chơi hẳn phải là em. Nếu như thuật thức không minh bạch thì lúc đó em sẽ phát hiện ra.”
“.... Chắc chắn?”
“Đúng vậy, một loạt tình huống như hiện tại nếu do ma pháp gây ra thì em chắc chắn sẽ cảm nhận được sức mạnh cần thiết.”
Tiếp đó, Jibril nhìn quanh một lượt.
“Nói thật là... Sức mạnh đó ngang bằng với [Thiên kích] em sử dụng với thủ đô tộc Elf trong thời kỳ đại chiến.”
Cô bình thản miêu tả giống như đang kể lại một chuyện rất vụn vặn.
“Em nhớ là lúc đó em muốn một đòn hủy diệt hoàn toàn thủ đô tộc Elf không để lại dấu tích gì. Để ngăn cản đòn tấn công của em, tộc Elf đã huy động ba nghìn Thuật giả kết nối với hành lang tinh linh, hy sinh cả tinh thần và tính mạng nhưng vẫn không thể ngăn cản toàn bộ.”
Đến bây giờ Shiro đã chẳng còn thấy ngạc nhiên với cung cách làm việc của Jibril nữa, chỉ tiếp tục suy nghĩ.
Nhưng Steph thì không thể nhịn được ra ý kiến với binh khí chiến tranh này.
“Cậu, cậu.... Rút cuộc thì cậu đã làm gì hả!?”
“Sau đại chiến kỹ thuật ma pháp của tộc Elf đã cực kỳ phát triển nhưng giá trị sức mạnh tuyệt đối có thể không chế vẫn không đổi. Nếu như những biến động này là do ma pháp gây nên, ngoài ra còn từ chỉ đạo của các Master thì người khởi động nhất định là em, gian lận tuyệt đối không thể qua mắt em được.”
Jibril vẫn tiếp tục bình thản nhưng kiên định dứt khoát, nói.
..... Cũng có nghĩa, đáp án quả nhiên là ngay từ đầu đã ở trong căn phòng này.
Trong căn phòng bừa bãi vô số trò chơi này, hẳn phải có một [bàn cờ].
Một bàn trò chơi.... vẫn còn chưa kết thúc trò chơi.
Nhưng mặc cho cô bé nhìn qua nhìn lại bao nhiêu lần, vẫn không tìm thấy vật tương tự....
“.... Jibril.... trong phòng này.... nhất định, phải có.... phản ứng, ma pháp...”
Anh đang ở trong căn phòng này... Nhưng lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Vậy thì bản thể bàn trò chơi có khả năng cũng [nằm ngoài nhận thức của Shiro].
“... Một ngày rưỡi, biến mất.... [Ký ức trong trò chơi].... Vậy thì, cũng không thể.... nhận thức được, trò chơi...”
Nhưng dù đã bị loại ra khỏi sự nhận thức, nếu trò chơi vẫn đang được tiến hành thì hẳn là vẫn đang sử dụng ma pháp....
“.... Để em tìm kiếm thử xem.”
Jibril không hề cảm nhận được ở đây có dấu hiện của ma pháp.
Nhưng mà... Cô tuyệt đối không được hoài nghi chủ nhân một lần nữa.
Jibril xòe rộng cánh, đôi mắt màu hổ phách mở to.
“Oái, chuyện... gì vậy?”
Áp lực sinh ra trong phòng khiến Shiro và Steph đáng ra phải hoàn toàn không thể phát hiện được ma pháp, gần như nằm rạp xuống đất.
Đó là vì Jibril đang điều khiển một số lượng tinh linh...... nguồn gốc ma pháp, lớn đến không thể tưởng tượng nổi.
Vòng sáng trên đầu cô xoay chuyển mãnh liệt, thậm chí khiến người ta có ảo giác cả căn phòng đàn lay động.
“.... Tìm thấy rồi.”
Câu nói đó khiến cả Shiro lẫn Steph cùng mỉm cười mừng rỡ.
Nhưng Jibril lại chỉ vào một góc phòng.
“.... Nhưng vô cùng xin lỗi, em tối đa chỉ có thể cảm nhận được phía đó có mở một trường lực cản trở nhận thức. Đúng như suy đoán của chủ nhân, nếu như thuật thức của kẻ tộc Elf đó sử dụng bàn trò chơi của em làm hạch tâm thì muốn đột phá tấm màn ngăn cản nhận thức đó.... có lẽ là không thể.”
“... Ư.”
Shiro cắn móng tay, rên lên bức bối.
.... Chỉ còn thiếu một bước, đáp án đã ở ngay trước mắt rồi....
“Ở, ở gần đây phải không? Để tôi tìm xem có thứ gì không.”
Steph cúi nhìn xuống đất, bước về phía Jibril chỉ... Nhưng đột nhiên, cô giống như vấp phải thứ gì đó, ngã lăn lông lốc, đập cả mặt xuống đất.
“... Dora-chan, ở chỗ không có thứ gì cũng có thể vấp ngã, cậu không cần phải tăng cường đặc điểm gây cười của mình thêm nữa đâu.”
Nhưng Steph lại đứng dậy, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn lại.
“.... Hả? Vấp ngã? Tôi bị ngã sao?”
Nghe cô nói vậy, Shiro và Jibril cũng đồng loạt lĩnh ngộ.
“....!”
“Cho dù không thể nhận thức nhưng vẫn có ở đó, cũng tức là cho dù chạm vào thì cũng không nhận ra phải không?”
Shiro gật đầu trả lời Jibril, tiếp đó từ từ bước lên.
Cho dù không thể nhận thức [nhưng vẫn có ở đó].... có thể cảm nhận được.
Hoàn toàn không nhìn thấy, thậm chí chạm tới thì cũng không thể nhận thức được là bàn trò chơi đang ở chỗ này.
Ở dưới đất, tại chỗ Steph vấp ngã, Shiro phát hiện vài vật.
Đó là ba quân cờ hai mặt đen trắng, trên có khắc số đếm bằng Kanji, đựng trong một chiếc hộp nhỏ.
Ở phía đối diện, trong chiếc hộp khác cũng có số lượng quân cờ tương đương, trên khắc số đếm bằng ngôn ngữ tộc Elf.
Muốn đoán ra đó là quân cờ của trò chơi nào, kỳ thực vô cùng đơn giản.
“.... Quân cờ.... Othello.”
“Chuyện gì ở đây vậy? Đây là quân cờ trong trò chơi sao?”
Tại sao không nhìn thấy bàn cờ mà lại trông thấy quân cờ?
Shiro trả lời câu hỏi của Jibril.
“... Bởi vì... còn chưa, sử dụng.”
Quân cờ chưa sử dụng nhưng lại có thể nhận thức.
Ký ức bị cướp mất, trò chơi bị xóa bỏ khỏi nhận thức.... trò chơi vẫn còn chưa kết thúc.
Tất cả mọi manh mối liên kết lại thành một trong đầu Shiro.
Luật chơi có lẽ là...
“.... Trò chơi.... chia cắt, ký ức.... hoặc là, sự tồn tại.... thành quân cờ.... tranh đoạt lẫn nhau.”
Nghe Shiro lẩm bẩm, Jibril lập tức có phản ứng, Steph thì chậm hơn một nhịp.
“Xin, xin cho phép em được nói thẳng, Master...”
“Dùng, dùng luật chơi như vậy, đầu, đầu óc, có được bình thường không!?”
Đúng vậy.... Nếu như suy luận của Shiro là chính xác thì không nghi ngờ gì, đây thực sự là một trò chơi điên cuồng.
Nhưng nếu như luật chơi đúng như Shiro dự tính thì quả thật....
“.... Anh, quả thật.... là, quá lợi hại...”
Một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống, Shiro cuối cùng..... hiểu được ý đồ của anh trai.
“Master!?”
“Shiro!! Em không sao chứ!?”
Nghe tiếng gọi đầy lo lắng của Steph và Jibril, ý thức của Shiro một lần nữa tỉnh lại.
.... Có vẻ là mình vừa ngất xỉu, đang nằm trong lòng Steph, xác nhận lại tình huống hiện tại...
“.....!”
Di động ánh mắt không thấy anh trai đâu, Shiro thiếu chút nữa thì đẩy bật Steph ra.
Nhưng dòng suy nghĩ miễn cưỡng ngăn cô bé lại....
..... Anh đang ở trong căn phòng này.
Như vậy thì.... không có gì phải sợ hãi nữa.
“... Em, không... sao...”
Ôm đầu vẫn đang đau nhói lên từng chặp, thân thể ướt đẫm mồ hôi, Shiro gắng gượng muốn đứng dậy nhưng bị Steph ngăn lại.
“Không sao cái gì mà không sao! Em bỗng nhiên im bặt rồi ngất xỉu... Em có biết là chị lo lắng thế nào không!!”
Steph kêu lên, khóe mắt cô đã thoáng ửng đỏ.
“…. Xin, lỗi…”
Trông thấy vậy, Shiro thấp giọng xin lỗi.
Ở bên cạnh, Jibril hơi cách xa Shiro một chút, trong giọng nói đã có giác ngộ sẵn sàng.
“Master, em có chuyện cần báo cáo. Kết quả việc xác nhận về Sora... về Master....”
Jibril chuẩn bị thông báo kết quả xác nhận tại đại sứ quán Liên Hiệp Đông Bộ...
“.... Không, cần nữa...”
Nhưng liền bị Shiro ngắt lời.
“.... Anh, có... tồn tại...”
“.... Thưa vâng. Đúng như những gì người đã nói. Em xin chịu tất cả mọi hình phạt....”
Tại Liên Hiệp Đông Bộ.... Kết quả sau khi xác nhận với Hatsuse Ino, đã có thể khẳng định chắc chắn sự tồn tại của [Sora].
Với việc mình hoài nghi chủ trương của các chủ nhân, hoài nghi các chủ nhân đã thất bại...
“.... Vậy... tôi ra lệnh.”
“Vâng, xin người cứ sai bảo.
Dù bắt cô phải tự sát ngay tại chỗ, Jibril cũng sẽ tuân lệnh không chút do dự.
Thế nhưng Shiro chỉ nhẹ nhàng nói, dù rằng trong giọng cô bé thoáng chút cấp bách
“.... Gúp tôi.... tìm ra.... anh...”
Nghe vậy, Jibril giống như được lời thần khải chỉ dẫn.
Tiếp đó giống như để khẳng định mình thật sự không sao, Shiro khẽ tránh mình khỏi tay Steph, đứng dậy.
Dù bước chân vẫn còn loạng choạng nhưng ánh mắt Shiro đã khôi phục bình thường, nhìn thẳng vào hai người, hỏi.
“..... [Hôm qua].... hai người.... đã làm, những gì?”
Tựa như đã biết trước sẽ nhận được câu trả lời như thế nào, Shiro giống như đang xác nhận hơn là đang hỏi.
Steph và Jibril đưa mắt nhìn nhau, rồi lần lượt đáp.
“Tối qua.... Chị bận đối phó với quần chúng biểu tình, sau đó đứng bên ngai vàng xem Shiro chơi trò chơi.”
“Đúng vậy, em cũng ở bên cạnh.”
.... Nhưng nghe họ nói vậy, Shiro khẳng định chăc chắn, [không phải].
“.... Đó là... [Hôm kia]... ngày, 19...”
Hai ngườimột lần nữa nhìn nhau nghi hoặc, nhưng Shiro đã hỏi tiếp ngay.
“..... Đổi câu hỏi khác.... Buổi tối, hôm ấy... hai người.... đã ở đâu?”
Nghe câu hỏi, Steph và Jibril bắt đầu lục lại ký ức mình. Thế nhưng....
“...................”
Hoàn toàn không nhớ ra được. Thấy vẻ mặt đương nhiên là vậy của Shiro, Jibril hỏi.
“Master có ký ức về hôm qua.... À không, là hôm kia không ạ?”
“... Không có, cho nên.... vậy là, tốt rồi.”
..... Vậy là đã xác nhận được, quả thật có một đoạn thời gian đã biến mất khỏi ký ức tất cả mọi người.
Cũng có nghĩa là....
“Vậy là.... Trò chơi tiến hành từ tối ngày hôm kia đến hôm qua, ý người là vậy có phải không?”
Đã thề dốc hết ức giúp đỡ Shiro, đầu óc Jibril hoạt động đến mức tối đa, lên tiếng. Shiro gật đầu hồi đáp.
“Này, như thế thì nghĩa là sao?”
Nhưng Steph có lẽ vẫn không hiểu được, nghẹo đầu thắc mắc, Jibril liền giải thích.
“Shiro-sama có những [ký ức] mà chúng ta không có, chúng ta có những [ký ức] mà Shiro-sama không có, vì thế mới dẫn tới rối loạn.... Nhưng nếu như tất cả mọi người đều mất đi một đoạn ký ức nào đó thì mọi chuyện sẽ khác hẳn.
Steph vẫn có vẻ không hiểu, nhưng đúng là như vậy, cũng có nghĩa là...
“Vậy chứng minh rằng, người tham gia trò chơi là tất cả chúng ta, hơn nữa phạm vi người chơi có thể ảnh hưởng bao trùm toàn bộ Imanity.... ngoài người đại diện toàn quyền của Imanity ra, không thể là ai khác nữa.”
..... Đúng vậy. Như thế sẽ còn lại....
“.... Nào.... Steph.... Xác nhận.”
“À, được, có gì em có nói đi.”
Thấy Shiro mở to mắt, lộ vẻ nghiêm trang chưa từng thấy.
Bị khí thế của bé gái mười một tuổi áp đảo, Steph chật vật nuốt nước bọt, nghiêm túc trả lời.
..... Phải mấy giấy sau cô mới nhận thức được tình hình.
“.... Này, này.... Em đang làm, cái gì vậy hả?”
Nếu không phải Steph hiểu nhầm hay là sinh ảo giác thì cảnh tượng trước mắt.
Là Shiro với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cùng đôi tay nhỏ của cô bé.
Đôi tay đó đang bóp...
“... Đang bóp.... ngực.... Steph...”
Cô bé lại tiếp tục sờ sờ nắn nắn.
“.... Thế, thế thì, chị, phải phản ứng thế nào bây giờ?”
Nhưng vẻ mặt Shiro không hề thay đổi, tay cũng không dừng lại.
Shiro gật gật đầu, khẽ hỏi Steph.
“.... Không thấy, hưng phấn, sao....?”
“Sao, sao có thể như thế được! Nếu như cảm thấy hưng phấn thì bản thân mới thật sự là rất có vấn đề!”
Thế nhưng câu nói đó lại rất đúng ý Shiro, cô bé bỏ tay xuống.
“... Đã được, ra lệnh... [phải lòng tôi].... rồi, cơ mà?”
“..... A....”
..... Đúng thế. Nếu như người dùng [Minh ước] yêu cầu cô phải lòng là Shiro thì Steph phải có cảm giác mới hợp lý.
Cũng có nghĩa là, người đã yêu cầu mình phải lòng là Sora.... Steph cũng đã nghĩ thông được rồi.
Nhưng Jibril lại có vẻ áy náy, nói.
“Master, chuyện này..... cũng đâu cần thiết phải xác nhận?”
“.... Ưm.”
Shiro chẳng hề để ý, bình thản trả lời.
“.... Cái gì?”
“..... Bởi vì, đã biết... anh hoàn toàn, có tồn tại...”
“.... Thế thì, chị có thể hỏi, tại sao lại bị bóp ngực không?”
Phí công mình đã lo lắng.... Steph lộ ra vẻ mặt như vậy, ủ rũ nói. Shiro đáp.
“... Để cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì chứ? Chị bị bóp ngực thì được lời gì sao.....”
Nhưng Shiro đã ngắt lời Steph, nói.
“.... Nếu không nhờ, Steph... thì em đã không, nghĩ ra.... cho nên...”
Tiếp đó.... Shiro định nói một câu....
Cô bé bỗng sực nhớ ra, mình đã từng nói câu đó với ai ngoài anh trai chưa?
..... Đáp án là chưa bao giờ.
Cho nên Shiro mới ngượng nghịu, bối rối dời mắt sang hướng khác, đỏ mặt....
“... Cám ơn, chị.... Steph...”
Bộ dạng và lời nói của Shiro như vậy khiến Steph không nói được nên lời.
Nhưng Shiro không hề nhận ra.... Suốt mấy ngày tiếp theo, Steph vì chuyện này mà cảm thấy vô cùng đau đầu.
Cảm thấy xúc động trước bé gái mười một tuổi, chắc là không có gì dị thường nhỉ, tâm trí Steph rối như tơ vò.
Mặc kệ Steph ôm đầu phiền muộn, Jibril khẽ hỏi.
“Vậy thì Master.... Ý người là, người đã nắm rõ được toàn bộ tình huống rồi phải không?”
“... Ưm.”
Anh suy đoán, chỉ cần đánh cược [quân cờ của chủng tộc loài người], Clamy.... Elven Guld chắc chắn sẽ chủ động tiếp xúc... Hẳn là anh dùng phương thức này để dẫn dụ Clamy, muốn lôi kéo cô ta thành người bên mình.
“.... Chỉ còn lại.... một, vấn đề.”
Chỉ còn lại một vấn đề duy nhất, nhưng lại là bộ phận quan trọng nhất, đó chính là.... [Nội dung trò chơi].
Nhưng trong suy luận của Shiro đã gần tiếp cận được đáp án.
.... Anh đã biết trước đối phương sẽ tìm đến nơi.
Thậm chí biết trước đối phương là Clamy, hoặc có thể nói là tộc Elf.... Elven Guld.
Nhưng trước khi Minh ước được thi hành, ký ức đã bị thay đổi, dù nhìn thế nào cũng thấy có sự can thiệp của ma pháp trong việc này.
Sẽ là trò chơi do tộc Elf chuẩn bị chăng?.... Không phải.
Đối thủ là tộc Elf đứng hàng thứ bảy, anh trai không thể không dự đoán sẽ có ma pháp tham dự.
“... Anh, sử dụng.... trò chơi, do Jibril chế tạo... để thi đấu.”
Không thể sai được, trò chơi có sức mạnh ngăn cản tộc Elf lợi dụng ma pháp để gian lận.
Người có thể tạo ra được trò chơi như vậy.... Phía bên ta chỉ có một người.
“..... Trò chơi do em chế tạo sao?”
Đúng vậy, thành viên tộc Flügel đứng ở vị trí thứ sáu, thậm chí có thể xây dựng nên một thế giới mô phỏng.... Jibril.
Không thể sai được, hẳn là anh đã nói Jibril như thế này.
“.... Jibril... có làm được không? Trò chơi, xóa bỏ, ký ức...”
Nghe câu hỏi hỏi như vậy, Jibril bắt đầu suy nghĩ.
Nếu bây giờ chủ nhân ra lệnh cho cô chế tạo ra một một trò chơi như thế...?
“Nếu là thế giới mô phỏng như trong [nối từ thực thể hóa].... Nhưng ở đây là thế giới hiện thực...”
“.... Nếu, hợp tác.... với tộc Elf?”
“Hợp, hợp tác..... !? Ý người là, hợp tác với đám quê mùa chui rúc trong rừng ấy sao!?”
Giọng cô lộ vẻ chán ghét tới cùng cực, có thể thấy cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.
Nhưng thấy Shiro đang chăm chú nhìn mình, Jibril nghiêm túc suy nghĩ, rồi đáp.
“... Mặc dù còn phải phụ thuộc vào trình độ của Thuật giả tộc Elf.... nhưng không phải là không thể. Về giá trị sức mạnh tuyệt đối có thể điều khiển thì tộc Flügel đứng hàng thứ sáu vượt trội hoàn toàn, nhưng về phương diện cấu tạo thuật thức phức tạp thì.... Tộc Elf đứng hàng thứ bảy, lợi hại hơn nhiều.”
Bình thường chắc chắn không thể khiến Jibril thừa nhận thua kém chủng tộc khác.
Nhưng vừa rồi đã phạm trọng tội hoài nghi chủ nhân, bây giờ dưới ánh mắt chăm chú của Shiro, cô hoàn toàn không dám khoe khoang nữa.
“Ví dụ như.... Do em cung cấp hạch tâm của thiết bị [nối từ thực thể hóa], do Thuật giả tộc Elf xây dựng thuật thức....Làm vậy chắc là sẽ có thể tạo ma pháp gây ảnh hưởng biến động trên quy mô lớn thế này.”
Nhưng vẫn chưa đủ, Shiro ra hiệu vẫn còn thiếu một điểm quan trọng.
“... Có thể, đảm bảo.... trò chơi đó.... không thể, ăn gian?”
“Có thể.”
Nhưng chuyện Shiro lo lắng lập tức bị Jibril phủ định không chút do dự.
“Loại thuật thức gây ra ảnh hưởng biến động mạnh mẽ như vậy cần có lượng tinh linh vượt xa cực hạn của tộc Elf cho nên người cuối cùng khởi động trò chơi hẳn phải là em. Nếu như thuật thức không minh bạch thì lúc đó em sẽ phát hiện ra.”
“.... Chắc chắn?”
“Đúng vậy, một loạt tình huống như hiện tại nếu do ma pháp gây ra thì em chắc chắn sẽ cảm nhận được sức mạnh cần thiết.”
Tiếp đó, Jibril nhìn quanh một lượt.
“Nói thật là... Sức mạnh đó ngang bằng với [Thiên kích] em sử dụng với thủ đô tộc Elf trong thời kỳ đại chiến.”
Cô bình thản miêu tả giống như đang kể lại một chuyện rất vụn vặn.
“Em nhớ là lúc đó em muốn một đòn hủy diệt hoàn toàn thủ đô tộc Elf không để lại dấu tích gì. Để ngăn cản đòn tấn công của em, tộc Elf đã huy động ba nghìn Thuật giả kết nối với hành lang tinh linh, hy sinh cả tinh thần và tính mạng nhưng vẫn không thể ngăn cản toàn bộ.”
Đến bây giờ Shiro đã chẳng còn thấy ngạc nhiên với cung cách làm việc của Jibril nữa, chỉ tiếp tục suy nghĩ.
Nhưng Steph thì không thể nhịn được ra ý kiến với binh khí chiến tranh này.
“Cậu, cậu.... Rút cuộc thì cậu đã làm gì hả!?”
“Sau đại chiến kỹ thuật ma pháp của tộc Elf đã cực kỳ phát triển nhưng giá trị sức mạnh tuyệt đối có thể không chế vẫn không đổi. Nếu như những biến động này là do ma pháp gây nên, ngoài ra còn từ chỉ đạo của các Master thì người khởi động nhất định là em, gian lận tuyệt đối không thể qua mắt em được.”
Jibril vẫn tiếp tục bình thản nhưng kiên định dứt khoát, nói.
..... Cũng có nghĩa, đáp án quả nhiên là ngay từ đầu đã ở trong căn phòng này.
Trong căn phòng bừa bãi vô số trò chơi này, hẳn phải có một [bàn cờ].
Một bàn trò chơi.... vẫn còn chưa kết thúc trò chơi.
Nhưng mặc cho cô bé nhìn qua nhìn lại bao nhiêu lần, vẫn không tìm thấy vật tương tự....
“.... Jibril.... trong phòng này.... nhất định, phải có.... phản ứng, ma pháp...”
Anh đang ở trong căn phòng này... Nhưng lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Vậy thì bản thể bàn trò chơi có khả năng cũng [nằm ngoài nhận thức của Shiro].
“... Một ngày rưỡi, biến mất.... [Ký ức trong trò chơi].... Vậy thì, cũng không thể.... nhận thức được, trò chơi...”
Nhưng dù đã bị loại ra khỏi sự nhận thức, nếu trò chơi vẫn đang được tiến hành thì hẳn là vẫn đang sử dụng ma pháp....
“.... Để em tìm kiếm thử xem.”
Jibril không hề cảm nhận được ở đây có dấu hiện của ma pháp.
Nhưng mà... Cô tuyệt đối không được hoài nghi chủ nhân một lần nữa.
Jibril xòe rộng cánh, đôi mắt màu hổ phách mở to.
“Oái, chuyện... gì vậy?”
Áp lực sinh ra trong phòng khiến Shiro và Steph đáng ra phải hoàn toàn không thể phát hiện được ma pháp, gần như nằm rạp xuống đất.
Đó là vì Jibril đang điều khiển một số lượng tinh linh...... nguồn gốc ma pháp, lớn đến không thể tưởng tượng nổi.
Vòng sáng trên đầu cô xoay chuyển mãnh liệt, thậm chí khiến người ta có ảo giác cả căn phòng đàn lay động.
“.... Tìm thấy rồi.”
Câu nói đó khiến cả Shiro lẫn Steph cùng mỉm cười mừng rỡ.
Nhưng Jibril lại chỉ vào một góc phòng.
“.... Nhưng vô cùng xin lỗi, em tối đa chỉ có thể cảm nhận được phía đó có mở một trường lực cản trở nhận thức. Đúng như suy đoán của chủ nhân, nếu như thuật thức của kẻ tộc Elf đó sử dụng bàn trò chơi của em làm hạch tâm thì muốn đột phá tấm màn ngăn cản nhận thức đó.... có lẽ là không thể.”
“... Ư.”
Shiro cắn móng tay, rên lên bức bối.
.... Chỉ còn thiếu một bước, đáp án đã ở ngay trước mắt rồi....
“Ở, ở gần đây phải không? Để tôi tìm xem có thứ gì không.”
Steph cúi nhìn xuống đất, bước về phía Jibril chỉ... Nhưng đột nhiên, cô giống như vấp phải thứ gì đó, ngã lăn lông lốc, đập cả mặt xuống đất.
“... Dora-chan, ở chỗ không có thứ gì cũng có thể vấp ngã, cậu không cần phải tăng cường đặc điểm gây cười của mình thêm nữa đâu.”
Nhưng Steph lại đứng dậy, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn lại.
“.... Hả? Vấp ngã? Tôi bị ngã sao?”
Nghe cô nói vậy, Shiro và Jibril cũng đồng loạt lĩnh ngộ.
“....!”
“Cho dù không thể nhận thức nhưng vẫn có ở đó, cũng tức là cho dù chạm vào thì cũng không nhận ra phải không?”
Shiro gật đầu trả lời Jibril, tiếp đó từ từ bước lên.
Cho dù không thể nhận thức [nhưng vẫn có ở đó].... có thể cảm nhận được.
Hoàn toàn không nhìn thấy, thậm chí chạm tới thì cũng không thể nhận thức được là bàn trò chơi đang ở chỗ này.
Ở dưới đất, tại chỗ Steph vấp ngã, Shiro phát hiện vài vật.
Đó là ba quân cờ hai mặt đen trắng, trên có khắc số đếm bằng Kanji, đựng trong một chiếc hộp nhỏ.
Ở phía đối diện, trong chiếc hộp khác cũng có số lượng quân cờ tương đương, trên khắc số đếm bằng ngôn ngữ tộc Elf.
Muốn đoán ra đó là quân cờ của trò chơi nào, kỳ thực vô cùng đơn giản.
“.... Quân cờ.... Othello.”
“Chuyện gì ở đây vậy? Đây là quân cờ trong trò chơi sao?”
Tại sao không nhìn thấy bàn cờ mà lại trông thấy quân cờ?
Shiro trả lời câu hỏi của Jibril.
“... Bởi vì... còn chưa, sử dụng.”
Quân cờ chưa sử dụng nhưng lại có thể nhận thức.
Ký ức bị cướp mất, trò chơi bị xóa bỏ khỏi nhận thức.... trò chơi vẫn còn chưa kết thúc.
Tất cả mọi manh mối liên kết lại thành một trong đầu Shiro.
Luật chơi có lẽ là...
“.... Trò chơi.... chia cắt, ký ức.... hoặc là, sự tồn tại.... thành quân cờ.... tranh đoạt lẫn nhau.”
Nghe Shiro lẩm bẩm, Jibril lập tức có phản ứng, Steph thì chậm hơn một nhịp.
“Xin, xin cho phép em được nói thẳng, Master...”
“Dùng, dùng luật chơi như vậy, đầu, đầu óc, có được bình thường không!?”
Đúng vậy.... Nếu như suy luận của Shiro là chính xác thì không nghi ngờ gì, đây thực sự là một trò chơi điên cuồng.
Nhưng nếu như luật chơi đúng như Shiro dự tính thì quả thật....
“.... Anh, quả thật.... là, quá lợi hại...”
Một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống, Shiro cuối cùng..... hiểu được ý đồ của anh trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.