Quyển 2 - Chương 21: Chiếu tướng/Checkmate (5)
Kamiya Yuu
26/05/2014
“Hai, hai, hai người đã làm cái gì đấy hả ả ả ả ả ả ả ả ả ả ả ả ả ả ả ả ả ~~~!!”
Vừa về tới lâu đài, Steph lập tức gào ầm lên, Sora thì bịt tai lại.
“Tại, tại, tại sao anh làm vậy mà không báo gì trước cả!!”
“Nói ra để cậu phản đối à?”
Sora ngồi trên ngai vàng, vừa đấu DSP nối mạng với Shiro vừa tùy tiện đáp. Steph càng phản đối kịch liệt hơn.
“Tất, tất nhiên là vậy rồi? Anh, anh có biết là mình vừa làm gì không!?”
“Đặt tính mạng của ba triệu Imanity lên bàn cược, chặn đứng đường lui của đối phương.”
Sora ung dung nói, giống như đang hỏi…. Làm vậy thì sao chứ?
Steph kinh ngạc đến nghẹn lời, một lúc sau mới cố gắng nặn ra được một câu.
“Anh, anh, anh, nếu lỡ như thua thì anh chịu trách nhiệm kiểu gì đây!?”
Thế nhưng….. Sora đáp.
“Trách nhiệm? Trách nhiệm gì chứ?”
Lần này Steph hoàn toàn không nói được gì nữa.
“Nếu như thua thì chủng tộc loài người cũng kết thúc luôn, còn có trách nhiệm gì nữa đâu?”
Cậu giống như chẳng hề hứng thú với chuyện này.
“Mà này Steph….. Cậu không cảm thấy vui sao?”
Mà không…. Sora thậm chí còn nở một nụ cười đầy thích thú.
“Nếu thua thì cùng với ba triệu Imanity game over. Nếu thắng lãnh thổ sẽ tăng lên gấp đôi, đoạt được tất cả các bé kemonomimi của Liên Hiệp Đông Bộ.... Trò chơi thú vị như vậy thật sự hiếm lắm đó, cậu không thấy hưng phấn à?”
“.... (gật, gật)....♪”
Sora nở một nụ cười sáng lạn, thuần khiết. Ngồi trên đùi cậu, Shiro hai chân đung đưa, mỉm cười vui vẻ.
Trông thấy bộ dạng hai người như vậy, Steph chỉ cảm thấy hơi lạnh chạy suốt dọc sống lưng.
.... Điên rồi.
Không thể dùng những từ ngữ nhẹ nhàng như [khác thường], [vượt khỏi khuôn khổ thông thường] để hình dung về hai anh em này nữa
Thực sự, chính xác, đúng như nghĩa đen.... điên mất rồi.
“Hai, hai, hai người coi tính mạng con người là cái gì vậy….”
Đối với sự điên cuồng của bọn họ, Steph không còn khinh bỉ nổi nữa.
Cô chỉ cảm thấy đáng sợ, muốn chạy trốn, rên rỉ như muốn bật khóc.
“Tôi chịu nổi các người nữa… Tôi chỉ nghĩ cho dù các người lựa chọn hành động vô lý, hoang đường đến thế nào thì chung quy cũng chỉ để tốt cho loài người, tôi thật sự sai rồi….!”
Cảnh Steph mắng mỏ hai người Sora đã diễn ra không biết bao nhiêu lần rồi.
Chỉ có điều lần này có khác biệt rõ rang với những lần trước, trong mắt cô hiện rõ vẻ thất vọng và khinh bỉ thực sự.
…. Sora chỉ cười hề hề đáp lại.
“Bình tĩnh chút đi, Steph…. Đây là trò chơi cơ mà?”
…. Câu nói này, khiến cho sự nghi hoặc của Steph biến thành khẳng định.
Tin tưởng gã thanh niên này… đúng là sai lầm.
Cái tên này, không, hai anh em này, chỉ đang chơi mà thôi.
Kỳ thực, dù là Imanity hay Liên Hiệp Đông Bộ thì họ cũng chẳng thèm để ý.
Đối với họ, bản thân thế giới này chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi...!!
(..... Trao di nguyện của ông nội cho loại người này đúng là một sai lầm....!)
Tuyệt vọng, thất vọng, sợ hãi.... Vô số cảm giác quay cuồng trong lòng Steph.
Thế nhưng Jibril thì ngược lại.
Cô nhìn hai người Sora với đầy vẻ kính phục, nói.
“Quả nhiên là my Master, my Lord... Đây mới đúng là người dẫn dắt chúng ta....”
.... Chỉ cần vì thắng lợi, dù là tính mạng của quần chúng cũng có thể đặt lên bàn cược.
Hơn nữa không phải không có kế hoạch và chiến lược, mà là để hai chữ [tất thắng] trở thành chắc chắn.
Cảm giác của Steph đối với họ là sự sợ hãi đối với điều [chưa biết].
Nhưng cũng với [chưa biết], Jibril lại mang đầy hứng thú, ngưỡng mộ và mơ ước.
“Cậu, cậu đang nói cái gì vậy! Loại người vô trách nhiệm này....”
“Ừm vậy thì Dora-chan, tôi hỏi cậu nhé.”
Thấy Jibril bất ngờ lộ ra ánh mắt nghiêm túc hiếm có, Steph không khỏi co mình lại.
“Cậu nói nếu như thua thì chịu trách nhiệm thế nào phải không? Nhưng ngược lại, nếu như hai người Master chiến thắng, tất cả Werebeast trên lãnh thổ lục địa của Liên Hiệp Đông Bộ sẽ mất đi việc làm, đất đai, tài sản, sẽ bị tước bỏ mọi quyền lợi, sẽ phải lưu lạc khắp nơi, rất có thể sẽ phải bỏ mạng. Những trách nhiệm ấy cậu cũng bắt Master phải phụ trách luôn sao? Hay đó là trách nhiệm của kẻ thua cuộc bọn họ?”
“..... Chuyện, chuyện đó... thì....”
.... Cô không thể phản bác nổi.
Thế nhưng, cho dù như vậy.... Việc làm của Sora vẫn là quá vô trách nhiệm.
Ít nhất, ít nhất thì cũng phải tìm cách trưng cầu sự đồng ý của quốc dân chứ?
Nhưng Jibril vẫn tiếp tục nói.
“Cho dù chiến tranh đã bị cấm đoán thì tới hôm nay trên thế giới vẫn tiếp tục có kẻ giết người và người bị giết.”
.... Thế giới cấm chỉ vũ lực.
Xét đến cùng thì cũng chỉ như vậy mà thôi.
Chỉ cần sử dụng phương thức gián tiếp, cướp bóc, khống chế, giết chóc vẫn là chuyện rất dễ dàng.
Đó chính là [Mười Minh ước], hơn nữa....
Cũng là sự đối đãi mà chủng tộc loài người phải hứng chịu tới nay.
“Ý của Dora-chan là không được làm như vậy mà cứ để Imanity diệt vong phải không?”
“Không, không.... không phải như thế....! Nhưng mà!”
Làm chuyện đó lại không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào.
Như thế, như thế thật quá quái lạ.... Steph muốn nói như vậy, thế nhưng....
“Người đại diện toàn quyền chính là một vai trò như vậy.”
Bản thân Jibril cũng từng là một trong những người đại diện toàn quyền của tộc Flügel.
Cô nhìn Steph với ánh mắt băng giá, không mang chút tình cảm nào, lạnh lùng tuyên bố.
“Không cần biết là hiện thực hay là trò chơi, chung quy cũng chỉ là [tàn sát lẫn nhau]..... Có trách nhiệm gì để nói chứ?”
..... Những lời nặng nề tàn nhẫn của người từng trải qua cuộc đại chiến cổ xưa khiến Steph phải câm lặng.
Thế nhưng thật bất ngờ.... Lời phản bác lại vang lên [từ phía Sora].
“Sao? ...... Ồ không, sẽ không có ai chết cả, tôi đã bảo đây là trò chơi rồi mà?”
“.... Eh?”
“Sao?”
“A?”
“.... Ưm....?”
Có vẻ có gì đó không khớp nhau ở đây.
Khi tất cả mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên.
Sora chợt như hiểu ra điều gì đó, lên tiếng.
“À.... Được rồi, được rồi, giờ thì tôi đã hiểu, là như thế phải không?”
Cuối cùng thì Sora cũng tìm ra nguyên nhân của việc cứ mãi cảm thấy có gì đó không phù hợp.
“Thả~o nào tôi cứ thấy kỳ lạ, thế giới này rõ ràng là dùng trò chơi để quyết định tất cả, kết quả mọi chuyện lại căng như dây đàn hết cả lên, hóa ra mọi người..... Đều suy nghĩ giống đám người tại thế giới cũ của bọn tôi... Thật không thể ngờ đấy.”
“.... A a~.....”
Có lẽ là cũng đã cảm thấy nghi hoặc từ trước, Shiro gật gật đầu giống như đã hiểu ra được.
“Hóa ra là vậy, chẳng trách không có ai [tại thế giới này] clear game được.... Bảo sao Thần lại rảnh rỗi đến mức kéo bọn tôi tới đây.”
Thế nhưng, có lẽ là đã hài lòng với việc nghĩ thông được vấn đề.
Ánh mắt Sora lại quay về máy chơi game trong tay, trả lời đầy mờ ám.
“Thôi, cứ yên tâm đi. Bọn tôi sẽ chinh phục thế giới này như đúng tuyên bố. Nguyên vẹn, hoàn chỉnh, không suy suyển chút gì.”
Tiếp đó, Sora giống như nhớ ra điều gì đó.
“À đúng, còn chuyện này nữa, Steph.”
“A... Sao, sao cơ?”
“Cậu hỏi bọn tôi nếu như thua thì phải làm thế nào, tôi sẽ nghiêm túc trả lời cậu nhé.”
Không còn bộ dạng cười đùa cợt nhả như lúc trước nữa.
Sora nhìn thẳng vào mắt Steph, dáng vẻ nghiêm trang, nói.
“.... Sẽ không thể thua được. Tôi đã nói rồi phải không? [Chiếu hết] rồi.”
Sora khẳng định chắc chắn.
“Trò chơi với Liên Hiệp Đông bộ đã kết thúc. Bọn họ đã không thể thắng được chúng ta nữa rồi.”
.... Nhưng mà, do vượt quá khả năng lý giải, Steph vẫn không thể tin tưởng cậu.
“.... Nói chính xác ra thì vẫn còn cần một mảnh ghép nữa, có điều... Mảnh ghép đó cũng sẽ rất nhanh chóng tới nơi thôi.”
Trước lúc đó cứ vừa chơi game vừa đợi là được.
Nói đoạn, Sora quay về tiếp tục đấu game với em gái.
.... Người hiểu được cậu chỉ có em gái mà thôi.
Còn lại vô số manh mối.
Cùng hai người không thể tìm ra câu trả lời từ những manh mối đó.
Jibril và Steph..... chỉ có thể trơ mắt nhìn nhau.
Vừa về tới lâu đài, Steph lập tức gào ầm lên, Sora thì bịt tai lại.
“Tại, tại, tại sao anh làm vậy mà không báo gì trước cả!!”
“Nói ra để cậu phản đối à?”
Sora ngồi trên ngai vàng, vừa đấu DSP nối mạng với Shiro vừa tùy tiện đáp. Steph càng phản đối kịch liệt hơn.
“Tất, tất nhiên là vậy rồi? Anh, anh có biết là mình vừa làm gì không!?”
“Đặt tính mạng của ba triệu Imanity lên bàn cược, chặn đứng đường lui của đối phương.”
Sora ung dung nói, giống như đang hỏi…. Làm vậy thì sao chứ?
Steph kinh ngạc đến nghẹn lời, một lúc sau mới cố gắng nặn ra được một câu.
“Anh, anh, anh, nếu lỡ như thua thì anh chịu trách nhiệm kiểu gì đây!?”
Thế nhưng….. Sora đáp.
“Trách nhiệm? Trách nhiệm gì chứ?”
Lần này Steph hoàn toàn không nói được gì nữa.
“Nếu như thua thì chủng tộc loài người cũng kết thúc luôn, còn có trách nhiệm gì nữa đâu?”
Cậu giống như chẳng hề hứng thú với chuyện này.
“Mà này Steph….. Cậu không cảm thấy vui sao?”
Mà không…. Sora thậm chí còn nở một nụ cười đầy thích thú.
“Nếu thua thì cùng với ba triệu Imanity game over. Nếu thắng lãnh thổ sẽ tăng lên gấp đôi, đoạt được tất cả các bé kemonomimi của Liên Hiệp Đông Bộ.... Trò chơi thú vị như vậy thật sự hiếm lắm đó, cậu không thấy hưng phấn à?”
“.... (gật, gật)....♪”
Sora nở một nụ cười sáng lạn, thuần khiết. Ngồi trên đùi cậu, Shiro hai chân đung đưa, mỉm cười vui vẻ.
Trông thấy bộ dạng hai người như vậy, Steph chỉ cảm thấy hơi lạnh chạy suốt dọc sống lưng.
.... Điên rồi.
Không thể dùng những từ ngữ nhẹ nhàng như [khác thường], [vượt khỏi khuôn khổ thông thường] để hình dung về hai anh em này nữa
Thực sự, chính xác, đúng như nghĩa đen.... điên mất rồi.
“Hai, hai, hai người coi tính mạng con người là cái gì vậy….”
Đối với sự điên cuồng của bọn họ, Steph không còn khinh bỉ nổi nữa.
Cô chỉ cảm thấy đáng sợ, muốn chạy trốn, rên rỉ như muốn bật khóc.
“Tôi chịu nổi các người nữa… Tôi chỉ nghĩ cho dù các người lựa chọn hành động vô lý, hoang đường đến thế nào thì chung quy cũng chỉ để tốt cho loài người, tôi thật sự sai rồi….!”
Cảnh Steph mắng mỏ hai người Sora đã diễn ra không biết bao nhiêu lần rồi.
Chỉ có điều lần này có khác biệt rõ rang với những lần trước, trong mắt cô hiện rõ vẻ thất vọng và khinh bỉ thực sự.
…. Sora chỉ cười hề hề đáp lại.
“Bình tĩnh chút đi, Steph…. Đây là trò chơi cơ mà?”
…. Câu nói này, khiến cho sự nghi hoặc của Steph biến thành khẳng định.
Tin tưởng gã thanh niên này… đúng là sai lầm.
Cái tên này, không, hai anh em này, chỉ đang chơi mà thôi.
Kỳ thực, dù là Imanity hay Liên Hiệp Đông Bộ thì họ cũng chẳng thèm để ý.
Đối với họ, bản thân thế giới này chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi...!!
(..... Trao di nguyện của ông nội cho loại người này đúng là một sai lầm....!)
Tuyệt vọng, thất vọng, sợ hãi.... Vô số cảm giác quay cuồng trong lòng Steph.
Thế nhưng Jibril thì ngược lại.
Cô nhìn hai người Sora với đầy vẻ kính phục, nói.
“Quả nhiên là my Master, my Lord... Đây mới đúng là người dẫn dắt chúng ta....”
.... Chỉ cần vì thắng lợi, dù là tính mạng của quần chúng cũng có thể đặt lên bàn cược.
Hơn nữa không phải không có kế hoạch và chiến lược, mà là để hai chữ [tất thắng] trở thành chắc chắn.
Cảm giác của Steph đối với họ là sự sợ hãi đối với điều [chưa biết].
Nhưng cũng với [chưa biết], Jibril lại mang đầy hứng thú, ngưỡng mộ và mơ ước.
“Cậu, cậu đang nói cái gì vậy! Loại người vô trách nhiệm này....”
“Ừm vậy thì Dora-chan, tôi hỏi cậu nhé.”
Thấy Jibril bất ngờ lộ ra ánh mắt nghiêm túc hiếm có, Steph không khỏi co mình lại.
“Cậu nói nếu như thua thì chịu trách nhiệm thế nào phải không? Nhưng ngược lại, nếu như hai người Master chiến thắng, tất cả Werebeast trên lãnh thổ lục địa của Liên Hiệp Đông Bộ sẽ mất đi việc làm, đất đai, tài sản, sẽ bị tước bỏ mọi quyền lợi, sẽ phải lưu lạc khắp nơi, rất có thể sẽ phải bỏ mạng. Những trách nhiệm ấy cậu cũng bắt Master phải phụ trách luôn sao? Hay đó là trách nhiệm của kẻ thua cuộc bọn họ?”
“..... Chuyện, chuyện đó... thì....”
.... Cô không thể phản bác nổi.
Thế nhưng, cho dù như vậy.... Việc làm của Sora vẫn là quá vô trách nhiệm.
Ít nhất, ít nhất thì cũng phải tìm cách trưng cầu sự đồng ý của quốc dân chứ?
Nhưng Jibril vẫn tiếp tục nói.
“Cho dù chiến tranh đã bị cấm đoán thì tới hôm nay trên thế giới vẫn tiếp tục có kẻ giết người và người bị giết.”
.... Thế giới cấm chỉ vũ lực.
Xét đến cùng thì cũng chỉ như vậy mà thôi.
Chỉ cần sử dụng phương thức gián tiếp, cướp bóc, khống chế, giết chóc vẫn là chuyện rất dễ dàng.
Đó chính là [Mười Minh ước], hơn nữa....
Cũng là sự đối đãi mà chủng tộc loài người phải hứng chịu tới nay.
“Ý của Dora-chan là không được làm như vậy mà cứ để Imanity diệt vong phải không?”
“Không, không.... không phải như thế....! Nhưng mà!”
Làm chuyện đó lại không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào.
Như thế, như thế thật quá quái lạ.... Steph muốn nói như vậy, thế nhưng....
“Người đại diện toàn quyền chính là một vai trò như vậy.”
Bản thân Jibril cũng từng là một trong những người đại diện toàn quyền của tộc Flügel.
Cô nhìn Steph với ánh mắt băng giá, không mang chút tình cảm nào, lạnh lùng tuyên bố.
“Không cần biết là hiện thực hay là trò chơi, chung quy cũng chỉ là [tàn sát lẫn nhau]..... Có trách nhiệm gì để nói chứ?”
..... Những lời nặng nề tàn nhẫn của người từng trải qua cuộc đại chiến cổ xưa khiến Steph phải câm lặng.
Thế nhưng thật bất ngờ.... Lời phản bác lại vang lên [từ phía Sora].
“Sao? ...... Ồ không, sẽ không có ai chết cả, tôi đã bảo đây là trò chơi rồi mà?”
“.... Eh?”
“Sao?”
“A?”
“.... Ưm....?”
Có vẻ có gì đó không khớp nhau ở đây.
Khi tất cả mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên.
Sora chợt như hiểu ra điều gì đó, lên tiếng.
“À.... Được rồi, được rồi, giờ thì tôi đã hiểu, là như thế phải không?”
Cuối cùng thì Sora cũng tìm ra nguyên nhân của việc cứ mãi cảm thấy có gì đó không phù hợp.
“Thả~o nào tôi cứ thấy kỳ lạ, thế giới này rõ ràng là dùng trò chơi để quyết định tất cả, kết quả mọi chuyện lại căng như dây đàn hết cả lên, hóa ra mọi người..... Đều suy nghĩ giống đám người tại thế giới cũ của bọn tôi... Thật không thể ngờ đấy.”
“.... A a~.....”
Có lẽ là cũng đã cảm thấy nghi hoặc từ trước, Shiro gật gật đầu giống như đã hiểu ra được.
“Hóa ra là vậy, chẳng trách không có ai [tại thế giới này] clear game được.... Bảo sao Thần lại rảnh rỗi đến mức kéo bọn tôi tới đây.”
Thế nhưng, có lẽ là đã hài lòng với việc nghĩ thông được vấn đề.
Ánh mắt Sora lại quay về máy chơi game trong tay, trả lời đầy mờ ám.
“Thôi, cứ yên tâm đi. Bọn tôi sẽ chinh phục thế giới này như đúng tuyên bố. Nguyên vẹn, hoàn chỉnh, không suy suyển chút gì.”
Tiếp đó, Sora giống như nhớ ra điều gì đó.
“À đúng, còn chuyện này nữa, Steph.”
“A... Sao, sao cơ?”
“Cậu hỏi bọn tôi nếu như thua thì phải làm thế nào, tôi sẽ nghiêm túc trả lời cậu nhé.”
Không còn bộ dạng cười đùa cợt nhả như lúc trước nữa.
Sora nhìn thẳng vào mắt Steph, dáng vẻ nghiêm trang, nói.
“.... Sẽ không thể thua được. Tôi đã nói rồi phải không? [Chiếu hết] rồi.”
Sora khẳng định chắc chắn.
“Trò chơi với Liên Hiệp Đông bộ đã kết thúc. Bọn họ đã không thể thắng được chúng ta nữa rồi.”
.... Nhưng mà, do vượt quá khả năng lý giải, Steph vẫn không thể tin tưởng cậu.
“.... Nói chính xác ra thì vẫn còn cần một mảnh ghép nữa, có điều... Mảnh ghép đó cũng sẽ rất nhanh chóng tới nơi thôi.”
Trước lúc đó cứ vừa chơi game vừa đợi là được.
Nói đoạn, Sora quay về tiếp tục đấu game với em gái.
.... Người hiểu được cậu chỉ có em gái mà thôi.
Còn lại vô số manh mối.
Cùng hai người không thể tìm ra câu trả lời từ những manh mối đó.
Jibril và Steph..... chỉ có thể trơ mắt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.