Quyển 1 - Chương 5: Người khiêu chiến/Challenger (2)
Kamiya Yuu
07/01/2014
Bọn họ được hướng dẫn đến phòng sách… mà không.
Nó là phòng đọc sách riêng của Steph, quy mô giống như [thư viện] lớn của một trường cấp ba.
Số lượng sách khổng lồ chứa đầy trên các giá sách lớn, được sắp xếp chỉnh tề giống như một bức tường.
“… Này, Steph!”
“Hả? Chuyện gì?”
Sora bất ngờ gặp phải một trở ngại rất lớn.
“… Ngôn ngữ thông dụng của quốc gia này, không phải là tiếng Nhật sao?”
Nhìn cuốn sách hoàn toàn xem không hiểu trên tay, Sora chỉ biết ôm đầu rên rỉ.
“Nihongo (1)? Mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng ngôn ngữ thông dụng của chủng tộc loài người dĩ nhiên là [ngôn ngữ loài người] rồi.”
“Woa… thật là một thế giới siêu… đơn giản dễ hiểu.”
Rõ ràng là giao tiếp không có vấn đề gì.
Nhưng chữ viết trên sách lại hoàn toàn xem không hiểu.
“… Như vậy, Sora, hai người thật sự đến từ thế giới khác sao?”
“Đúng vậy, mặc dù hẳn là cậu cảm thấy rất khó tin…”
Không thể dễ dàng chấp nhận được chuyện này cũng là điều rất bình thường thôi. Ngay cả Sora cũng không nghĩ có thể làm cho đối phương dễ dàng tin tưởng.
“À, không. Về điểm này, tôi chưa từng nghi ngờ.”
Nghe Steph nhẹ giọng trả lời, Sora không khỏi ngẩn ra.
“Hả? Tại sao?”
Lần này lại đến lượt Steph sửng sốt, sau đó trả lời.
“Anh hỏi tôi tại sao… Trong ma pháp cấp cao mà tộc sâm tinh (người Elf) sử dụng, vốn có ma pháp triệu hồi từ thế giới khác, cho nên đây cũng không phải chuyện gì quá khó tin. Ít nhất tôi biết hai người không phải là người của quốc gia này, từ trang phục và dung mạo là có thể thấy được, nhưng đồng thời hai người chỉ có thể thuộc chủng tộc con người…”
… Hơn nữa, hiện tại loài người chỉ còn lại một quốc gia này mà thôi.
“A a a… cũng đúng… nơi này chính là thế giới ảo tưởng… phù.”
Bởi vì suy nghĩ vô ích quá nhiều, Sora không kìm được thở dài.
Sau đó lại nhìn vào quyển sách xem không hiểu, gãi đầu.
“Hừm… nhưng không thể tự mình tìm kiếm thông tin đúng là phiền phức. Có thể nhớ được không… Shiro?”
“… Ưm.”
“Thế nào?”
“… Ưm.”
Sora và Shiro.
Bọn họ dường như đang tiến hành trao đổi tin tức bằng một phương pháp truyền đạt chỉ có hai anh em mới hiểu được.
Hai người lẳng lặng dời ánh mắt vào quyển sách, rơi vào trầm mặc.
Không chịu được sự yên lặng này, Steph thở dài.
“… Vậy, tôi nên làm gì đây?”
Lần này chắc mình phải [cống hiến] làm một gia sư rồi, nghĩ đến đây lại không kìm được có một chút hương vị tự giễu.
Nhưng mà, Sora đã dời ánh mắt khỏi quyển sách lại đưa ra yêu cầu khác.
“Không. Tôi muốn nhờ chuyện khác.”
Nghe Sora nói như vậy, Steph nhớ đến chuyện tối qua và sáng nay, lập tức giữ một tư thế phòng thủ.
Tuy Steph đã có chuẩn bị tinh thần, cho dù nghe được yêu cầu mang tính hentai như thế nào cũng sẽ không kinh ngạc…
“Cậu có thể trả lời tôi mấy câu hỏi hay không?”
“… Hả… à, được. Chuyện đó, không vấn đề gì.”
Nghe được một yêu cầu nghiêm chỉnh ngoài dự tính, Steph không khỏi ôm ngực thở phào.
Với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Sora nói.
“Ngày hôm qua, rõ ràng khi tôi bóp ngực cậu thì cậu không hề chống cự, nhưng khi muốn vén váy cậu lên thì cậu lại đột nhiên đẩy tôi ra, tại sao vậy… Tôi biết rồi, tôi sẽ hỏi nghiêm túc, vừa rồi chỉ đùa thôi…”
Cảm nhận được cái nhìn giống như muốn bắn thủng người của Steph, Sora lại dời ánh mắt về quyển sách, nói.
“Ừm, tôi cũng thường nghe nhắc đến cái từ [chủng tộc con người] này, vậy còn những [tộc] khác thì thế nào?”
Nhưng Steph giống như vừa nghe được một vấn đề không thể tin nổi, hỏi lại.
“… Trong thế giới của Sora chỉ có Imanity thôi sao?”
“Ít nhất về khả năng tiến hành trao đổi thông tin thì hẳn là chỉ có [loài người] mà thôi… sao vậy?”
“À, ừm… là như vậy à…”
Như bọn họ đã tuyên bố, nếu bọn họ là người của thế giới khác, vậy thì nên bắt đầu giải thích từ đâu đây? Sau khi cân nhắc điểm này, Steph bắt đầu nói.
“Trước tiên… Hai người có biết ‘thần thoại’ không?”
“Quá trình [Mười Minh ước] sinh ra sao? Chuyện đó chúng tôi đã nghe được từ một thi nhân lãng du vừa đánh đàn vừa hát bên cạnh đài phun nước.”
“Tôi hiểu rồi… như vậy…”
… E hèm.
“Cái gọi là [tộc], chính là chỉ [mười sáu chủng tộc] có trí tuệ, được áp dụng [Mười minh ước] do Thần đặt ra.”
“Exceed…”(2)
“Dùng [Mười Minh ước] làm cơ sở, quyền xâm phạm, sát thương, bạo lực, tàn sát lẫn nhau giữa [mười sáu chủng tộc]… tất cả đều bị cấm, kết quả là chiến tranh đã biến mất khỏi thế giới.”
“… Thì ra là vậy. Vốn đang tự hỏi là thức ăn từ đâu tới… nhưng hóa ra [Minh ước] chỉ giới hạn trong các sinh vật có trí tuệ mà thôi.”
Sora vừa xem sách, vừa có vẻ khá hài lòng với những gì mình được nghe.
Thấy vậy, trong lòng Steph không kìm được cảm thán “thật là lợi hại”, sau đó tiếp tục nói.
“Nhưng mà, có thể nói rằng chiến tranh vẫn tồn tại thông qua trò chơi đúng không? Đó cũng chính là chiến tranh giành lãnh thổ… [Đánh cược quốc gia]. Ngay cả vào giờ phút này, nó vẫn đang được tiến hành.”
“Đánh cược quốc gia”… Sora có phản ứng với cụm từ đã từng nghe nói đến này.
“… Hiện con người chỉ còn lại duy nhất quốc gia này thôi sao?”
“… Hiện tại, đúng là như vậy… Mặc dù không phải mỗi chủng tộc đều chỉ có một quốc gia… nhưng quốc gia của Imanity, chỉ còn lại Elechia này mà thôi.”
… Nghe đến đây.
Sora vẫn đưa ra câu hỏi mà mình đã biết đáp án.
Vì so sánh thế giới này với thường thức trong thế giới của mình.
Cũng chính là.
“Nếu đã không có chiến tranh, vậy vì sao còn phải tranh đoạt lãnh thổ? Không thể giải quyết bằng đối thoại sao?”
“… Ớ, chuyện đó thì…”
Nhưng em gái đã trả lời thay Steph đang ấp úng.
“… Tài nguyên là có hạn… sinh vật, tiếp tục sinh sôi là vô hạn… thứ vô hạn chia sẻ thứ có hạn… sẽ cùng diệt vong.”
“Đúng, đúng vậy. Chính là như vậy!”
Steph cũng thuận theo ý kiến của em gái đã giành trả lời trước, vội vàng gật đầu.
“… Cậu đấy, thực chất chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này đúng không…”
Bởi vì em gái giành trả lời trước, cho nên Sora không thể nhận được ý kiến đáng để tham khảo, bất đắc dĩ nhìn Steph.
“Anh anh anh, anh nói cái gì, làm gì có chuyện đó!”
… Có điều, dù sao thì tại thế giới này, từ khi sinh ra đã xem những điều như vậy là thường thức.
Cho nên đối với việc tại sao phải dùng trò chơi để tranh đoạt, khi bị hỏi cũng rất khó trả lời.
“… Tóm lại, quả nhiên vấn đề này cũng giống như thế giới của chúng ta.”
Sora thở dài.
Cho dù không có “chiến tranh”, “tranh chấp” vẫn sẽ tồn tại.
… Nói cách khác, [hoàn toàn bình đẳng] là chuyện không thể.
Nếu như nói bình đẳng là lần lượt chia nhau số ghế hạn chế, vậy thì tranh đoạt chính là [trò chơi giành ghế].
Mà kết quả của nó chính là [thiểu số] giàu có, [đa số] nghèo hèn…
Thật là, hoàn toàn chẳng có gì khác so với thế giới mà mình sinh sống…
“Như vậy, trong [mười sáu chủng tộc] cụ thể có những chủng tộc nào?”
Sora dừng những suy nghĩ này lại, chuyển về chủ đề chính.
Steph ậm ừ… giống như đang cố gắng lục lọi ký ức, bấm ngón tay vừa nghĩ vừa đếm.
“Đứng sau Thần duy nhất, tộc thần linh (Old Deus) ở vị trí thứ nhất, tộc huyễn tưởng (Phantasma ) ở vị trí thứ hai, tộc tinh linh (Elemental) ở vị thứ thứ ba… còn có tộc rồng (Dragonia) và tộc cự nhân (Gigant) … tộc sâm tinh (Elf) và tộc người thú (Werebeast) nữa….”
“… Thì ra là vậy, đúng là một thế giới ảo tưởng chuẩn mực.”
Steph có vẻ đã bỏ cuộc giữa chừng việc liệt kê ra toàn bộ mười sáu chủng tộc.
Sora nhìn Steph dễ dàng bỏ cuộc, phát biểu cảm tưởng, sau đó chợt nghĩ đến một vấn đề khác.
“Này, [vị trí thứ mấy] gì đó… là sao?”
“Ờ thì, cái đó. Mặc dù tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng hình như là chỉ thứ tự xếp hạng.”
“… Thứ tự xếp hạng?”
“Ừm ừm, nói đơn giản là mức độ tương thích với ma pháp, nghe nói là vậy.”
“Hình như cái gì, nghe nói cái gì, đúng là mơ hồ quá. Steph, cậu có đọc sách không vậy?”
Nghe Sora hỏi vậy dù bản thân cậu là một tên NEET chính cống, Steph tỏ vẻ rất bất mãn.
Cô hắng giọng một tiếng, giống như muốn nói “Được rồi nhé!”
“Trước tiên xin nói rõ, tôi đã~... tốt nghiệp ở học viện, được chứ? Về thứ tự xếp hạng, bản thân loài người cũng không nghiên cứu chi tiết… bởi vì tộc người ở vị trí thứ mười sáu… nói cách khác, mức độ thích ứng với ma pháp là 0. Cho dù muốn nghiên cứu, cũng không có cách nào tiến hành quan sát đánh giá.”
“… Zero?”
Sora rời mắt khỏi quyển sách, hỏi.
“Hử… ? Chờ chút đã, loài người không thể sử dụng ma pháp sao?”
“Phải. Không chỉ như thế, ngay cả nhận biết ma pháp cũng không làm được.”
“… Cái gì đây chứ… Vậy còn sử dụng đạo cụ (item), hay những gì đó tương tự thì sao?”
“Đúng là có thể chơi những trò chơi do ma pháp tạo thành… bởi vì bản thân trò chơi được ma pháp điều khiển… còn muốn loài người thi triển ma pháp là chuyện không thể.”
“… Tuyệt đối?”
Mặc dù Sora vẫn luôn hỏi những vấn đề phiền phức, nhưng Steph lại không hề cảm thấy bực mình. Không bằng nói là…
“Tuyệt đối. Bởi vì loài người không thể kết nối với [hành lang tinh linh]… cũng là con đường dẫn đến ngọn nguồn ma pháp.”
Steph hơi cúi đầu.
“Cho nên mới liên tục thất bại trong [Đánh cược quốc gia]…”
… Ha.
Sora khẽ cười gượng, sau đó tiếp tục hỏi.
“… Vậy ngược lại, chủng tộc am hiểu sử dụng ma pháp nhất là gì? Chắc là vị trí số một phải không?”
“À, không phải. Càng đến gần vị trí thứ nhất, các thần linh… bản thân sự tồn tại của họ đã có thể xem là một loại ma pháp rồi. Cho nên thông thường, nhắc tới chủng tộc am hiểu ma pháp nhất, hẳn là [tộc Elf] ở vị trí thứ bảy.”
Elf. Sau khi nghe được cái từ này, trong đầu thoáng hiện lên một ấn tượng điển hình.
“… Elf… Elf có phải là loại có lỗ tai nhọn, da rất trắng không?”
Vẻ mặt Steph giống như muốn nói “rõ ràng là người ở thế giới khác, sao lại biết tường tận như vậy”.
“Ừm ừm, đúng vậy. Hiện giờ, quốc gia lớn nhất trên thế giới là [Aylwin Gard], chính là dựa vào điều khiển ma pháp mới leo lên được địa vị như vậy. Có thể nói, nhắc tới ma pháp, vậy đơn giản là đồng nghĩa với tộc Elf.”
… Sora thở ra một hơi.
Sau đó đưa tay nâng cằm, dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn vào hư không suy nghĩ.
“……”
Nhìn thấy Sora mặc áo đuôi yến, y phục chỉnh tề, nửa bên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc, trái tim của Steph không khỏi đập mạnh.
(Ảo giác, ảo giác, ảo giác… đây là tình cảm bị ép truyền vào mà thôi.)
Khi Steph trong lòng mặc niệm như đang nguyền rủa, Sora dường như đã kết thúc suy nghĩ.
Cậu giống như là đang tìm kiếm gì đó, đắn đo cân nhắc hỏi.
“… Chủng tộc không thể sử dụng ma pháp… không có ‘quốc gia lớn’ sao?”
“Ơ, à, không phải thế, chẳng hạn như tộc người thú ở vị trí thứ mười bốn cũng không thể sử dụng ma pháp…”
Steph nói năng lộn xộn, miễn cưỡng đưa ra câu trả lời.
“Nhưng ngược lại, bọn họ có thể dựa vào năm giác quan siêu mạnh để đọc được khí tức của ma pháp và cảm xúc của người khác. Quốc gia của tộc người thú là [Liên Hiệp Đông Bộ], do rất nhiều hòn đảo trên vùng biển đông nam hợp thành, hiện giờ là nước lớn thứ ba thế giới…”
Steph dường như rất khổ sở, bàn tay đang nắm lấy cánh tay bất giác xiết chặt hơn, tiếp tục nói.
“… Cho dù không thể sử dụng ma pháp, vẫn có thể dùng năng lực mà loài người hoàn toàn không thể sánh bằng… Cho dù không thể lấn áp [Aylwin Gard], nhưng vẫn có chủng tộc và quốc gia có thể cạnh tranh ngang hàng với họ. Mà ngược lại, trong mắt loài người thì bọn họ giống như đang sử dụng [siêu năng lực] hay [siêu cảm giác] vậy.”
“… Ai. Thì ra là vậy”
Loài người chẳng những không thể sử dụng ma pháp mà thậm chí còn không thể phát hiện ra nó có được sử dụng hay không nữa.
Một bên bị ăn gian mà không phát hiện được, đương nhiên không có khả năng giành chiến thắng.
… Nếu cho rằng như vậy, dĩ nhiên là sẽ thua.
“Thì ra là vậy, có chuyện như thế à.”
Sora giống như đã nghĩ thông suốt, gật đầu nghiêm nghị, mà cùng lúc này.
“… Anh… nhớ rồi.”
Giọng nói của Shiro vang lên.
“Ồ, giỏi thật đấy.”
“… Tiếp tục, khen ngợi em…”
“À à, đó là chuyện đương nhiên. Không hổ là em gái mà anh luôn tự hào, đúng là thiếu nữ thiên tài! Giỏi lắm, giỏi lắm.”
Sora đứng dậy tùy tiện xoa đầu Shiro, còn Shiro thì nheo mắt lại như một con mèo.
Steph không hiểu nên ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, sau đó lẩm bẩm.
“… Ế? Nhớ cái gì?”
“Cậu hỏi gì vậy, dĩ nhiên là ngôn ngữ Imanity rồi.”
Sora quay sang Steph đang sửng sốt, nói giống như chẳng có chuyện gì.
“Nhưng đúng là lợi hại thật. Anh thì phải cần thêm một chút thời gian nữa.”
“… Anh, chậm quá …”
“… Hư hư hư, đối với một người đàn ông, chậm một chút thì vẫn tốt hơn là nhanh quá chứ?”
“… Anh, nhỏ quá.”
“Nhỏ, nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ đâu ra mà nhỏ! Em, em dựa vào đâu… Steph, cậu làm sao vậy?”
Steph kinh ngạc nhìn hai người nói chuyện.
Ngay cả giọng nói của cô cũng thay đổi.
“Chuyện này… tôi không nghe lầm chứ? Hai người nói là… đã ghi nhớ một loại ngôn ngữ?”
“Ừ? Vậy thì sao?”
“… (gật đầu).”
“… Trong thời gian ngắn như vậy? Hai người đang nói đùa phải không?”
Nét mặt Steph hơi co giật, xác nhận lại một lần nữa. Nhưng Sora vẫn hời hợt trả lời.
“Chuyện này thì có gì đáng ngạc nhiên. Ngữ pháp và từ đơn đều giống như khi nói chuyện, vậy không phải chỉ cần ghi nhớ chữ viết là xong sao.”
“… Anh… cái đó, vẫn còn chưa nhớ.”
“Đó là do em quá nhanh, mới chỉ hơn mười phút đã xong rồi. Anh trai cũng không thông minh như em, chắc là phải mất khoảng một giờ. Mà luôn tiện, cái này đọc sao vậy? Anh làm thế nào cũng không nắm được quy tắc của ký hiệu này…”
“… Cái đó, không phải, tiếng Nhật… Dùng ngữ pháp của tiếng Latin, đọc nó…”
“Không, anh cũng đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng mà vị trí của vị ngữ trong ngữ pháp rất kì lạ…”
“… Tiếng Hán, cổ…”
“Ế? Hóa ra chỉ có phần miêu tả đứng trước. Đúng là phiền phức… à, nhưng thực sự đọc thông suốt được rồi.”
“… Anh, phải biết, nhiều ngôn ngữ hơn…”
“Ngay cả cổ văn của ngôn ngữ mười tám nước cũng học thuộc, em vốn là một trường hợp đặc biệt rồi. Một people bình thường như anh, chỉ cần hiểu ngôn ngữ của sáu nước, chơi game không gặp phải khó khăn nào là được rồi.”
… Steph nhìn hai anh em nói chuyện với ánh mắt cực kỳ khó tin.
Nhưng dáng vẻ của hai anh em lại giống như chẳng có chuyện gì.
Hai người dường như đều xem đó là chuyện đương nhiên, hời hợt nói chuyện.
Ngôn ngữ bình thường, cũng có thể nói chuyện với nhau. Vậy thì chỉ cần ghi nhớ chữ viết là được.
Sắp xếp như vậy, thoạt nghe quả thật là một chuyện đơn giản.
Nhưng mà, rốt cuộc bọn họ có ý thức được, rằng bọn họ đã quên mất một sự thật quan trọng hay không.
Đó chính là…
“Không có bất cứ người nào giảng dạy”, nói cách khác điều mà bọn họ làm không phải là [học tập], mà là [giải mã].
Hoàn thành một chuyện như vậy trong thời gian ngắn, nhưng bọn họ lại chẳng hề khoe khoang.
(Tại, tại thế giới của bọn họ… chuyện này xem như rất bình thường sao? )
Hai người này đúng là những sinh vật đã vượt quá tầm hiểu biết của mình.
Nhìn hai anh em đến từ thế giới khác này, Steph cảm thấy như có một dòng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Nhưng đồng thời, nơi gần ngực lại loáng thoáng có cảm giác ấm áp trào lên.
… Đây chẳng lẽ là.
Chẳng lẽ mình.
Đã gặp được những người vượt qua quỹ đạo thông thường sao.
Mà bọn họ chính là… người cuối cùng sẽ thay đổi quốc gia này.
“… Hử? Sao vậy?”
Phát hiện ra ánh mắt của Steph, Sora quay đầu sang, mà điều này khiến cho sự kích động trong lòng Steph càng lớn hơn.
“A, ơ, không, chuyện đó… tôi đi, pha trà nhé.”
Steph nói xong liền hoảng hốt rời khỏi thư viện, ngay cả lỗ tai cũng đã đỏ lên.
Nghi hoặc đưa mắt nhìn Steph rời đi, Sora nói
“… Cô ấy làm sao vậy?”
Nhưng Shiro lại chẳng thèm liếc qua, vẫn xem sách như trước.
“… Anh, không hiểu… trái tim.... thiếu nữ.”
“… Nếu mà hiểu thì đã không giữ sự trong trắng trong mười tám năm rồi. Mà chuyện vừa rồi thì có liên quan gì đến trái tim thiếu nữ?”
Đây là cảnh tượng một chàng trai mười tám tuổi được em gái mười một tuổi giảng dạy về trái tim thiếu nữ.
Tuy rằng suy nghĩ của đàn ông thường trưởng thành muộn hơn phụ nữ…
Ít nhất thì trong trường hợp này, câu nói trên hoàn toàn đúng là sự thật.
“… Rõ ràng, là anh… giỏi đọc tâm tình, người khác… hơn Shiro.”
Shiro nhỏ giọng thì thầm, còn Sora lại ra vẻ đắc ý khoe khoang.
“Đó là việc phản ánh năng lực trong trò chơi, hoàn toàn khác với quan sát nét mặt cử chỉ trong hiện thực nhé.”
Nói cách khác, chẳng hạn như thứ gọi là phái nữ… không, “thứ gọi là con người”… là thế.
Giống như gal game(3) trong một giây lại nhảy ra mấy chục ngàn lựa chọn có hạn chế thời gian.
Đối mặt với loại trò chơi không tưởng ấy, việc nảy sinh ý nghĩ mình không thể làm được chẳng phải là rất tự nhiên sao.
… Có điều, hiện giờ những chuyện như vậy chẳng còn quan trọng nữa.
“Được rồi…”
Dưới sự giúp đỡ của em gái, cuối cùng Sora cũng có thể đọc hiểu ngôn ngữ của loài người.
Cậu đọc hết một quyển sách để xác nhận thành quả của mình.
Sau đó khép quyển sách bìa cứng lại phát ra một tiếng “bộp”.
Tiếp đó, vẻ mặt nghiêm túc đưa tay lên trước mặt.
“Được rồi… Shiro.”
“… Ưm.”
“Em đã phát hiện ra rồi chứ.”
“… Ưm.”
Hai anh em lại bắt đầu trao đổi với ngôn ngữ chỉ có bọn họ mới hiểu được.
Anh trai thiếu tự tin một cách hiếm thấy, hỏi.
“… Em nghĩ thế nào?”
Nhưng Shiro chỉ nhắm mắt trả lời.
“… Shiro… sẽ theo… anh.”
Sau đó hơi mở mắt, vẻ mặt không biều tình giống như thường ngày, hờ hững nói.
“… Giống như ước định… bất kể, đến đâu.”
… Uớc định, phải không.
[Em gái] do đối tượng tái hôn với cha mang đến… Shiro.
Em gái trời sinh đầu óc giỏi đến kinh ngạc.
Và anh trai trời sinh đầu óc kém đến kinh ngạc.
Bởi vì đều quá khác thường, cho nên hai người càng hợp nhau hơn cả anh em ruột.
Cuối cùng, thậm chí ngay cả cha mẹ cũng bỏ rơi bọn họ.
Hai người không có bạn bè, cũng không có đồng bạn, đã lập một ước định.
… Em gái bởi vì tài năng, cho nên không được người khác thấu hiểu.
… Anh trai bởi vì quá vô năng, cho nên rất giỏi về đọc nội tâm người khác.
Để bù đắp thiếu sót cho nhau, lúc ấy [anh trai] mười tuổi đã đưa ra đề nghị.
Mà lúc ấy [em gái] mới ba tuổi đã hiểu được nhiều loại ngôn ngữ, đã gật đầu móc tay.
Cậu khẽ xoa đầu [em gái].
Từ đó đến nay đã tám năm…
Người em gái đã nói là sẽ đi theo ông anh trai kém cỏi của mình… đó là Shiro.
Nhưng cuối cùng, người anh trai ngay cả việc đưa em gái ra khỏi phòng cũng không làm được… đó là Sora.
Nếu như nói không hối hận, vậy thì…
“Tóm lại… so với ‘thế giới bên kia’, không phải bên này càng thú vị hơn sao?”
Cậu nhìn về chân trời xa xôi, nơi thấp thoáng có thể nhìn thấy những quân cờ vua khổng lồ.
Sora lấy điện thoại di động ra, khởi động công cụ quản lý nhật trình.
Steph chăm chú nhìn ấm nước đang sôi lục bục.
Thời gian om trà đương nhiên là không cần phải nói, nhiệt độ nước nước sử dụng khi pha trà cũng rất quan trọng.
Điểm tâm ăn kèm với trà là bánh kếp được làm từ hôm trước.
Hiện tại lãnh thổ của loài người đã rất lâu rồi không sản xuất được đường, vì vậy các món điểm tâm ngọt là rất hiếm.
Do đó Steph dùng các loại hương liệu như vỏ quế để thay thế cho đường khi làm bánh kếp, cô cũng khá tự tin vào kết quả.
... Sắp đặt bộ đồ trà, đĩa bánh kếp đã được cắt chia cẩn thận lên khay bạc.
“... Ổn rồi, chắc là không vấn đề gì nữa.”
Steph khẽ quệt mồ hôi trán, cảm giác như vừa hoàn thành một kiệt tác.
“Thưa, tiểu thư.”
Giống như đã chờ có cơ hội để lên tiếng từ rất lâu rồi, cô hầu gái nói với Steph.
“Ara, có chuyện gì vậy?”
“À không... Có hơi thất lễ nhưng, tiểu thư, cô đang làm gì vậy ạ?”
“... Đúng là hơi thất lễ đấy. Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
“A không, chỉ là.... Thật sự chỉ cần cô chủ nói một tiếng, chúng tôi, các hầu gái sẽ chuẩn bị trà và điểm tâm ngay lập tức. Cô chủ lại không nói gì cả mà tự mình bắt tay vào làm.... Hơn nữa còn nhiệt tình chăm chú như vậy...”
.......................
Eh?
Nói cũng phải, tại sao mình lại phải tự thân đi pha trà chứ?
Sực nảy ra một câu hỏi như thế, trong đầu Steph liền thoáng qua một hình ảnh tưởng tượng.
[Ồ. Ngon thật đấy. Steph cậu giỏi cả việc nội trợ nữa cơ à?]
Sora cầm một chén trà, mỉm cười nhìn mình, nói.
.......... Bụp.
Steph có cảm giác như máu trong người dồn hết cả lên mặt.
“...........A a a a a a a a a a, trời ơi~~~!”
Cô gào lên, ôm đầu đập bình bình vào tường.
“Tại sao mình phải tự tay chuẩn bị điểm tâm để chứng tỏ là mình có tài năng nội trợ chứ! Cái loại người như thế, chỉ cần cho hắn nước này.... đá này, cỏ này, cái quái gì cũng đủ rồi cơ mà!”
“Cô, cô chủ! Hãy bình tĩnh lại đi!!”
“Chị, chị hầu trưởng! Cô, cô chủ đầu óc bất thường mất rồi....!
Các cô hầu gái vôi vàng ngăn cản Steph đang bận phát ra những tiếng đập côm cốp, tất cả rơi vào hỗn loạn.
Part 5
“.....Ôi~....”
Steph vừa thở dài vừa bê chiếc khay bạc đi dọc hành lang.
Trên khay có đặt hai phần trà và điểm tâm, chuẩn bị cho hai anh em Sora.
Steph thở dài sườn sượt, một lần nữa không thể thắng nổi tình cảm của bản thân, tự tay bê đồ mình tự tay chuẩn bị lên cho họ.
Tự oán thán chính mình, nhưng đồng thời, nghĩ tới cảnh nếu được Sora chính miệng khen ngợi đồ ăn mình làm....
“.... Cũng không thể phủ nhận là mình vẫn có một chút mong chờ... Ôi.”
Thế nhưng.
Steph đột nhiên dừng bước.
“Khoan đã, chờ một chút nào Stephanie. Các món ăn này, có phù hợp với khẩu vị người từ thế giới khác không?”
Steph thật sự rất tự tin vào kỹ thuật pha trà và làm điểm tâm của mình.
Nhưng bên kia lại là người tới từ thế giới khác.
“Ôi... Xong rồi...”
Trong đầu lại hiện lai hình ảnh tưởng tượng.
[Ọe, xin lỗi, thứ này tôi phải pass.]
Sora nhăn mặt nói.
“A a a a a a.... Nếu, nếu thế thì hỏng mất thôi, nếu như vậy đường rút lui [cái này là do người hầu] làm cũng bị cắt mất luôn..... Eh, đấy là đường rút kiểu gì chứ! Mặc kệ, họ nghĩ thế nào cũng không liên quan đến mình.... Không nói như vậy được! A a a a a, thật là.... Mình đúng là bị nguyền rủa rồi...”
Steph đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, không biết phải làm thế nào nữa.
Cô hít sâu mấy hơi, mượn cớ chuẩn bị tâm lý, bắt đầu tìm cách biện hộ.
“Đúng, đúng rồi. Không những hoàn toàn bị coi là kẻ ngốc mà thậm chí đến một chén trà, một món điểm tâm cũng không biết làm, cứ thế thì danh dự của dòng họ Dora sẽ mất sạch . Những thứ này rõ ràng là rất ngon lành, nếu không hợp khẩu vị thì chắc chắn là do khác biệt về văn hóa....]
Lẩm bà lẩm bẩm.
Miệng thì nói, tay thì bận đầy, Steph chật vật lắm mới mở được cửa phòng sách ra.
“.... Hả?”
.... Nhưng nhìn qua một vòng, hai anh em mới vừa nãy còn có mặt ở đây, giờ đã biến mất.
Nhìn đi nhìn lại, ở trên tầng hai.
Phía cuối cầu thanh, cửa thông ra ban công đang mở, gió thổi nhè nhẹ làm lay động rèm che.
Steph đi lên ban công... Phát hiện hai anh em đang ở ngoài đó.
Anh trai mặc trang phục quản gia đang vươn người ra ngoài lan can, dùng điện thoại di động chụp ảnh.
Em gái trông giống như một tiểu thư đài các... đang ngồi dựa lưng vào chân anh trai, đọc sách.
.... Một tổ hợp hai người mà dù có nói rằng nếu tách rời ra cả hai sẽ phải chết thì cũng chẳng ai thấy có gì không hợp lý.
Nhìn cảnh tượng như trong tranh vẽ.... cùng quan hệ giữa hai người họ.
Tuy cảm thấy trong lồng ngực như có gì đó thắt lại nhưng Steph tự nói với mình, đó chỉ là ảo giác mà thôi.
“.... Ngoài đường náo nhiệt thật.”
Sora nhìn khung cảnh huyên náo bên ngoài, nói.
“.... À, cái đó. Bây giờ đại hội cờ bạc lựa chọn quốc vương vẫn đang tiến hành mà.”
Steph trả lời, tiếp đó đặt khay bạc lên bàn ngoài ban công, bắt đầu rót trà ra tách.
“.... Này... Mời dùng trà.”
“Ồ, thank you.”
“Em gái nữa nhé.”
“.... Ưm.”
Sora nhấp một ngụm trà, lại nhìn xuống con đường.
Ân tượng ban đầu là.... Thành phố này đúng là thuộc [thế giới ảo tưởng điển hình].... Có điều bây giờ lại có chút khác biệt.
.... Hắn là do chiến tranh đã bị cấm chỉ nên thành phố không có dấu hiệu bị phá hoại.
Các loại kiến trúc mang phong cách tương tự như kiến trúc La Mã, kiến trúc cổ điển, kiên trúc Baroque đan xen lẫn nhau.
Đường được trải bằng đá tảng, từng chiếc xe qua lại ngược xuôi, bên bến cảng đằng xa có ba chiếc thuyền đang đậu.
Nhìn qua có vẻ ngay cả động cơ hơi nước cũng chưa được phát minh ra.
Ở trên những sườn núi xa hơn đó nữa là từng khoảng ruộng nhỏ, sử dụng phương pháp canh tác còn cổ xưa hơn cả kiến trúc trong thành thị.
.... Việc không có tác động của chiến tranh được thể hiện tất rõ ở đây.
Mỉa mai thay, chiến tranh làm tăng tốc sự phát triển của [Hóa học], từ đó lại tạo ra bước nhảy vọt của các kỹ thuật dựa trên phân bón cũng như chất đốt.
Mà nói mới nhớ, những cuốn sách vừa đọc trong phòng sách của Steph hầu hết đều được viết tay.... cũng tức là kỹ thuật in ấn vẫn còn là chép tay.
Hẳn là kỹ thuật in xếp chữ còn chưa được phát minh hoặc là chưa được phổ cập.
“Châu Âu thời Phục Hưng trung kỳ à(1). Trước khi bị cách mạng công nghiệp làm ô nhiễm.... Thành phố thật là đẹp.”
“.... Strategy game (2)... trích dẫn thông tin... hoàn thành.”
.... Nhưng, Sora lại nghĩ.
Theo như thần thoại, cuộc chiến tranh khiến cả hành tinh biến thành một chốn hoang tàn đã kết thúc từ mấy nghìn năm trước rồi.
Cũng có nghĩa là từ khi [Minh ước] được thành lập đến nay đã trải qua vài nghìn năm rồi.
Imanity, chủng tộc con người, hoàn toàn không thể sử dụng được bất kỳ ma pháp nào.
Cũng tức là không khác gì với “loài người” tại thế giới cũ của mình.
Trải qua mấy nghìn năm vậy mà trình độ phát triển vẫn chỉ dừng lại ở mức độ thế kỷ 15 tại thế giới của mình.
.... Vậy còn những chủng tộc văn mình có thể sử dụng loại kỹ xảo gần như ăn gian, ma pháp, hiện tại họ ra sao rồi?
Sora đột nhiên hỏi.
“Này, Steph.... Tại sao cậu lại muốn trở thành vua?”
“.... Sao?”
“Tôi nghe người ta bảo cậu liều mạng nỗ lực là vì sợ rằng mình sẽ không thể là dòng dõi hoàng gia nữa?”
Sora nhớ lại những gì nghe được bên ngoài quán trọ kiêm nhà nghỉ lúc trước. Thế nhưng....
“.... Chuyện đó, thì thế nào cũng được.”
.... Nói đến cùng thì lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi, cười một tiếng bỏ qua là hết.
Cô bước lên cạnh Sora, cũng vươn người ra ngoài lan can nhìn ngắm khung cảnh.
“.... Quốc gia này.... Elechia cũng coi là một đất nước khá lớn đúng không?”
Cô nhìn về nơi xa xăm, giống như đang muốn nhìn về tận quá khứ... khẽ nói.
“Trước đây, trên thế giới còn có tới mấy quốc gia của loài người. Elechia thậm chí còn là quốc gia lớn nhất trong số đó.”
Giọng cô mang theo vẻ tự hào nhưng cũng pha chút tự giễu, tiếp tục nói.
“Sau khi [Mười Minh ước] được thành lập, nơi đây đã trở thành [quốc gia cuối cùng] của chủng tộc loài người chỉ biết tới thất bại liên tiếp.”
“......”
“Trông thì có vẻ rất phồn hoa đúng không? Nhưng mà... Elechia đang bước dần về phía diệt phong rồi.”
Cô lại nhìn xuống con đường tấp nập, lần này ánh mắt mang theo vẻ đau thương.
Sora nhìn theo ánh mắt cô, rất dễ dàng tưởng tượng ra được những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mất đi lãnh thổ, một lượng lớn nhân khẩu phải chen chúc nhau trong phạm vi nhỏ bé.
Sự thiếu hụt tài nguyên, lượng thực đãn tới kinh tế đình đốn không phát triển.
Cho dù có muốn sản xuất lương thực đi nữa, nếu không có đất đai thì sẽ không có sản phẩm, nếu không có sản phẩm thì sẽ không có nghề nghiệp.
Tuy nhờ [Mười Minh ước] mà trật tự vẫn có thể thể coi là yên ổn,
.... Nhưng cậu nhớ đến đám cướp tấn công hai người mình khi vừa mới tới thế giới này.
Anh trai nhìn xuống dưới con đường.
Em gái đang dựa lưng vào chân anh trai đọc sách cũng chuyển tầm mắt sang phía Steph.
“Quốc vương tiền nhiệm.... Ông nội tôi thất bại trong [Đánh cược quốc gia], khiến cho đất nước giờ rơi vào tuyệt cảnh chỉ còn lại một thủ đô, đó là sự thực. Nhưng vốn con người là liên tiếp thất bại rồi, tình hình cũng càng lúc càng...
Steph siết chặt tay, cay đắng nói.
“Tuy bị mắng chửi là ngu vương nhưng ông tôi vẫn luôn muốn cứu vớt đất nước này, ông không hề sai...”
... Nếu như không giành lại được lãnh thổ thì dù thế nào đi nữa loài người cũng không thể sinh tồn lâu dài được.
Chờ đợi diệt vong kéo đến, không bằng tự tìm đường sống trong tuyệt cảnh... Là vậy phải không?
“Tôi.... muốn cứu Elechia...”
Steph giống như đang cố kìm nước mắt.
“Sau đó là muốn chứng minh ông tôi không hề sai... Muốn để con người tiếp tục sinh tồn... Cần phải tích cực lựa chọn tấn công, đoạt lại lãnh thổ mới được, nếu không trong tương lai không xa, loài người sẽ thực sự tuyệt diệt.”
.... Steph nói, vẻ mặt đầy đau thương.
Shiro thì vẫn bộ dạng như cũ, giống như chẳng hề quan tâm, hỏi.
“... Steph... yêu quý.... đất nước, thế giới này?”
“Ừ.... Tất nhiên là thế rồi!”
... Nụ cười mang theo nước mắt.
Steph lập tức trả lời.
Nhưng ngược lại với cô, hai anh em lại cúi đầu xuống.
“.... Thật là, tốt...”
“..... Đúng thế, có thể trả lời dứt khoát như vậy, đúng là khiến người ta phải hâm mộ.”
Có điều.... Anh trai dùng giọng nói bình tĩnh, nhưng không thể phản bác.
Triệt để phá tan hy vọng của Stephanie Dora.
“Nhưng mà nguyện vọng đó của cậu không thể thực hiện được.”
“....Sao...”
“Hơn nữa, nói một cách khó nghe thì....”
Cậu nhìn Steph đang sững sờ, tiếp tục truy kích.
“Ông nội cậu..... Ở đây, bây giờ, tôi chỉ có thể nói ông ta là ngu vương tệ hại nhất.”
..........
Steph giống như cố ép ra từng lời, lên tiếng phá vỡ sự im lặng kéo dài.
“Vì, sao anh.... lại nghĩ như, vậy?”
Cô cắn chặt môi, từ nắm tay siết chặt truyền lại cảm giác đau đớn do móng tay cắm sâu vào thịt.
..... Nếu không phải thế giới này cấm chỉ bạo lực, câu hỏi đó chắc chắn là đã bị thay bằng một cú tát thẳng vào mặt Sora. Nhưng dù vậy thì Steph quả thật đã truyền hết lửa giận vào trong câu hỏi.
Đối tượng tình yêu.... không phải.
Không cần biết là đối tượng bị cưỡng ép phải lòng hay là loại người nào khác, tất cả đều không đủ để cô có thể tha thứ cho câu nói xúc phạm đó.
Nhưng đối mặt với chất vấn, Sora chỉ khẽ thở dài, đưa di động lên phát lại những tấm ảnh đã chụp.
Thành phố khiến người ta liên tưởng tới châu Âu thế kỷ 15.
Do không có chiến tranh, các kiểu kiến trúc cũ và mới đan xen hòa trộn với nhau, thực là một thành phố mỹ lệ.
Nhưng chính vì thế... nên mới thấy tiếc nuối.
“Cứ tiếp tục như vậy... Quốc gia này sẽ diệt vong. Cùng với lúc lựa chọn ra được quốc vương kế nhiệm.”
Nghe câu nói bất thình lình như không có chút liên quan gì này.
Steph cố gắng phản bác, ngữ điệu càng thêm khổ sở, càng thêm kích động.
“Tại, tại sao lại nói vậy! Chính vì để không trở thành như thế nên mới phải chọn ra quốc vương mới...”
Có đôi chút chán nản, Sora và Shiro cùng ngẩng đầu nhìn trời.
Khác với khung cảnh màu xám mà họ vẫn quen thuộc, đó là một bầu trời xanh lam, giống như một màn mực lam bát ngát.
.... Tiếp đó hai người nhớ lại lúc mình vừa đặt chân tới thế giới này.
Cũng là những gì quý ngài “Thần” đã nói với họ.
Đây là [DisBoard], thế giới trên bàn cờ, nơi tất cả đều được quyết định bằng trò chơi.
Là nơi mình.....
Là nơi Shiro...
..... Mơ ước đã lâu.
.... Là thế giới..... cả hai được tái sinh.
“... Steph, cuộc đại hội đánh bạc này sẽ kéo dài đến bao giờ?”
Mặc dù Steph vẫn đang rất bất mãn vì chưa nhận được lời giải thích có thể khiến cô chấp nhận được nhưng vẫn đáp lại.
“.... Hôm nay là ngày cuối cùng.”
Cô vừa nói vừa hướng tầm mắt sang phía đông mặt trời, ngắm nhìn khu kiến trúc có vẻ như là lâu đài hoàng gia.
“Đến tối trong đại sảnh quốc vương sẽ tiến hành cuộc chiến cuối cùng, nếu như không có ai có phản đối gì với người giành chiến thắng cuối cùng thì người thắng sẽ trở thành vị vua mới... Có vấn đề gì sao?”
Em gái gập sách lại, đứng lên.
Anh trai thì vặn vặn lưng, tiếp đó tự vỗ vỗ lên mặt.
“.... Được rồi! Này, em gái.”
“... Ư.”
“Dù anh có làm gì đi nữa em cũng sẽ theo cùng anh phải không?”
“Ưm.”
“Trả lời nhanh vậy. Để hạ quyết tâm anh còn phải nội tâm giằng xé, đấu tranh tư tưởng mất một lúc thế mà...”
“...Nói dối.”
“Hô?”
“... Anh, có vẻ... rất vui.”
Đối mặt với em gái vẫn như bình thường, vẻ mặt không chút cảm xúc,
Nhưng thoáng hiện lên nụ cười mà chỉ anh trai mới nhận ra được.
“.... Ha ha, quả nhiên là em nhận ra được.”
Nói đoạn, hai người quay lại, bắt đầu bước đi.
“Này, chờ đã, hai người đi đâu vậy!?”
“Lâu đài hoàng gia.”
“.... Heh?”
Sora trả lời rất nhanh. do không thể đoán được ý đồ của của cậu là gì, Steph không khỏi thốt lên một tiếng ngớ ngẩn.
Nhưng Sora hoàn toàn không để ý tới cô, tiếp tục nói.
“Tôi đi để chứng minh ông nội cậu đã chính xác.”
“....... Hả?”
Nghe thấy tiếng Steph vội vội vàng vàng chạy theo phía sau.
Sora xác nhận lại công việc trong công cụ quản lý nhật trình trong di động của mình.
..... [Mục tiêu]..... Tóm lại cứ trở thành quốc vương rồi hẵng tính.
Sora cười khổ, đút di động vào túi quần, nói.
“Khó khăn lắm mới tới được thế giới đem lại cuộc sống mới, nếu đột nhiên lại mất đi nơi nương thân thì đúng là khiến người ta đau đầu.”
“.... (gật gật)”
“Vậy thì đi làm vua thôi, sau đó đoạt lại lãnh thổ đã mất.”
..... Có phải mình đã nghe nhầm không?
Stephanie Dora nhắc lại những gì mình vừa nghe được, xác nhận thật cẩn thận.
Tiếp đó, sau khi đã xác nhận không phải mình vừa nghe lầm, cô nhìn theo bóng lưng chàng trai ấy.
Giọng điệu thoải mái giống như chỉ định tới một cửa hàng gần đây mua một món đồ đơn giản.
Nhưng lại giống như đi xác nhận một chuyện chắc chắn đã xảy ra, tràn ngập kiêu ngạo, tự tin, không bao giờ khuất phục....
Bóng lưng chàng trai vừa tuyên bố sẽ đoạt loại lãnh địa của loài người.
“À, suýt thì quên.”
Sora nhặt một miếng bánh điểm tâm trên bàn ngoài ban công, đưa lên miệng.
“..... Ồ.”
Quay sang phía Steph đã quên mất rằng đang có điểm tâm, cậu nói.
“Ừm, rất ngon. Cả trà lần điểm tâm đều rất ngon. Thank you!”
Thấy Sora quay lại, mỉm cười nhìn mình.
Trái tim chợt đập nhanh thình thịch, thật sự là do ảnh hưởng của [Minh ước] sao?
Steph đã hoàn toàn không thể phân biệt được nữa.
Nó là phòng đọc sách riêng của Steph, quy mô giống như [thư viện] lớn của một trường cấp ba.
Số lượng sách khổng lồ chứa đầy trên các giá sách lớn, được sắp xếp chỉnh tề giống như một bức tường.
“… Này, Steph!”
“Hả? Chuyện gì?”
Sora bất ngờ gặp phải một trở ngại rất lớn.
“… Ngôn ngữ thông dụng của quốc gia này, không phải là tiếng Nhật sao?”
Nhìn cuốn sách hoàn toàn xem không hiểu trên tay, Sora chỉ biết ôm đầu rên rỉ.
“Nihongo (1)? Mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng ngôn ngữ thông dụng của chủng tộc loài người dĩ nhiên là [ngôn ngữ loài người] rồi.”
“Woa… thật là một thế giới siêu… đơn giản dễ hiểu.”
Rõ ràng là giao tiếp không có vấn đề gì.
Nhưng chữ viết trên sách lại hoàn toàn xem không hiểu.
“… Như vậy, Sora, hai người thật sự đến từ thế giới khác sao?”
“Đúng vậy, mặc dù hẳn là cậu cảm thấy rất khó tin…”
Không thể dễ dàng chấp nhận được chuyện này cũng là điều rất bình thường thôi. Ngay cả Sora cũng không nghĩ có thể làm cho đối phương dễ dàng tin tưởng.
“À, không. Về điểm này, tôi chưa từng nghi ngờ.”
Nghe Steph nhẹ giọng trả lời, Sora không khỏi ngẩn ra.
“Hả? Tại sao?”
Lần này lại đến lượt Steph sửng sốt, sau đó trả lời.
“Anh hỏi tôi tại sao… Trong ma pháp cấp cao mà tộc sâm tinh (người Elf) sử dụng, vốn có ma pháp triệu hồi từ thế giới khác, cho nên đây cũng không phải chuyện gì quá khó tin. Ít nhất tôi biết hai người không phải là người của quốc gia này, từ trang phục và dung mạo là có thể thấy được, nhưng đồng thời hai người chỉ có thể thuộc chủng tộc con người…”
… Hơn nữa, hiện tại loài người chỉ còn lại một quốc gia này mà thôi.
“A a a… cũng đúng… nơi này chính là thế giới ảo tưởng… phù.”
Bởi vì suy nghĩ vô ích quá nhiều, Sora không kìm được thở dài.
Sau đó lại nhìn vào quyển sách xem không hiểu, gãi đầu.
“Hừm… nhưng không thể tự mình tìm kiếm thông tin đúng là phiền phức. Có thể nhớ được không… Shiro?”
“… Ưm.”
“Thế nào?”
“… Ưm.”
Sora và Shiro.
Bọn họ dường như đang tiến hành trao đổi tin tức bằng một phương pháp truyền đạt chỉ có hai anh em mới hiểu được.
Hai người lẳng lặng dời ánh mắt vào quyển sách, rơi vào trầm mặc.
Không chịu được sự yên lặng này, Steph thở dài.
“… Vậy, tôi nên làm gì đây?”
Lần này chắc mình phải [cống hiến] làm một gia sư rồi, nghĩ đến đây lại không kìm được có một chút hương vị tự giễu.
Nhưng mà, Sora đã dời ánh mắt khỏi quyển sách lại đưa ra yêu cầu khác.
“Không. Tôi muốn nhờ chuyện khác.”
Nghe Sora nói như vậy, Steph nhớ đến chuyện tối qua và sáng nay, lập tức giữ một tư thế phòng thủ.
Tuy Steph đã có chuẩn bị tinh thần, cho dù nghe được yêu cầu mang tính hentai như thế nào cũng sẽ không kinh ngạc…
“Cậu có thể trả lời tôi mấy câu hỏi hay không?”
“… Hả… à, được. Chuyện đó, không vấn đề gì.”
Nghe được một yêu cầu nghiêm chỉnh ngoài dự tính, Steph không khỏi ôm ngực thở phào.
Với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Sora nói.
“Ngày hôm qua, rõ ràng khi tôi bóp ngực cậu thì cậu không hề chống cự, nhưng khi muốn vén váy cậu lên thì cậu lại đột nhiên đẩy tôi ra, tại sao vậy… Tôi biết rồi, tôi sẽ hỏi nghiêm túc, vừa rồi chỉ đùa thôi…”
Cảm nhận được cái nhìn giống như muốn bắn thủng người của Steph, Sora lại dời ánh mắt về quyển sách, nói.
“Ừm, tôi cũng thường nghe nhắc đến cái từ [chủng tộc con người] này, vậy còn những [tộc] khác thì thế nào?”
Nhưng Steph giống như vừa nghe được một vấn đề không thể tin nổi, hỏi lại.
“… Trong thế giới của Sora chỉ có Imanity thôi sao?”
“Ít nhất về khả năng tiến hành trao đổi thông tin thì hẳn là chỉ có [loài người] mà thôi… sao vậy?”
“À, ừm… là như vậy à…”
Như bọn họ đã tuyên bố, nếu bọn họ là người của thế giới khác, vậy thì nên bắt đầu giải thích từ đâu đây? Sau khi cân nhắc điểm này, Steph bắt đầu nói.
“Trước tiên… Hai người có biết ‘thần thoại’ không?”
“Quá trình [Mười Minh ước] sinh ra sao? Chuyện đó chúng tôi đã nghe được từ một thi nhân lãng du vừa đánh đàn vừa hát bên cạnh đài phun nước.”
“Tôi hiểu rồi… như vậy…”
… E hèm.
“Cái gọi là [tộc], chính là chỉ [mười sáu chủng tộc] có trí tuệ, được áp dụng [Mười minh ước] do Thần đặt ra.”
“Exceed…”(2)
“Dùng [Mười Minh ước] làm cơ sở, quyền xâm phạm, sát thương, bạo lực, tàn sát lẫn nhau giữa [mười sáu chủng tộc]… tất cả đều bị cấm, kết quả là chiến tranh đã biến mất khỏi thế giới.”
“… Thì ra là vậy. Vốn đang tự hỏi là thức ăn từ đâu tới… nhưng hóa ra [Minh ước] chỉ giới hạn trong các sinh vật có trí tuệ mà thôi.”
Sora vừa xem sách, vừa có vẻ khá hài lòng với những gì mình được nghe.
Thấy vậy, trong lòng Steph không kìm được cảm thán “thật là lợi hại”, sau đó tiếp tục nói.
“Nhưng mà, có thể nói rằng chiến tranh vẫn tồn tại thông qua trò chơi đúng không? Đó cũng chính là chiến tranh giành lãnh thổ… [Đánh cược quốc gia]. Ngay cả vào giờ phút này, nó vẫn đang được tiến hành.”
“Đánh cược quốc gia”… Sora có phản ứng với cụm từ đã từng nghe nói đến này.
“… Hiện con người chỉ còn lại duy nhất quốc gia này thôi sao?”
“… Hiện tại, đúng là như vậy… Mặc dù không phải mỗi chủng tộc đều chỉ có một quốc gia… nhưng quốc gia của Imanity, chỉ còn lại Elechia này mà thôi.”
… Nghe đến đây.
Sora vẫn đưa ra câu hỏi mà mình đã biết đáp án.
Vì so sánh thế giới này với thường thức trong thế giới của mình.
Cũng chính là.
“Nếu đã không có chiến tranh, vậy vì sao còn phải tranh đoạt lãnh thổ? Không thể giải quyết bằng đối thoại sao?”
“… Ớ, chuyện đó thì…”
Nhưng em gái đã trả lời thay Steph đang ấp úng.
“… Tài nguyên là có hạn… sinh vật, tiếp tục sinh sôi là vô hạn… thứ vô hạn chia sẻ thứ có hạn… sẽ cùng diệt vong.”
“Đúng, đúng vậy. Chính là như vậy!”
Steph cũng thuận theo ý kiến của em gái đã giành trả lời trước, vội vàng gật đầu.
“… Cậu đấy, thực chất chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này đúng không…”
Bởi vì em gái giành trả lời trước, cho nên Sora không thể nhận được ý kiến đáng để tham khảo, bất đắc dĩ nhìn Steph.
“Anh anh anh, anh nói cái gì, làm gì có chuyện đó!”
… Có điều, dù sao thì tại thế giới này, từ khi sinh ra đã xem những điều như vậy là thường thức.
Cho nên đối với việc tại sao phải dùng trò chơi để tranh đoạt, khi bị hỏi cũng rất khó trả lời.
“… Tóm lại, quả nhiên vấn đề này cũng giống như thế giới của chúng ta.”
Sora thở dài.
Cho dù không có “chiến tranh”, “tranh chấp” vẫn sẽ tồn tại.
… Nói cách khác, [hoàn toàn bình đẳng] là chuyện không thể.
Nếu như nói bình đẳng là lần lượt chia nhau số ghế hạn chế, vậy thì tranh đoạt chính là [trò chơi giành ghế].
Mà kết quả của nó chính là [thiểu số] giàu có, [đa số] nghèo hèn…
Thật là, hoàn toàn chẳng có gì khác so với thế giới mà mình sinh sống…
“Như vậy, trong [mười sáu chủng tộc] cụ thể có những chủng tộc nào?”
Sora dừng những suy nghĩ này lại, chuyển về chủ đề chính.
Steph ậm ừ… giống như đang cố gắng lục lọi ký ức, bấm ngón tay vừa nghĩ vừa đếm.
“Đứng sau Thần duy nhất, tộc thần linh (Old Deus) ở vị trí thứ nhất, tộc huyễn tưởng (Phantasma ) ở vị trí thứ hai, tộc tinh linh (Elemental) ở vị thứ thứ ba… còn có tộc rồng (Dragonia) và tộc cự nhân (Gigant) … tộc sâm tinh (Elf) và tộc người thú (Werebeast) nữa….”
“… Thì ra là vậy, đúng là một thế giới ảo tưởng chuẩn mực.”
Steph có vẻ đã bỏ cuộc giữa chừng việc liệt kê ra toàn bộ mười sáu chủng tộc.
Sora nhìn Steph dễ dàng bỏ cuộc, phát biểu cảm tưởng, sau đó chợt nghĩ đến một vấn đề khác.
“Này, [vị trí thứ mấy] gì đó… là sao?”
“Ờ thì, cái đó. Mặc dù tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng hình như là chỉ thứ tự xếp hạng.”
“… Thứ tự xếp hạng?”
“Ừm ừm, nói đơn giản là mức độ tương thích với ma pháp, nghe nói là vậy.”
“Hình như cái gì, nghe nói cái gì, đúng là mơ hồ quá. Steph, cậu có đọc sách không vậy?”
Nghe Sora hỏi vậy dù bản thân cậu là một tên NEET chính cống, Steph tỏ vẻ rất bất mãn.
Cô hắng giọng một tiếng, giống như muốn nói “Được rồi nhé!”
“Trước tiên xin nói rõ, tôi đã~... tốt nghiệp ở học viện, được chứ? Về thứ tự xếp hạng, bản thân loài người cũng không nghiên cứu chi tiết… bởi vì tộc người ở vị trí thứ mười sáu… nói cách khác, mức độ thích ứng với ma pháp là 0. Cho dù muốn nghiên cứu, cũng không có cách nào tiến hành quan sát đánh giá.”
“… Zero?”
Sora rời mắt khỏi quyển sách, hỏi.
“Hử… ? Chờ chút đã, loài người không thể sử dụng ma pháp sao?”
“Phải. Không chỉ như thế, ngay cả nhận biết ma pháp cũng không làm được.”
“… Cái gì đây chứ… Vậy còn sử dụng đạo cụ (item), hay những gì đó tương tự thì sao?”
“Đúng là có thể chơi những trò chơi do ma pháp tạo thành… bởi vì bản thân trò chơi được ma pháp điều khiển… còn muốn loài người thi triển ma pháp là chuyện không thể.”
“… Tuyệt đối?”
Mặc dù Sora vẫn luôn hỏi những vấn đề phiền phức, nhưng Steph lại không hề cảm thấy bực mình. Không bằng nói là…
“Tuyệt đối. Bởi vì loài người không thể kết nối với [hành lang tinh linh]… cũng là con đường dẫn đến ngọn nguồn ma pháp.”
Steph hơi cúi đầu.
“Cho nên mới liên tục thất bại trong [Đánh cược quốc gia]…”
… Ha.
Sora khẽ cười gượng, sau đó tiếp tục hỏi.
“… Vậy ngược lại, chủng tộc am hiểu sử dụng ma pháp nhất là gì? Chắc là vị trí số một phải không?”
“À, không phải. Càng đến gần vị trí thứ nhất, các thần linh… bản thân sự tồn tại của họ đã có thể xem là một loại ma pháp rồi. Cho nên thông thường, nhắc tới chủng tộc am hiểu ma pháp nhất, hẳn là [tộc Elf] ở vị trí thứ bảy.”
Elf. Sau khi nghe được cái từ này, trong đầu thoáng hiện lên một ấn tượng điển hình.
“… Elf… Elf có phải là loại có lỗ tai nhọn, da rất trắng không?”
Vẻ mặt Steph giống như muốn nói “rõ ràng là người ở thế giới khác, sao lại biết tường tận như vậy”.
“Ừm ừm, đúng vậy. Hiện giờ, quốc gia lớn nhất trên thế giới là [Aylwin Gard], chính là dựa vào điều khiển ma pháp mới leo lên được địa vị như vậy. Có thể nói, nhắc tới ma pháp, vậy đơn giản là đồng nghĩa với tộc Elf.”
… Sora thở ra một hơi.
Sau đó đưa tay nâng cằm, dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn vào hư không suy nghĩ.
“……”
Nhìn thấy Sora mặc áo đuôi yến, y phục chỉnh tề, nửa bên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc, trái tim của Steph không khỏi đập mạnh.
(Ảo giác, ảo giác, ảo giác… đây là tình cảm bị ép truyền vào mà thôi.)
Khi Steph trong lòng mặc niệm như đang nguyền rủa, Sora dường như đã kết thúc suy nghĩ.
Cậu giống như là đang tìm kiếm gì đó, đắn đo cân nhắc hỏi.
“… Chủng tộc không thể sử dụng ma pháp… không có ‘quốc gia lớn’ sao?”
“Ơ, à, không phải thế, chẳng hạn như tộc người thú ở vị trí thứ mười bốn cũng không thể sử dụng ma pháp…”
Steph nói năng lộn xộn, miễn cưỡng đưa ra câu trả lời.
“Nhưng ngược lại, bọn họ có thể dựa vào năm giác quan siêu mạnh để đọc được khí tức của ma pháp và cảm xúc của người khác. Quốc gia của tộc người thú là [Liên Hiệp Đông Bộ], do rất nhiều hòn đảo trên vùng biển đông nam hợp thành, hiện giờ là nước lớn thứ ba thế giới…”
Steph dường như rất khổ sở, bàn tay đang nắm lấy cánh tay bất giác xiết chặt hơn, tiếp tục nói.
“… Cho dù không thể sử dụng ma pháp, vẫn có thể dùng năng lực mà loài người hoàn toàn không thể sánh bằng… Cho dù không thể lấn áp [Aylwin Gard], nhưng vẫn có chủng tộc và quốc gia có thể cạnh tranh ngang hàng với họ. Mà ngược lại, trong mắt loài người thì bọn họ giống như đang sử dụng [siêu năng lực] hay [siêu cảm giác] vậy.”
“… Ai. Thì ra là vậy”
Loài người chẳng những không thể sử dụng ma pháp mà thậm chí còn không thể phát hiện ra nó có được sử dụng hay không nữa.
Một bên bị ăn gian mà không phát hiện được, đương nhiên không có khả năng giành chiến thắng.
… Nếu cho rằng như vậy, dĩ nhiên là sẽ thua.
“Thì ra là vậy, có chuyện như thế à.”
Sora giống như đã nghĩ thông suốt, gật đầu nghiêm nghị, mà cùng lúc này.
“… Anh… nhớ rồi.”
Giọng nói của Shiro vang lên.
“Ồ, giỏi thật đấy.”
“… Tiếp tục, khen ngợi em…”
“À à, đó là chuyện đương nhiên. Không hổ là em gái mà anh luôn tự hào, đúng là thiếu nữ thiên tài! Giỏi lắm, giỏi lắm.”
Sora đứng dậy tùy tiện xoa đầu Shiro, còn Shiro thì nheo mắt lại như một con mèo.
Steph không hiểu nên ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, sau đó lẩm bẩm.
“… Ế? Nhớ cái gì?”
“Cậu hỏi gì vậy, dĩ nhiên là ngôn ngữ Imanity rồi.”
Sora quay sang Steph đang sửng sốt, nói giống như chẳng có chuyện gì.
“Nhưng đúng là lợi hại thật. Anh thì phải cần thêm một chút thời gian nữa.”
“… Anh, chậm quá …”
“… Hư hư hư, đối với một người đàn ông, chậm một chút thì vẫn tốt hơn là nhanh quá chứ?”
“… Anh, nhỏ quá.”
“Nhỏ, nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ đâu ra mà nhỏ! Em, em dựa vào đâu… Steph, cậu làm sao vậy?”
Steph kinh ngạc nhìn hai người nói chuyện.
Ngay cả giọng nói của cô cũng thay đổi.
“Chuyện này… tôi không nghe lầm chứ? Hai người nói là… đã ghi nhớ một loại ngôn ngữ?”
“Ừ? Vậy thì sao?”
“… (gật đầu).”
“… Trong thời gian ngắn như vậy? Hai người đang nói đùa phải không?”
Nét mặt Steph hơi co giật, xác nhận lại một lần nữa. Nhưng Sora vẫn hời hợt trả lời.
“Chuyện này thì có gì đáng ngạc nhiên. Ngữ pháp và từ đơn đều giống như khi nói chuyện, vậy không phải chỉ cần ghi nhớ chữ viết là xong sao.”
“… Anh… cái đó, vẫn còn chưa nhớ.”
“Đó là do em quá nhanh, mới chỉ hơn mười phút đã xong rồi. Anh trai cũng không thông minh như em, chắc là phải mất khoảng một giờ. Mà luôn tiện, cái này đọc sao vậy? Anh làm thế nào cũng không nắm được quy tắc của ký hiệu này…”
“… Cái đó, không phải, tiếng Nhật… Dùng ngữ pháp của tiếng Latin, đọc nó…”
“Không, anh cũng đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng mà vị trí của vị ngữ trong ngữ pháp rất kì lạ…”
“… Tiếng Hán, cổ…”
“Ế? Hóa ra chỉ có phần miêu tả đứng trước. Đúng là phiền phức… à, nhưng thực sự đọc thông suốt được rồi.”
“… Anh, phải biết, nhiều ngôn ngữ hơn…”
“Ngay cả cổ văn của ngôn ngữ mười tám nước cũng học thuộc, em vốn là một trường hợp đặc biệt rồi. Một people bình thường như anh, chỉ cần hiểu ngôn ngữ của sáu nước, chơi game không gặp phải khó khăn nào là được rồi.”
… Steph nhìn hai anh em nói chuyện với ánh mắt cực kỳ khó tin.
Nhưng dáng vẻ của hai anh em lại giống như chẳng có chuyện gì.
Hai người dường như đều xem đó là chuyện đương nhiên, hời hợt nói chuyện.
Ngôn ngữ bình thường, cũng có thể nói chuyện với nhau. Vậy thì chỉ cần ghi nhớ chữ viết là được.
Sắp xếp như vậy, thoạt nghe quả thật là một chuyện đơn giản.
Nhưng mà, rốt cuộc bọn họ có ý thức được, rằng bọn họ đã quên mất một sự thật quan trọng hay không.
Đó chính là…
“Không có bất cứ người nào giảng dạy”, nói cách khác điều mà bọn họ làm không phải là [học tập], mà là [giải mã].
Hoàn thành một chuyện như vậy trong thời gian ngắn, nhưng bọn họ lại chẳng hề khoe khoang.
(Tại, tại thế giới của bọn họ… chuyện này xem như rất bình thường sao? )
Hai người này đúng là những sinh vật đã vượt quá tầm hiểu biết của mình.
Nhìn hai anh em đến từ thế giới khác này, Steph cảm thấy như có một dòng hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Nhưng đồng thời, nơi gần ngực lại loáng thoáng có cảm giác ấm áp trào lên.
… Đây chẳng lẽ là.
Chẳng lẽ mình.
Đã gặp được những người vượt qua quỹ đạo thông thường sao.
Mà bọn họ chính là… người cuối cùng sẽ thay đổi quốc gia này.
“… Hử? Sao vậy?”
Phát hiện ra ánh mắt của Steph, Sora quay đầu sang, mà điều này khiến cho sự kích động trong lòng Steph càng lớn hơn.
“A, ơ, không, chuyện đó… tôi đi, pha trà nhé.”
Steph nói xong liền hoảng hốt rời khỏi thư viện, ngay cả lỗ tai cũng đã đỏ lên.
Nghi hoặc đưa mắt nhìn Steph rời đi, Sora nói
“… Cô ấy làm sao vậy?”
Nhưng Shiro lại chẳng thèm liếc qua, vẫn xem sách như trước.
“… Anh, không hiểu… trái tim.... thiếu nữ.”
“… Nếu mà hiểu thì đã không giữ sự trong trắng trong mười tám năm rồi. Mà chuyện vừa rồi thì có liên quan gì đến trái tim thiếu nữ?”
Đây là cảnh tượng một chàng trai mười tám tuổi được em gái mười một tuổi giảng dạy về trái tim thiếu nữ.
Tuy rằng suy nghĩ của đàn ông thường trưởng thành muộn hơn phụ nữ…
Ít nhất thì trong trường hợp này, câu nói trên hoàn toàn đúng là sự thật.
“… Rõ ràng, là anh… giỏi đọc tâm tình, người khác… hơn Shiro.”
Shiro nhỏ giọng thì thầm, còn Sora lại ra vẻ đắc ý khoe khoang.
“Đó là việc phản ánh năng lực trong trò chơi, hoàn toàn khác với quan sát nét mặt cử chỉ trong hiện thực nhé.”
Nói cách khác, chẳng hạn như thứ gọi là phái nữ… không, “thứ gọi là con người”… là thế.
Giống như gal game(3) trong một giây lại nhảy ra mấy chục ngàn lựa chọn có hạn chế thời gian.
Đối mặt với loại trò chơi không tưởng ấy, việc nảy sinh ý nghĩ mình không thể làm được chẳng phải là rất tự nhiên sao.
… Có điều, hiện giờ những chuyện như vậy chẳng còn quan trọng nữa.
“Được rồi…”
Dưới sự giúp đỡ của em gái, cuối cùng Sora cũng có thể đọc hiểu ngôn ngữ của loài người.
Cậu đọc hết một quyển sách để xác nhận thành quả của mình.
Sau đó khép quyển sách bìa cứng lại phát ra một tiếng “bộp”.
Tiếp đó, vẻ mặt nghiêm túc đưa tay lên trước mặt.
“Được rồi… Shiro.”
“… Ưm.”
“Em đã phát hiện ra rồi chứ.”
“… Ưm.”
Hai anh em lại bắt đầu trao đổi với ngôn ngữ chỉ có bọn họ mới hiểu được.
Anh trai thiếu tự tin một cách hiếm thấy, hỏi.
“… Em nghĩ thế nào?”
Nhưng Shiro chỉ nhắm mắt trả lời.
“… Shiro… sẽ theo… anh.”
Sau đó hơi mở mắt, vẻ mặt không biều tình giống như thường ngày, hờ hững nói.
“… Giống như ước định… bất kể, đến đâu.”
… Uớc định, phải không.
[Em gái] do đối tượng tái hôn với cha mang đến… Shiro.
Em gái trời sinh đầu óc giỏi đến kinh ngạc.
Và anh trai trời sinh đầu óc kém đến kinh ngạc.
Bởi vì đều quá khác thường, cho nên hai người càng hợp nhau hơn cả anh em ruột.
Cuối cùng, thậm chí ngay cả cha mẹ cũng bỏ rơi bọn họ.
Hai người không có bạn bè, cũng không có đồng bạn, đã lập một ước định.
… Em gái bởi vì tài năng, cho nên không được người khác thấu hiểu.
… Anh trai bởi vì quá vô năng, cho nên rất giỏi về đọc nội tâm người khác.
Để bù đắp thiếu sót cho nhau, lúc ấy [anh trai] mười tuổi đã đưa ra đề nghị.
Mà lúc ấy [em gái] mới ba tuổi đã hiểu được nhiều loại ngôn ngữ, đã gật đầu móc tay.
Cậu khẽ xoa đầu [em gái].
Từ đó đến nay đã tám năm…
Người em gái đã nói là sẽ đi theo ông anh trai kém cỏi của mình… đó là Shiro.
Nhưng cuối cùng, người anh trai ngay cả việc đưa em gái ra khỏi phòng cũng không làm được… đó là Sora.
Nếu như nói không hối hận, vậy thì…
“Tóm lại… so với ‘thế giới bên kia’, không phải bên này càng thú vị hơn sao?”
Cậu nhìn về chân trời xa xôi, nơi thấp thoáng có thể nhìn thấy những quân cờ vua khổng lồ.
Sora lấy điện thoại di động ra, khởi động công cụ quản lý nhật trình.
Steph chăm chú nhìn ấm nước đang sôi lục bục.
Thời gian om trà đương nhiên là không cần phải nói, nhiệt độ nước nước sử dụng khi pha trà cũng rất quan trọng.
Điểm tâm ăn kèm với trà là bánh kếp được làm từ hôm trước.
Hiện tại lãnh thổ của loài người đã rất lâu rồi không sản xuất được đường, vì vậy các món điểm tâm ngọt là rất hiếm.
Do đó Steph dùng các loại hương liệu như vỏ quế để thay thế cho đường khi làm bánh kếp, cô cũng khá tự tin vào kết quả.
... Sắp đặt bộ đồ trà, đĩa bánh kếp đã được cắt chia cẩn thận lên khay bạc.
“... Ổn rồi, chắc là không vấn đề gì nữa.”
Steph khẽ quệt mồ hôi trán, cảm giác như vừa hoàn thành một kiệt tác.
“Thưa, tiểu thư.”
Giống như đã chờ có cơ hội để lên tiếng từ rất lâu rồi, cô hầu gái nói với Steph.
“Ara, có chuyện gì vậy?”
“À không... Có hơi thất lễ nhưng, tiểu thư, cô đang làm gì vậy ạ?”
“... Đúng là hơi thất lễ đấy. Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
“A không, chỉ là.... Thật sự chỉ cần cô chủ nói một tiếng, chúng tôi, các hầu gái sẽ chuẩn bị trà và điểm tâm ngay lập tức. Cô chủ lại không nói gì cả mà tự mình bắt tay vào làm.... Hơn nữa còn nhiệt tình chăm chú như vậy...”
.......................
Eh?
Nói cũng phải, tại sao mình lại phải tự thân đi pha trà chứ?
Sực nảy ra một câu hỏi như thế, trong đầu Steph liền thoáng qua một hình ảnh tưởng tượng.
[Ồ. Ngon thật đấy. Steph cậu giỏi cả việc nội trợ nữa cơ à?]
Sora cầm một chén trà, mỉm cười nhìn mình, nói.
.......... Bụp.
Steph có cảm giác như máu trong người dồn hết cả lên mặt.
“...........A a a a a a a a a a, trời ơi~~~!”
Cô gào lên, ôm đầu đập bình bình vào tường.
“Tại sao mình phải tự tay chuẩn bị điểm tâm để chứng tỏ là mình có tài năng nội trợ chứ! Cái loại người như thế, chỉ cần cho hắn nước này.... đá này, cỏ này, cái quái gì cũng đủ rồi cơ mà!”
“Cô, cô chủ! Hãy bình tĩnh lại đi!!”
“Chị, chị hầu trưởng! Cô, cô chủ đầu óc bất thường mất rồi....!
Các cô hầu gái vôi vàng ngăn cản Steph đang bận phát ra những tiếng đập côm cốp, tất cả rơi vào hỗn loạn.
Part 5
“.....Ôi~....”
Steph vừa thở dài vừa bê chiếc khay bạc đi dọc hành lang.
Trên khay có đặt hai phần trà và điểm tâm, chuẩn bị cho hai anh em Sora.
Steph thở dài sườn sượt, một lần nữa không thể thắng nổi tình cảm của bản thân, tự tay bê đồ mình tự tay chuẩn bị lên cho họ.
Tự oán thán chính mình, nhưng đồng thời, nghĩ tới cảnh nếu được Sora chính miệng khen ngợi đồ ăn mình làm....
“.... Cũng không thể phủ nhận là mình vẫn có một chút mong chờ... Ôi.”
Thế nhưng.
Steph đột nhiên dừng bước.
“Khoan đã, chờ một chút nào Stephanie. Các món ăn này, có phù hợp với khẩu vị người từ thế giới khác không?”
Steph thật sự rất tự tin vào kỹ thuật pha trà và làm điểm tâm của mình.
Nhưng bên kia lại là người tới từ thế giới khác.
“Ôi... Xong rồi...”
Trong đầu lại hiện lai hình ảnh tưởng tượng.
[Ọe, xin lỗi, thứ này tôi phải pass.]
Sora nhăn mặt nói.
“A a a a a a.... Nếu, nếu thế thì hỏng mất thôi, nếu như vậy đường rút lui [cái này là do người hầu] làm cũng bị cắt mất luôn..... Eh, đấy là đường rút kiểu gì chứ! Mặc kệ, họ nghĩ thế nào cũng không liên quan đến mình.... Không nói như vậy được! A a a a a, thật là.... Mình đúng là bị nguyền rủa rồi...”
Steph đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, không biết phải làm thế nào nữa.
Cô hít sâu mấy hơi, mượn cớ chuẩn bị tâm lý, bắt đầu tìm cách biện hộ.
“Đúng, đúng rồi. Không những hoàn toàn bị coi là kẻ ngốc mà thậm chí đến một chén trà, một món điểm tâm cũng không biết làm, cứ thế thì danh dự của dòng họ Dora sẽ mất sạch . Những thứ này rõ ràng là rất ngon lành, nếu không hợp khẩu vị thì chắc chắn là do khác biệt về văn hóa....]
Lẩm bà lẩm bẩm.
Miệng thì nói, tay thì bận đầy, Steph chật vật lắm mới mở được cửa phòng sách ra.
“.... Hả?”
.... Nhưng nhìn qua một vòng, hai anh em mới vừa nãy còn có mặt ở đây, giờ đã biến mất.
Nhìn đi nhìn lại, ở trên tầng hai.
Phía cuối cầu thanh, cửa thông ra ban công đang mở, gió thổi nhè nhẹ làm lay động rèm che.
Steph đi lên ban công... Phát hiện hai anh em đang ở ngoài đó.
Anh trai mặc trang phục quản gia đang vươn người ra ngoài lan can, dùng điện thoại di động chụp ảnh.
Em gái trông giống như một tiểu thư đài các... đang ngồi dựa lưng vào chân anh trai, đọc sách.
.... Một tổ hợp hai người mà dù có nói rằng nếu tách rời ra cả hai sẽ phải chết thì cũng chẳng ai thấy có gì không hợp lý.
Nhìn cảnh tượng như trong tranh vẽ.... cùng quan hệ giữa hai người họ.
Tuy cảm thấy trong lồng ngực như có gì đó thắt lại nhưng Steph tự nói với mình, đó chỉ là ảo giác mà thôi.
“.... Ngoài đường náo nhiệt thật.”
Sora nhìn khung cảnh huyên náo bên ngoài, nói.
“.... À, cái đó. Bây giờ đại hội cờ bạc lựa chọn quốc vương vẫn đang tiến hành mà.”
Steph trả lời, tiếp đó đặt khay bạc lên bàn ngoài ban công, bắt đầu rót trà ra tách.
“.... Này... Mời dùng trà.”
“Ồ, thank you.”
“Em gái nữa nhé.”
“.... Ưm.”
Sora nhấp một ngụm trà, lại nhìn xuống con đường.
Ân tượng ban đầu là.... Thành phố này đúng là thuộc [thế giới ảo tưởng điển hình].... Có điều bây giờ lại có chút khác biệt.
.... Hắn là do chiến tranh đã bị cấm chỉ nên thành phố không có dấu hiệu bị phá hoại.
Các loại kiến trúc mang phong cách tương tự như kiến trúc La Mã, kiến trúc cổ điển, kiên trúc Baroque đan xen lẫn nhau.
Đường được trải bằng đá tảng, từng chiếc xe qua lại ngược xuôi, bên bến cảng đằng xa có ba chiếc thuyền đang đậu.
Nhìn qua có vẻ ngay cả động cơ hơi nước cũng chưa được phát minh ra.
Ở trên những sườn núi xa hơn đó nữa là từng khoảng ruộng nhỏ, sử dụng phương pháp canh tác còn cổ xưa hơn cả kiến trúc trong thành thị.
.... Việc không có tác động của chiến tranh được thể hiện tất rõ ở đây.
Mỉa mai thay, chiến tranh làm tăng tốc sự phát triển của [Hóa học], từ đó lại tạo ra bước nhảy vọt của các kỹ thuật dựa trên phân bón cũng như chất đốt.
Mà nói mới nhớ, những cuốn sách vừa đọc trong phòng sách của Steph hầu hết đều được viết tay.... cũng tức là kỹ thuật in ấn vẫn còn là chép tay.
Hẳn là kỹ thuật in xếp chữ còn chưa được phát minh hoặc là chưa được phổ cập.
“Châu Âu thời Phục Hưng trung kỳ à(1). Trước khi bị cách mạng công nghiệp làm ô nhiễm.... Thành phố thật là đẹp.”
“.... Strategy game (2)... trích dẫn thông tin... hoàn thành.”
.... Nhưng, Sora lại nghĩ.
Theo như thần thoại, cuộc chiến tranh khiến cả hành tinh biến thành một chốn hoang tàn đã kết thúc từ mấy nghìn năm trước rồi.
Cũng có nghĩa là từ khi [Minh ước] được thành lập đến nay đã trải qua vài nghìn năm rồi.
Imanity, chủng tộc con người, hoàn toàn không thể sử dụng được bất kỳ ma pháp nào.
Cũng tức là không khác gì với “loài người” tại thế giới cũ của mình.
Trải qua mấy nghìn năm vậy mà trình độ phát triển vẫn chỉ dừng lại ở mức độ thế kỷ 15 tại thế giới của mình.
.... Vậy còn những chủng tộc văn mình có thể sử dụng loại kỹ xảo gần như ăn gian, ma pháp, hiện tại họ ra sao rồi?
Sora đột nhiên hỏi.
“Này, Steph.... Tại sao cậu lại muốn trở thành vua?”
“.... Sao?”
“Tôi nghe người ta bảo cậu liều mạng nỗ lực là vì sợ rằng mình sẽ không thể là dòng dõi hoàng gia nữa?”
Sora nhớ lại những gì nghe được bên ngoài quán trọ kiêm nhà nghỉ lúc trước. Thế nhưng....
“.... Chuyện đó, thì thế nào cũng được.”
.... Nói đến cùng thì lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi, cười một tiếng bỏ qua là hết.
Cô bước lên cạnh Sora, cũng vươn người ra ngoài lan can nhìn ngắm khung cảnh.
“.... Quốc gia này.... Elechia cũng coi là một đất nước khá lớn đúng không?”
Cô nhìn về nơi xa xăm, giống như đang muốn nhìn về tận quá khứ... khẽ nói.
“Trước đây, trên thế giới còn có tới mấy quốc gia của loài người. Elechia thậm chí còn là quốc gia lớn nhất trong số đó.”
Giọng cô mang theo vẻ tự hào nhưng cũng pha chút tự giễu, tiếp tục nói.
“Sau khi [Mười Minh ước] được thành lập, nơi đây đã trở thành [quốc gia cuối cùng] của chủng tộc loài người chỉ biết tới thất bại liên tiếp.”
“......”
“Trông thì có vẻ rất phồn hoa đúng không? Nhưng mà... Elechia đang bước dần về phía diệt phong rồi.”
Cô lại nhìn xuống con đường tấp nập, lần này ánh mắt mang theo vẻ đau thương.
Sora nhìn theo ánh mắt cô, rất dễ dàng tưởng tượng ra được những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mất đi lãnh thổ, một lượng lớn nhân khẩu phải chen chúc nhau trong phạm vi nhỏ bé.
Sự thiếu hụt tài nguyên, lượng thực đãn tới kinh tế đình đốn không phát triển.
Cho dù có muốn sản xuất lương thực đi nữa, nếu không có đất đai thì sẽ không có sản phẩm, nếu không có sản phẩm thì sẽ không có nghề nghiệp.
Tuy nhờ [Mười Minh ước] mà trật tự vẫn có thể thể coi là yên ổn,
.... Nhưng cậu nhớ đến đám cướp tấn công hai người mình khi vừa mới tới thế giới này.
Anh trai nhìn xuống dưới con đường.
Em gái đang dựa lưng vào chân anh trai đọc sách cũng chuyển tầm mắt sang phía Steph.
“Quốc vương tiền nhiệm.... Ông nội tôi thất bại trong [Đánh cược quốc gia], khiến cho đất nước giờ rơi vào tuyệt cảnh chỉ còn lại một thủ đô, đó là sự thực. Nhưng vốn con người là liên tiếp thất bại rồi, tình hình cũng càng lúc càng...
Steph siết chặt tay, cay đắng nói.
“Tuy bị mắng chửi là ngu vương nhưng ông tôi vẫn luôn muốn cứu vớt đất nước này, ông không hề sai...”
... Nếu như không giành lại được lãnh thổ thì dù thế nào đi nữa loài người cũng không thể sinh tồn lâu dài được.
Chờ đợi diệt vong kéo đến, không bằng tự tìm đường sống trong tuyệt cảnh... Là vậy phải không?
“Tôi.... muốn cứu Elechia...”
Steph giống như đang cố kìm nước mắt.
“Sau đó là muốn chứng minh ông tôi không hề sai... Muốn để con người tiếp tục sinh tồn... Cần phải tích cực lựa chọn tấn công, đoạt lại lãnh thổ mới được, nếu không trong tương lai không xa, loài người sẽ thực sự tuyệt diệt.”
.... Steph nói, vẻ mặt đầy đau thương.
Shiro thì vẫn bộ dạng như cũ, giống như chẳng hề quan tâm, hỏi.
“... Steph... yêu quý.... đất nước, thế giới này?”
“Ừ.... Tất nhiên là thế rồi!”
... Nụ cười mang theo nước mắt.
Steph lập tức trả lời.
Nhưng ngược lại với cô, hai anh em lại cúi đầu xuống.
“.... Thật là, tốt...”
“..... Đúng thế, có thể trả lời dứt khoát như vậy, đúng là khiến người ta phải hâm mộ.”
Có điều.... Anh trai dùng giọng nói bình tĩnh, nhưng không thể phản bác.
Triệt để phá tan hy vọng của Stephanie Dora.
“Nhưng mà nguyện vọng đó của cậu không thể thực hiện được.”
“....Sao...”
“Hơn nữa, nói một cách khó nghe thì....”
Cậu nhìn Steph đang sững sờ, tiếp tục truy kích.
“Ông nội cậu..... Ở đây, bây giờ, tôi chỉ có thể nói ông ta là ngu vương tệ hại nhất.”
..........
Steph giống như cố ép ra từng lời, lên tiếng phá vỡ sự im lặng kéo dài.
“Vì, sao anh.... lại nghĩ như, vậy?”
Cô cắn chặt môi, từ nắm tay siết chặt truyền lại cảm giác đau đớn do móng tay cắm sâu vào thịt.
..... Nếu không phải thế giới này cấm chỉ bạo lực, câu hỏi đó chắc chắn là đã bị thay bằng một cú tát thẳng vào mặt Sora. Nhưng dù vậy thì Steph quả thật đã truyền hết lửa giận vào trong câu hỏi.
Đối tượng tình yêu.... không phải.
Không cần biết là đối tượng bị cưỡng ép phải lòng hay là loại người nào khác, tất cả đều không đủ để cô có thể tha thứ cho câu nói xúc phạm đó.
Nhưng đối mặt với chất vấn, Sora chỉ khẽ thở dài, đưa di động lên phát lại những tấm ảnh đã chụp.
Thành phố khiến người ta liên tưởng tới châu Âu thế kỷ 15.
Do không có chiến tranh, các kiểu kiến trúc cũ và mới đan xen hòa trộn với nhau, thực là một thành phố mỹ lệ.
Nhưng chính vì thế... nên mới thấy tiếc nuối.
“Cứ tiếp tục như vậy... Quốc gia này sẽ diệt vong. Cùng với lúc lựa chọn ra được quốc vương kế nhiệm.”
Nghe câu nói bất thình lình như không có chút liên quan gì này.
Steph cố gắng phản bác, ngữ điệu càng thêm khổ sở, càng thêm kích động.
“Tại, tại sao lại nói vậy! Chính vì để không trở thành như thế nên mới phải chọn ra quốc vương mới...”
Có đôi chút chán nản, Sora và Shiro cùng ngẩng đầu nhìn trời.
Khác với khung cảnh màu xám mà họ vẫn quen thuộc, đó là một bầu trời xanh lam, giống như một màn mực lam bát ngát.
.... Tiếp đó hai người nhớ lại lúc mình vừa đặt chân tới thế giới này.
Cũng là những gì quý ngài “Thần” đã nói với họ.
Đây là [DisBoard], thế giới trên bàn cờ, nơi tất cả đều được quyết định bằng trò chơi.
Là nơi mình.....
Là nơi Shiro...
..... Mơ ước đã lâu.
.... Là thế giới..... cả hai được tái sinh.
“... Steph, cuộc đại hội đánh bạc này sẽ kéo dài đến bao giờ?”
Mặc dù Steph vẫn đang rất bất mãn vì chưa nhận được lời giải thích có thể khiến cô chấp nhận được nhưng vẫn đáp lại.
“.... Hôm nay là ngày cuối cùng.”
Cô vừa nói vừa hướng tầm mắt sang phía đông mặt trời, ngắm nhìn khu kiến trúc có vẻ như là lâu đài hoàng gia.
“Đến tối trong đại sảnh quốc vương sẽ tiến hành cuộc chiến cuối cùng, nếu như không có ai có phản đối gì với người giành chiến thắng cuối cùng thì người thắng sẽ trở thành vị vua mới... Có vấn đề gì sao?”
Em gái gập sách lại, đứng lên.
Anh trai thì vặn vặn lưng, tiếp đó tự vỗ vỗ lên mặt.
“.... Được rồi! Này, em gái.”
“... Ư.”
“Dù anh có làm gì đi nữa em cũng sẽ theo cùng anh phải không?”
“Ưm.”
“Trả lời nhanh vậy. Để hạ quyết tâm anh còn phải nội tâm giằng xé, đấu tranh tư tưởng mất một lúc thế mà...”
“...Nói dối.”
“Hô?”
“... Anh, có vẻ... rất vui.”
Đối mặt với em gái vẫn như bình thường, vẻ mặt không chút cảm xúc,
Nhưng thoáng hiện lên nụ cười mà chỉ anh trai mới nhận ra được.
“.... Ha ha, quả nhiên là em nhận ra được.”
Nói đoạn, hai người quay lại, bắt đầu bước đi.
“Này, chờ đã, hai người đi đâu vậy!?”
“Lâu đài hoàng gia.”
“.... Heh?”
Sora trả lời rất nhanh. do không thể đoán được ý đồ của của cậu là gì, Steph không khỏi thốt lên một tiếng ngớ ngẩn.
Nhưng Sora hoàn toàn không để ý tới cô, tiếp tục nói.
“Tôi đi để chứng minh ông nội cậu đã chính xác.”
“....... Hả?”
Nghe thấy tiếng Steph vội vội vàng vàng chạy theo phía sau.
Sora xác nhận lại công việc trong công cụ quản lý nhật trình trong di động của mình.
..... [Mục tiêu]..... Tóm lại cứ trở thành quốc vương rồi hẵng tính.
Sora cười khổ, đút di động vào túi quần, nói.
“Khó khăn lắm mới tới được thế giới đem lại cuộc sống mới, nếu đột nhiên lại mất đi nơi nương thân thì đúng là khiến người ta đau đầu.”
“.... (gật gật)”
“Vậy thì đi làm vua thôi, sau đó đoạt lại lãnh thổ đã mất.”
..... Có phải mình đã nghe nhầm không?
Stephanie Dora nhắc lại những gì mình vừa nghe được, xác nhận thật cẩn thận.
Tiếp đó, sau khi đã xác nhận không phải mình vừa nghe lầm, cô nhìn theo bóng lưng chàng trai ấy.
Giọng điệu thoải mái giống như chỉ định tới một cửa hàng gần đây mua một món đồ đơn giản.
Nhưng lại giống như đi xác nhận một chuyện chắc chắn đã xảy ra, tràn ngập kiêu ngạo, tự tin, không bao giờ khuất phục....
Bóng lưng chàng trai vừa tuyên bố sẽ đoạt loại lãnh địa của loài người.
“À, suýt thì quên.”
Sora nhặt một miếng bánh điểm tâm trên bàn ngoài ban công, đưa lên miệng.
“..... Ồ.”
Quay sang phía Steph đã quên mất rằng đang có điểm tâm, cậu nói.
“Ừm, rất ngon. Cả trà lần điểm tâm đều rất ngon. Thank you!”
Thấy Sora quay lại, mỉm cười nhìn mình.
Trái tim chợt đập nhanh thình thịch, thật sự là do ảnh hưởng của [Minh ước] sao?
Steph đã hoàn toàn không thể phân biệt được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.