No Game No Life

Quyển 2 - Chương 7: Nước khai cuộc - Unexpected Move

Kamiya Yuu

10/03/2014

Ngồi lắc lư nghiêng ngả trong xe ngựa khoảng một tiếng đồng đồ.

Tới một khu phố cách trung tâm Elechia một đoạn, xuyên qua những căn nhà giống như trường học và ký túc xá.

Nơi đây chính là [Đại thư viện quốc lập Elechia].

Xuống xe ngựa, Sora ngẩng đầu nhìn quanh, buột miệng cảm thán.

“.... Lớn quá...”

Ấn tượng đầu tiên là liên tưởng đển Thư viện Quốc hội Mỹ (1) đặt tại Washington D.C.

Bề ngoài của nó hoàn toàn không hề thua kém thư viện lớn nhất, lưu giữ tới hơn 100 triệu cuốn sách và bản thảo, tại thế giới cũ của hai người Sora.

Phong cách sang trọng và trang nhã đủ sánh ngang với lâu đài hoàng gia Elechia.

Thư viện hào hoa đó khiến người ta không thể không đánh giá lại chủng tộc loài người của thế giới này.

Một thư viện tuyệt vời, nhưng mà...

“... Lại dễ dàng... để người ta, đoạt đi mất...”

“Ư, ư ư....”

Shiro, đầu đội quần lót, lên tiếng.

Steph (chó, không mặc quần lót) chỉ biết cúi đầu bất lực.

“Không, không nhắc tới vấn đề đó nữa! Tôi có chuyện muốn hỏi!”

Không biết có phải là muốn ít nhất cũng có cảm giác thắng lợi trước hai người Sora một lần hay không, Steph nói vẻ nghiêm trọng.

“Được thôi, có vấn đề gì nào, Steph-san?”

“Không phải vừa rồi đã nói, khiêu chiến với chủng tộc chưa hiểu rõ được là rất nguy hiểm sao? Đối phương là tộc thiên dực đứng hàng thứ sáu đấy, chúng ta không có chút chuẩn bị nào đã đi chiến đấu với loại quái vật như vậy đâu phải là một ý kiến hay!?”

.... Chắc bạn nghĩ, nghi ngờ như vậy là rất bình thường đúng không?

Nhưng Sora vẫn phải nói, quả đúng là Steph.

“... Không vấn đề gì.”

“.... Hả? Tại, tại sao thế?”

“Thế nào nhỉ.... Bởi vì muốn thắng khi chơi nối từ căn bản không liên quan gì đến khối lượng tri thức cả.”

“Eh?”

“Được rồi mà, đi thôi.”

Ba người mở cánh cửa khổng lồ, tiến vào bên trong thư viện.

Không gian bên trong, không chỉ có tường vách mà ngay cả trần nhà cũng chứa đầy những giá sách phản trọng lực.

Vô số đốm sáng mờ ảo cùng những giá sách cao tới mấy chục mét trôi lơ lửng giữa không trung, tạo nên một khung cảnh giống như mê cung, tràn ngập phong cách huyền ảo.

“Tuyệt vời.... Xin lỗi, tôi thật sự phải suy nghĩ lại, con người của thế giới này thật là tài giỏi.”

“... Ưm...”

Chỉ nghĩ tới số lượng sách vở lưu trữ ở nơi này thôi, Sora đã cảm thấy choáng váng, ngay cả Shiro cũng vô cùng chấn động.

Sưu tập khối lượng sách vở nhiều như thế này chắc chắn không phải là việc dễ dàng.

Cho dù tại thế giới cũ thì có lẽ cũng không nhiều thư viện lưu trữ được nhiều sách như thế này.

Nhưng Steph lại trả lời giống như đang xin lỗi.

“Cái này.... Rất đáng tiếc là, số này không phải sách do Imanity sưu tập.”



“.... Sao?”

“Tôi nghĩ là sau khi thư viện bị đoạt mất, số lượng sách mới tăng lên đến nhiều như thế này.... Khi tôi tới đây lúc còn là học sinh, số lượng giá sách chưa được một phần trăm như bây giờ.”

“.... Làm tôi còn phải có một khoảnh khắc thay đổi cách nhìn với loài người chứ.”

.... Thực ra nếu chỉ nghĩ qua một chút thôi là sẽ thấy đó là chuyện đương nhiên.

Bởi vì chủng tộc loài người căn bản không thể chế tạo ra được những giá sách phản trọng lực, đứng xếp san sát trên trần nhà.

“Haizzz.... Thôi được rồi, vậy vị thiên sứ đại nhân mà chúng ta muốn gặp đang ở đâu đây?”

Đột nhiên, một luồng ánh sáng xuyên qua những giá sách xếp chi chít bên trong thư viện, chiếu tới.

Đưa mắt nhìn về điểm khởi đầu của luồng sáng.... Mọi người như thoáng đông cứng lại trong chốc lát.

.... Bởi vì họ trông thấy [Thiên sứ].

Đó là một thiếu nữ, mang trên người cảm giác áp bức mãnh liệt, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng lại.

Những vòng sáng rực rỡ tạo thành những đồ án phức tạp quay quanh đầu.

Bên eo mọc ra một đôi cánh tỏa ánh sáng nhàn nhạt, theo khí động học thì quá nhỏ bé không thể khiến cơ thể lơ lửng trên không trung.

Mái tóc dài phủ xuống, dù đang ở trong phòng kín không gió vẫn nhè nhẹ tung bay...

Mỗi sợi tóc lay động đều như lăng kính phản xạ ánh sáng, tỏa ra màu sắc rực rỡ như cầu vồng.

Đôi mắt khe khẽ mở ra, khoảnh khắc bị đôi mắt đó chiếu thẳng vào.

Lần đầu tiên từ khi tới thế giới này, Sora cảm nhận được [cái chết].

Trong ánh mắt đó.... ẩn chứa sát ý phảng phất như đã ngưng tụ thành thực chất.

Khiến Sora tin chắc rằng, chỉ cần thiếu nữ xinh đẹp như thần linh này thổi nhẹ một cái thôi cũng để để cậu mất mạng.

Chạy trốn, cầu xin, tất cả đều hoàn toàn vô nghĩa.

(Đây chính là, chủng tộc đứng hàng thứ sáu? Đây chính là.... Tộc Flügel?)

.... Vũ khí do các vị thần sáng tạo ra để tiêu diệt thần linh... Để tiêu diệt tất cả các thần linh.

Sora nghĩ thầm, chắc cảm giác bị súng máy đại khái cũng sẽ thế này.

Ngay cả Shiro vốn rất ít khi biểu lộ cảm xúc cũng co rúm lại, nắm chặt lấy tay Sora.

Còn Steph thì ngã phịch xuống đất, răng đánh lập cập, cố gắng gượng để không bật khóc.

Nhân vật khiến mọi người cảm thấy sợ hãi cùng cực đó từ trên giá sách hạ xuống gần mấy người Sora.

Không một tiếng động, thậm chí không có cảm giác trọng lượng.

“…………”

Trong lúc tất cả đang sững sờ, câm lặng.

Thiên sứ…. Thiếu nữ tộc Flügel.

Từ từ mở đôi mắt màu hổ phách….. lên tiếng.

“Excuse? Các person từ đâu tới, đến library của me có chuyện what?” (2)

…. Câu nói này.

“Oh…. Tụt hết cả cảm xúc…”

Ở bên cạnh, Steph đã ngất xỉu, Sora toàn thân hư thoát, gắng gượng thốt lên được như thế.

“À, ừm, chắc đầu tiên là phải tự giới thiệu bản thân nhỉ. Tôi là…”

Sora xốc lại tinh thần, cố gắng tìm lại nhịp độ vốn có của bản thân, lên tiếng nói.



Thế nhưng….

“New King & Queen của Elechia, Sora-sama và Shiro-sama có phải không?” (3)

Thiếu nữ tộc Flügel cướp lời.

“…. Ồ, biết nhanh vậy.”

“Bởi vì tôi có read cả newspaper của Imanity. Xin chúc….. A! Congratulation hai vị trở thành quốc vương.” (4)

“…. Đổi cách, nói rồi…”

Shiro (đầu đội quần lót) làu bàu, chỉ là.

Hiện tại cô bé vẫn nắm chặt tay Sora, không dám buông ra.

…. Cho dù biết rõ rằng tại thế giới này bạo lực là vô nghĩa nhưng vẫn sợ hãi đến mức ấy.

Chuyện đó cũng giống như tâm lý của người dù biết trước rằng con sư tử đã bị gây mê thì vẫn không dám tới gần sư tử.

Tuy nhiên, Sora hình như không cảm thấy như vậy.

“Tôi nói này, cách nói chuyện như thế làm tôi cứ nhớ tới một nhân vật nổi tiếng, nếu đó không phải là cách nói năng bình thường của cô thì làm ơn dừng lại có được không?”

Có vẻ chỉ trích của Sora làm cô gái cảm thấy rất sốc.

Thiếu nữ tộc Flügel cúi đầu ủ rũ.

“Đó là ngôn ngữ vừa tiên tiến lại vừa có cá tính mà tôi tự sáng tạo ra, không ngờ đã có người đi trước rồi…”

Nhưng cô cũng rất nhanh chóng thay đổi trạng thái.

“Vậy xin hỏi, hôm nay hà cớ gì mà lại tới nơi này?”

“… Này, đó là phương thức nói chuyện nguyên gốc của cô à? Sao lại chuyển sang giọng Kyōto?” (5)

“Mặc dù chưa bao giờ nghe đến cái gì là Kyōto nhưng đây là ngôn ngữ cổ tại lãnh thổ cũ của Imanity, quý ngài thấy không hài lòng sao?”

“Đúng thế, nghe cái giọng này là tôi lại muốn tsukkomi (6) nên làm ơn đừng dùng tiếp nữa.”

“Hu hu, chẳng mấy khi có khách đến đây, khó khăn lắm mới có cơ hội để thể hiện tri thức, thực là đáng tiếc.”

Thiếu nữ tộc Flügel hai mắt ngấn lệ, dáng vẻ cúi đầu ủ rũ khiến người ta không còn cảm thấy chút nào sự uy nghiêm lúc trước nữa.

“Ờ thì, này, nói tóm lại là cô cứ nói chuyện một cách bình thường thôi, được không nào?”

“Đ~ược th~oai.”

“Về thôi.”

Sora nắm tay Shiro, quay người bỏ đi, thiếu nữ tộc Flügel vội vã túm lấy ống quần cậu, nước mắt lưng tròng, van vỉ.

“A a a~! Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi~! Tại vì lâu lắm rồi không có ai đến đây. Chờ một chút đi mà, đừng bỏ về luôn như thế chứ, tôi sẽ mang trà lên, sẽ mang bánh ngọt lên ngay bây giờ mà!!"

Chú thích:

(1) Thư viện Quốc hội Mỹ: Đơn vị nghiên cứu của Quốc Hội Mỹ, cũng là thư viện quốc gia Mỹ. Thư viện có kho sách, tài liệu in ấn, bản thảo thuộc hàng phong phú nhất thế giới.

(2) (3) (4)

"Xin lỗi? Các vị từ đâu tới, đến thư viện của tôi có việc gì?"

"Vua và Nữ vương mới của Elechia"

"Bởi vì tôi có đọc cả báo in của Imanity. Chúc mừng hai vị trở thành quốc vương."

(5) Giọng Kyōto: Một cách gọi khác của giọng Kansai (khu vực bao gồm các thành phố chính là Ōsaka, Kyōto). Giọng Kansai có khác biệt khá lớn với giọng phổ thông tại Tōkyō, trong văn hóa Nhật người nói giọng Kansai thường được hình dung là những người nói nhiều, hài hước do có nhiều diễn viên hài kịch xuất xứ từ vùng này, người nói giọng Tōkyō đôi lúc cũng sử dụng giọng Kansai để gây cười.

(6) Tsukkomi: Một vai trong thể loại hài kịch Manzai rất phổ biển ở Nhật. Kịch Manzai thường có 2 người, vai ngốc (boke) và vai tài (tsukkomi). Boke chuyên làm nhiệm vụ pha trò bằng các hành động, lời nói ngốc nghếch, Tsukkomi chuyên "chỉnh" lại những sai lầm của Boke (thường là bầng một phát quạt giấy gõ vào đầu).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện No Game No Life

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook