Chương 31
Nhất Độ Quân Hoa
31/08/2019
Trăng đã lên cao, mấy con chim bị giật mình, bay vụt lên núp sau lùm
cây. Giang Thanh Lưu ôm Bạc Dã Cảnh Hành vào ngực như con chó nhỏ, mùi
rượu trên người nàng còn nồng nặc hơn hai vò Trân châu hồng ba mươi năm.
" Bạc Dã Cảnh Hành, Trân châu hồng gợi ta nghĩ đến ông nội, các sư phụ ta, nghĩ đến vô số các đệ tử Giang gia."
Bạc Dã Cảnh Hành rướn người muốn cướp vò rượu của hắn uống tiếp: "Tiểu oa nhi đừng buồn phiền nhiều, hôm nay lão phu ở đây uống hết hai vò này, cũng tương tự ông nội ngươi cùng ngươi khoác tay cạn chén, coi như bù lại chuyện năm xưa."
Giang Thanh Lưu vậy nhưng lại lười để ý nàng, một tay dốc miệng vò: "Nào, cạn."
Rượu ủ đã lâu, Giang Thanh Lưu dù thích rượu ngon vẫn có phần khắc chế. Giữ lý trí thanh tỉnh bao nhiêu năm, giờ đến một lần uống say cũng không làm nổi. Bạc Dã Cảnh Hành đang hăng hái chiến đấu một vò to. Nàng ghé bên miệng vò, đầu lọt thỏm bên trong, liếm sung sướng. Giang Thanh Lưu lại xốc nàng dậy, Bạc Dã Cảnh Hành rốt cuộc không nhịn nổi: "Giang Ẩn Thiên nuôi ngươi như nuôi gà vậy sao? Nếu ngươi là đàn ông thì giờ phải xông đến chỗ lão rùa đen kia, nói cho lão biết ngươi không cưới vợ nữa ! Đàn ông đàn ang như ngươi có lấy vợ cũng chỉ tổ làm khổ con gái nhà người ta thôi ! Còn nếu ngươi vẫn chưa cai sữa thì cứ việc vục đầu vào ngực lão mà bú, trưởng bối sai gì cũng răm rắp nghe!"
Giang Thanh Lưu bất động: "Ông nội ta mất khi còn trẻ, toàn bộ Giang gia là một tay Thái gia gia lo liệu. Hơn năm mươi năm, ngươi nghĩ Giang gia dựa vào đâu mà vẫn đứng trụ không ngã? Bao nhiêu lớp người xuất sắc từ các chi thứ trong dòng họ tại sao đều quỳ phục trước dòng chính chúng ta? Thế lực giang hồ kính nể gia tộc này cũng bởi sự đồng lòng. Tất nhiên ta có thể phản kháng lại Thái gia gia, ta không cưới, toàn bộ Giang gia này có ai gây khó dễ được ta? Nhưng nếu ta và Thái gia gia bất hòa, người của ta và tâm phúc của ông chắc chắn sẽ sinh hiềm khích. Bạc Dã Cảnh Hành, tuy ta thân ở giang hồ, nhưng không thể có được tự tại của giang hồ."
Chỉ là vài câu nói rất bình lặng, hắn lại tiếp tục cùng Bạc Dã Cảnh Hành cạn chén. Bạc Dã Cảnh Hành không ngẩng đầu, liếm hăng đến mức mặt đầy bọt rượu. Cứ như vậy chẳng mấy chốc rượu chỉ còn nửa vò, nàng sốt sắng: " Nhanh đưa lão phu một chén nữa! Chén to ý !"
...
Ngày hôm sau, Giang gia đem sính lễ đến Kim gia Hà Nam, thay Giang Thanh Lưu xin cưới tiểu thư Kim gia Kim NguyênThu.
Giang Thanh Lưu không có ý kiến gì. Trước năm mười lăm tuổi, hắn coi tín ngưỡng của mình là chấn hưng gia tộc. Sau đó, khi hắn bắt đầu hành tẩu giang hồ, bằng hữu của Giang gia trở thành bằng hữu của hắn. Kẻ địch của gia tộc, cũng trở thành kẻ địch của hắn. Hắn không cần có cảm xúc yêu ghét vui hận, cũng chẳng cần có ham muốn, vui thích.
Một kẻ như vậy, có thể hứa hẹn gì với nữ nhân chứ ?
Hắn chẳng biết, hắn tiếp tục nhìn những bản chép tay của Hạ Phi Hổ tìm được từ Phi Ưng trại, bỗng dưng nhớ tới Đan Vãn Thiền năm ấy, mũ phượng mạng che, rực rỡ như ánh dương quang.
Xử lí xong sự vụ hàng hàng đã đến vãn chiều, Giang Thanh Lưu rời khỏi tiểu viện, Bạc Dã Cảnh Hành bên kia đèn vẫn sáng. Hắn lững thững bước vào, Bạc Dã Cảnh Hành đang ngồi xếp bằng luyện công, thấy hắn đi đến, nhanh chóng thu công, phẩy tay: "Tiểu tử Giang gia, mau lại đây."
Giang Thanh Lưu khẽ nhướn mày, trực tiếp ngồi xuống bên giường. Bạc Dã Cảnh Hành không biết từ đâu móc ra một tấm khăn lụa, phía trên vẽ một đám loằng ngoằng: "Lão phu đột nhiên nhớ ra một loại phương pháp có thể giúp ngươi mau chóng điều dưỡng kinh mạch. Nếu làm theo phương pháp này, chưa đến mười ngày, ngươi đã có thể hồi phục công lực."
Giang Thanh Lưu nửa tin nửa ngờ: "Ngươi có tốt bụng như vậy sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành cười hắc hắc không ngừng: "Tiểu tử đúng là không có lương tâm, tùy ngươi thôi."
Giang Thanh Lưu và nàng cùng nhìn chiếc khăn lụa kia, cách hành công kinh mạch vẽ phía trên đúng là có điểm độc đáo. Hắn vừa quan sát vừa phỏng đoán, càng xem càng kinh hãi - lão tặc này không chỉ tinh thông huyệt vị trên cơ thể mà cách vận hành cũng mạch lạc vô cùng. Nghĩ đến chuyện có thể lập tức khôi phục công lực, hắn vẫn là để ý nhiều: "Trước mắt cứ thử một lần đã."
Bạc Dã Cảnh Hành cùng hắn ngồi trên giường đối chưởng luyện công, để cho nội lực chậm rãi chảy qua thất kinh bát mạch. Giang Thanh Lưu có chút toát mồ hôi, chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân vận hành thông thuận, xem ra không đến mười ngày, công lực của hắn có thể khôi phục lại rồi.
Bất tri bất giác đã một canh giờ trôi qua. Bạc Dã Cảnh Hành cũng toát mồ hôi nhễ nhại. Giọt mồ hôi ửng màu hồng nhạt trên da thịt trơn bóng, giống như hạt trân châu sáng lóe mắt. Giang Thanh Lưu không thể nhìn thêm, quơ đại một chiếc áo khoác thêm cho nàng.
Lúc này đã đến giờ Tý, hắn hòa cho Bạc Dã Cảnh Hành hai viên Yên Chi hoàn. Bạc Dã Cảnh Hành một bên hớp một bên bảo hắn: "Nếu ngươi thật sự không muốn cưới tiểu thư Kim gia, chi bằng bảo với Giang Ẩn Thiên ngươi cưới lão phu cũng được."
Giang Thanh Lưu liếc mắt nhìn nàng: "Cưới ngươi?"
Bạc Dã Cảnh Hành ưỡn ngực, làm Giang Thanh Lưu thiếu nữa thì ngã ngửa: "Cưới lão phu chẳng lẽ lại làm ngươi bẽ mặt?"
Giang Thanh Lưu cụp mắt: "Ta thà cưới Kim Nguyên Thu."
Bạc Dã Cảnh Hành như con hồ ly bò tới, giọng điệu giáo dục: "Đúng là tiểu tử tầm nhìn hạn hẹp, ngươi biết vật quý vì gì không, cả cái giang hồ này, bao nhiêu kẻ có kiều thê mỹ thiếp, nhưng kẻ lấy được Bạc Dã Cảnh Hành ta, có mấy người?"
Giang Thanh Lưu khóe miệng khẽ nhếch, dứt khoát quay đầu. Bạc Dã Cảnh Hành giống như hoa mặt trời, cũng hướng đầu theo: "Đây là biểu tình gì hả? Được lắm, lão phu thân mang tuyệt thế võ học, cái gì Quỳ Hoa bảo điển, kiếm phổ trừ tà, ngươi muốn học gì, lão phu đều dạy được !"
"Vậy đa tạ .." Giang Thanh Lưu dứt khoát úp gối lên mặt, kéo áo ngủ. Bạc Dã Cảnh Hành lật ngửa gối, bắt đầu giở giọng: "Giang Thanh Lưu! Đêm đó ngươi ngủ với lão phu, giờ không chịu trách nhiệm đúng không ?!"
Giang Thanh Lưu chẳng thèm quan tâm: " Ngay cả lý lẽ của ngươi cũng cạn lời như vậy. Hôm đó không phải là ngươi ép ta lên giường sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành nhào tới, tay chân đồng thời xâu xé quần áo hắn: "Hắc hắc, trước lạ sau quen, giang hồ nữ nhân không câu nệ tiểu tiết !"
Không nghi ngờ gì, nàng lại bị Giang Thanh Lưu một cước đá xuống giường.
Ngày hôm sau, Xuyên Hoa Điệp,Thủy Quỷ Tiêu sáng sớm đến thỉnh an Bạc Dã Cảnh Hành. Thủy Quỷ Tiêu hầu Bạc Dã Cảnh Hành ăn điểm tâm, Xuyên Hoa Điệp đã đi thu thập thêm phấn hoa Yên Chi và sương sớm. Khổ Liên Tử nghiên cứu chế tạo Yên Chi hoàn cần rất nhiều phấn hoa, lão thần giữ của Thương Thiên Lương kia định giá cao muốn chết người. Nếu không phải Giang Thanh Lưu chắc chẳng ai nuôi nổi nàng.
Bạc Dã Cảnh Hành ngồi trong viện ăn điểm tâm, vừa ăn vừa ngồi một bên quan sát Thủy Quỷ Tiêu, thấy Thủy Quỷ Tiêu cả người nơm nớp, Xuyên Hoa Điệp cũng rất hiểu ý: "Cốc chủ, người đã quyết định sinh con ở Giang gia, sao không cản Giang Thanh Lưu cưới vợ? "
Bạc Dã Cảnh Hành bất mãn phẩy tay: "Ngu ngục, giờ mà cản trở thì có ích gì cho lão phu chứ?"
Thủy Quỷ Tiêu đột nhiên tiếp lời: "Cốc chủ, Vãn Thiền vừa bị ép chết, Giang Thanh Lưu đã định cưới ngay một thê tử mới, đúng là tên quỷ háo sắc, mặt người dạ thú!"
Xuyên Hoa Điệp chẳng hiểu gì cũng chen lời phụ họa: "Đúng đúng, chẳng thừa miếng nào cho huynh đệ chúng ta cả. Mà hình như ả Kim Nguyên Thu kia cũng xinh lắm đúng không? Bằng không tiểu nhân ghé một chuyến Kim gia, cho Giang Thanh Lưu chỉ còn nước ăn cơm thừa canh cặn."
Thủy Quỷ Tiêu vừa nhìn dáng vẻ nhỏ dãi ba thước của y, đầy đầu lửa giận bỗng lạnh toát thấu tim - so với Xuyên Hoa Điệp, Giang Thanh Lưu còn quân tử chán.
Bạc Dã Cảnh Hành không nói gì, cười híp mắt nhìn hai tên đấu võ mồm. Đợi hai tên dừng lại, nàng mới nói: "Nàng dâu nhỏ là một nha đầu tốt, tiểu tử ngươi đúng là có phúc khí. Đã có duyên phận, phải biết đối đãi cho tốt."
Thủy Quỷ Tiêu ngẩn ra, đến lúc nhìn lại, nét mặt nàng đã như thường, tựa như chưa từng nói gì.
Tối đó, Thủy Quỷ Tiêu lén lút ra khỏi Trầm Bích sơn trang, Trầm Bích sơn trang dựa lưng vào núi Thất Túc, thế núi sừng sững, nhà dân hiếm hoi. Thủy Quỷ Tiêu cầm theo một ít bánh ngọt, đồ ăn, bước thấp bước cao tiến vào trong núi. Hắn vẫn hay hái thuốc trên núi nên vô cùng quen thuộc địa thế.
Trong núi có một căn nhà gỗ nhỏ chuyên để cho thợ săn, người hái thuốc nghỉ chân, hắn đi tới trước căn nhà, nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong nửa ngày không có âm thanh vọng lại, Thủy Quỷ Tiêu đành phải khẽ giọng: "Là ta."
Nhà gỗ nhỏ kèn kẹt một tiếng mở cửa, người phía sau, thế nhưng lại là Đan Vãn Thiền. Thủy Quỷ Tiêu giống như nửa điểm cũng không thấy kỳ quái, đem đồ ăn trong người tất cả đưa cho nàng. Đan Vãn Thiền nhận lấy, ngồi trên băng ghế trúc: "Ta hái được vài quả này vị rất ngon, huynh thử đi."
Thủy Quỷ Tiêu nhận lấy: "Núi này nguy hiểm, nàng đừng đi loạn." Đan Vãn Thiền cười đáp ứng, hắn đột nhiên nói: "Hôm nay cốc chủ tự dưng nhắc đến chuyện của nàng, nàng ta biết rõ nàng còn sống."
Đan Vãn Thiền sắc mặt hơi ảm đạm, rồi lại cười nhẹ đáp: "Tiểu Cảnh vốn chính là thông minh hơn người."
Thủy Quỷ Tiêu bỗng chốc không biết thế nào để nói tiếp, mãi tận xế chiều, quản gia Trầm Bích sơn trang vội vàng ra cửa mua quan tài, hắn mới chú ý đến. Trong lòng vốn có nghi ngờ nên hôm đó phá lệ để ý Đan Vãn Thiền. Lúc thấy mấy bà vú già đem Đan Vãn Thiền nhập vào quan tài, hắn cũng bị dọa mất hồn mất vía.
Đến khi quan tài được đưa đến nghĩa trang, Giang gia chỉ nói với chủ nghĩa trang là trong phủ có một nha hoàn bị chết, đem đi chôn nhanh. Chủ nghĩa trang cầm bạc, tất nhiên là đồng ý. Đợi người của Giang gia vừa đi, Thủy Quỷ Tiêu lập tức vọt vào, trước tiên dùng mê hương đánh ngã tất cả mọi người, sau đó cạy quan tài của Đan Vãn Thiền ra nhìn, chỉ thấy Đan Vãn Thiền còn một hơi thở thoi thóp.
Hắc lập tức ôm người đi ra, châm một đống huyệt vị cuối cùng cũng đem người sống lại.
Mà chủ nghĩa trang đã làm mất thi thể, sao dám nói lung tung? Tất nhiên là lấp liếm việc an táng đi.
Đan Văn Thiền ăn một lát, Thủy Quỷ Tiêu suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói cho nàng biết: "Giang Thanh Lưu .. sắp lấy vợ rồi."
Đan Vãn Thiền khẽ run, rồi lại vừa cười: "Đan Vãn Thiền đã chết, nếu như ta sống lại, Giang gia và ta cũng không còn quan hệ gì. Dù ta có trăm công nghìn cách về nhà mẹ, trong nhà mẹ kế làm chủ, ta có trở lại, chỉ sợ cũng bị đuổi về Giang gia."
Thủy Quỷ Tiêu ừ một tiếng, không nói nữa. Đan Vãn Thiền cũng không nhắc lại, lặng lẽ ăn màn thầu. Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, Đan Vãn Thiền bỗng nhiên nhìn xuống bàn tay trái cụt ngón của Thủy Quỷ Tiêu: "Vết thương đã kết vảy chưa?"
Tay Thủy Quỷ Tiêu vẫn còn băng gạc, giờ cũng chẳng buồn để ý: "Vốn không có sao."
Đan Vãn Thiền cầm tay hắn, vốn dĩ là ngón tay thon dài đẹp đẽ, vì theo nghề y nên vô cùng sạch sẽ, tìm không ra nửa vết cáu bẩn. Có lẽ bởi vậy, một ngón không trọn vẹn càng thêm nhức mắt. Đan Vãn Thiền viền mắt ửng đỏ, ánh mắt Thủy Quỷ Tiêu rũ xuống: "Nếu như .. Nếu như nàng không muốn đi đâu khác, ta chăm sóc nàng."
Lệ kia như ngọc trai, thoáng chốc nhòe khóe mắt, lung lay sắp tràn đổ. Thủy Quỷ Tiêu rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Trọn kiếp này Thủy Quỷ Tiêu không rời xa, không phụ nàng."
Nước mắt như hạt mưa, lã chã trên tay hắn.
Bảy năm trước, nàng vừa chớm mười ba, kiệu hoa đưa nàng vào cửa Trầm Bích sơn trang. Người thiếu nữ xuân thì giá y mũ phượng kia, tự nàng uổng phí bảy năm mộng đẹp.
Mà nay mộng tỉnh, tình ái, cuối cùng cũng đợi được rồi.
" Bạc Dã Cảnh Hành, Trân châu hồng gợi ta nghĩ đến ông nội, các sư phụ ta, nghĩ đến vô số các đệ tử Giang gia."
Bạc Dã Cảnh Hành rướn người muốn cướp vò rượu của hắn uống tiếp: "Tiểu oa nhi đừng buồn phiền nhiều, hôm nay lão phu ở đây uống hết hai vò này, cũng tương tự ông nội ngươi cùng ngươi khoác tay cạn chén, coi như bù lại chuyện năm xưa."
Giang Thanh Lưu vậy nhưng lại lười để ý nàng, một tay dốc miệng vò: "Nào, cạn."
Rượu ủ đã lâu, Giang Thanh Lưu dù thích rượu ngon vẫn có phần khắc chế. Giữ lý trí thanh tỉnh bao nhiêu năm, giờ đến một lần uống say cũng không làm nổi. Bạc Dã Cảnh Hành đang hăng hái chiến đấu một vò to. Nàng ghé bên miệng vò, đầu lọt thỏm bên trong, liếm sung sướng. Giang Thanh Lưu lại xốc nàng dậy, Bạc Dã Cảnh Hành rốt cuộc không nhịn nổi: "Giang Ẩn Thiên nuôi ngươi như nuôi gà vậy sao? Nếu ngươi là đàn ông thì giờ phải xông đến chỗ lão rùa đen kia, nói cho lão biết ngươi không cưới vợ nữa ! Đàn ông đàn ang như ngươi có lấy vợ cũng chỉ tổ làm khổ con gái nhà người ta thôi ! Còn nếu ngươi vẫn chưa cai sữa thì cứ việc vục đầu vào ngực lão mà bú, trưởng bối sai gì cũng răm rắp nghe!"
Giang Thanh Lưu bất động: "Ông nội ta mất khi còn trẻ, toàn bộ Giang gia là một tay Thái gia gia lo liệu. Hơn năm mươi năm, ngươi nghĩ Giang gia dựa vào đâu mà vẫn đứng trụ không ngã? Bao nhiêu lớp người xuất sắc từ các chi thứ trong dòng họ tại sao đều quỳ phục trước dòng chính chúng ta? Thế lực giang hồ kính nể gia tộc này cũng bởi sự đồng lòng. Tất nhiên ta có thể phản kháng lại Thái gia gia, ta không cưới, toàn bộ Giang gia này có ai gây khó dễ được ta? Nhưng nếu ta và Thái gia gia bất hòa, người của ta và tâm phúc của ông chắc chắn sẽ sinh hiềm khích. Bạc Dã Cảnh Hành, tuy ta thân ở giang hồ, nhưng không thể có được tự tại của giang hồ."
Chỉ là vài câu nói rất bình lặng, hắn lại tiếp tục cùng Bạc Dã Cảnh Hành cạn chén. Bạc Dã Cảnh Hành không ngẩng đầu, liếm hăng đến mức mặt đầy bọt rượu. Cứ như vậy chẳng mấy chốc rượu chỉ còn nửa vò, nàng sốt sắng: " Nhanh đưa lão phu một chén nữa! Chén to ý !"
...
Ngày hôm sau, Giang gia đem sính lễ đến Kim gia Hà Nam, thay Giang Thanh Lưu xin cưới tiểu thư Kim gia Kim NguyênThu.
Giang Thanh Lưu không có ý kiến gì. Trước năm mười lăm tuổi, hắn coi tín ngưỡng của mình là chấn hưng gia tộc. Sau đó, khi hắn bắt đầu hành tẩu giang hồ, bằng hữu của Giang gia trở thành bằng hữu của hắn. Kẻ địch của gia tộc, cũng trở thành kẻ địch của hắn. Hắn không cần có cảm xúc yêu ghét vui hận, cũng chẳng cần có ham muốn, vui thích.
Một kẻ như vậy, có thể hứa hẹn gì với nữ nhân chứ ?
Hắn chẳng biết, hắn tiếp tục nhìn những bản chép tay của Hạ Phi Hổ tìm được từ Phi Ưng trại, bỗng dưng nhớ tới Đan Vãn Thiền năm ấy, mũ phượng mạng che, rực rỡ như ánh dương quang.
Xử lí xong sự vụ hàng hàng đã đến vãn chiều, Giang Thanh Lưu rời khỏi tiểu viện, Bạc Dã Cảnh Hành bên kia đèn vẫn sáng. Hắn lững thững bước vào, Bạc Dã Cảnh Hành đang ngồi xếp bằng luyện công, thấy hắn đi đến, nhanh chóng thu công, phẩy tay: "Tiểu tử Giang gia, mau lại đây."
Giang Thanh Lưu khẽ nhướn mày, trực tiếp ngồi xuống bên giường. Bạc Dã Cảnh Hành không biết từ đâu móc ra một tấm khăn lụa, phía trên vẽ một đám loằng ngoằng: "Lão phu đột nhiên nhớ ra một loại phương pháp có thể giúp ngươi mau chóng điều dưỡng kinh mạch. Nếu làm theo phương pháp này, chưa đến mười ngày, ngươi đã có thể hồi phục công lực."
Giang Thanh Lưu nửa tin nửa ngờ: "Ngươi có tốt bụng như vậy sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành cười hắc hắc không ngừng: "Tiểu tử đúng là không có lương tâm, tùy ngươi thôi."
Giang Thanh Lưu và nàng cùng nhìn chiếc khăn lụa kia, cách hành công kinh mạch vẽ phía trên đúng là có điểm độc đáo. Hắn vừa quan sát vừa phỏng đoán, càng xem càng kinh hãi - lão tặc này không chỉ tinh thông huyệt vị trên cơ thể mà cách vận hành cũng mạch lạc vô cùng. Nghĩ đến chuyện có thể lập tức khôi phục công lực, hắn vẫn là để ý nhiều: "Trước mắt cứ thử một lần đã."
Bạc Dã Cảnh Hành cùng hắn ngồi trên giường đối chưởng luyện công, để cho nội lực chậm rãi chảy qua thất kinh bát mạch. Giang Thanh Lưu có chút toát mồ hôi, chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân vận hành thông thuận, xem ra không đến mười ngày, công lực của hắn có thể khôi phục lại rồi.
Bất tri bất giác đã một canh giờ trôi qua. Bạc Dã Cảnh Hành cũng toát mồ hôi nhễ nhại. Giọt mồ hôi ửng màu hồng nhạt trên da thịt trơn bóng, giống như hạt trân châu sáng lóe mắt. Giang Thanh Lưu không thể nhìn thêm, quơ đại một chiếc áo khoác thêm cho nàng.
Lúc này đã đến giờ Tý, hắn hòa cho Bạc Dã Cảnh Hành hai viên Yên Chi hoàn. Bạc Dã Cảnh Hành một bên hớp một bên bảo hắn: "Nếu ngươi thật sự không muốn cưới tiểu thư Kim gia, chi bằng bảo với Giang Ẩn Thiên ngươi cưới lão phu cũng được."
Giang Thanh Lưu liếc mắt nhìn nàng: "Cưới ngươi?"
Bạc Dã Cảnh Hành ưỡn ngực, làm Giang Thanh Lưu thiếu nữa thì ngã ngửa: "Cưới lão phu chẳng lẽ lại làm ngươi bẽ mặt?"
Giang Thanh Lưu cụp mắt: "Ta thà cưới Kim Nguyên Thu."
Bạc Dã Cảnh Hành như con hồ ly bò tới, giọng điệu giáo dục: "Đúng là tiểu tử tầm nhìn hạn hẹp, ngươi biết vật quý vì gì không, cả cái giang hồ này, bao nhiêu kẻ có kiều thê mỹ thiếp, nhưng kẻ lấy được Bạc Dã Cảnh Hành ta, có mấy người?"
Giang Thanh Lưu khóe miệng khẽ nhếch, dứt khoát quay đầu. Bạc Dã Cảnh Hành giống như hoa mặt trời, cũng hướng đầu theo: "Đây là biểu tình gì hả? Được lắm, lão phu thân mang tuyệt thế võ học, cái gì Quỳ Hoa bảo điển, kiếm phổ trừ tà, ngươi muốn học gì, lão phu đều dạy được !"
"Vậy đa tạ .." Giang Thanh Lưu dứt khoát úp gối lên mặt, kéo áo ngủ. Bạc Dã Cảnh Hành lật ngửa gối, bắt đầu giở giọng: "Giang Thanh Lưu! Đêm đó ngươi ngủ với lão phu, giờ không chịu trách nhiệm đúng không ?!"
Giang Thanh Lưu chẳng thèm quan tâm: " Ngay cả lý lẽ của ngươi cũng cạn lời như vậy. Hôm đó không phải là ngươi ép ta lên giường sao?"
Bạc Dã Cảnh Hành nhào tới, tay chân đồng thời xâu xé quần áo hắn: "Hắc hắc, trước lạ sau quen, giang hồ nữ nhân không câu nệ tiểu tiết !"
Không nghi ngờ gì, nàng lại bị Giang Thanh Lưu một cước đá xuống giường.
Ngày hôm sau, Xuyên Hoa Điệp,Thủy Quỷ Tiêu sáng sớm đến thỉnh an Bạc Dã Cảnh Hành. Thủy Quỷ Tiêu hầu Bạc Dã Cảnh Hành ăn điểm tâm, Xuyên Hoa Điệp đã đi thu thập thêm phấn hoa Yên Chi và sương sớm. Khổ Liên Tử nghiên cứu chế tạo Yên Chi hoàn cần rất nhiều phấn hoa, lão thần giữ của Thương Thiên Lương kia định giá cao muốn chết người. Nếu không phải Giang Thanh Lưu chắc chẳng ai nuôi nổi nàng.
Bạc Dã Cảnh Hành ngồi trong viện ăn điểm tâm, vừa ăn vừa ngồi một bên quan sát Thủy Quỷ Tiêu, thấy Thủy Quỷ Tiêu cả người nơm nớp, Xuyên Hoa Điệp cũng rất hiểu ý: "Cốc chủ, người đã quyết định sinh con ở Giang gia, sao không cản Giang Thanh Lưu cưới vợ? "
Bạc Dã Cảnh Hành bất mãn phẩy tay: "Ngu ngục, giờ mà cản trở thì có ích gì cho lão phu chứ?"
Thủy Quỷ Tiêu đột nhiên tiếp lời: "Cốc chủ, Vãn Thiền vừa bị ép chết, Giang Thanh Lưu đã định cưới ngay một thê tử mới, đúng là tên quỷ háo sắc, mặt người dạ thú!"
Xuyên Hoa Điệp chẳng hiểu gì cũng chen lời phụ họa: "Đúng đúng, chẳng thừa miếng nào cho huynh đệ chúng ta cả. Mà hình như ả Kim Nguyên Thu kia cũng xinh lắm đúng không? Bằng không tiểu nhân ghé một chuyến Kim gia, cho Giang Thanh Lưu chỉ còn nước ăn cơm thừa canh cặn."
Thủy Quỷ Tiêu vừa nhìn dáng vẻ nhỏ dãi ba thước của y, đầy đầu lửa giận bỗng lạnh toát thấu tim - so với Xuyên Hoa Điệp, Giang Thanh Lưu còn quân tử chán.
Bạc Dã Cảnh Hành không nói gì, cười híp mắt nhìn hai tên đấu võ mồm. Đợi hai tên dừng lại, nàng mới nói: "Nàng dâu nhỏ là một nha đầu tốt, tiểu tử ngươi đúng là có phúc khí. Đã có duyên phận, phải biết đối đãi cho tốt."
Thủy Quỷ Tiêu ngẩn ra, đến lúc nhìn lại, nét mặt nàng đã như thường, tựa như chưa từng nói gì.
Tối đó, Thủy Quỷ Tiêu lén lút ra khỏi Trầm Bích sơn trang, Trầm Bích sơn trang dựa lưng vào núi Thất Túc, thế núi sừng sững, nhà dân hiếm hoi. Thủy Quỷ Tiêu cầm theo một ít bánh ngọt, đồ ăn, bước thấp bước cao tiến vào trong núi. Hắn vẫn hay hái thuốc trên núi nên vô cùng quen thuộc địa thế.
Trong núi có một căn nhà gỗ nhỏ chuyên để cho thợ săn, người hái thuốc nghỉ chân, hắn đi tới trước căn nhà, nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong nửa ngày không có âm thanh vọng lại, Thủy Quỷ Tiêu đành phải khẽ giọng: "Là ta."
Nhà gỗ nhỏ kèn kẹt một tiếng mở cửa, người phía sau, thế nhưng lại là Đan Vãn Thiền. Thủy Quỷ Tiêu giống như nửa điểm cũng không thấy kỳ quái, đem đồ ăn trong người tất cả đưa cho nàng. Đan Vãn Thiền nhận lấy, ngồi trên băng ghế trúc: "Ta hái được vài quả này vị rất ngon, huynh thử đi."
Thủy Quỷ Tiêu nhận lấy: "Núi này nguy hiểm, nàng đừng đi loạn." Đan Vãn Thiền cười đáp ứng, hắn đột nhiên nói: "Hôm nay cốc chủ tự dưng nhắc đến chuyện của nàng, nàng ta biết rõ nàng còn sống."
Đan Vãn Thiền sắc mặt hơi ảm đạm, rồi lại cười nhẹ đáp: "Tiểu Cảnh vốn chính là thông minh hơn người."
Thủy Quỷ Tiêu bỗng chốc không biết thế nào để nói tiếp, mãi tận xế chiều, quản gia Trầm Bích sơn trang vội vàng ra cửa mua quan tài, hắn mới chú ý đến. Trong lòng vốn có nghi ngờ nên hôm đó phá lệ để ý Đan Vãn Thiền. Lúc thấy mấy bà vú già đem Đan Vãn Thiền nhập vào quan tài, hắn cũng bị dọa mất hồn mất vía.
Đến khi quan tài được đưa đến nghĩa trang, Giang gia chỉ nói với chủ nghĩa trang là trong phủ có một nha hoàn bị chết, đem đi chôn nhanh. Chủ nghĩa trang cầm bạc, tất nhiên là đồng ý. Đợi người của Giang gia vừa đi, Thủy Quỷ Tiêu lập tức vọt vào, trước tiên dùng mê hương đánh ngã tất cả mọi người, sau đó cạy quan tài của Đan Vãn Thiền ra nhìn, chỉ thấy Đan Vãn Thiền còn một hơi thở thoi thóp.
Hắc lập tức ôm người đi ra, châm một đống huyệt vị cuối cùng cũng đem người sống lại.
Mà chủ nghĩa trang đã làm mất thi thể, sao dám nói lung tung? Tất nhiên là lấp liếm việc an táng đi.
Đan Văn Thiền ăn một lát, Thủy Quỷ Tiêu suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói cho nàng biết: "Giang Thanh Lưu .. sắp lấy vợ rồi."
Đan Vãn Thiền khẽ run, rồi lại vừa cười: "Đan Vãn Thiền đã chết, nếu như ta sống lại, Giang gia và ta cũng không còn quan hệ gì. Dù ta có trăm công nghìn cách về nhà mẹ, trong nhà mẹ kế làm chủ, ta có trở lại, chỉ sợ cũng bị đuổi về Giang gia."
Thủy Quỷ Tiêu ừ một tiếng, không nói nữa. Đan Vãn Thiền cũng không nhắc lại, lặng lẽ ăn màn thầu. Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, Đan Vãn Thiền bỗng nhiên nhìn xuống bàn tay trái cụt ngón của Thủy Quỷ Tiêu: "Vết thương đã kết vảy chưa?"
Tay Thủy Quỷ Tiêu vẫn còn băng gạc, giờ cũng chẳng buồn để ý: "Vốn không có sao."
Đan Vãn Thiền cầm tay hắn, vốn dĩ là ngón tay thon dài đẹp đẽ, vì theo nghề y nên vô cùng sạch sẽ, tìm không ra nửa vết cáu bẩn. Có lẽ bởi vậy, một ngón không trọn vẹn càng thêm nhức mắt. Đan Vãn Thiền viền mắt ửng đỏ, ánh mắt Thủy Quỷ Tiêu rũ xuống: "Nếu như .. Nếu như nàng không muốn đi đâu khác, ta chăm sóc nàng."
Lệ kia như ngọc trai, thoáng chốc nhòe khóe mắt, lung lay sắp tràn đổ. Thủy Quỷ Tiêu rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Trọn kiếp này Thủy Quỷ Tiêu không rời xa, không phụ nàng."
Nước mắt như hạt mưa, lã chã trên tay hắn.
Bảy năm trước, nàng vừa chớm mười ba, kiệu hoa đưa nàng vào cửa Trầm Bích sơn trang. Người thiếu nữ xuân thì giá y mũ phượng kia, tự nàng uổng phí bảy năm mộng đẹp.
Mà nay mộng tỉnh, tình ái, cuối cùng cũng đợi được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.