Chương 47: Chú Rể Bên Em, Chỉ Có Thể Là Tôi
Âm Bắc Nguyệt
06/01/2023
Ba chữ ngắn gọn nhưng cũng đủ để cô khiếp sợ trong lòng, cảm giác bất an cứ như muốn cho cô biết chuyện không hay sắp xảy ra. Đôi mắt né tránh, cúi xuống quay đi.
Mặc Tử Lâm đứng nhìn cô vài giây, một ánh nhìn đầy thương nhớ pha vào đó là một chút giận dữ. Rồi liếc nhìn Trạch Hạo, một tay ôm lấy vết thương lững thững bước đi.
Máu vẫn chảy, lòng vẫn đau. Nhưng đau hơn vẫn là câu nói lạnh lùng khi nãy đã đâm vào trái tim này.
" Tiểu Dao Dao, tôi không cho phép em lấy người khác. Em chỉ có thể là người của tôi." Khoé miệng lại cong lên một nụ cười nguy hiểm, cùng với ánh mắt hiện lên như đang toan tính điều gì đấy.
Thấy bóng lưng anh đã khuất, Ngọc Dao mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có cảm giác gì đó giống như đang lo cho vết thương của anh " Không biết có về được không?"
Trạch Hạo buồn bã khi bắt gặp ánh mắt của Ngọc Dao nhìn gã đàn ông kia. Hắn hiểu ra và cố nặn ra một nụ cười " Tiêu Dao, cô có sao không? Máu chảy nhiều quá, để tôi giúp cô băng lại."
Ngọc Dao giật mình quay lại từ chối ngay " Tôi không sao. Vết thương nhỏ tôi tự xử lý được, cảm ơn anh đã giúp tôi."
Trạch Hạo cười trừ " Không cần cảm ơn như vậy, sau này mời tôi đi ăn là được rồi."
Ngọc Dao cũng mỉm cười đáp lại " Ừm! Nhất định là vậy."
" Vậy còn vụ đám cưới..." Trạch Hạo nhắc tới, cô mới sực nhớ ra.
" Xin lỗi anh, tôi không còn cách nào khác nên mới làm như vậy."
" Không sao, nếu đã nói như vậy thì cũng nên làm cho chót. Tôi sẽ giúp cô tới cùng."
" Thật sao? Tôi mắc nợ anh quá nhiều rồi."
" Đừng nghĩ nhiều làm gì. Băng cẩn thận, vết thương lại đau đấy."
" Tôi biết rồi!"
Trạch Hạo chăm chú nhìn cô gái trước mặt mình mà buồn tủi, không thể chạm cũng không thể có được, trong lòng thầm nghĩ " Giá như là đám cưới thật thì tốt biết mấy."
Nhưng Ngọc Dao lại luôn giữ khoảng cách với Trạch Hạo, cô biết Trạch Hạo rất tốt nhưng trong trái tim cô đã có hình bóng của một người đàn ông khác, kẻ mà đã gây ra biết bao tổn thương cho cô.
" Trạch Hạo, tôi biết anh tốt với tôi. Nhưng tình cảm này tôi không thể nhận." Ngọc Dao suy nghĩ, người tốt như vậy cô không xứng.
Và một đêm Noenl theo thời gian mà trôi qua.
Trạch Hạo cũng phải quay trở lại nhà, cho dù ngỏ lời mời cô về nhưng cô không chịu, vẫn nhất quyết ở lại quán cơm.
Ngồi trong quán cơm, Ngọc Dao lại quay trở về với con người trầm lặng, suy nghĩ về việc đang làm của mình là đúng hay sai? Chợt cô khẽ cười thành tiếng, giọng nói buồn bã cất lên.
" Nhìn thấy hoa nở là được rồi...Hà tất phải quan trọng nó thuộc về ai?"
Mặc Tử Lâm ôm vết thương quay trở về, đàn em thấy vậy thì vô cùng lo lắng chạy lại " Lão đại bị làm sao thế này? Là ai đã ra tay?"
Nhưng anh không trả lời mà lập tức đi đâu đó.
Nơi mà Cảnh Thiên đang bị giam giữ, hằng ngày vẫn ăn những trận đòn đau đớn đến thê thảm, nằm thoi thóp dưới đất như đang chờ đợi cái chết.
Tử Lâm bước vào lạnh giọng nói " Suy nghĩ tới đâu rồi? Cậu còn không chịu nhận?"
Cảnh Thiên nghiến răng, ngước ánh mắt kiên định nhìn anh, nhưng vừa khi trông thấy bộ dạng thảm hại của anh thì có chút kinh ngạc, cũng không dám hỏi chỉ yếu ớt cố gắng trả lời.
" Tôi và cô ấy... Trong sạch."
Anh cười khẩy " Vẫn không chịu nhận. Vậy thì cứ ở trong này mà tận hưởng." rồi xoay lưng rời đi nhưng vẫn không quên nói cho cậu biết " Tiểu Dao Dao chuẩn bị làm đám cưới."
Cảnh Thiên nghe xong thì kích động trong lòng, cậu muốn biết thêm về cô nhưng anh đã rời khỏi không thể biết thêm. Giọng cậu chua chát nghe mà thương tâm " Ngọc Dao, em sẽ lấy ai?"
Vài ngày trôi qua, cuối cùng lễ cưới giả cũng được diễn ra, cũng có khách sao cho y như thật.
Đây là cách duy nhất để thoát khỏi anh. Nếu như cô lấy một người đàn ông khác và trở thành vợ của người đó. Thì cho dù Mặc Tử Lâm đến cướp cô đi, cũng sẽ phải chịu tội danh bắt cóc vợ của người khác, có lý do chính đáng để cảnh sát nhúng tay vào.
Nhưng trong lòng Ngọc Dao cứ trỗi lên một cảm giác bồn chồn, lo lắng, bất an đến khỏ tả, trực giác như muốn nói cho cô biết sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.
" Tiêu Dao? Có chuyện gì sao? Nhìn cô căng thẳng như vậy?"
" Tôi...tôi cũng không biết nữa. Đi thôi."
" Ừ!"
Ngọc Dao từng bước đi lên chỗ cha xứ, nhưng vẫn không quên liếc đảo mắt nhìn trong đám vị khách có Mặc Tử Lâm hay không? Vẫn không thấy bóng dáng anh. Trong đầu lại xuất hiện ý nghĩ nghi hoặc " Không lẽ bỏ cuộc rồi sao? Nếu đúng là vậy thì tốt quá!"
Còn chưa kịp vui mừng, thì một giọng nói quen thuộc nói lớn vang lên.
" Tiểu Dao Dao, chú rể bây giờ mới tới mà em đã vội vàng lấy chồng như vậy rồi sao?"
Ngọc Dao giật mình quay lại, cặp mắt mở tròn nhìn người đàn ông trước mặt, ăn mặc y chang chú rể đứng bên cạnh cô, mái tóc tỉa cắt gọn, gương mặt sắc nét cùng với nụ cười đầy nguy hiểm.
Còn chưa kịp hoàn hồn, anh lại tiếp tục lên tiếng.
" Tôi đến là để cưới em đấy. Tiểu Dao Dao."
Lòng cô chấn động, khiếp sợ đứng bất động không thể nói lên lời.
Vẻ mặt hết sức trơ trẽn lại thêm nụ cười xấu xa ấy khiến cô rùng mình một cái. Cô đã quá xem thường anh, quá coi thường cái tính tàn bạo đầy chiếm hữu đấy rồi, như hiểu ra ý định của anh mà lập tức quay qua thúc giục Trạch Hạo.
" Anh mau rời khỏi đây, nhanh lên."
" Tại sao phải đi? Tôi muốn xem anh ta làm gì được chúng ta?"
" Anh ta là người thế nào? Anh có biết không hả? Mau đi đi."
" Tiểu Dao Dao, em đừng tốn công vô ích nữa." Anh lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Vừa kiêu ngạo bước đi tới vừa tiếp tục nói:
" Lễ đường này đã bị người của tôi bao vây cả rồi, em mọc cánh cũng không thoát được đâu. Em là người của tôi, cả đời này cũng chỉ có thể lấy tôi làm chồng. Chúng ta đã lên giường với nhau, ân ái nhiều lần như vậy, mà em còn muốn cưới kẻ khác sao? Tiểu Dao Dao!"
Giọng nói đầy trêu chọc. Ngọc Dao đến cứng họng không thể phản bác.
Trạch Hạo không nhịn nổi mà đi ngay đến đứng chắn trước mặt Ngọc Dao, trừng mắt.
" Cấm ngươi tiến thêm bước nữa."
Mặc Tử Lâm liếc nhìn Trạch Hạo mà cười khẩy.
" Trạch Hạo, 25 tuổi có một đứa em gái 20 tuổi. Hai anh em mất cha mẹ từ sớm, phải nương tựa nhau mà sống bằng việc mở quán cơm nhỏ."
Trạch Hạo vẻ mặt kinh ngạc đầy khó hiểu " Làm sao mà..."
Tử Lâm cười nhếch rồi hạ giọng đầy nguy hiểm " Ta còn cho người cẩn thận đưa đón em gái ngươi đi chơi đấy, có muốn biết nơi nào không?"
" Tên khốn, ngươi muốn gì?"
Mặc Tử Lâm kiêu ngạo nói:
" Một là chạy đi chơi với em gái, hai là bỏ lại cô dâu ở đây. Chọn đi, nhưng ta không nghĩ ba mẹ ngươi ở dưới sẽ vui khi chọn cô dâu đâu?" Rồi nhoẻn cười đắc ý.
" Tên khốn..." Trạch Hạo siết chặt tay, đôi mắt bao phủ những tia máu đỏ đầy tức giận.
Một kẻ bản chất vốn đã ngông cuồng đúng là không thể thay đổi, ngược lại càng muốn cướp đoạt mạnh mẽ hơn. Anh không quan tâm Trạch Hạo, mà liếc nhìn ra sau. Nhìn cô với ánh mắt th.am vọng, khoé miệng khẽ cong lên " Tiểu Dao Dao, em nghĩ tôi sẽ bỏ cuộc sao? Hôm nay chú rể bên em chỉ có thể là Mặc Tử Lâm này."
Mặc Tử Lâm đứng nhìn cô vài giây, một ánh nhìn đầy thương nhớ pha vào đó là một chút giận dữ. Rồi liếc nhìn Trạch Hạo, một tay ôm lấy vết thương lững thững bước đi.
Máu vẫn chảy, lòng vẫn đau. Nhưng đau hơn vẫn là câu nói lạnh lùng khi nãy đã đâm vào trái tim này.
" Tiểu Dao Dao, tôi không cho phép em lấy người khác. Em chỉ có thể là người của tôi." Khoé miệng lại cong lên một nụ cười nguy hiểm, cùng với ánh mắt hiện lên như đang toan tính điều gì đấy.
Thấy bóng lưng anh đã khuất, Ngọc Dao mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có cảm giác gì đó giống như đang lo cho vết thương của anh " Không biết có về được không?"
Trạch Hạo buồn bã khi bắt gặp ánh mắt của Ngọc Dao nhìn gã đàn ông kia. Hắn hiểu ra và cố nặn ra một nụ cười " Tiêu Dao, cô có sao không? Máu chảy nhiều quá, để tôi giúp cô băng lại."
Ngọc Dao giật mình quay lại từ chối ngay " Tôi không sao. Vết thương nhỏ tôi tự xử lý được, cảm ơn anh đã giúp tôi."
Trạch Hạo cười trừ " Không cần cảm ơn như vậy, sau này mời tôi đi ăn là được rồi."
Ngọc Dao cũng mỉm cười đáp lại " Ừm! Nhất định là vậy."
" Vậy còn vụ đám cưới..." Trạch Hạo nhắc tới, cô mới sực nhớ ra.
" Xin lỗi anh, tôi không còn cách nào khác nên mới làm như vậy."
" Không sao, nếu đã nói như vậy thì cũng nên làm cho chót. Tôi sẽ giúp cô tới cùng."
" Thật sao? Tôi mắc nợ anh quá nhiều rồi."
" Đừng nghĩ nhiều làm gì. Băng cẩn thận, vết thương lại đau đấy."
" Tôi biết rồi!"
Trạch Hạo chăm chú nhìn cô gái trước mặt mình mà buồn tủi, không thể chạm cũng không thể có được, trong lòng thầm nghĩ " Giá như là đám cưới thật thì tốt biết mấy."
Nhưng Ngọc Dao lại luôn giữ khoảng cách với Trạch Hạo, cô biết Trạch Hạo rất tốt nhưng trong trái tim cô đã có hình bóng của một người đàn ông khác, kẻ mà đã gây ra biết bao tổn thương cho cô.
" Trạch Hạo, tôi biết anh tốt với tôi. Nhưng tình cảm này tôi không thể nhận." Ngọc Dao suy nghĩ, người tốt như vậy cô không xứng.
Và một đêm Noenl theo thời gian mà trôi qua.
Trạch Hạo cũng phải quay trở lại nhà, cho dù ngỏ lời mời cô về nhưng cô không chịu, vẫn nhất quyết ở lại quán cơm.
Ngồi trong quán cơm, Ngọc Dao lại quay trở về với con người trầm lặng, suy nghĩ về việc đang làm của mình là đúng hay sai? Chợt cô khẽ cười thành tiếng, giọng nói buồn bã cất lên.
" Nhìn thấy hoa nở là được rồi...Hà tất phải quan trọng nó thuộc về ai?"
Mặc Tử Lâm ôm vết thương quay trở về, đàn em thấy vậy thì vô cùng lo lắng chạy lại " Lão đại bị làm sao thế này? Là ai đã ra tay?"
Nhưng anh không trả lời mà lập tức đi đâu đó.
Nơi mà Cảnh Thiên đang bị giam giữ, hằng ngày vẫn ăn những trận đòn đau đớn đến thê thảm, nằm thoi thóp dưới đất như đang chờ đợi cái chết.
Tử Lâm bước vào lạnh giọng nói " Suy nghĩ tới đâu rồi? Cậu còn không chịu nhận?"
Cảnh Thiên nghiến răng, ngước ánh mắt kiên định nhìn anh, nhưng vừa khi trông thấy bộ dạng thảm hại của anh thì có chút kinh ngạc, cũng không dám hỏi chỉ yếu ớt cố gắng trả lời.
" Tôi và cô ấy... Trong sạch."
Anh cười khẩy " Vẫn không chịu nhận. Vậy thì cứ ở trong này mà tận hưởng." rồi xoay lưng rời đi nhưng vẫn không quên nói cho cậu biết " Tiểu Dao Dao chuẩn bị làm đám cưới."
Cảnh Thiên nghe xong thì kích động trong lòng, cậu muốn biết thêm về cô nhưng anh đã rời khỏi không thể biết thêm. Giọng cậu chua chát nghe mà thương tâm " Ngọc Dao, em sẽ lấy ai?"
Vài ngày trôi qua, cuối cùng lễ cưới giả cũng được diễn ra, cũng có khách sao cho y như thật.
Đây là cách duy nhất để thoát khỏi anh. Nếu như cô lấy một người đàn ông khác và trở thành vợ của người đó. Thì cho dù Mặc Tử Lâm đến cướp cô đi, cũng sẽ phải chịu tội danh bắt cóc vợ của người khác, có lý do chính đáng để cảnh sát nhúng tay vào.
Nhưng trong lòng Ngọc Dao cứ trỗi lên một cảm giác bồn chồn, lo lắng, bất an đến khỏ tả, trực giác như muốn nói cho cô biết sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.
" Tiêu Dao? Có chuyện gì sao? Nhìn cô căng thẳng như vậy?"
" Tôi...tôi cũng không biết nữa. Đi thôi."
" Ừ!"
Ngọc Dao từng bước đi lên chỗ cha xứ, nhưng vẫn không quên liếc đảo mắt nhìn trong đám vị khách có Mặc Tử Lâm hay không? Vẫn không thấy bóng dáng anh. Trong đầu lại xuất hiện ý nghĩ nghi hoặc " Không lẽ bỏ cuộc rồi sao? Nếu đúng là vậy thì tốt quá!"
Còn chưa kịp vui mừng, thì một giọng nói quen thuộc nói lớn vang lên.
" Tiểu Dao Dao, chú rể bây giờ mới tới mà em đã vội vàng lấy chồng như vậy rồi sao?"
Ngọc Dao giật mình quay lại, cặp mắt mở tròn nhìn người đàn ông trước mặt, ăn mặc y chang chú rể đứng bên cạnh cô, mái tóc tỉa cắt gọn, gương mặt sắc nét cùng với nụ cười đầy nguy hiểm.
Còn chưa kịp hoàn hồn, anh lại tiếp tục lên tiếng.
" Tôi đến là để cưới em đấy. Tiểu Dao Dao."
Lòng cô chấn động, khiếp sợ đứng bất động không thể nói lên lời.
Vẻ mặt hết sức trơ trẽn lại thêm nụ cười xấu xa ấy khiến cô rùng mình một cái. Cô đã quá xem thường anh, quá coi thường cái tính tàn bạo đầy chiếm hữu đấy rồi, như hiểu ra ý định của anh mà lập tức quay qua thúc giục Trạch Hạo.
" Anh mau rời khỏi đây, nhanh lên."
" Tại sao phải đi? Tôi muốn xem anh ta làm gì được chúng ta?"
" Anh ta là người thế nào? Anh có biết không hả? Mau đi đi."
" Tiểu Dao Dao, em đừng tốn công vô ích nữa." Anh lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Vừa kiêu ngạo bước đi tới vừa tiếp tục nói:
" Lễ đường này đã bị người của tôi bao vây cả rồi, em mọc cánh cũng không thoát được đâu. Em là người của tôi, cả đời này cũng chỉ có thể lấy tôi làm chồng. Chúng ta đã lên giường với nhau, ân ái nhiều lần như vậy, mà em còn muốn cưới kẻ khác sao? Tiểu Dao Dao!"
Giọng nói đầy trêu chọc. Ngọc Dao đến cứng họng không thể phản bác.
Trạch Hạo không nhịn nổi mà đi ngay đến đứng chắn trước mặt Ngọc Dao, trừng mắt.
" Cấm ngươi tiến thêm bước nữa."
Mặc Tử Lâm liếc nhìn Trạch Hạo mà cười khẩy.
" Trạch Hạo, 25 tuổi có một đứa em gái 20 tuổi. Hai anh em mất cha mẹ từ sớm, phải nương tựa nhau mà sống bằng việc mở quán cơm nhỏ."
Trạch Hạo vẻ mặt kinh ngạc đầy khó hiểu " Làm sao mà..."
Tử Lâm cười nhếch rồi hạ giọng đầy nguy hiểm " Ta còn cho người cẩn thận đưa đón em gái ngươi đi chơi đấy, có muốn biết nơi nào không?"
" Tên khốn, ngươi muốn gì?"
Mặc Tử Lâm kiêu ngạo nói:
" Một là chạy đi chơi với em gái, hai là bỏ lại cô dâu ở đây. Chọn đi, nhưng ta không nghĩ ba mẹ ngươi ở dưới sẽ vui khi chọn cô dâu đâu?" Rồi nhoẻn cười đắc ý.
" Tên khốn..." Trạch Hạo siết chặt tay, đôi mắt bao phủ những tia máu đỏ đầy tức giận.
Một kẻ bản chất vốn đã ngông cuồng đúng là không thể thay đổi, ngược lại càng muốn cướp đoạt mạnh mẽ hơn. Anh không quan tâm Trạch Hạo, mà liếc nhìn ra sau. Nhìn cô với ánh mắt th.am vọng, khoé miệng khẽ cong lên " Tiểu Dao Dao, em nghĩ tôi sẽ bỏ cuộc sao? Hôm nay chú rể bên em chỉ có thể là Mặc Tử Lâm này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.