Chương 55: Tôi Là Một Nô Lệ, Thì Có Tư Cách Gì Chứ?
Âm Bắc Nguyệt
11/01/2023
Ngọc Dao thấy Tử Lâm làm càn, không thể nhịn nổi nữa mà cắn vào khoé môi anh một cái.
" Ah!...Em làm cái gì vậy?"
" Mặc Tử Lâm, anh không thấy có người đang ở đây sao?"
Tử Lâm cau có bất mãn " Chính vì có người nên anh mới hôn em, anh muốn cho kẻ đó biết em mới là của ai."
" Anh đúng là một tên ấu trĩ."
" Em dám nói tôi là kẻ ấu trĩ? Tiểu Dao Dao, em...."
Mặc Tử Lâm đang nói thì dừng lại. Đôi mắt Ngọc Dao mở không chớp, cứ đứng nhìn thẳng vào mắt anh. Không hiểu sao anh lại cảm thấy ánh nhìn này nó thoáng buồn đầy bi thương như vậy, có chút ngủi lòng.
Anh tặc lưỡi, rồi quay đi như muốn né tránh ánh mắt ấy của Ngọc Dao " Bỏ đi, không nói nữa."
Mặc Tử Lâm là đang nhường nhịn cô đây sao?
Ngọc Dao khó hiểu, đang định lên tiếng thì bị Mặc Tử Lâm cướp lời ngay.
" Thả cũng được, nhưng không có nghĩa là sẽ tha cho cậu ta."
" Anh muốn như thế nào?" Trong lòng Ngọc Dao đầy bất an.
Mặc Tử Lâm nhìn Ngọc Dao một cái, rồi bước đến chỗ Cảnh Thiên. Gương mặt khó chịu, lạnh giọng nói:
" Có hai kẻ phản bội trong đây, chúng đã đánh cắp một số tài liệu quan trọng. Cảnh Thiên, tôi giao nhiệm vụ cho cậu, phải bắt sống hai kẻ đó về đây. Nếu như hoàn thành, mọi việc tôi sẽ sí xoá bỏ qua."
Cảnh Thiên gượng cười thành tiếng " Được." Rồi lồm cồm muốn chống đỡ dậy, thấy cậu khó khăn, bản tính lương thiện trong Ngọc Dao lại trỗi lên. Cô chỉ muốn giúp cậu đứng dậy.
Đang chuẩn bị đi tới, thì Mặc Tử Lâm nhìn thấy quát lên.
" Âm Ngọc Dao. Đứng lại cho anh."
Ngọc Dao giật thót mình, khựng lại.
" Không sao, tôi tự đứng được." Cảnh Thiên không muốn Ngọc Dao bị làm khó, nên đành phải cắn răng đứng dậy.
Mặc Tử Lâm không nói gì thêm, liếc mắt nhìn Cảnh Thiên " Hừ!" Lạnh một cái. Rồi cầm cổ tay Ngọc Dao kéo đi, rời khỏi căn hầm.
" Anh đi chậm thôi! Tôi không theo kịp." Ngọc Dao bước đi loạn xạ theo sau Mặc Tử Lâm.
Cảnh Thiên cứ đứng một chỗ, đưa đôi mắt chất chứa một tình cảm khó nói, một nỗi buồn không thể nói ra. Nhìn bóng lưng hai người dần khuất, cậu chỉ mỉm cười dõi theo, miệng khẽ nói nhỏ như chỉ có chính cậu mới nghe thấy.
" Ngọc Dao, tôi rất thích cô."
[...]
Ra đến bên ngoài, Tử Lâm vẫn im lặng không nói gì. Ngọc Dao cũng không dám lên tiếng, dù gì chuyện của Cảnh Thiên cũng giải quyết xong, cho nên cô cũng một phần an tâm.
" Tiểu Dao Dao."
Bất ngờ Tử Lâm khựng lại, gọi tên Ngọc Dao bằng một chất giọng nhẹ nhàng ấm áp, cô hoài nghi trong đầu nhìn bóng lưng cao to của anh mà khó hiểu " Anh ta lại lên cơn gì nữa đây?"
Tử Lâm buông tay Ngọc Dao ra, đứng xoay người đối diện cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
" Anh... Anh muốn nói gì với tôi à?" Giọng Ngọc Dao ấp úng.
Mất vài giây anh mới lên tiếng " Thật ra... Anh luôn muốn hỏi em một câu... Em đối xử với anh như vậy. Một chút không đau lòng sao?"
Ngọc Dao nhìn anh không đáp, ánh nhìn lại cúi xuống mà né tránh câu hỏi, thầm hoài nghi trong đầu " Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?"
Mặc Tử Lâm bước lại, Ngọc Dao theo phản xạ quen thuộc mà lùi vài bước ra sau, nhắm chặt hai mắt lại như đang chờ đợi cơn thịnh nộ từ anh, trong đầu suy nghĩ hoang mang " Anh ta muốn đánh mình sao?"
Thấy biểu hiện của Ngọc Dao cứ sợ hãi mình như vậy, Mặc Tử Lâm không mắng, ngược lại còn dịu dàng nhìn cô, vòng qua sau lưng mà nhẹ nhàng ôm cô vào lòng khẽ nói:
" Lần sau đừng hành động như vậy nữa. Anh không thích em chạm vào người đàn ông khác, em nghe rõ chưa?" Rồi đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu của Ngọc Dao, trầm giọng " Tiểu bảo bối!"
Ngọc Dao như cảm nhận được sự ấm áp từ Tử Lâm, anh bây giờ khác hẳn với thường ngày không còn cộc cằn, thô lỗ khó nghe nữa mà như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Nhưng hạnh phúc chưa bao lâu, thì một giọng nói chanh chua vang lên.
" Tử Lâm, anh đang làm gì vậy?"
Thảo Nhi siết hai tay, ánh mắt lộ rõ sự ghen tuông hùng hổ đi tới.
Tử Lâm và Ngọc Dao nghe thấy giọng của Thảo Nhi thì đưa mắt nhìn về hướng ả. Còn chưa kịp định thần thì ả đã đi đến lúc nào, tức giận siết chặt cổ tay cô mà kéo mạnh ra khỏi người của anh, gắt gỏng.
" Con tiện nhân này, mày đang ôm ai vậy?"
Ngọc Dao nhận ra Thảo Nhi liền tiếp lời " Cô chính là hôn thê của Tử Lâm?"
" Hôn thê?" Mặc Tử Lâm nhíu mày như dần hiểu ra điều gì đó trong đầu.
Thảo Nhi vênh mặt, chống tay lên hông, một tay chỉ lên chửi thẳng vào mặt Ngọc Dao, ngữ điệu đanh đá.
" Mày vẫn còn nhớ à? Tao đã cảnh cáo mày không được lại gần anh ấy, mày bị điếc hả? Mày chỉ là một con nô lệ do Tử Lâm đem về, khôn hồn muốn yên ổn, thì biết điều cho tao."
Ngọc Dao không quan tâm lời Thảo Nhi nói, cô lập tức nhớ ra gì đó, liền nghiêm giọng nhìn thẳng vào Tử Lâm mà nói:
" Cô ta nói là hôn thê của anh, người mà tôi đã nhắc về cái thai. Chính là cô ấy!" Ngọc Dao không chần chừ nói hẳn ra.
Nhưng Thảo Nhi đã chuẩn bị từ trước, ả nhếch mép cười khẩy không cho Ngọc Dao tiếp tục mở lời, mà đánh đòn tâm lý trực diện.
" Ý mày là cái thai này sao?" Thảo Nhi tự mình chỉ vào bụng " Sao mày biết hay vậy? Đúng là tao đang mang thai con của Tử Lâm đấy."
Câu nói vừa dứt, Ngọc Dao á khẩu chấn động trong lòng đầy khó tin, liếc nhìn cái bụng của Thảo Nhi, miệng mấp máy.
" Có...có thai sao?" Rồi chầm chậm đưa mắt nhìn về phía Tử Lâm như đang chờ đợi câu trả lời từ anh. " Hôn thê...của anh...mang thai rồi?"
" Ừ!"
Mặc Tử Lâm đáp lại một cách lạnh lùng, cố ý né tránh ánh mắt của Ngọc Dao.
Thảo Nhi cười đắc ý, giọng nói chua chát đầy khiêu khích " Tao và anh ấy còn định tổ chức đám cưới trong tuần này nữa. Một nô lệ như mày được mời tới dự, cũng là phúc phận ba đời của mày đấy."
" Đủ rồi! Mau về phòng." Tử Lâm trừng mắt nhìn Thảo Nhi mà lớn giọng.
Ả thấy vậy thì bày ra cái vẻ mặt vô tội, đáng thương, ngả người bám lấy cánh tay Tử Lâm mà nũng nịu. " Sao anh lại la lớn mắng em? Con chúng ta sẽ sợ đấy."
Tử Lâm nghiến răng, ánh mắt càng trở nên sắc bén, gằn giọng " Tôi nói cô cút về phòng, bị điếc à?".
Thảo Nhi không sợ, vốn là một dân chơi có tiếng, đương nhiên sẽ biết cách xử lý khi gặp tình huống như thế này. Ả bật khóc thút thít.
" Huhuhu... Anh mắng em. Con ơi! Ba của con hung dữ quá, sau này lớn không được giống ba con đâu đấy."
Mặc Tử Lâm cau mày, ánh mắt đầy sát khí nhìn Thảo Nhi quát " Câm miệng lại."
Thảo Nhi càng nói, càng như đang cố tình khiêu khích, châm chọc Ngọc Dao vậy. Cuối cùng cô không thể đứng nhìn nổi nữa mà chỉ mỉm cười, lạnh lùng nói ra ba từ.
" Chúc mừng anh."
Tử Lâm bất lực, anh không biết nên làm thế nào. Không thể động tới Thảo Nhi, anh cũng hết cách, nhìn cô với ánh mắt chất chứa nhiều điều khó nói, nhỏ giọng " Tiểu Dao Dao, em qua đây."
Ngọc Dao lập tức lùi lại, né tránh bàn tay đang định nắm lấy tay mình, khoé miệng cong lên một nụ cười chua xót, ánh nhìn chứa đựng nỗi thất vọng không thể nào xoá bỏ " Thật nực cười, tôi là một nô lệ thì có tư cách gì chứ?" Tiếng lòng thầm than.
" Hai người cứ từ từ nói chuyện...Tôi mệt rồi!" Giọng nói như muốn khóc, buồn bã mà bước đi lướt qua hai người thật nhanh.
Đúng thật là ngốc, cô đang mong chờ điều gì ở anh vậy?
Một giọt lệ bất chợt lại vương ra từ khoé mắt, miệng vẫn cười, nhưng tâm lại đang khóc.
" Ah!...Em làm cái gì vậy?"
" Mặc Tử Lâm, anh không thấy có người đang ở đây sao?"
Tử Lâm cau có bất mãn " Chính vì có người nên anh mới hôn em, anh muốn cho kẻ đó biết em mới là của ai."
" Anh đúng là một tên ấu trĩ."
" Em dám nói tôi là kẻ ấu trĩ? Tiểu Dao Dao, em...."
Mặc Tử Lâm đang nói thì dừng lại. Đôi mắt Ngọc Dao mở không chớp, cứ đứng nhìn thẳng vào mắt anh. Không hiểu sao anh lại cảm thấy ánh nhìn này nó thoáng buồn đầy bi thương như vậy, có chút ngủi lòng.
Anh tặc lưỡi, rồi quay đi như muốn né tránh ánh mắt ấy của Ngọc Dao " Bỏ đi, không nói nữa."
Mặc Tử Lâm là đang nhường nhịn cô đây sao?
Ngọc Dao khó hiểu, đang định lên tiếng thì bị Mặc Tử Lâm cướp lời ngay.
" Thả cũng được, nhưng không có nghĩa là sẽ tha cho cậu ta."
" Anh muốn như thế nào?" Trong lòng Ngọc Dao đầy bất an.
Mặc Tử Lâm nhìn Ngọc Dao một cái, rồi bước đến chỗ Cảnh Thiên. Gương mặt khó chịu, lạnh giọng nói:
" Có hai kẻ phản bội trong đây, chúng đã đánh cắp một số tài liệu quan trọng. Cảnh Thiên, tôi giao nhiệm vụ cho cậu, phải bắt sống hai kẻ đó về đây. Nếu như hoàn thành, mọi việc tôi sẽ sí xoá bỏ qua."
Cảnh Thiên gượng cười thành tiếng " Được." Rồi lồm cồm muốn chống đỡ dậy, thấy cậu khó khăn, bản tính lương thiện trong Ngọc Dao lại trỗi lên. Cô chỉ muốn giúp cậu đứng dậy.
Đang chuẩn bị đi tới, thì Mặc Tử Lâm nhìn thấy quát lên.
" Âm Ngọc Dao. Đứng lại cho anh."
Ngọc Dao giật thót mình, khựng lại.
" Không sao, tôi tự đứng được." Cảnh Thiên không muốn Ngọc Dao bị làm khó, nên đành phải cắn răng đứng dậy.
Mặc Tử Lâm không nói gì thêm, liếc mắt nhìn Cảnh Thiên " Hừ!" Lạnh một cái. Rồi cầm cổ tay Ngọc Dao kéo đi, rời khỏi căn hầm.
" Anh đi chậm thôi! Tôi không theo kịp." Ngọc Dao bước đi loạn xạ theo sau Mặc Tử Lâm.
Cảnh Thiên cứ đứng một chỗ, đưa đôi mắt chất chứa một tình cảm khó nói, một nỗi buồn không thể nói ra. Nhìn bóng lưng hai người dần khuất, cậu chỉ mỉm cười dõi theo, miệng khẽ nói nhỏ như chỉ có chính cậu mới nghe thấy.
" Ngọc Dao, tôi rất thích cô."
[...]
Ra đến bên ngoài, Tử Lâm vẫn im lặng không nói gì. Ngọc Dao cũng không dám lên tiếng, dù gì chuyện của Cảnh Thiên cũng giải quyết xong, cho nên cô cũng một phần an tâm.
" Tiểu Dao Dao."
Bất ngờ Tử Lâm khựng lại, gọi tên Ngọc Dao bằng một chất giọng nhẹ nhàng ấm áp, cô hoài nghi trong đầu nhìn bóng lưng cao to của anh mà khó hiểu " Anh ta lại lên cơn gì nữa đây?"
Tử Lâm buông tay Ngọc Dao ra, đứng xoay người đối diện cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
" Anh... Anh muốn nói gì với tôi à?" Giọng Ngọc Dao ấp úng.
Mất vài giây anh mới lên tiếng " Thật ra... Anh luôn muốn hỏi em một câu... Em đối xử với anh như vậy. Một chút không đau lòng sao?"
Ngọc Dao nhìn anh không đáp, ánh nhìn lại cúi xuống mà né tránh câu hỏi, thầm hoài nghi trong đầu " Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?"
Mặc Tử Lâm bước lại, Ngọc Dao theo phản xạ quen thuộc mà lùi vài bước ra sau, nhắm chặt hai mắt lại như đang chờ đợi cơn thịnh nộ từ anh, trong đầu suy nghĩ hoang mang " Anh ta muốn đánh mình sao?"
Thấy biểu hiện của Ngọc Dao cứ sợ hãi mình như vậy, Mặc Tử Lâm không mắng, ngược lại còn dịu dàng nhìn cô, vòng qua sau lưng mà nhẹ nhàng ôm cô vào lòng khẽ nói:
" Lần sau đừng hành động như vậy nữa. Anh không thích em chạm vào người đàn ông khác, em nghe rõ chưa?" Rồi đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu của Ngọc Dao, trầm giọng " Tiểu bảo bối!"
Ngọc Dao như cảm nhận được sự ấm áp từ Tử Lâm, anh bây giờ khác hẳn với thường ngày không còn cộc cằn, thô lỗ khó nghe nữa mà như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Nhưng hạnh phúc chưa bao lâu, thì một giọng nói chanh chua vang lên.
" Tử Lâm, anh đang làm gì vậy?"
Thảo Nhi siết hai tay, ánh mắt lộ rõ sự ghen tuông hùng hổ đi tới.
Tử Lâm và Ngọc Dao nghe thấy giọng của Thảo Nhi thì đưa mắt nhìn về hướng ả. Còn chưa kịp định thần thì ả đã đi đến lúc nào, tức giận siết chặt cổ tay cô mà kéo mạnh ra khỏi người của anh, gắt gỏng.
" Con tiện nhân này, mày đang ôm ai vậy?"
Ngọc Dao nhận ra Thảo Nhi liền tiếp lời " Cô chính là hôn thê của Tử Lâm?"
" Hôn thê?" Mặc Tử Lâm nhíu mày như dần hiểu ra điều gì đó trong đầu.
Thảo Nhi vênh mặt, chống tay lên hông, một tay chỉ lên chửi thẳng vào mặt Ngọc Dao, ngữ điệu đanh đá.
" Mày vẫn còn nhớ à? Tao đã cảnh cáo mày không được lại gần anh ấy, mày bị điếc hả? Mày chỉ là một con nô lệ do Tử Lâm đem về, khôn hồn muốn yên ổn, thì biết điều cho tao."
Ngọc Dao không quan tâm lời Thảo Nhi nói, cô lập tức nhớ ra gì đó, liền nghiêm giọng nhìn thẳng vào Tử Lâm mà nói:
" Cô ta nói là hôn thê của anh, người mà tôi đã nhắc về cái thai. Chính là cô ấy!" Ngọc Dao không chần chừ nói hẳn ra.
Nhưng Thảo Nhi đã chuẩn bị từ trước, ả nhếch mép cười khẩy không cho Ngọc Dao tiếp tục mở lời, mà đánh đòn tâm lý trực diện.
" Ý mày là cái thai này sao?" Thảo Nhi tự mình chỉ vào bụng " Sao mày biết hay vậy? Đúng là tao đang mang thai con của Tử Lâm đấy."
Câu nói vừa dứt, Ngọc Dao á khẩu chấn động trong lòng đầy khó tin, liếc nhìn cái bụng của Thảo Nhi, miệng mấp máy.
" Có...có thai sao?" Rồi chầm chậm đưa mắt nhìn về phía Tử Lâm như đang chờ đợi câu trả lời từ anh. " Hôn thê...của anh...mang thai rồi?"
" Ừ!"
Mặc Tử Lâm đáp lại một cách lạnh lùng, cố ý né tránh ánh mắt của Ngọc Dao.
Thảo Nhi cười đắc ý, giọng nói chua chát đầy khiêu khích " Tao và anh ấy còn định tổ chức đám cưới trong tuần này nữa. Một nô lệ như mày được mời tới dự, cũng là phúc phận ba đời của mày đấy."
" Đủ rồi! Mau về phòng." Tử Lâm trừng mắt nhìn Thảo Nhi mà lớn giọng.
Ả thấy vậy thì bày ra cái vẻ mặt vô tội, đáng thương, ngả người bám lấy cánh tay Tử Lâm mà nũng nịu. " Sao anh lại la lớn mắng em? Con chúng ta sẽ sợ đấy."
Tử Lâm nghiến răng, ánh mắt càng trở nên sắc bén, gằn giọng " Tôi nói cô cút về phòng, bị điếc à?".
Thảo Nhi không sợ, vốn là một dân chơi có tiếng, đương nhiên sẽ biết cách xử lý khi gặp tình huống như thế này. Ả bật khóc thút thít.
" Huhuhu... Anh mắng em. Con ơi! Ba của con hung dữ quá, sau này lớn không được giống ba con đâu đấy."
Mặc Tử Lâm cau mày, ánh mắt đầy sát khí nhìn Thảo Nhi quát " Câm miệng lại."
Thảo Nhi càng nói, càng như đang cố tình khiêu khích, châm chọc Ngọc Dao vậy. Cuối cùng cô không thể đứng nhìn nổi nữa mà chỉ mỉm cười, lạnh lùng nói ra ba từ.
" Chúc mừng anh."
Tử Lâm bất lực, anh không biết nên làm thế nào. Không thể động tới Thảo Nhi, anh cũng hết cách, nhìn cô với ánh mắt chất chứa nhiều điều khó nói, nhỏ giọng " Tiểu Dao Dao, em qua đây."
Ngọc Dao lập tức lùi lại, né tránh bàn tay đang định nắm lấy tay mình, khoé miệng cong lên một nụ cười chua xót, ánh nhìn chứa đựng nỗi thất vọng không thể nào xoá bỏ " Thật nực cười, tôi là một nô lệ thì có tư cách gì chứ?" Tiếng lòng thầm than.
" Hai người cứ từ từ nói chuyện...Tôi mệt rồi!" Giọng nói như muốn khóc, buồn bã mà bước đi lướt qua hai người thật nhanh.
Đúng thật là ngốc, cô đang mong chờ điều gì ở anh vậy?
Một giọt lệ bất chợt lại vương ra từ khoé mắt, miệng vẫn cười, nhưng tâm lại đang khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.