Chương 49
Selinapheobe
03/07/2023
Ngày hôm sau như mọi ngày khác, tôi dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cùng áo quần cho thằng bé. Sau khi thắng bé ăn xong tôi đưa thằng bé đến trường của nó.
Rồi mới đến công ty, nhưng hôm nay điều khác lạ là trong cả một buổi
chiều làm việc lòng tôi cứ bồn chồn bất an không yên. Tôi tự nhủ có lẽ
bản thân tôi suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Cũng giống như những ngày khác, sau khi tan làm tôi liền đến trường đón con trai tôi. Nhưng tôi chờ mãi không thấy thằng bé đi ra. Điều đó càng làm cho lòng tôi giấy lên nổi bất an trong lòng mình .
Tôi tự hỏi chính mình, thằng bé có thể đi đâu được chứ? Khi mà ở đây chúng tôi chẳng có lấy một người thân. Không thể là Hạ Tuy đón thằng bé được, nếu anh ấy đón thằng bé, anh ấy sẽ điện báo cho tôi. Để tôi không lo lắng khi đến đón mà không thấy thằng bé. Thằng bé rất ngoan và nghe lời, thằng bé chưa từng biến mất như vậy. Bình thường nếu tôi có đến đón muộn thì thằng bé sẽ đứng ở cổng chờ tôi. Nhưng hôm nay tôi tới đã không thấy thằng bé. Tôi quyết định đi đến phòng hiệu trưởng hỏi và xin xem lại camera trước trường. Không lý nào có một đứa bé biến mất ngay trước cổng trường mà ông ấy không biết.
“Nói cho tôi biết, rốt cuộc con tôi bây giờ đang ở đâu.”
Có thể nghe thấy tiếng hét của tôi trong văn phòng hiệu trưởng. Tôi đã đợi ở đây, tại văn phòng hiệu trưởng một lúc, nhưng họ không thể trả lời cho câu hỏi của tôi.
Tôi yêu cầu họ cho kiểm tra camera quan sát của họ nhưng tôi không thấy con trai mình trên video. Thằng bé đã đứng vào chỗ camera không quay tới. Trái tim tôi tràn ngập sợ hãi vì những điều lộn xộn không có trật tự chạy qua tâm trí tôi.
Nếu có chuyện gì xảy ra với con tôi thì sao? Nếu tôi mất thằng bé thì sao? Thằng bé là tất cả của tôi, là kho báu là mạng sống duy nhất của tôi, tôi không thể chịu đựng được việc mất thằng bé.
Tôi lấy điện thoại di động ra khỏi túi và gọi cho Hạ Tuy để nói rằng con tôi Tiểu Bảo đã mất tích.
"Hạ Tuy, làm ơn tìm Tiểu Bảo, thằng bé mất tích rồi." tôi cầu xin Hạ Tuy khi nước mắt bắt đầu rơi.
Tôi không thể tha thứ cho bản thân mình nếu có chuyện gì xảy ra với thằng bé.
"Yên Nhi, bình tĩnh lại đi. Được không? Thằng bé sẽ không sao đâu, cô tin tôi đi, tôi nhất định sẽ tìm tiểu bảo về cho cô. Được không?”
"Làm ơn, Hạ Tuy. Làm ơn giúp tôi, tìm thằng bé" tôi nói với anh ấy trong khi giọng tôi nghẹn lại bở vì khóc.
“Cô Yên. Chúng tôi đã tìm thấy con trai cô.” Một nhân viên bảo vệ mở của hét lên.
Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng hiệu trưởng rồi chạy thật nhanh về phía cổng trường. Tôi thậm chí còn không để ý mình đã tắt điện thoại di động hay chưa vì điều duy nhất trong đầu tôi là tôi muôn nhìn thấy con trai mình ngay lúc này.
Nhưng bước chân vào cổng trường Chân tôi như bị đóng đinh vào nơi tôi đang đứng.
Đột nhiên, một chiếc ô tô màu đen dừng trước mặt tôi, không biết vì sao mà tim tôi run lên. Tôi dường như có linh cảm xấu về chiếc xe trước mặt mình, tôi đã cầu nguyện nhiều lần rằng những nghi ngờ của tôi là sai.
Một lúc sau, cánh cửa chiếc ô tô màu đen từ từ mở ra, sau đó con trai Tiểu Bảo của tôi bước xuống từ chiếc xa ấy. Tôi ngay lập tức chạy về phía thằng bé ngồi xuống để tôi bằng thằng bé, sau đó tôi ôm thằng bé thật chặt. Tôi không thể ngăn những giọt nước mắt chảy xuống từ đôi mắt của tôi.
Mới một giờ tôi và thằng bé không gặp nhau, mà giống như chúng tôi đã không gặp nhau cả một năm rồi vậy.
"Con đã đi đâu? Con có biết con đã làm cho mẹ sợ hãi thế nào hay không? Con có biết mẹ lo lắng cho con thế nào hay không? Nếu con xảy ra chuyện gì thì sẽ thế nào?" Tôi đã nói với Tiểu Bảo khi tôi ôm chặt thằng bé.
"Mẹ con không sao, bố đã ở bên con."
"B-Bố?" Nhiều câu hỏi chạy qua tâm trí tôi.
Thằng bé đang nói đến người bố nào vậy?
Cho đến khi tôi nhận ra rằng có ai đó đang từ từ bước ra khỏi chiếc xe ô tô. Tôi từ từ đứng dậy trong khi nắm tay con trai và tôi nhìn người bước ra khỏi chiếc xe màu đen.
Cho đến khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy. Mắt tôi ngạc nhiên mở to khi nhìn anh lần nữa.
Tất cả những ký ức đau buồn lại ùa về trong tâm trí tôi. Những giọt nước mắt cay đắng cố quên bỗng ùa về
Đây, đây là người đàn ông đã để lại những vết sẹo sâu trong tim tôi, người đàn ông mà tôi ước mình sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Nhưng anh lại ở đây.
Trái rim tôi lại lần nữa đập loạn nhịp khi nhìn thấy anh, trái tim tôi lại một lần nữa rung động trước anh.
"Đã lâu không gặp, Yên Nhi." Tôi lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh.
Tại sao khi tôi đã dần quên đi những chuyện trong quá khứ. Một lần nữa muốn tạo dựng lại hình bản thân thì anh lại xuất hiện một lần nữa, Sở Nhiễm.
Cũng giống như những ngày khác, sau khi tan làm tôi liền đến trường đón con trai tôi. Nhưng tôi chờ mãi không thấy thằng bé đi ra. Điều đó càng làm cho lòng tôi giấy lên nổi bất an trong lòng mình .
Tôi tự hỏi chính mình, thằng bé có thể đi đâu được chứ? Khi mà ở đây chúng tôi chẳng có lấy một người thân. Không thể là Hạ Tuy đón thằng bé được, nếu anh ấy đón thằng bé, anh ấy sẽ điện báo cho tôi. Để tôi không lo lắng khi đến đón mà không thấy thằng bé. Thằng bé rất ngoan và nghe lời, thằng bé chưa từng biến mất như vậy. Bình thường nếu tôi có đến đón muộn thì thằng bé sẽ đứng ở cổng chờ tôi. Nhưng hôm nay tôi tới đã không thấy thằng bé. Tôi quyết định đi đến phòng hiệu trưởng hỏi và xin xem lại camera trước trường. Không lý nào có một đứa bé biến mất ngay trước cổng trường mà ông ấy không biết.
“Nói cho tôi biết, rốt cuộc con tôi bây giờ đang ở đâu.”
Có thể nghe thấy tiếng hét của tôi trong văn phòng hiệu trưởng. Tôi đã đợi ở đây, tại văn phòng hiệu trưởng một lúc, nhưng họ không thể trả lời cho câu hỏi của tôi.
Tôi yêu cầu họ cho kiểm tra camera quan sát của họ nhưng tôi không thấy con trai mình trên video. Thằng bé đã đứng vào chỗ camera không quay tới. Trái tim tôi tràn ngập sợ hãi vì những điều lộn xộn không có trật tự chạy qua tâm trí tôi.
Nếu có chuyện gì xảy ra với con tôi thì sao? Nếu tôi mất thằng bé thì sao? Thằng bé là tất cả của tôi, là kho báu là mạng sống duy nhất của tôi, tôi không thể chịu đựng được việc mất thằng bé.
Tôi lấy điện thoại di động ra khỏi túi và gọi cho Hạ Tuy để nói rằng con tôi Tiểu Bảo đã mất tích.
"Hạ Tuy, làm ơn tìm Tiểu Bảo, thằng bé mất tích rồi." tôi cầu xin Hạ Tuy khi nước mắt bắt đầu rơi.
Tôi không thể tha thứ cho bản thân mình nếu có chuyện gì xảy ra với thằng bé.
"Yên Nhi, bình tĩnh lại đi. Được không? Thằng bé sẽ không sao đâu, cô tin tôi đi, tôi nhất định sẽ tìm tiểu bảo về cho cô. Được không?”
"Làm ơn, Hạ Tuy. Làm ơn giúp tôi, tìm thằng bé" tôi nói với anh ấy trong khi giọng tôi nghẹn lại bở vì khóc.
“Cô Yên. Chúng tôi đã tìm thấy con trai cô.” Một nhân viên bảo vệ mở của hét lên.
Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng hiệu trưởng rồi chạy thật nhanh về phía cổng trường. Tôi thậm chí còn không để ý mình đã tắt điện thoại di động hay chưa vì điều duy nhất trong đầu tôi là tôi muôn nhìn thấy con trai mình ngay lúc này.
Nhưng bước chân vào cổng trường Chân tôi như bị đóng đinh vào nơi tôi đang đứng.
Đột nhiên, một chiếc ô tô màu đen dừng trước mặt tôi, không biết vì sao mà tim tôi run lên. Tôi dường như có linh cảm xấu về chiếc xe trước mặt mình, tôi đã cầu nguyện nhiều lần rằng những nghi ngờ của tôi là sai.
Một lúc sau, cánh cửa chiếc ô tô màu đen từ từ mở ra, sau đó con trai Tiểu Bảo của tôi bước xuống từ chiếc xa ấy. Tôi ngay lập tức chạy về phía thằng bé ngồi xuống để tôi bằng thằng bé, sau đó tôi ôm thằng bé thật chặt. Tôi không thể ngăn những giọt nước mắt chảy xuống từ đôi mắt của tôi.
Mới một giờ tôi và thằng bé không gặp nhau, mà giống như chúng tôi đã không gặp nhau cả một năm rồi vậy.
"Con đã đi đâu? Con có biết con đã làm cho mẹ sợ hãi thế nào hay không? Con có biết mẹ lo lắng cho con thế nào hay không? Nếu con xảy ra chuyện gì thì sẽ thế nào?" Tôi đã nói với Tiểu Bảo khi tôi ôm chặt thằng bé.
"Mẹ con không sao, bố đã ở bên con."
"B-Bố?" Nhiều câu hỏi chạy qua tâm trí tôi.
Thằng bé đang nói đến người bố nào vậy?
Cho đến khi tôi nhận ra rằng có ai đó đang từ từ bước ra khỏi chiếc xe ô tô. Tôi từ từ đứng dậy trong khi nắm tay con trai và tôi nhìn người bước ra khỏi chiếc xe màu đen.
Cho đến khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy. Mắt tôi ngạc nhiên mở to khi nhìn anh lần nữa.
Tất cả những ký ức đau buồn lại ùa về trong tâm trí tôi. Những giọt nước mắt cay đắng cố quên bỗng ùa về
Đây, đây là người đàn ông đã để lại những vết sẹo sâu trong tim tôi, người đàn ông mà tôi ước mình sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Nhưng anh lại ở đây.
Trái rim tôi lại lần nữa đập loạn nhịp khi nhìn thấy anh, trái tim tôi lại một lần nữa rung động trước anh.
"Đã lâu không gặp, Yên Nhi." Tôi lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh.
Tại sao khi tôi đã dần quên đi những chuyện trong quá khứ. Một lần nữa muốn tạo dựng lại hình bản thân thì anh lại xuất hiện một lần nữa, Sở Nhiễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.