Chương 76
Selinapheobe
07/07/2023
Chúng tôi cũng đã dành vài năm để xây dựng lại gia đình và bây giờ, chúng tôi đã ở đây, hạnh phúc bên nhau.
“Được rồi, Yên Nhi. Buổi lễ sắp được diễn ra rồi. Chúng ta cần quay lại đến nhà thờ, để bắt đầu làm lễ.” Bố tôi nói.
“Vâng. Thưa bố.” Tôi đặt nụ hôn lên má ông ấy và tôi cũng làm điều tương tự với tiểu Bảo. Sau đó hoi rời khỏi căn phòng mà tôi đang ở.
Vài giây sau, tôi nghe thấy một tiếng gõ cửa khác, rồi Lục Doanh mở cửa từ bên ngoài bước vào trong.
“Chà, trông em thật là đẹp. Chị đã mắc sai lầm nếu bỏ lở nó, chọn chiếc váy này thật là một quyết định đúng đắn mà.” Lục Doanh nói.
“Vâng, cảm ơn chị rất nhiều vì đã nổ lực chọn váy cưới cho em.” Tôi cười nói.
“Không sao, đây là điều chị nên làm mà. Khi làm nó chị cũng sẽ bớt áy náy vì những chuyện mình đã làm với em hơn. Chị vui vì mình có thể giúp em trong ngày quan trọng của mình.” Lục doanh nói.
Tôi thấy cô ấy đi bộ đến gần chỗ tôi đang ngồi, sau đó cô ấy ngồi xuống trên chiếc ghế sofa trước mặt tôi.
"Ai có thể nghĩ rằng chị sẽ là người tổ chức đám cưới của em chứ, Yên Nhi?" Lục Doanh vừa nói vừa cười với tôi.
“Đúng vậy. Chẳng ai mà ngờ tới chuyện như thế này sẽ xảy ra đâu chị nhỉ.” Tôi nói.
"Xin lỗi, Yên Nhi. Hmm? Dù cho chị có xin lỗi em bao nhiêu lần đi nữa, chị vẫn cảm thấy nó chưa đủ, chị nghỉ đây là điều duy nhất chị biết mình có thể làm để bù đắp cho em." Tôi nhanh chóng lắc đầu đáp lại lời nói của cô ấy.
“Chị sai rồi, Lục Doanh. Thế này là quá sức đối với chị, bao nhiêu đó đã đủ rồi, em cũng đã tha thứ cho chị rồi còn gì. Nên chị không cần phải cảm thấy áy náy hay tự trách mình đâu." Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nắm lấy tay cô ấy. "Cảm ơn chị rất nhiều, vì những gì chị đã làm cho em." tôi nói với Lục Doanh lúc này đang khóc.
“Được rồi, chúng ta sẽ có bất ngờ sau khi em bước xuống dưới.” tôi nghe thấy cô ấy nói khi cô ấy nhẹ nhàng đứng dậy và nói lời tạm biệt với tôi.
Tôi thở dài thườn thượt, rồi nhìn vào gương một lần nữa rồi lấy tay ôm ngực mình lại.
Đây là ngày cưới của tôi, đây là một ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
------------------------------------------------------
Một lúc sau tôi được đón đến nhà thờ. Khi nhìn thấy chiếc xe đón tôi đến, tất cả những người tham gia buổi lễ dần dần tách ra hai bên.
Những cánh hoa hồng trắng từ trên trời rơi xuống và âm nhạc nhẹ nhàng lãng mạn vang lên trong bữa tiệc.
Tôi bắt đầu ra khỏi xe và bước lên các bậc thang của nhà thờ. Tôi thậm chí còn liếc nhìn bó bông hoa tôi đang cầm trong tay. Nó rất đẹp và có mùi rất thơm. Tôi không nghỉ rằng chỉ một lúc nữa thôi tôi sẽ tung nó. Trao gửi niềm hạnh phúc của mình cho cô gái may mắn bắt được bó hoa. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc hôn nhân trong mơ của mình sẽ thành hiện thực.
Sau đó, tôi tiếp tục bước đi và đập vào mắt tôi là người đàn ông đang đứng trước mặt tôi. Anh ấy mặc một bộ vest màu xanh hoàng gia và cà vạt màu đen, trang phục lịch sự phù hợp với vẻ ngoài điển trai của anh ấy. Tôi chỉ mỉm cười khi những ký ức trong qua khứ kể từ ngày quen biết anh lại ùa về trong tâm trí tôi, tất cả những kỷ niệm vui vẻ đã cho tôi cảm giác hạnh phúc và tình yêu ấm áp từ con người này.
Người đang đứng trước mặt tôi hôm nay chính là người đã giúp tôi vực dậy nỗi đau trong quá khứ.
Người đàn ông này, người đàn ông ấy tên là Hạ Tuy...
Hạ Tuy là người đàn ông đã hoàn toàn chấp nhận tôi. Anh ấy là người đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Anh là người tôi dựa vào những lúc không còn tin tưởng vào tình yêu, anh ấy đên và sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi một lần nữa. Ở bên tôi những lúc tôi không còn có ai bên cạnh để dựa vào, anh cũng là người tự nhận mình làm bố cho con tôi.
“Được rồi, Yên Nhi. Buổi lễ sắp được diễn ra rồi. Chúng ta cần quay lại đến nhà thờ, để bắt đầu làm lễ.” Bố tôi nói.
“Vâng. Thưa bố.” Tôi đặt nụ hôn lên má ông ấy và tôi cũng làm điều tương tự với tiểu Bảo. Sau đó hoi rời khỏi căn phòng mà tôi đang ở.
Vài giây sau, tôi nghe thấy một tiếng gõ cửa khác, rồi Lục Doanh mở cửa từ bên ngoài bước vào trong.
“Chà, trông em thật là đẹp. Chị đã mắc sai lầm nếu bỏ lở nó, chọn chiếc váy này thật là một quyết định đúng đắn mà.” Lục Doanh nói.
“Vâng, cảm ơn chị rất nhiều vì đã nổ lực chọn váy cưới cho em.” Tôi cười nói.
“Không sao, đây là điều chị nên làm mà. Khi làm nó chị cũng sẽ bớt áy náy vì những chuyện mình đã làm với em hơn. Chị vui vì mình có thể giúp em trong ngày quan trọng của mình.” Lục doanh nói.
Tôi thấy cô ấy đi bộ đến gần chỗ tôi đang ngồi, sau đó cô ấy ngồi xuống trên chiếc ghế sofa trước mặt tôi.
"Ai có thể nghĩ rằng chị sẽ là người tổ chức đám cưới của em chứ, Yên Nhi?" Lục Doanh vừa nói vừa cười với tôi.
“Đúng vậy. Chẳng ai mà ngờ tới chuyện như thế này sẽ xảy ra đâu chị nhỉ.” Tôi nói.
"Xin lỗi, Yên Nhi. Hmm? Dù cho chị có xin lỗi em bao nhiêu lần đi nữa, chị vẫn cảm thấy nó chưa đủ, chị nghỉ đây là điều duy nhất chị biết mình có thể làm để bù đắp cho em." Tôi nhanh chóng lắc đầu đáp lại lời nói của cô ấy.
“Chị sai rồi, Lục Doanh. Thế này là quá sức đối với chị, bao nhiêu đó đã đủ rồi, em cũng đã tha thứ cho chị rồi còn gì. Nên chị không cần phải cảm thấy áy náy hay tự trách mình đâu." Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nắm lấy tay cô ấy. "Cảm ơn chị rất nhiều, vì những gì chị đã làm cho em." tôi nói với Lục Doanh lúc này đang khóc.
“Được rồi, chúng ta sẽ có bất ngờ sau khi em bước xuống dưới.” tôi nghe thấy cô ấy nói khi cô ấy nhẹ nhàng đứng dậy và nói lời tạm biệt với tôi.
Tôi thở dài thườn thượt, rồi nhìn vào gương một lần nữa rồi lấy tay ôm ngực mình lại.
Đây là ngày cưới của tôi, đây là một ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.
------------------------------------------------------
Một lúc sau tôi được đón đến nhà thờ. Khi nhìn thấy chiếc xe đón tôi đến, tất cả những người tham gia buổi lễ dần dần tách ra hai bên.
Những cánh hoa hồng trắng từ trên trời rơi xuống và âm nhạc nhẹ nhàng lãng mạn vang lên trong bữa tiệc.
Tôi bắt đầu ra khỏi xe và bước lên các bậc thang của nhà thờ. Tôi thậm chí còn liếc nhìn bó bông hoa tôi đang cầm trong tay. Nó rất đẹp và có mùi rất thơm. Tôi không nghỉ rằng chỉ một lúc nữa thôi tôi sẽ tung nó. Trao gửi niềm hạnh phúc của mình cho cô gái may mắn bắt được bó hoa. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc hôn nhân trong mơ của mình sẽ thành hiện thực.
Sau đó, tôi tiếp tục bước đi và đập vào mắt tôi là người đàn ông đang đứng trước mặt tôi. Anh ấy mặc một bộ vest màu xanh hoàng gia và cà vạt màu đen, trang phục lịch sự phù hợp với vẻ ngoài điển trai của anh ấy. Tôi chỉ mỉm cười khi những ký ức trong qua khứ kể từ ngày quen biết anh lại ùa về trong tâm trí tôi, tất cả những kỷ niệm vui vẻ đã cho tôi cảm giác hạnh phúc và tình yêu ấm áp từ con người này.
Người đang đứng trước mặt tôi hôm nay chính là người đã giúp tôi vực dậy nỗi đau trong quá khứ.
Người đàn ông này, người đàn ông ấy tên là Hạ Tuy...
Hạ Tuy là người đàn ông đã hoàn toàn chấp nhận tôi. Anh ấy là người đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Anh là người tôi dựa vào những lúc không còn tin tưởng vào tình yêu, anh ấy đên và sưởi ấm trái tim lạnh giá của tôi một lần nữa. Ở bên tôi những lúc tôi không còn có ai bên cạnh để dựa vào, anh cũng là người tự nhận mình làm bố cho con tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.