Chương 22: Ngoại Truyện: Sự thật 2
Selinapheobe
27/06/2023
Ngày hôm sau, tôi đến văn phòng sớm để hoàn thành nốt đống tài liệu còn sót lại trên bàn.
Nhưng trước khi tôi mở cửa bước vào phòng của mình, tôi thoáng thấy Yên Nhi cùng người đàn ông khác đang cười nói vui vẻ.
Đầu tôi lại bắt đầu nóng lên và tôi cảm thấy rất tức giận vì những gì đang diễn ra trước mắt tôi. Tôi đã lên tiếng ngăn họ tiếp tục cười nói với nhau.
“Ai nói mấy người có thể? Tán tỉnh với nhau trong giờ làm?” Tôi tực giận nói khi thấy hai người họ thân thiết với nhau như vậy.
Khi họ nghe thấy giọng nói của tôi, họ ngay lập tức cúi đầu và tỏ vẻ nghiêm túc.
“S-Sở tổng.” Bọn họ nói khi xoay ra nhìn tôi.
Tôi muốn tìm một lý do nào đó để tách hai người họ ra, tôi không thích nhìn thấy hai người họ gần gũi, thân thiết với nhau.
“Yên Nhi đem cà phê vào phòng cho tôi.” Nói rồi tôi xoay người vào văn phòng của mình.
Một lúc sao, tôi thấy Yên Nhi mang cà phê vào, đặt nó xuống bàn làm việc của tôi. Tôi từ từ cấm lấy nó rồi nếm thử, khi nhìn thấy Yên Nhi chuẩn bị rời đi.
“Quá đắng, pha lại” tôi nói.
Sau lúc sao cô ấy lại đem một ly khác vào.
“Quá ngọt. Pha lại.”
“Quá ngọt” cô ấy lặp lại lời tôi, nhưng vẫn ra ngoài mang vào một ly khác.
“Không có vị. Làm lại”
“Thiếu creamer. Làm lại”
Thật ra những ly cà phê đó chúng đều rất bình thường, nhưng tôi chủ yếu muốn làm khó cô ấy. Muốn phạt cô ấy khi cô ấy dám gần gũi và thân thiết với người đàn ông khác.
Có vẽ trò đùa giai của tôi đã khiến cho cô ấy tức giận. Cô ấy bắt đầu tranh luận với tôi.
Tôi ném cho Yên Nhi một cái nhìn sắc lẻm, điều mà tôi không thể hiểu tại sao mình lại làm vậy. Nhưng người phụ nữ dũng cảm đó, cũng đáp lại bằng một cái nhìn sắc lẻm hơn về phía tôi, khiến đầu tôi càng thêm nóng bừng.
Tôi không muốn mất thời gian tranh luận với cô ấy. Tôi tiếp tục trở lại làm việc với những giấy tờ mà tôi chưa hoàn thành.
Một thời gian trôi qua, tôi thậm chí không nhận thấy rằng bên ngoài trời đã tối. Một đêm nữa lại trôi qua.
Tôi tựa đầu vào ghế tựa tay xoa xoa các giác quan của mình. Tôi nhấn nút màu đỏ gần chỗ ngồi của mình, nút này được dùng như một bộ đàm được nói liền đến chỗ Yên Nhi.
( kiểu nó giống như mấy cái nút ở trong bệnh viện ý, khi cần gọi y tá hay bác sỹ thì nhấn nó í ạ. Mà mình không biết nút đấy người ta gọi là nút gì. Nếu mọi người biết có thể cmt để mình chỉnh sửa lại ạ.)
“Yên Nhi, đến văn phòng của tôi ngay."
Tôi đợi cô ấy đến, nhưng sau vài phút đã trôi qua mà không có ai đến. Tôi ấn thứ đó một lần nữa. "Yên Nhi, cô không nghe thấy sao? Cô điếc à?" Nhưng vẫn không có ai trả lời.
Vì không ai trả lời cuộc gọi của tôi, tôi quyết định rời khỏi văn phòng của mình. Khi tôi mở cửa đi ra, không có ai bên ngoài, bên ngoài chỉ cón chiếc máy tính đã tắt, ngay cả bàn của Yên Nhi cũng trống không.
Cô ấy rời đi không nói một lời? Hành vi của cô gái đó thực sự thô lỗ.
Tôi cảm thấy rất khó chịu và bực bội với những gì đang diễn ra, tôi nhớ lại những gì tôi đã thấy sáng nay, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt Yên Nhi khi tán tỉnh một người đàn ông.
Tôi nắm chặt tay lại vì những suy nghĩ của mình.
Chuyện gì đang xảy ra với anh vậy, Sở Nhiễm ? Điều gì đang xảy ra với cảm xúc của anh? Tại sao nó lại như vậy?.
Tôi đang dành rơi xuống cái giếng do chính mình đào ra. Tôi tự rơi vào cái bẫy mà rõ ràng tôi tạo ra nói để bẫy Yên Nhi.
Tôi nghĩ về việc về nhà trước vì trời đã tối, tôi nghĩ về việc đi thẳng đến dinh thự là nhà của chúng tôi thay vì về căn hộ của tôi. Cho dù tôi muốn nằm xuống giường của mình đến mức nào.
Tôi đi thẳng đến bãi đậu xe và lên xe của mình, tôi bắt đầu lái xe về dinh thự của gia đình tôi.
Khi đến nơi, tôi đứng bên ngoài một lúc, tôi nhìn chằm chằm vào sự buồn bã của của dinh thự, nỗi buồn bao trùm cả một dinh thự lớn.
Tôi dợm bước đi vào trong, đầu tiên tôi là đi ngang qua phòng mẹ vì căn phòng đó chứa đầy những kỉ niệm vui của anh em tôi.
Tôi bắt đầu đi vào bên trong căn phòng.
Tôi nhìn quanh toàn bộ căn phòng. Nơi này vẫn không thay đổi. Tôi mỉm cười và cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cho đến khi mắt tôi bắt gặp một mảnh giấy nhỏ thò ra từ ngăn kéo của mẹ.
Tôi không biết mình đã nghĩ gì và tại sao tôi lại muốn kéo và mở ngăn kéo đó. Tôi ngạc nhiên mở to mắt khi nhìn thấy những thứ trong ngăn kéo.
Đây là những tài liệu và giấy tờ có chứa đầy đủ thông tin về Yên Nhi. Khi cầm những tờ giấy đó lên, tâm trí tôi không thể không đặt ra một số câu hỏi.
Những tài liệu này để làm gì? Tại sao nó lại ở đây?
Nhưng trước khi tôi mở cửa bước vào phòng của mình, tôi thoáng thấy Yên Nhi cùng người đàn ông khác đang cười nói vui vẻ.
Đầu tôi lại bắt đầu nóng lên và tôi cảm thấy rất tức giận vì những gì đang diễn ra trước mắt tôi. Tôi đã lên tiếng ngăn họ tiếp tục cười nói với nhau.
“Ai nói mấy người có thể? Tán tỉnh với nhau trong giờ làm?” Tôi tực giận nói khi thấy hai người họ thân thiết với nhau như vậy.
Khi họ nghe thấy giọng nói của tôi, họ ngay lập tức cúi đầu và tỏ vẻ nghiêm túc.
“S-Sở tổng.” Bọn họ nói khi xoay ra nhìn tôi.
Tôi muốn tìm một lý do nào đó để tách hai người họ ra, tôi không thích nhìn thấy hai người họ gần gũi, thân thiết với nhau.
“Yên Nhi đem cà phê vào phòng cho tôi.” Nói rồi tôi xoay người vào văn phòng của mình.
Một lúc sao, tôi thấy Yên Nhi mang cà phê vào, đặt nó xuống bàn làm việc của tôi. Tôi từ từ cấm lấy nó rồi nếm thử, khi nhìn thấy Yên Nhi chuẩn bị rời đi.
“Quá đắng, pha lại” tôi nói.
Sau lúc sao cô ấy lại đem một ly khác vào.
“Quá ngọt. Pha lại.”
“Quá ngọt” cô ấy lặp lại lời tôi, nhưng vẫn ra ngoài mang vào một ly khác.
“Không có vị. Làm lại”
“Thiếu creamer. Làm lại”
Thật ra những ly cà phê đó chúng đều rất bình thường, nhưng tôi chủ yếu muốn làm khó cô ấy. Muốn phạt cô ấy khi cô ấy dám gần gũi và thân thiết với người đàn ông khác.
Có vẽ trò đùa giai của tôi đã khiến cho cô ấy tức giận. Cô ấy bắt đầu tranh luận với tôi.
Tôi ném cho Yên Nhi một cái nhìn sắc lẻm, điều mà tôi không thể hiểu tại sao mình lại làm vậy. Nhưng người phụ nữ dũng cảm đó, cũng đáp lại bằng một cái nhìn sắc lẻm hơn về phía tôi, khiến đầu tôi càng thêm nóng bừng.
Tôi không muốn mất thời gian tranh luận với cô ấy. Tôi tiếp tục trở lại làm việc với những giấy tờ mà tôi chưa hoàn thành.
Một thời gian trôi qua, tôi thậm chí không nhận thấy rằng bên ngoài trời đã tối. Một đêm nữa lại trôi qua.
Tôi tựa đầu vào ghế tựa tay xoa xoa các giác quan của mình. Tôi nhấn nút màu đỏ gần chỗ ngồi của mình, nút này được dùng như một bộ đàm được nói liền đến chỗ Yên Nhi.
( kiểu nó giống như mấy cái nút ở trong bệnh viện ý, khi cần gọi y tá hay bác sỹ thì nhấn nó í ạ. Mà mình không biết nút đấy người ta gọi là nút gì. Nếu mọi người biết có thể cmt để mình chỉnh sửa lại ạ.)
“Yên Nhi, đến văn phòng của tôi ngay."
Tôi đợi cô ấy đến, nhưng sau vài phút đã trôi qua mà không có ai đến. Tôi ấn thứ đó một lần nữa. "Yên Nhi, cô không nghe thấy sao? Cô điếc à?" Nhưng vẫn không có ai trả lời.
Vì không ai trả lời cuộc gọi của tôi, tôi quyết định rời khỏi văn phòng của mình. Khi tôi mở cửa đi ra, không có ai bên ngoài, bên ngoài chỉ cón chiếc máy tính đã tắt, ngay cả bàn của Yên Nhi cũng trống không.
Cô ấy rời đi không nói một lời? Hành vi của cô gái đó thực sự thô lỗ.
Tôi cảm thấy rất khó chịu và bực bội với những gì đang diễn ra, tôi nhớ lại những gì tôi đã thấy sáng nay, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt Yên Nhi khi tán tỉnh một người đàn ông.
Tôi nắm chặt tay lại vì những suy nghĩ của mình.
Chuyện gì đang xảy ra với anh vậy, Sở Nhiễm ? Điều gì đang xảy ra với cảm xúc của anh? Tại sao nó lại như vậy?.
Tôi đang dành rơi xuống cái giếng do chính mình đào ra. Tôi tự rơi vào cái bẫy mà rõ ràng tôi tạo ra nói để bẫy Yên Nhi.
Tôi nghĩ về việc về nhà trước vì trời đã tối, tôi nghĩ về việc đi thẳng đến dinh thự là nhà của chúng tôi thay vì về căn hộ của tôi. Cho dù tôi muốn nằm xuống giường của mình đến mức nào.
Tôi đi thẳng đến bãi đậu xe và lên xe của mình, tôi bắt đầu lái xe về dinh thự của gia đình tôi.
Khi đến nơi, tôi đứng bên ngoài một lúc, tôi nhìn chằm chằm vào sự buồn bã của của dinh thự, nỗi buồn bao trùm cả một dinh thự lớn.
Tôi dợm bước đi vào trong, đầu tiên tôi là đi ngang qua phòng mẹ vì căn phòng đó chứa đầy những kỉ niệm vui của anh em tôi.
Tôi bắt đầu đi vào bên trong căn phòng.
Tôi nhìn quanh toàn bộ căn phòng. Nơi này vẫn không thay đổi. Tôi mỉm cười và cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cho đến khi mắt tôi bắt gặp một mảnh giấy nhỏ thò ra từ ngăn kéo của mẹ.
Tôi không biết mình đã nghĩ gì và tại sao tôi lại muốn kéo và mở ngăn kéo đó. Tôi ngạc nhiên mở to mắt khi nhìn thấy những thứ trong ngăn kéo.
Đây là những tài liệu và giấy tờ có chứa đầy đủ thông tin về Yên Nhi. Khi cầm những tờ giấy đó lên, tâm trí tôi không thể không đặt ra một số câu hỏi.
Những tài liệu này để làm gì? Tại sao nó lại ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.