Nô Lệ Tình Yêu: Chúng Ta Là Gì Của Nhau
Chương 37: Thích anh rồi
Tô Ngọc Ly
03/10/2023
Cô tỉnh dậy thấy mình đã nằm trong vòng tay anh.Lần này cô không giật mình nữa mà lại nhìn thẳng vào khuôn mặt anh
Từng đường nét trên khuôn mặt anh khiến tim cô đập nhanh
Cô suy nghĩ lại về những chuyện dạo này anh đối xử với cô
Từng cử chỉ dịu dàng,thân mật của anh lại khiến cô bất chợt dành một vị trí quan trong tim cô từ lúc nào mà cô không rõ
Lần này cô đã biết được trái tim mình muốn gì.Đó là tình yêu.Cô đã thích anh rồi,một vị trí thích rất qua trọng
Cô cũng hiểu lòng mình,cô nhẹ nhàng dặt lên trán anh một nụ hôn như chúng minh cho việc bản thân mình đã thích anh rồi,trái tim luôn hướng về anh
Như lúc này cô chợt suy nghĩ
"nếu mình thích anh rồi vậy anh thì sao vẫn còn yêu cô ấy hay..."
Nghĩ đến đây cô cũng không dám nghĩ tiếp vì nếu mơ tưởng quá nhiều càng khiến cô đau lòng hơn
Cô quyết định thay đổi lại cách cư xử đối với anh, quyết tâm sẽ cố gắng làm để có một vị trí trong tim anh dù chỉ là nhỏ nhất
Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh đang ôm mình ra rồi đi xuống nhà
Cô quyết định nấu những món dễ ăn cho người ốm.
Khi Phó Dương Thần tỉnh dậy vô thức lấy tay chạm vào bên giường nhưng không còn hơi ấm.Anh mở nắt đã không thấy cô đâu
Sau khi thay quần áo anh mở của phòng,vừa mở ra mùi hương thơm ngào ngạt của thức ăn đang thoang thoảng ở mũi anh
Anh lần theo mùi hương đi xuống thấy cô đang ở trong bếp làm đồ ăn cho mình
Anh như mọi khi ngắm nhìn dáng người mảnh khảnh của cô.Anh vô thức cảm nhận được lại hơi ấm của gia đình.Nhưng anh cũng sợ sẽ có ngày nó biến mất
Cẩm Thanh Hà cảm nhận được ai đó nhìn mình quay đầu lên cầu thang thấy anh đang đứng đó cô cười vui vẻ nói.
Phó thiếu,anh dậy rồi à tôi có làm ít cháo anh xuống ăn thử đi
Anh như bị thôi miên răp rắp đi xuống ngồi vào bàn ăn
Cẩm Thanh Hà lúc này bê những món đồ ăn dễ tiêu lên.Không quên cả những món tráng miệng nhưng cô lại nói
Do anh mới ôm dậy lên chỉ ít đồ ăn nhẹ thôi nhé tránh ảnh hương đến sức khoẻ
Phó Dương Thần nghe cô quan tâm mình mà tâm trạng vui vẻ hẳn lên.Nhưng anh cũng không biết sao cô lại tự dưng dịu dàng ngoan ngoãn như vậy khiến anh càng khó nắm bắt cô hơn
Khi anh cầm muỗng lên suy nghĩ gì đó rồi bỏ xuống
Cô đút cho tôi đi
Cẩm Thanh Hà bất ngờ vì câu nói này của anh
Đút...nhưng mà tay anh có bị thương đâu
Phó Dương Thần quay sang trừng mắt nhìn cô.Thấy vậy Cẩm Thanh Hà cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh thổi từng thía cháo đút cho anh ăn
Cẩm Thanh Hà ngượng ngùng vì lần đầu bản thân đút cho người mình yêu ăn kiểu này
Chỉ trong phút chốc anh đã ăn hết tô cháo do cô đút.
Cô cũng đứng dậy quay đầu lại nói
Tôi có thể đi ra nhà của em gái anh không,vì tôi hứa mang bánh ngọt cho cô ấy
Phó Dương Thần nheo mày lại nhìn đĩa bánh ngọt nói
Em ấy tự ra ngoài mua không cần cô phải đích thân làm rồi đưa đâu
Phó Dương Thần như thể ghen với cô em gái này vì đã cướp mất những chiếc bánh ngọt vốn dĩ làm cho anh ăn
Cẩm Thanh Hà bền ủ rũ nói
Nhưng....em gái của tôi cũng đang ở đó
Lúc này Phó Dương Thần cũng bất lực trước cô bèn nói
Vậy tôi sẽ cho cô đi với điều kiện tối nay cô phải làm theo ý của tôi không được trái lời
Cẩm Thanh Hà nghe xong chẳng kịp suy nghĩ mà đông ý luôn
Vậy tôi đi sẽ về luôn
Phó Dương Thần cười tà mị như một con sói bắt được thỏ con vậy
Từng đường nét trên khuôn mặt anh khiến tim cô đập nhanh
Cô suy nghĩ lại về những chuyện dạo này anh đối xử với cô
Từng cử chỉ dịu dàng,thân mật của anh lại khiến cô bất chợt dành một vị trí quan trong tim cô từ lúc nào mà cô không rõ
Lần này cô đã biết được trái tim mình muốn gì.Đó là tình yêu.Cô đã thích anh rồi,một vị trí thích rất qua trọng
Cô cũng hiểu lòng mình,cô nhẹ nhàng dặt lên trán anh một nụ hôn như chúng minh cho việc bản thân mình đã thích anh rồi,trái tim luôn hướng về anh
Như lúc này cô chợt suy nghĩ
"nếu mình thích anh rồi vậy anh thì sao vẫn còn yêu cô ấy hay..."
Nghĩ đến đây cô cũng không dám nghĩ tiếp vì nếu mơ tưởng quá nhiều càng khiến cô đau lòng hơn
Cô quyết định thay đổi lại cách cư xử đối với anh, quyết tâm sẽ cố gắng làm để có một vị trí trong tim anh dù chỉ là nhỏ nhất
Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh đang ôm mình ra rồi đi xuống nhà
Cô quyết định nấu những món dễ ăn cho người ốm.
Khi Phó Dương Thần tỉnh dậy vô thức lấy tay chạm vào bên giường nhưng không còn hơi ấm.Anh mở nắt đã không thấy cô đâu
Sau khi thay quần áo anh mở của phòng,vừa mở ra mùi hương thơm ngào ngạt của thức ăn đang thoang thoảng ở mũi anh
Anh lần theo mùi hương đi xuống thấy cô đang ở trong bếp làm đồ ăn cho mình
Anh như mọi khi ngắm nhìn dáng người mảnh khảnh của cô.Anh vô thức cảm nhận được lại hơi ấm của gia đình.Nhưng anh cũng sợ sẽ có ngày nó biến mất
Cẩm Thanh Hà cảm nhận được ai đó nhìn mình quay đầu lên cầu thang thấy anh đang đứng đó cô cười vui vẻ nói.
Phó thiếu,anh dậy rồi à tôi có làm ít cháo anh xuống ăn thử đi
Anh như bị thôi miên răp rắp đi xuống ngồi vào bàn ăn
Cẩm Thanh Hà lúc này bê những món đồ ăn dễ tiêu lên.Không quên cả những món tráng miệng nhưng cô lại nói
Do anh mới ôm dậy lên chỉ ít đồ ăn nhẹ thôi nhé tránh ảnh hương đến sức khoẻ
Phó Dương Thần nghe cô quan tâm mình mà tâm trạng vui vẻ hẳn lên.Nhưng anh cũng không biết sao cô lại tự dưng dịu dàng ngoan ngoãn như vậy khiến anh càng khó nắm bắt cô hơn
Khi anh cầm muỗng lên suy nghĩ gì đó rồi bỏ xuống
Cô đút cho tôi đi
Cẩm Thanh Hà bất ngờ vì câu nói này của anh
Đút...nhưng mà tay anh có bị thương đâu
Phó Dương Thần quay sang trừng mắt nhìn cô.Thấy vậy Cẩm Thanh Hà cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh thổi từng thía cháo đút cho anh ăn
Cẩm Thanh Hà ngượng ngùng vì lần đầu bản thân đút cho người mình yêu ăn kiểu này
Chỉ trong phút chốc anh đã ăn hết tô cháo do cô đút.
Cô cũng đứng dậy quay đầu lại nói
Tôi có thể đi ra nhà của em gái anh không,vì tôi hứa mang bánh ngọt cho cô ấy
Phó Dương Thần nheo mày lại nhìn đĩa bánh ngọt nói
Em ấy tự ra ngoài mua không cần cô phải đích thân làm rồi đưa đâu
Phó Dương Thần như thể ghen với cô em gái này vì đã cướp mất những chiếc bánh ngọt vốn dĩ làm cho anh ăn
Cẩm Thanh Hà bền ủ rũ nói
Nhưng....em gái của tôi cũng đang ở đó
Lúc này Phó Dương Thần cũng bất lực trước cô bèn nói
Vậy tôi sẽ cho cô đi với điều kiện tối nay cô phải làm theo ý của tôi không được trái lời
Cẩm Thanh Hà nghe xong chẳng kịp suy nghĩ mà đông ý luôn
Vậy tôi đi sẽ về luôn
Phó Dương Thần cười tà mị như một con sói bắt được thỏ con vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.