Nô Lệ Tình Yêu: Chúng Ta Là Gì Của Nhau
Chương 34: Về nhà cũ
Tô Ngọc Ly
30/09/2023
Vài ngày sau,cô xuất viện Phó Dương Thần yêu cầu cô về,Phó Thanh Huyền muốn giữ cô ở lại nhưng không được
Khi vừa về đến nhà Tiểu Bạch ngửi thấy mùi hương của cô bèn lao nhanh ra ôm cô,chỉ chút nữa là khiến cô ngã xuống.
Tiểu Bạch nhảy lên liếm khuôn mặt của cô khiến cô nhột mà vốt ve nó
Tiểu Bạch à,chị đi mấy ngày có nhớ chị không
Tiểu Bạch nghe như hiểu được bèn dụi dụi vào người cô.Phó Dương Thần lúc này cũng đi vào khi thấy hổ nhà mình thân thiết với cô trong lòng không hiểu sao lại có chút tức
Anh đi đến gần như áp sát cô nói
Vì tại tôi nên cô mới bị thương nên tôi cho phép cô nghỉ ngơi 2 tuần dưỡng sức muốn đi đâu thì phải xin,số điện thoại của tôi đã lưu vào trong máy cô rồi
Lúc này cô băn khoăn không biết là mình lưu số điện thoại anh từ bao giờ chợt nhớ ra hôm trước có để quên điện thoại trong phòng và anh đã đem ra xe đưa cho cô
Cô mở máy lướt tìm thì thấy một cái tên là Phó Dương Thần hiện lên.
Cô nhìn số điện thoại trong đầu bất giác hiện lên khung cảnh mà hai người triền miên quấn quýt lấy nhau
Liên tưởng vẩn vơ khiến mặt coi đỏ như trái cà chua chín.Cô sốc lại tinh thần nhìn đống hành lý mà mình đem về
Lúc cô đi chỉ đem vài ba bộ nên cũng chẳng nặng ấy vậy mà chỉ sống ở nhà Phó Thanh Huyền mấy ngày cô đã chật kín 2 vali to bự còn thêm vài phụ kiện trang sức túi mà Phó Thanh Huyền mua cho khiến cô khó khắn lắm mới mang chúng vào được trong nhà
Cô nhìn lên bậc thang cảm thấy mệt ngang thầm than *phòng sao lại xa thế tít trên tầng 3 bây giờ mà chuyển lên chắc gãy tay mất*
Cô cố gắng kéo lê 2 chiếc vali lặng lên được gần đến cầu thang đã mệt không thể vác nổi
Phó Dương Thần đằng sau nhìn cô mà không tự chủ bước đến giành hai vali cô đang cầm kéo vào thang máy.Cẩm Thanh Hà thấy vậy cũng lẽo đẽo theo sau
Sau khi lên tầng 3 anh còn tận tay kéo đến phòng cô rồi lạnh lùng đi ra ngoài
Cả quá trình chẳng ai nói câu gì.Cô tiến đến mở vali ra.Cô chủ soạn 1 vali còn 1 vali là do Phó Thanh Huyền soạn.
Khi cô vừa mở vali ra khiến cô ngán ngẩm.Bên trong không phải là quần áo mà là con mèo con đang nằm ngủ ngon lành mà bị va đập vẫn có thể ngủ được đó là con mèo mà hôm trước cô cứu.Cô còn thấy bên cạnh có cả thức ăn kèm sữa đủ các thứ
Cô mở thêm túi đựng trang sức thì lại có thêm nhiều món bỏ vào và kèm một chiếc thẻ.Bên cạnh có ghi "tiền này cho cô,sai thoải mái nhé"
Cô ngại ngùng không biết nói gì với tính cách của Phó Thanh Huyền
Cô cũng chẳng làm gì liên quan đến số tiền này cả nên cô quyết định tìm cơ hội sẽ trả lại cho Phó Thanh Huyền sau
Vấn đề quan trọng mà cô cần làm đó là phải làm sao để con mèo này có thể ở lại
Cô suy nghĩ rồi quyết định đi xuống xin anh cho cô nuôi nó
Khi cô xuống thì thấy anh đang ngồi đánh máy tính ở ghế.Cô cũng mạnh dạng xuống xin
Ngài...ngài Phó
Phó Dương Thần nghe cô nói vậy trong nòng cản thấy khó chịu nhưng vẫn kìm nén
Có chuyện gì
Cô đi đến bên cạnh anh nói
Em gái anh để con mèo vào trong vali và nhờ tôi chăm anh có thể cho tôi nuôi được không ạ
Phó Dương Thần ghét những động vật nhỏ bèn nhíu máy xuống
Cô thấy vậy bèn nói
Tôi sẽ nuôi nó trong phòng không để nó chạy lung tung đâu
Phó Dương Thần nghe xong không nói gì nữa ngồi tiếp tục đánh máy
Khi vừa về đến nhà Tiểu Bạch ngửi thấy mùi hương của cô bèn lao nhanh ra ôm cô,chỉ chút nữa là khiến cô ngã xuống.
Tiểu Bạch nhảy lên liếm khuôn mặt của cô khiến cô nhột mà vốt ve nó
Tiểu Bạch à,chị đi mấy ngày có nhớ chị không
Tiểu Bạch nghe như hiểu được bèn dụi dụi vào người cô.Phó Dương Thần lúc này cũng đi vào khi thấy hổ nhà mình thân thiết với cô trong lòng không hiểu sao lại có chút tức
Anh đi đến gần như áp sát cô nói
Vì tại tôi nên cô mới bị thương nên tôi cho phép cô nghỉ ngơi 2 tuần dưỡng sức muốn đi đâu thì phải xin,số điện thoại của tôi đã lưu vào trong máy cô rồi
Lúc này cô băn khoăn không biết là mình lưu số điện thoại anh từ bao giờ chợt nhớ ra hôm trước có để quên điện thoại trong phòng và anh đã đem ra xe đưa cho cô
Cô mở máy lướt tìm thì thấy một cái tên là Phó Dương Thần hiện lên.
Cô nhìn số điện thoại trong đầu bất giác hiện lên khung cảnh mà hai người triền miên quấn quýt lấy nhau
Liên tưởng vẩn vơ khiến mặt coi đỏ như trái cà chua chín.Cô sốc lại tinh thần nhìn đống hành lý mà mình đem về
Lúc cô đi chỉ đem vài ba bộ nên cũng chẳng nặng ấy vậy mà chỉ sống ở nhà Phó Thanh Huyền mấy ngày cô đã chật kín 2 vali to bự còn thêm vài phụ kiện trang sức túi mà Phó Thanh Huyền mua cho khiến cô khó khắn lắm mới mang chúng vào được trong nhà
Cô nhìn lên bậc thang cảm thấy mệt ngang thầm than *phòng sao lại xa thế tít trên tầng 3 bây giờ mà chuyển lên chắc gãy tay mất*
Cô cố gắng kéo lê 2 chiếc vali lặng lên được gần đến cầu thang đã mệt không thể vác nổi
Phó Dương Thần đằng sau nhìn cô mà không tự chủ bước đến giành hai vali cô đang cầm kéo vào thang máy.Cẩm Thanh Hà thấy vậy cũng lẽo đẽo theo sau
Sau khi lên tầng 3 anh còn tận tay kéo đến phòng cô rồi lạnh lùng đi ra ngoài
Cả quá trình chẳng ai nói câu gì.Cô tiến đến mở vali ra.Cô chủ soạn 1 vali còn 1 vali là do Phó Thanh Huyền soạn.
Khi cô vừa mở vali ra khiến cô ngán ngẩm.Bên trong không phải là quần áo mà là con mèo con đang nằm ngủ ngon lành mà bị va đập vẫn có thể ngủ được đó là con mèo mà hôm trước cô cứu.Cô còn thấy bên cạnh có cả thức ăn kèm sữa đủ các thứ
Cô mở thêm túi đựng trang sức thì lại có thêm nhiều món bỏ vào và kèm một chiếc thẻ.Bên cạnh có ghi "tiền này cho cô,sai thoải mái nhé"
Cô ngại ngùng không biết nói gì với tính cách của Phó Thanh Huyền
Cô cũng chẳng làm gì liên quan đến số tiền này cả nên cô quyết định tìm cơ hội sẽ trả lại cho Phó Thanh Huyền sau
Vấn đề quan trọng mà cô cần làm đó là phải làm sao để con mèo này có thể ở lại
Cô suy nghĩ rồi quyết định đi xuống xin anh cho cô nuôi nó
Khi cô xuống thì thấy anh đang ngồi đánh máy tính ở ghế.Cô cũng mạnh dạng xuống xin
Ngài...ngài Phó
Phó Dương Thần nghe cô nói vậy trong nòng cản thấy khó chịu nhưng vẫn kìm nén
Có chuyện gì
Cô đi đến bên cạnh anh nói
Em gái anh để con mèo vào trong vali và nhờ tôi chăm anh có thể cho tôi nuôi được không ạ
Phó Dương Thần ghét những động vật nhỏ bèn nhíu máy xuống
Cô thấy vậy bèn nói
Tôi sẽ nuôi nó trong phòng không để nó chạy lung tung đâu
Phó Dương Thần nghe xong không nói gì nữa ngồi tiếp tục đánh máy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.