Chương 4
Lưu Hàn Ly
20/06/2024
Môn tiếng anh, cái môn mà Minh Yên từ khi sinh ra đã không đội trời chung, nàng tuy thông minh, nhưng lúc đứng trước những từ dài ngoằn thì nàng đành trợn tròn mắt khổ sở, vật vả với việc viết đúng chính tả, đã vậy nàng còn phải bù đầu học cánh nhấn âm, đồng nghĩa trái nghĩa, rồi gì mà nguyên tắc nhấn âm, khi nào thì gấp đôi phụ âm cuối khi thêm "ing", "ed", lại còn ngoại lệ nữa chứ.
Chung quy nàng chỉ ước cái môn tiếng anh quái đản kia biến mất khỏi thời khoá biểu luôn cho lành, nếu ép phải học, thì nàng mong nó không phải là một môn học bắt buộc, để mà giờ đây, nàng đang chật vật, nheo mắt cố nhìn từng chữ trên tờ đề cương ướt đẫm, hận bản thân quá dễ xúc động mà tự làm mọi thứ rối tung cả lên.
...
Bắt tận hai chuyến xe buýt Minh Yên mới có thể đến được nơi dự thi, cao trung H nổi tiếng với trình độ dạy học thượng thừa và những giáo viên có học vấn cao có tiếng giữa các thành phố lân cận, nơi đây an toạ tại S thị, cũng là nơi Minh Hào Viễn trước đây làm việc.
Cao trung H vốn cách nhà Minh Yên rất xa lại là nơi nàng ưa tiên đặt nguyện vọng thi tuyển, nàng trước kia cữ ngỡ, rằng nếu bản thân đến nơi xa xăm này thì có lẽ mẹ nàng sẽ chú ý mà quan tâm hỏi han, ấy vậy mà lúc nàng nói ra nguyện vọng của mình, bà ấy chỉ lẳng lặng soạn giáo án trong phòng, dường như lời nàng không có trọng lượng, kể từ cái hôm định mệnh đó, hình bóng nàng trong nhà giờ lại chẳng khác gì không khí, chẳng ai đoái hoài.
Minh Yên lúc đó thật sự rất ấm ức và tủi thân, nàng chỉ muốn thật dõng dạt nói với bà rằng "mẹ, con xin lỗi, muốn phạt muốn đánh con đều cam chịu, nên xin mẹ hãy tha thứ cho con.", ý nghĩ mãnh liệt là vậy nhưng lời ra lại chẳng có từ nào rõ ràng, giọng nàng cứ nghẹn ngào và đứt quãng, để rồi cuối cùng nàng bị Chu Lệ Tâm thẳng thừng đuổi ra khỏi phòng, nổ lực công cuốc.
Minh Yên từ nhỏ đã luôn biết, ba mẹ vì nàng mà gắn bó thương yêu hơn trước rất nhiều, vì nàng mà họ nhiều lần chấp nhận bỏ bê công việc chỉ đến bên ngồi chơi cùng nàng.
Để rồi cũng vì nàng mà cả gia đình đều tan nát, Chu Lệ Tâm trước vốn rất ít nói, đến lúc biết tin nàng xuất chúng thì bà dần dà mở lòng và cười nhiều hơn, Minh Hào Viễn qua đời, bà liền trầm mặc mà như người mất hồn bù đầu vào công việc, dáng vẻ vô cảm ấy khiến ai gặp bà cũng mấy phần e ngại, dè chừng, Minh Yên con bà cũng không phải ngoại lệ.
...
Mím môi, ngước nhìn cổng trường nơi tiếng tăm lừng lẫy mà Minh Yên tự nhũ với lòng mình, rằng bản thân phải thật xuất sắc để tạ lỗi Chu Lệ Tâm, cũng sẽ thật cố gắng để thay đổi ánh nhìn của bà tới nàng, một cái nhìn băng lãnh đầy xa cách.
Bước qua sảnh chính Minh Yên choáng ngợp với sân trường rộng lớn trước mắt, hàng cây đại thụ đều đều cách nhau thẳng tấp, phủ đầy sân trường bằng những tán cây bạt ngàn tươi mát, hai bên và đối diện là ba toà nhà to lớn, được đánh dấu từ trái sang lần lượt là A, B, C, khắp nơi đâu đâu cũng mới toanh, hệt như nơi đây rất chào đón học sinh năm học mới vậy.
Dạo bước trên hành lang trải dài là bóng hình nhỏ nhắn của Minh Yên, mang trên người là bộ đồng phục sơ trung cũ được ủi gọn gàng, chân váy xếp ly đen vừa hay ngang gối, áo sơ mi ngắn tay trắng cùng cổ áo hoa sen lán mịn, đi đôi là chiếc nơ nhỏ được thắt ngay ngắn ở cổ áo, gương mặt nhỏ xinh xẻo cùng mái tóc dài chấm vai đung đưa theo mỗi bước chân, càng tôn lên một vẻ duyên dáng và yêu kiều của nàng dưới nền trời tờ mờ sáng dịu dàng.
Đôi môi nhỏ mọng cong lên ý cười mãn nguyện, khẽ nhướng mày nàng hoan hỉ thầm nghĩ, rằng khi bản thân đã thành công đậu vào ngôi trường danh giá này, không biết liệu mẹ nàng sẽ vui sướng đến nhường nào, đến lúc ấy, nàng sẽ mạnh dạn đối mặt với sự thật, cũng như nỗi sợ lớn nhất trong thâm tâm nàng, rằng nàng đã bị chính gia đình mình bỏ rơi.
Minh Yên thân thuộc dạo bước đến bên băng ghế đá cách không xa căng tin phía sau toà nhà khu B, vừa ngồi xuống nàng đã phải rùng mình vì mặt ghế lạnh toát, tiết trời tháng 7 cũng dần se lạnh, huống hồ nàng còn rất nhạy cảm, rất sợ lạnh.
Minh Yên ngồi đó chỉ biết thở dài nhìn trời nhìn đất, nàng vốn nhờ vào ánh đèn trên xe buýt để ôn bài, giờ đến trường sớm, nền trời còn chưa rạng đông, hoàn toàn không thể tiếp tục việc học.
- Này cô bé, có phải em đã vào nhầm trường rồi không?
Thanh âm cao trong trẻo, nhấn nhá rõ ràng ngỡ như đang ngụ ý châm chọc trong lời hỏi thăm vậy. Minh Yên phân tâm, nàng khẽ nhíu mày, đảo mắt liếc nhìn nữ nhân đang từng bước tiến đến chổ nàng.
Người kia dáng dóc cao ráo hơi gầy, nước da bánh mật, mái tóc đen dài ngang lưng, được cột gọn thành đuôi ngựa sau gáy, đôi môi mảnh hồng nhuận, sống mũi cao cùng vầng trán ngay thẳng, tất cả càng tôn lên vẻ thanh cao và thanh thoát trên khuôn mặt đường nét kia.
Minh Yên nhìn nữ nhân đang đến gần mà trong lòng thầm nghĩ, rằng nàng cực không ưa gì loại người chỉ nhìn vẻ bề nổi mà đánh giá bản chất người khác, đằng này còn nói với giọng điệu thản nhiên như vậy, nàng dám cá cô ta biết nàng đến thi mà còn ngây ngô giả ngốc.
Minh Yên vốn biết chiều cao bản thân rất khiêm tốn, chỉ tầm 1m54, nàng thường hay bị hiểu lầm là học sinh tiểu học vừa sang sơ trung, với những lần đó, nàng sẽ từ tốn minh oan cho sự thiếu hụt mà trời sinh đã phủ phàng dành tặng cho nàng.
Nhưng liệu có dễ dàng bị lầm tưởng không khi mà vào cái giờ mà đáng ra đứa trẻ nào cũng sẽ ngái ngủ, nàng lại xuất hiện ở đây, tại nơi tổ chức cuộc thi tuyển sinh cao trung quan trọng và nổi tiếng này?
Minh Yên không thèm đoái hoài đến nữ nhân kia, nàng khẽ thở dài rồi muốn đứng dậy lảng tránh người nọ, nhưng lúc hai tay nàng chống mép ghế toan dịch người rời khỏi chổ ngồi, toàn thân nàng lại bất ngờ bị một lực khá mạnh kéo giật ngược về, tấm thân nàng nhỏ nhắn như một con búp bê cỡ lớn, bị mang đi xách lại vô cùng tùy hứng.
Trời đất lúc này đối Minh Yên như trùng trùng điệp điệp sụp đổ, chỉ vì đột ngột bị va chạm nhẹ mà cả người nàng đều run lẩy bẩy cả lên, sắc mặt trắng bệt, môi tái nhợt không ngừng mấp mấy, mắt căng tròn rõ vẻ thất kinh, đôi đồng tử đen láy co thắt đến kinh hồn.
Rồi nàng ngồi co ro trên hàng ghế đá, hai tay tự ôm lấy chính mình, tay này bấu lấy tay kia, cố không cho toàn thân tiếp tục run rẩy, hơi thở rõ nghe nặng nề và khó khăn, miệng nàng khò khè liên hồi, nàng khó thở, cực kì khó thở, khoé mắt nàng cay xè như chực chờ tuôn trào, tơ máu đã đan kín đôi mắt, lực tay theo đó liền mãnh liệt hơn, ghim vào da thịt, thấm nhuần đến từng mạch máu.
Dường như cảm xúc ngày hôm đó vẫn không hề nguôi ngoai trong lòng người con gái đáng thương ấy, vẫn quặn thắt và tuyệt vọng.
Để mà giờ đây, một vòng tay từ đâu mau chóng ôm lấy tấm thân nhỏ bé đang run bần bậc của Minh Yên, xa lạ nhưng cũng thật dịu dàng và ấm áp, dỗ dành nàng, một thanh âm trầm ấm từ tốn vang lên bên tai nàng:
- Mình xin lỗi, mình đã thô lổ rồi. Nào... Bình tĩnh lại nào.
Giọng trầm nhưng ý lại rất hảo ngọt, cứ như mồi lửa đang cố gắng bừng cháy, để con tim lạnh lẽo vì chưa từng mở lòng, lạnh lẽo vì cố gắng theo đuổi một ước mơ viễn vong, phải tan chảy, tan chảy vì sự ôn nhu ấm áp và yêu chiều.
Đã lâu lắm rồi, nàng chưa từng được ai ôm lấy như thế này, cả Chu Lệ Tâm cũng vậy, mỗi khi hoạn nạn hay bí bách, nàng chỉ có thể nhốt mình trong phòng mà tự gặm nhấm nỗi đau, khóc có, tự bấu xé bản thân cũng không thiếu.
Nhiều lúc nàng tự hỏi, rằng sao nàng không thể chết quách đi cho rồi, rằng tại sao nàng cứ phải sống mãi trong cái cảnh bị ghẻ lạnh và cô độc này, phải chăng nàng rất sợ chết... À không, nói đúng hơn, rằng có lẽ nàng đã quá mù quáng theo đuổi khao khát muốn được nhìn thấy mẹ mình công nhận, với một nụ cười ôn hoà và chất giọng trầm ngọt của bà, nàng sẵn sàng đánh đỗi mọi thứ.
Giờ đây, Minh Yên đã khóc rồi, nàng không kiềm được xúc động mà tuôn rơi những giọt nước mắt chất chứa sự khổ hạnh và tuyệt vọng, bao nhiêu khổ sở và ủy khuất, nàng đều cố gắng giải toả hết trong một lần, nàng khóc rất lớn, đến mức gào thét, nàng không sợ ai khác nghe thấy, cũng không quan tâm bộ dạng hiện tại có thảm thương đến cỡ nào, nàng vẫn nứt nở khôn ngoai, để chính mình được thanh thản, bình yên.
Nữ nhân kia vẫn ngồi đó, vòng tay cô càng dịu dàng siết chặt hơn khi nghe nàng khóc thảm thiết đến vậy, trong lòng cô cũng khó xử, không ngờ ngay lần đầu gặp mặt mà đã làm cho thành ra bộ dạng này rồi, cô không biết để lại ấn tượng xấu vậy có ổn không, nhưng biết sao được, chính cô tự làm tự chịu.
Chung quy nàng chỉ ước cái môn tiếng anh quái đản kia biến mất khỏi thời khoá biểu luôn cho lành, nếu ép phải học, thì nàng mong nó không phải là một môn học bắt buộc, để mà giờ đây, nàng đang chật vật, nheo mắt cố nhìn từng chữ trên tờ đề cương ướt đẫm, hận bản thân quá dễ xúc động mà tự làm mọi thứ rối tung cả lên.
...
Bắt tận hai chuyến xe buýt Minh Yên mới có thể đến được nơi dự thi, cao trung H nổi tiếng với trình độ dạy học thượng thừa và những giáo viên có học vấn cao có tiếng giữa các thành phố lân cận, nơi đây an toạ tại S thị, cũng là nơi Minh Hào Viễn trước đây làm việc.
Cao trung H vốn cách nhà Minh Yên rất xa lại là nơi nàng ưa tiên đặt nguyện vọng thi tuyển, nàng trước kia cữ ngỡ, rằng nếu bản thân đến nơi xa xăm này thì có lẽ mẹ nàng sẽ chú ý mà quan tâm hỏi han, ấy vậy mà lúc nàng nói ra nguyện vọng của mình, bà ấy chỉ lẳng lặng soạn giáo án trong phòng, dường như lời nàng không có trọng lượng, kể từ cái hôm định mệnh đó, hình bóng nàng trong nhà giờ lại chẳng khác gì không khí, chẳng ai đoái hoài.
Minh Yên lúc đó thật sự rất ấm ức và tủi thân, nàng chỉ muốn thật dõng dạt nói với bà rằng "mẹ, con xin lỗi, muốn phạt muốn đánh con đều cam chịu, nên xin mẹ hãy tha thứ cho con.", ý nghĩ mãnh liệt là vậy nhưng lời ra lại chẳng có từ nào rõ ràng, giọng nàng cứ nghẹn ngào và đứt quãng, để rồi cuối cùng nàng bị Chu Lệ Tâm thẳng thừng đuổi ra khỏi phòng, nổ lực công cuốc.
Minh Yên từ nhỏ đã luôn biết, ba mẹ vì nàng mà gắn bó thương yêu hơn trước rất nhiều, vì nàng mà họ nhiều lần chấp nhận bỏ bê công việc chỉ đến bên ngồi chơi cùng nàng.
Để rồi cũng vì nàng mà cả gia đình đều tan nát, Chu Lệ Tâm trước vốn rất ít nói, đến lúc biết tin nàng xuất chúng thì bà dần dà mở lòng và cười nhiều hơn, Minh Hào Viễn qua đời, bà liền trầm mặc mà như người mất hồn bù đầu vào công việc, dáng vẻ vô cảm ấy khiến ai gặp bà cũng mấy phần e ngại, dè chừng, Minh Yên con bà cũng không phải ngoại lệ.
...
Mím môi, ngước nhìn cổng trường nơi tiếng tăm lừng lẫy mà Minh Yên tự nhũ với lòng mình, rằng bản thân phải thật xuất sắc để tạ lỗi Chu Lệ Tâm, cũng sẽ thật cố gắng để thay đổi ánh nhìn của bà tới nàng, một cái nhìn băng lãnh đầy xa cách.
Bước qua sảnh chính Minh Yên choáng ngợp với sân trường rộng lớn trước mắt, hàng cây đại thụ đều đều cách nhau thẳng tấp, phủ đầy sân trường bằng những tán cây bạt ngàn tươi mát, hai bên và đối diện là ba toà nhà to lớn, được đánh dấu từ trái sang lần lượt là A, B, C, khắp nơi đâu đâu cũng mới toanh, hệt như nơi đây rất chào đón học sinh năm học mới vậy.
Dạo bước trên hành lang trải dài là bóng hình nhỏ nhắn của Minh Yên, mang trên người là bộ đồng phục sơ trung cũ được ủi gọn gàng, chân váy xếp ly đen vừa hay ngang gối, áo sơ mi ngắn tay trắng cùng cổ áo hoa sen lán mịn, đi đôi là chiếc nơ nhỏ được thắt ngay ngắn ở cổ áo, gương mặt nhỏ xinh xẻo cùng mái tóc dài chấm vai đung đưa theo mỗi bước chân, càng tôn lên một vẻ duyên dáng và yêu kiều của nàng dưới nền trời tờ mờ sáng dịu dàng.
Đôi môi nhỏ mọng cong lên ý cười mãn nguyện, khẽ nhướng mày nàng hoan hỉ thầm nghĩ, rằng khi bản thân đã thành công đậu vào ngôi trường danh giá này, không biết liệu mẹ nàng sẽ vui sướng đến nhường nào, đến lúc ấy, nàng sẽ mạnh dạn đối mặt với sự thật, cũng như nỗi sợ lớn nhất trong thâm tâm nàng, rằng nàng đã bị chính gia đình mình bỏ rơi.
Minh Yên thân thuộc dạo bước đến bên băng ghế đá cách không xa căng tin phía sau toà nhà khu B, vừa ngồi xuống nàng đã phải rùng mình vì mặt ghế lạnh toát, tiết trời tháng 7 cũng dần se lạnh, huống hồ nàng còn rất nhạy cảm, rất sợ lạnh.
Minh Yên ngồi đó chỉ biết thở dài nhìn trời nhìn đất, nàng vốn nhờ vào ánh đèn trên xe buýt để ôn bài, giờ đến trường sớm, nền trời còn chưa rạng đông, hoàn toàn không thể tiếp tục việc học.
- Này cô bé, có phải em đã vào nhầm trường rồi không?
Thanh âm cao trong trẻo, nhấn nhá rõ ràng ngỡ như đang ngụ ý châm chọc trong lời hỏi thăm vậy. Minh Yên phân tâm, nàng khẽ nhíu mày, đảo mắt liếc nhìn nữ nhân đang từng bước tiến đến chổ nàng.
Người kia dáng dóc cao ráo hơi gầy, nước da bánh mật, mái tóc đen dài ngang lưng, được cột gọn thành đuôi ngựa sau gáy, đôi môi mảnh hồng nhuận, sống mũi cao cùng vầng trán ngay thẳng, tất cả càng tôn lên vẻ thanh cao và thanh thoát trên khuôn mặt đường nét kia.
Minh Yên nhìn nữ nhân đang đến gần mà trong lòng thầm nghĩ, rằng nàng cực không ưa gì loại người chỉ nhìn vẻ bề nổi mà đánh giá bản chất người khác, đằng này còn nói với giọng điệu thản nhiên như vậy, nàng dám cá cô ta biết nàng đến thi mà còn ngây ngô giả ngốc.
Minh Yên vốn biết chiều cao bản thân rất khiêm tốn, chỉ tầm 1m54, nàng thường hay bị hiểu lầm là học sinh tiểu học vừa sang sơ trung, với những lần đó, nàng sẽ từ tốn minh oan cho sự thiếu hụt mà trời sinh đã phủ phàng dành tặng cho nàng.
Nhưng liệu có dễ dàng bị lầm tưởng không khi mà vào cái giờ mà đáng ra đứa trẻ nào cũng sẽ ngái ngủ, nàng lại xuất hiện ở đây, tại nơi tổ chức cuộc thi tuyển sinh cao trung quan trọng và nổi tiếng này?
Minh Yên không thèm đoái hoài đến nữ nhân kia, nàng khẽ thở dài rồi muốn đứng dậy lảng tránh người nọ, nhưng lúc hai tay nàng chống mép ghế toan dịch người rời khỏi chổ ngồi, toàn thân nàng lại bất ngờ bị một lực khá mạnh kéo giật ngược về, tấm thân nàng nhỏ nhắn như một con búp bê cỡ lớn, bị mang đi xách lại vô cùng tùy hứng.
Trời đất lúc này đối Minh Yên như trùng trùng điệp điệp sụp đổ, chỉ vì đột ngột bị va chạm nhẹ mà cả người nàng đều run lẩy bẩy cả lên, sắc mặt trắng bệt, môi tái nhợt không ngừng mấp mấy, mắt căng tròn rõ vẻ thất kinh, đôi đồng tử đen láy co thắt đến kinh hồn.
Rồi nàng ngồi co ro trên hàng ghế đá, hai tay tự ôm lấy chính mình, tay này bấu lấy tay kia, cố không cho toàn thân tiếp tục run rẩy, hơi thở rõ nghe nặng nề và khó khăn, miệng nàng khò khè liên hồi, nàng khó thở, cực kì khó thở, khoé mắt nàng cay xè như chực chờ tuôn trào, tơ máu đã đan kín đôi mắt, lực tay theo đó liền mãnh liệt hơn, ghim vào da thịt, thấm nhuần đến từng mạch máu.
Dường như cảm xúc ngày hôm đó vẫn không hề nguôi ngoai trong lòng người con gái đáng thương ấy, vẫn quặn thắt và tuyệt vọng.
Để mà giờ đây, một vòng tay từ đâu mau chóng ôm lấy tấm thân nhỏ bé đang run bần bậc của Minh Yên, xa lạ nhưng cũng thật dịu dàng và ấm áp, dỗ dành nàng, một thanh âm trầm ấm từ tốn vang lên bên tai nàng:
- Mình xin lỗi, mình đã thô lổ rồi. Nào... Bình tĩnh lại nào.
Giọng trầm nhưng ý lại rất hảo ngọt, cứ như mồi lửa đang cố gắng bừng cháy, để con tim lạnh lẽo vì chưa từng mở lòng, lạnh lẽo vì cố gắng theo đuổi một ước mơ viễn vong, phải tan chảy, tan chảy vì sự ôn nhu ấm áp và yêu chiều.
Đã lâu lắm rồi, nàng chưa từng được ai ôm lấy như thế này, cả Chu Lệ Tâm cũng vậy, mỗi khi hoạn nạn hay bí bách, nàng chỉ có thể nhốt mình trong phòng mà tự gặm nhấm nỗi đau, khóc có, tự bấu xé bản thân cũng không thiếu.
Nhiều lúc nàng tự hỏi, rằng sao nàng không thể chết quách đi cho rồi, rằng tại sao nàng cứ phải sống mãi trong cái cảnh bị ghẻ lạnh và cô độc này, phải chăng nàng rất sợ chết... À không, nói đúng hơn, rằng có lẽ nàng đã quá mù quáng theo đuổi khao khát muốn được nhìn thấy mẹ mình công nhận, với một nụ cười ôn hoà và chất giọng trầm ngọt của bà, nàng sẵn sàng đánh đỗi mọi thứ.
Giờ đây, Minh Yên đã khóc rồi, nàng không kiềm được xúc động mà tuôn rơi những giọt nước mắt chất chứa sự khổ hạnh và tuyệt vọng, bao nhiêu khổ sở và ủy khuất, nàng đều cố gắng giải toả hết trong một lần, nàng khóc rất lớn, đến mức gào thét, nàng không sợ ai khác nghe thấy, cũng không quan tâm bộ dạng hiện tại có thảm thương đến cỡ nào, nàng vẫn nứt nở khôn ngoai, để chính mình được thanh thản, bình yên.
Nữ nhân kia vẫn ngồi đó, vòng tay cô càng dịu dàng siết chặt hơn khi nghe nàng khóc thảm thiết đến vậy, trong lòng cô cũng khó xử, không ngờ ngay lần đầu gặp mặt mà đã làm cho thành ra bộ dạng này rồi, cô không biết để lại ấn tượng xấu vậy có ổn không, nhưng biết sao được, chính cô tự làm tự chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.