Chương 12
candy ham ăn
11/12/2016
XII. Bắt đầu cuộc chơi (2).
Sau một hồi bàn luận, nó phải vác nguyên cái gậy ra về- cái này dùng để làm gì?- nhún vai không ai biết
-từ trước tới nay chỉ có một người con gái làm thần chết tính cả hai cháu là ba
- nè cháu đã chết đâu- Linh hét vung gậy lung tung beng, lại nhún vai- hay ta đi hỏi thử bà ấy- hắn lên tiếng thế là cả lũ bay đến một nơi phải gọi là rùng rợn...nghĩa trang của loài người đã thế sương lại còn dày đặc , trời thì tối thui âm u khó tả, cây cối thì chịu thùi lụi, cả lũ bước vô một ngôi mộ. Bên trong những hàng xác ướp đứng nghiêm trang. Trước một quả cầu pha lê chúa tể quỳ xuống nên bọn nó cũng quỳ theo.
-đại hoàng thân- ông nói, từ quả cầu xuất hiện một luồng khí xanh một người phụ nữa xuất hiện
-Thiên Kha ta đã nói gì!- người phụ nữa nghiêm giọng nhưng nhìn thấy nó bà chợt kinh hãi- nxa thần Emilia- nó chỉ vô mình- chấu ấy ạ?
- không biết nữ thần tơí tìm kẻ hèn kém này có việc gì- quả cầu lăn về phía nó
- cháu tên Tuyết mà..-mặt ngu dễ sợ. Sau khi săm soi một hồi người phụ nữa quay qua nói một câu khó hiểu
- thời khắc đen tối, G kẻ trụ cột tình yêu và hậ thù sáo trộn, bóng tối không thể chiến thắng. Hãy nhớ lấy điều đó.-rùi biến mất lun cả lũ lẩm bẩm rồi nó nó phán một câu
-vậy tại sao cháu lại được làm thần chết ta? (té ghế ùi)
Trở về đại điện hắn nhíu chặc đôi lông mày
-chào Lâm Phong, Lâm Quân lâu rồi không gặp nhỉ.- một người con trai khá cao tay lắc lư ly rượu đỏ quạnh nhìn tụi nó nhếch môi cười. Ế sao lại toàn cười kiểu đó ta, tụi nì hông sợ méo mồm hay sao nhỉ?
- Hàn Lâm Thiên -anh chỉ nhàn nhạt đáp lại câu nói đầy sự khinh bỉ của hắn, nhưng mà tên đó đi tới chỗ nó- tiểu thư có thể nhảy cùng tôi một điệu nhảy được không? -nó lập tức rụt ngay tay lại tiện thể cầm quyển sách phang ngay vào đầu hắn- ô phản xạ tự nhiên - rùi cười, tên đó cũng cười
-không ngờ phản xạ của tiểu thư lại tốt đến vậy
- khen thừa tôi cái gì chẳng có từ bé.
Cả lũ vừa đi được vài bước tiếng nói của kẻ đó vang lại- bắt đầu cuộc chơi chứ nhỉ
- Lâm Thiên đẳng cấp của mi không phải đối thủ của bọn ta- sáu người con trai bước tới nhìn kẻ kia bằng đôi mắt lạnh lùng (sao phân chia giai cấp thế...............nó: muốn làm pạn với chúa tể hả?).
- ồ tôi sao dám chứ ngài Lâm Khang- tên đó cúi đầu tỏ vẻ cung phụng lém đây nhưng mà bất chợt từ ngoài cửa sổ một mũi tên bay vào nhè nó mà phi. Nó cứ đứng đực ra đấy không hoảng sợ, không di chuyển, chỉ một đòn mũi tên bay vào liền quay ngược lại và phi trúng cổ tên bắn.
-ồ hay nha hoán đổi không gian à nha -nó vung vung cây gậy cười toe- kể ra học karete với judo không hề sai tẹo nào (vậy trước đó hôm lễ hội sao chị lại để cho chúng tát thế, hôm trong căn tin nữa.....................nó: không phải việc của em.....................candy: nhưng mà candy muốn biết......................anh: piến ra đằng kia ta rất thích ăn kẹo đó................candy: *nuốt nước bọt xách váy chạy thẳng*).
Linh nhìn nó rồi gật gù ra chiều đồng ý- đừng nghĩ đã xong nhé, hẹn gặp lại- tên đó nói xong hóa thàng đàn dơi bay mất dạng. Có lẽ vậy, cuộc vui mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Trò chơi với thứ đặt cược còn lớn hơn cả makng sống. Nhưng liệu có đúng không khi lôi cả nó và Linh vào chuyêhn này. Bọn hắn biết điều sẽ có 1 ngày là nó chìn hẳm, nó chuyến lịch công ta có sáng túm tum sâp tưng nhìng nhưng khi trod chơi này đã bắt đầo không còn đường mà rút lui nữa rồi
Sau một hồi bàn luận, nó phải vác nguyên cái gậy ra về- cái này dùng để làm gì?- nhún vai không ai biết
-từ trước tới nay chỉ có một người con gái làm thần chết tính cả hai cháu là ba
- nè cháu đã chết đâu- Linh hét vung gậy lung tung beng, lại nhún vai- hay ta đi hỏi thử bà ấy- hắn lên tiếng thế là cả lũ bay đến một nơi phải gọi là rùng rợn...nghĩa trang của loài người đã thế sương lại còn dày đặc , trời thì tối thui âm u khó tả, cây cối thì chịu thùi lụi, cả lũ bước vô một ngôi mộ. Bên trong những hàng xác ướp đứng nghiêm trang. Trước một quả cầu pha lê chúa tể quỳ xuống nên bọn nó cũng quỳ theo.
-đại hoàng thân- ông nói, từ quả cầu xuất hiện một luồng khí xanh một người phụ nữa xuất hiện
-Thiên Kha ta đã nói gì!- người phụ nữa nghiêm giọng nhưng nhìn thấy nó bà chợt kinh hãi- nxa thần Emilia- nó chỉ vô mình- chấu ấy ạ?
- không biết nữ thần tơí tìm kẻ hèn kém này có việc gì- quả cầu lăn về phía nó
- cháu tên Tuyết mà..-mặt ngu dễ sợ. Sau khi săm soi một hồi người phụ nữa quay qua nói một câu khó hiểu
- thời khắc đen tối, G kẻ trụ cột tình yêu và hậ thù sáo trộn, bóng tối không thể chiến thắng. Hãy nhớ lấy điều đó.-rùi biến mất lun cả lũ lẩm bẩm rồi nó nó phán một câu
-vậy tại sao cháu lại được làm thần chết ta? (té ghế ùi)
Trở về đại điện hắn nhíu chặc đôi lông mày
-chào Lâm Phong, Lâm Quân lâu rồi không gặp nhỉ.- một người con trai khá cao tay lắc lư ly rượu đỏ quạnh nhìn tụi nó nhếch môi cười. Ế sao lại toàn cười kiểu đó ta, tụi nì hông sợ méo mồm hay sao nhỉ?
- Hàn Lâm Thiên -anh chỉ nhàn nhạt đáp lại câu nói đầy sự khinh bỉ của hắn, nhưng mà tên đó đi tới chỗ nó- tiểu thư có thể nhảy cùng tôi một điệu nhảy được không? -nó lập tức rụt ngay tay lại tiện thể cầm quyển sách phang ngay vào đầu hắn- ô phản xạ tự nhiên - rùi cười, tên đó cũng cười
-không ngờ phản xạ của tiểu thư lại tốt đến vậy
- khen thừa tôi cái gì chẳng có từ bé.
Cả lũ vừa đi được vài bước tiếng nói của kẻ đó vang lại- bắt đầu cuộc chơi chứ nhỉ
- Lâm Thiên đẳng cấp của mi không phải đối thủ của bọn ta- sáu người con trai bước tới nhìn kẻ kia bằng đôi mắt lạnh lùng (sao phân chia giai cấp thế...............nó: muốn làm pạn với chúa tể hả?).
- ồ tôi sao dám chứ ngài Lâm Khang- tên đó cúi đầu tỏ vẻ cung phụng lém đây nhưng mà bất chợt từ ngoài cửa sổ một mũi tên bay vào nhè nó mà phi. Nó cứ đứng đực ra đấy không hoảng sợ, không di chuyển, chỉ một đòn mũi tên bay vào liền quay ngược lại và phi trúng cổ tên bắn.
-ồ hay nha hoán đổi không gian à nha -nó vung vung cây gậy cười toe- kể ra học karete với judo không hề sai tẹo nào (vậy trước đó hôm lễ hội sao chị lại để cho chúng tát thế, hôm trong căn tin nữa.....................nó: không phải việc của em.....................candy: nhưng mà candy muốn biết......................anh: piến ra đằng kia ta rất thích ăn kẹo đó................candy: *nuốt nước bọt xách váy chạy thẳng*).
Linh nhìn nó rồi gật gù ra chiều đồng ý- đừng nghĩ đã xong nhé, hẹn gặp lại- tên đó nói xong hóa thàng đàn dơi bay mất dạng. Có lẽ vậy, cuộc vui mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Trò chơi với thứ đặt cược còn lớn hơn cả makng sống. Nhưng liệu có đúng không khi lôi cả nó và Linh vào chuyêhn này. Bọn hắn biết điều sẽ có 1 ngày là nó chìn hẳm, nó chuyến lịch công ta có sáng túm tum sâp tưng nhìng nhưng khi trod chơi này đã bắt đầo không còn đường mà rút lui nữa rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.