Chương 11
Nhim_kute
16/03/2015
Lâm Tiểu Vi choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa trên mặt và áo cô. Nước mắt cô cứ rơi lã chã xuống. Sờ lại trên cổ mình, thấy chiếc vòng đã được đeo cô an tâm hơn hẳn. Cô cúi người xuống, bất giác nhìn vào gương mặt mệt mỏi đang ngủ trên thành giường. Cô động đậy chân tay, cả người tự nhiên đau buốt, vết thương chi chit ở trên người cô. Cô bỗng run lên. Khang bên cạnh như cảm thấy cô đã tỉnh liền dụi mắt ngồi dậy, cậu hỏi:
-Đỡ hơn chưa?
-À ừ, cảm ơn. Có lẽ đã đến lúc tôi phải đi thôi.
-Không, hãy ở lại. Tôi sẽ chăm sóc cô.
-Tôi…nợ cậu!- nói rồi mặt cô đỏ lừ rồi đắp chăn nằm xuống. Cậu nhìn những hành động của cô mà phì cười:
-Vậy..để tôi mang cháo lên.
-Cám ơn.
Suốt 2 tuần sau đó, cô dưỡng thương tại nhà Khang. Nàng thì được cha My chấp nhận làm con nuôi và đã mua được 1 căn nhà nhỏ xinh ở ngoại ô. Cho đến một hôm…
-Thưa cậu chủ, ông chủ đã về và cho gọi cậu ạ…- cô giúp việc gọi lí nhí vào phòng Khang và Vi đang nằm. Cậu bật dậy, gương mặt bỗng trở lên sắc lạnh và đáng sợ. Cậu trả lời:
-Tôi sẽ xuống.
Lâm Tiểu Vi đang nằm cũng lờ mờ tỉnh dậy. Vừa nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của Khang, cô thắc mắc khá nhiều. Sau khi Khang đã xuống được 5’ cô cũng mò dậy, lén lút đi cầu thang phụ xuống phòng khách.
-Khang, ta cần con làm cho ta một việc.
-Ông về đây làm gì, có việc gì ông cũng không làm được sao?
-Con…hừ. Ta muốn con tìm cho ta hai tiểu thư nhà Lâm Gia có đeo hai chiếc vòng mặt trăng và mặt trời.
-Cái gì?!- Khang trợn mắt. Vi đang vừa đi vừa nghe thì khựng lại. Hai…tiểu thư nhà Lâm Gia? Cô cười khẩy, ra là Khang lừa dối cô, tất cả những cái này là sắp đặt sao? Đây là Huỳnh Gia. Ra là lũ Lâm Gia giả kia dựa hơi Huỳnh Gia để cướp thế lực nhà cô ư? Mắt cô tự nhiên đẫm nước, là trước đây cô đã quá tin tưởng Khang sao?
-Lâm Gia hiện tại đã mất, giờ đây đã thay thế được một Lâm Gia hoàn hảo hơn trước. Chắc khoảng độ chục năm nữa, Lâm Gia hiện tại sẽ đổi tên thành Đinh Gia. Ta cần con tìm được 2 tiểu thư đã mất tích vì chúng có được 2 chiếc vòng duy nhất trên thế giới, biểu tượng của Lâm Gia. Nếu không tìm được ta e là sẽ sụp đổ Đinh Gia.
-Khốn nạn! Ông đi theo cái lũ giả tạo đấy ư?! Rốt cục ông coi tình người là cái gì vậy?
-Mẹ kiếp! Mày nên nhớ mày là con tao! Là con tao đấy! Mày phải nghe lời tao rõ chưa thằng khốn! Mày dám chửi tao sao! Tao là bố mày, tao nói gì mày phải nghe!
-Ông im đi! Ông chưa bao giờ coi tôi là con cả! Và tôi cũng chưa bao giờ coi ông là cha! Đối với tôi, cha tôi đã chết từ 5 năm trước rồi! Ông chẳng là cái gì cả!
-Hừ, tao không biết! Mày lo mà làm cho tao việc tìm hai con nhỏ kia đi! Lão quản gia sẽ giúp mày! Tao đi đây! Ở đây có ngày tao chết vì thằng khốn như mày mất!- lão nói rồi cầm áo khoác đi thẳng ra cửa. Lâm Tiểu Vi ngồi bệt xuống bậc thang, tai như ù đi. Cô khóc rấm rứt, Đinh Gia…chẳng phải từng là bạn của cha mẹ cô sao? Hơn nữa, Đinh Gia còn là…gia đình của chị gái kết nghĩa của cô và Tiểu Tuyết. Họ…phản bội lại cô. Phản bội lại tình nghĩa mà xưa kia gia đình cô đã cho họ. Đinh Thanh Nhã…chị phản bội gia đình em. Em…hận chị.
-Đỡ hơn chưa?
-À ừ, cảm ơn. Có lẽ đã đến lúc tôi phải đi thôi.
-Không, hãy ở lại. Tôi sẽ chăm sóc cô.
-Tôi…nợ cậu!- nói rồi mặt cô đỏ lừ rồi đắp chăn nằm xuống. Cậu nhìn những hành động của cô mà phì cười:
-Vậy..để tôi mang cháo lên.
-Cám ơn.
Suốt 2 tuần sau đó, cô dưỡng thương tại nhà Khang. Nàng thì được cha My chấp nhận làm con nuôi và đã mua được 1 căn nhà nhỏ xinh ở ngoại ô. Cho đến một hôm…
-Thưa cậu chủ, ông chủ đã về và cho gọi cậu ạ…- cô giúp việc gọi lí nhí vào phòng Khang và Vi đang nằm. Cậu bật dậy, gương mặt bỗng trở lên sắc lạnh và đáng sợ. Cậu trả lời:
-Tôi sẽ xuống.
Lâm Tiểu Vi đang nằm cũng lờ mờ tỉnh dậy. Vừa nhìn thấy sắc mặt đáng sợ của Khang, cô thắc mắc khá nhiều. Sau khi Khang đã xuống được 5’ cô cũng mò dậy, lén lút đi cầu thang phụ xuống phòng khách.
-Khang, ta cần con làm cho ta một việc.
-Ông về đây làm gì, có việc gì ông cũng không làm được sao?
-Con…hừ. Ta muốn con tìm cho ta hai tiểu thư nhà Lâm Gia có đeo hai chiếc vòng mặt trăng và mặt trời.
-Cái gì?!- Khang trợn mắt. Vi đang vừa đi vừa nghe thì khựng lại. Hai…tiểu thư nhà Lâm Gia? Cô cười khẩy, ra là Khang lừa dối cô, tất cả những cái này là sắp đặt sao? Đây là Huỳnh Gia. Ra là lũ Lâm Gia giả kia dựa hơi Huỳnh Gia để cướp thế lực nhà cô ư? Mắt cô tự nhiên đẫm nước, là trước đây cô đã quá tin tưởng Khang sao?
-Lâm Gia hiện tại đã mất, giờ đây đã thay thế được một Lâm Gia hoàn hảo hơn trước. Chắc khoảng độ chục năm nữa, Lâm Gia hiện tại sẽ đổi tên thành Đinh Gia. Ta cần con tìm được 2 tiểu thư đã mất tích vì chúng có được 2 chiếc vòng duy nhất trên thế giới, biểu tượng của Lâm Gia. Nếu không tìm được ta e là sẽ sụp đổ Đinh Gia.
-Khốn nạn! Ông đi theo cái lũ giả tạo đấy ư?! Rốt cục ông coi tình người là cái gì vậy?
-Mẹ kiếp! Mày nên nhớ mày là con tao! Là con tao đấy! Mày phải nghe lời tao rõ chưa thằng khốn! Mày dám chửi tao sao! Tao là bố mày, tao nói gì mày phải nghe!
-Ông im đi! Ông chưa bao giờ coi tôi là con cả! Và tôi cũng chưa bao giờ coi ông là cha! Đối với tôi, cha tôi đã chết từ 5 năm trước rồi! Ông chẳng là cái gì cả!
-Hừ, tao không biết! Mày lo mà làm cho tao việc tìm hai con nhỏ kia đi! Lão quản gia sẽ giúp mày! Tao đi đây! Ở đây có ngày tao chết vì thằng khốn như mày mất!- lão nói rồi cầm áo khoác đi thẳng ra cửa. Lâm Tiểu Vi ngồi bệt xuống bậc thang, tai như ù đi. Cô khóc rấm rứt, Đinh Gia…chẳng phải từng là bạn của cha mẹ cô sao? Hơn nữa, Đinh Gia còn là…gia đình của chị gái kết nghĩa của cô và Tiểu Tuyết. Họ…phản bội lại cô. Phản bội lại tình nghĩa mà xưa kia gia đình cô đã cho họ. Đinh Thanh Nhã…chị phản bội gia đình em. Em…hận chị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.