Chương 17
Nhim_kute
16/03/2015
Hắn leo nhanh lên cây, tìm bóng người con gái đó nhưng không thấy đâu. Thay vào đó, hắn thấy hai cái bóng của Minh, Vương đang núp trong bụi cây.
-Ra đây, Minh, Vương!
Minh và Vương chột dạ, lẽo đẽo đi ra. Hắn dùng ánh mắt sắc lạnh quét qua. Minh biết có chuyện không hay liền cúi đầu kéo Vương chạy về lớp.
Hắn thở dài, cô gái ấy…không đến ư?
Hắn định chợp mắt thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến. Rồi cái bóng đen kia nhảy qua bờ rào. Qua quan sát, hắn biết người này là sát thủ vì tiếng bước chân vô cùng nhẹ. Rồi cái bóng đó dừng lại ngay dưới gốc cây , ngước mặt lên cao. Hắn nhìn xuống.
Là cô gái hôm qua!
Tiểu Tuyết ngước lên nhìn, khuôn mặt dù cho xấu xí nhưng hắn lại thấy nó thật đẹp.
Mây đi qua, ánh nắng tràn về khu vườn, hắt lên người hắn và nàng. Khung cảnh trông rất đẹp, lãng mạn vô cùng. Rồi gió thổi qua, phất bay mái tóc mượt mà của nàng…
Cứ như vậy, hai người đó lặng im nhìn nhau. Nhìn từng nét đẹp trên khuôn mặt, cơ thể và tâm hồn sâu tận đáy mắt.
Cho đến khi tiếng chuông reo…
Nàng sực tỉnh khỏi ánh mắt cuốn hút của hắn, cúi đầu rồi vội vã chạy về.
Hắn vẫn ngồi đó, nhìn theo bóng nàng đến khi nó khuất. Rồi lại gợn mây nữa che mất ánh nắng ở khu vườn…
Tối, hắn về nhà, gọi lên một vệ sĩ.
-Cậu chủ, cậu cần gì ạ?
-Điều tra cho tôi người tên Snow của lớp 10A.
-Vâng, tôi xin lui.
-Ừ.
Hắn nằm xuống giường, mơn man nghĩ về khuôn mặt nàng, lẩm bẩm : “ Em…là ai? Người con gái…làm trái tim anh run rẩy?”
…
-Sao? Thằng bé muốn điều tra về Snow?
-Vâng thưa ông chủ, cậu chủ đã sai tôi làm thế ạ.
-Cuối cùng thì thằng bé cũng biết yêu.- Cha hắn nở nụ cười ấm áp – Được, hãy điều tra về cô bé đó! Sai thám tử giỏi nhất của mafia điều tra cho ta! Không bỏ sót bất kì thông tin nào của con bé. Thân thế có thể con bé vẫn đang dấu.
-Dạ!
Vệ sĩ bước ra ngoài, còn lại ông. Ông mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve ảnh của người phụ nữ:
-Thằng bé biết yêu rồi đấy, mẹ nó ạ. Chúng ta cùng giúp đỡ nó nhé!
Trong bức ảnh, người phụ nữ với đôi mắt nâu trong veo, cười vui vẻ, mái tóc đỏ chót tung bay theo gió. Trông bà vô cùng xinh đẹp và quyền quý.
Tóc!
Một, rồi hai, ba,…giọt nước mắt rơi xuống khung ảnh đã cũ.
-Em à, anh sẽ bảo vệ con, để tình yêu của con thật tươi đẹp, không như chúng ta, nhé em? Anh vẫn còn yêu em, giá như em còn sống…
Phu nhân Đinh Gia bừng tỉnh, trán lấm tấm mồ hôi. Từ ngày đó, bà được Đinh Gia cứu và phải làm vợ lẽ. Bà hoàn toàn không nhớ được bất cứ thứ gì. Nhìn xung quanh, khung cảnh cô độc bao trùm lấy căn phòng cùng bóng đen. Chắc lão già kia lại sang ngủ cùng vợ đầu rồi. Bà đột nhiên nhớ lại. Trong giấc mơ, một cậu bé cùng một người đàn ông đang vẫy tay gọi bà. Rồi giọng nói ấm áp đó…là gì?
Đôi mắt nâu trong veo ấy, rơi từng giọt lệ. Bà đột nhiên thấy hụt hãng kinh khủng, như đã đánh mất đi thứ gì đó vô cùng quý giá.
Cạch!
Cửa phòng bà mở, một người con gái với dáng người mảnh khảnh đi vào. Đặt xuống bàn một bát cháo rồi ngồi xuống ghế.
-Mẹ hai, mẹ ăn đi, đêm qua mẹ không ăn.
-Này…Tại sao cháu…lại gọi ta là…mẹ hai? Ta …vốn dĩ không phải mẹ cháu…là bà vợ cả kia mà.
-Mẹ đừng nói nữa. Con thật xấu hổ khi là con bà ta. Người phụ nữ độc ác, nham hiểm, độc địa đó không xứng đáng là mẹ con. Mẹ ơi, từ khi có mẹ về. con đã vô cùng muốn yêu thương mẹ. Mẹ nhận con làm con nhé!
-Nhã…nhưng…ta không nhớ gì…
-Không sao mẹ à!- cô gái nắm lấy tay bà- con chỉ muốn làm con mẹ, không muốn làm con bà ta!
-Ừ…- bà ôm cô vào lòng, vuốt lấy mái tóc nâu của cô- Nhưng sao khi sống trong gia đình này…con lại không có một phần độc ác?
-Mẹ… hồi bé con có hai người bạn, họ như em ruột của con vậy. Cả hai cô chú ấy nữa, con rất yêu họ…họ đã dạy con…cách tránh xa cái ác…-Nói đến đây nước mắt cô tuôn rơi-Nhưng …vào năm ấy…cái đêm của 6 năm về trước…cha mẹ con…đã giết họ…đã lấy đi tất cả…hức…hức…mẹ ơi…con…nhớ họ lắm…
-Đừng khóc nữa, con phải mạnh mẽ lên. Nếu tia hi vọng vẫn còn, họ có thể vẫn còn sống.
-Vâng, con…yêu mẹ- Cô bé thốt lên. Bà ngạc nhiên rồi mỉm cười.
-Ra đây, Minh, Vương!
Minh và Vương chột dạ, lẽo đẽo đi ra. Hắn dùng ánh mắt sắc lạnh quét qua. Minh biết có chuyện không hay liền cúi đầu kéo Vương chạy về lớp.
Hắn thở dài, cô gái ấy…không đến ư?
Hắn định chợp mắt thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến. Rồi cái bóng đen kia nhảy qua bờ rào. Qua quan sát, hắn biết người này là sát thủ vì tiếng bước chân vô cùng nhẹ. Rồi cái bóng đó dừng lại ngay dưới gốc cây , ngước mặt lên cao. Hắn nhìn xuống.
Là cô gái hôm qua!
Tiểu Tuyết ngước lên nhìn, khuôn mặt dù cho xấu xí nhưng hắn lại thấy nó thật đẹp.
Mây đi qua, ánh nắng tràn về khu vườn, hắt lên người hắn và nàng. Khung cảnh trông rất đẹp, lãng mạn vô cùng. Rồi gió thổi qua, phất bay mái tóc mượt mà của nàng…
Cứ như vậy, hai người đó lặng im nhìn nhau. Nhìn từng nét đẹp trên khuôn mặt, cơ thể và tâm hồn sâu tận đáy mắt.
Cho đến khi tiếng chuông reo…
Nàng sực tỉnh khỏi ánh mắt cuốn hút của hắn, cúi đầu rồi vội vã chạy về.
Hắn vẫn ngồi đó, nhìn theo bóng nàng đến khi nó khuất. Rồi lại gợn mây nữa che mất ánh nắng ở khu vườn…
Tối, hắn về nhà, gọi lên một vệ sĩ.
-Cậu chủ, cậu cần gì ạ?
-Điều tra cho tôi người tên Snow của lớp 10A.
-Vâng, tôi xin lui.
-Ừ.
Hắn nằm xuống giường, mơn man nghĩ về khuôn mặt nàng, lẩm bẩm : “ Em…là ai? Người con gái…làm trái tim anh run rẩy?”
…
-Sao? Thằng bé muốn điều tra về Snow?
-Vâng thưa ông chủ, cậu chủ đã sai tôi làm thế ạ.
-Cuối cùng thì thằng bé cũng biết yêu.- Cha hắn nở nụ cười ấm áp – Được, hãy điều tra về cô bé đó! Sai thám tử giỏi nhất của mafia điều tra cho ta! Không bỏ sót bất kì thông tin nào của con bé. Thân thế có thể con bé vẫn đang dấu.
-Dạ!
Vệ sĩ bước ra ngoài, còn lại ông. Ông mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve ảnh của người phụ nữ:
-Thằng bé biết yêu rồi đấy, mẹ nó ạ. Chúng ta cùng giúp đỡ nó nhé!
Trong bức ảnh, người phụ nữ với đôi mắt nâu trong veo, cười vui vẻ, mái tóc đỏ chót tung bay theo gió. Trông bà vô cùng xinh đẹp và quyền quý.
Tóc!
Một, rồi hai, ba,…giọt nước mắt rơi xuống khung ảnh đã cũ.
-Em à, anh sẽ bảo vệ con, để tình yêu của con thật tươi đẹp, không như chúng ta, nhé em? Anh vẫn còn yêu em, giá như em còn sống…
Phu nhân Đinh Gia bừng tỉnh, trán lấm tấm mồ hôi. Từ ngày đó, bà được Đinh Gia cứu và phải làm vợ lẽ. Bà hoàn toàn không nhớ được bất cứ thứ gì. Nhìn xung quanh, khung cảnh cô độc bao trùm lấy căn phòng cùng bóng đen. Chắc lão già kia lại sang ngủ cùng vợ đầu rồi. Bà đột nhiên nhớ lại. Trong giấc mơ, một cậu bé cùng một người đàn ông đang vẫy tay gọi bà. Rồi giọng nói ấm áp đó…là gì?
Đôi mắt nâu trong veo ấy, rơi từng giọt lệ. Bà đột nhiên thấy hụt hãng kinh khủng, như đã đánh mất đi thứ gì đó vô cùng quý giá.
Cạch!
Cửa phòng bà mở, một người con gái với dáng người mảnh khảnh đi vào. Đặt xuống bàn một bát cháo rồi ngồi xuống ghế.
-Mẹ hai, mẹ ăn đi, đêm qua mẹ không ăn.
-Này…Tại sao cháu…lại gọi ta là…mẹ hai? Ta …vốn dĩ không phải mẹ cháu…là bà vợ cả kia mà.
-Mẹ đừng nói nữa. Con thật xấu hổ khi là con bà ta. Người phụ nữ độc ác, nham hiểm, độc địa đó không xứng đáng là mẹ con. Mẹ ơi, từ khi có mẹ về. con đã vô cùng muốn yêu thương mẹ. Mẹ nhận con làm con nhé!
-Nhã…nhưng…ta không nhớ gì…
-Không sao mẹ à!- cô gái nắm lấy tay bà- con chỉ muốn làm con mẹ, không muốn làm con bà ta!
-Ừ…- bà ôm cô vào lòng, vuốt lấy mái tóc nâu của cô- Nhưng sao khi sống trong gia đình này…con lại không có một phần độc ác?
-Mẹ… hồi bé con có hai người bạn, họ như em ruột của con vậy. Cả hai cô chú ấy nữa, con rất yêu họ…họ đã dạy con…cách tránh xa cái ác…-Nói đến đây nước mắt cô tuôn rơi-Nhưng …vào năm ấy…cái đêm của 6 năm về trước…cha mẹ con…đã giết họ…đã lấy đi tất cả…hức…hức…mẹ ơi…con…nhớ họ lắm…
-Đừng khóc nữa, con phải mạnh mẽ lên. Nếu tia hi vọng vẫn còn, họ có thể vẫn còn sống.
-Vâng, con…yêu mẹ- Cô bé thốt lên. Bà ngạc nhiên rồi mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.