Chương 3
Nhim_kute
16/03/2015
Bà mỉm cười nhìn 2 con bà chạy đi thật xa rồi hướng ánh mắt căm thù vào bọn đang sắp chạy tới. Bà chạy ngược lại giống như ông. Bắt gặp bọn chúng, bà tung cước đá vào mặt 1 tên rồi cầm cây kiếm trên tay tên đó chém giết từng tên một. Bất ngờ, bà bị 1 thằng vung kiếm đâm thẳng vào tim. Bà ngã xuống, máu từ ngực bà chảy ra xối xả. Bọn chúng mặc kệ bà liền đuổi theo 2 đứa trẻ. Bà mỉm cười nghĩ thầm:“Em đến với anh đây, hai con gái bảo trọng!” rồi trút hơi thở cuối cùng.
Nàng và cô đang chạy thục mạng, thấy tiếng bước chân đuổi theo 2 người xám mặt. Biết mẹ mình đã qua đời, nàng và cô càng chạy nhanh hơn. Đến 2 ngã rẽ, nàng ko còn cách nào liền nói:
-Tiểu Vi, em chạy hướng kia, chị chạy hướng này. Nếu có duyên thì gặp nhau. Mau đi đi và nhớ bảo trọng ko đc để bọn chúng giết. Chị yêu em!
-Chị cũng bảo trọng! Em yêu chị!
Nói rồi nàng và cô mỗi người một hướng khác nhau. Bọn kia chia thành 2 hướng đuổi theo. Dưới 1 vài tia sáng của bình minh, 2 bóng người con gái đang chạy y như 1 bức tranh đẹp huyền ảo. Người ta nói bình minh là 1 sự khởi đầu cho 1 ngày mới, quên đi những thứ ko vui của ngày trước. Trên bầu trời kia, những ngôi sao dường như gần biến mất. Phải, nàng phải chạy thật xa, nhưng ko thể quên đi quá khứ tối hôm qua. Trong lòng nàng giờ đây chỉ còn lại sự hận thù, nhớ thương cha mẹ và em gái nàng. Cô cũng vậy, tự nhủ nhất định ko đc để chiếc vòng mặt trời của cô rơi vào tay bọn chúng. Cô rất lo lắng cho nàng. Cha mẹ cô đã chết ngay trước mắt cô và nàng. Nhưng cô ko thể làm gì cả mà chỉ biết chạy trốn, cô rất hối hận. Nàng và cô muốn lên kia với cha mẹ mình lắm chứ, nhưng trước khi lên, nàng và cô phải trả thù. Giờ đây nếu nàng chết, cô sẽ ko còn động lực để sống nổi nữa. Cô có thể sẵn sang từ bỏ quyền lực và địa vị để theo cha mẹ và nàng. Nhưng ko, nhất định phải giết, giết hết lũ người khốn nạn đó. Địa vị? Quyền lực? Nàng và cô đều ko cần! Nàng và cô chỉ cần trả thù, rồi rời khỏi nơi đây để quên hết những chuyện đã xảy ra như ánh bình minh kia. Ko cần sự thương hại hay yêu quý từ ai hết! Nàng và cô chỉ cần gia đình, 1 gia đình yêu thương lẫn nhau mà thôi…
Nàng chạy đến bên 1 cây cầu to bắc ngang qua bờ sông. Đến giữa cầu, nàng nhảy rồi lao thân mình xuống sông làm bọn đuổi theo ko kịp phản ứng. Nàng lặn sâu xuống đáy sông, đợi 1 lúc sau, nàng mới ngóc đầu lên, bơi vào bờ. Lũ kia sau khi thấy nàng nhảy xuống liền ngó đầu xuống xem. Ko có phản ứng gì, chúng tưởng nàng đã chết nên rời đi. Nàng ngồi lên bờ, toàn thân run rẩy ôm lấy 2 đầu gối. Sờ vào cổ, vòng cổ vẫn còn. Đột nhiên nàng giật mình, lấy chiếc phong bì dày 10cm mà mẹ đã đưa cho mình ra xem. Thật may, là tiền polime nên ko bị thấm nước, nàng cất vào trong túi. Toàn thân lại run lên dưới cái lạnh của tháng 3.
Nàng và cô đang chạy thục mạng, thấy tiếng bước chân đuổi theo 2 người xám mặt. Biết mẹ mình đã qua đời, nàng và cô càng chạy nhanh hơn. Đến 2 ngã rẽ, nàng ko còn cách nào liền nói:
-Tiểu Vi, em chạy hướng kia, chị chạy hướng này. Nếu có duyên thì gặp nhau. Mau đi đi và nhớ bảo trọng ko đc để bọn chúng giết. Chị yêu em!
-Chị cũng bảo trọng! Em yêu chị!
Nói rồi nàng và cô mỗi người một hướng khác nhau. Bọn kia chia thành 2 hướng đuổi theo. Dưới 1 vài tia sáng của bình minh, 2 bóng người con gái đang chạy y như 1 bức tranh đẹp huyền ảo. Người ta nói bình minh là 1 sự khởi đầu cho 1 ngày mới, quên đi những thứ ko vui của ngày trước. Trên bầu trời kia, những ngôi sao dường như gần biến mất. Phải, nàng phải chạy thật xa, nhưng ko thể quên đi quá khứ tối hôm qua. Trong lòng nàng giờ đây chỉ còn lại sự hận thù, nhớ thương cha mẹ và em gái nàng. Cô cũng vậy, tự nhủ nhất định ko đc để chiếc vòng mặt trời của cô rơi vào tay bọn chúng. Cô rất lo lắng cho nàng. Cha mẹ cô đã chết ngay trước mắt cô và nàng. Nhưng cô ko thể làm gì cả mà chỉ biết chạy trốn, cô rất hối hận. Nàng và cô muốn lên kia với cha mẹ mình lắm chứ, nhưng trước khi lên, nàng và cô phải trả thù. Giờ đây nếu nàng chết, cô sẽ ko còn động lực để sống nổi nữa. Cô có thể sẵn sang từ bỏ quyền lực và địa vị để theo cha mẹ và nàng. Nhưng ko, nhất định phải giết, giết hết lũ người khốn nạn đó. Địa vị? Quyền lực? Nàng và cô đều ko cần! Nàng và cô chỉ cần trả thù, rồi rời khỏi nơi đây để quên hết những chuyện đã xảy ra như ánh bình minh kia. Ko cần sự thương hại hay yêu quý từ ai hết! Nàng và cô chỉ cần gia đình, 1 gia đình yêu thương lẫn nhau mà thôi…
Nàng chạy đến bên 1 cây cầu to bắc ngang qua bờ sông. Đến giữa cầu, nàng nhảy rồi lao thân mình xuống sông làm bọn đuổi theo ko kịp phản ứng. Nàng lặn sâu xuống đáy sông, đợi 1 lúc sau, nàng mới ngóc đầu lên, bơi vào bờ. Lũ kia sau khi thấy nàng nhảy xuống liền ngó đầu xuống xem. Ko có phản ứng gì, chúng tưởng nàng đã chết nên rời đi. Nàng ngồi lên bờ, toàn thân run rẩy ôm lấy 2 đầu gối. Sờ vào cổ, vòng cổ vẫn còn. Đột nhiên nàng giật mình, lấy chiếc phong bì dày 10cm mà mẹ đã đưa cho mình ra xem. Thật may, là tiền polime nên ko bị thấm nước, nàng cất vào trong túi. Toàn thân lại run lên dưới cái lạnh của tháng 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.