Chương 7
Nhim_kute
16/03/2015
Cô tường thuật lại tất cả mọi việc cho cậu. Cô cảm thấy người con trai này ko phải người xấu, rất đáng để cô tin tưởng. Cậu nghe xong mặt xám ngoét, hỏi:
-Thật chứ?
-Tôi nói dối cậu làm gì? Giờ tôi sẽ vào rừng lần tìm chiếc vòng- nói rồi cô đứng dậy, toan đi thì cậu giữ tay lại, nói:
-Để tôi huy động lực lượng tìm giúp cô, cô cứ ở đây nghỉ đi!
Mặt cô tối thui trả lời:
-ko đc! Nếu trong lực lượng của anh có gián điệp do Lâm Gia giả cài vào thì tôi sẽ chết!
-Vậy thì cô cứ ở lại đi, tôi sẽ 1 mình đi tìm, nhớ ở yên trong phòng, đúng bữa ăn quản gia sẽ mang cháo lên cho cô!- cậu nói chắc nịch rồi đi ra khỏi phòng. Cô nhìn theo bóng cậu đang khuất nói nhỏ:
-Tôi nợ cậu 2 lần…
Rồi cô cúi xuống ăn hết bát cháo sau đó thì nằm xuống mệt mỏi nhắm mắt…
-Chị, chị để con nhỏ đó cướp nhóc Khang của em sao?- Một giọng chanh chua đanh đá vang lên
-Ko, hình như cậu chủ sắp đi ra ngoài, nhân cơ hội ông quản gia đi chợ, chúng ta sẽ làm con nhỏ đó sống ko = chết và tự rời khỏi người cậu Khang.- một giọng nham hiểm vang lên
-Thôi đi! Làm thế nhỡ cậu chủ phát hiện chỉ có đường chết!
-Mày im đi con ranh, tất nhiên tao ko ngu để cậu chủ phát hiện rồi!
-Vậy thì 2 chị tham gia đánh nó ấy, em ko tham gia đâu!
-Tụi em cũng ko tham gia!
-Em tham gia với 2 chị!- 1 giọng nói cáo già đội lốp thỏ non vọng tới
-Tốt, 3 đứa chúng ta sẽ làm con nhỏ đó sống ko = chết!
-Hahaha...
Một lúc sau, cửa phòng cô đang nằm bật mở 1 tiếng mạnh. Có nghe thấy nhưng cô vẫn giả vờ ngủ. Cái bóng đó đến gần cô nói:
-Mày là con hồ ly tinh, dám quyến rũ cậu chủ của tao, mày xem hôm nay tao làm mày sống ko = chết thế nào nhé!- Thúy, con nhỏ giúp việc 15 tuổi lên tiếng. “Thì ra là giúp việc đánh ghen…” cô nghĩ. Rồi Thúy chụp thuốc mê cô, cô ko còn ý thức nữa mà ngất đi.
Tỉnh lại, thấy mình đang bị trói chặt ở chiếc ghế trong 1 ngôi nhà kho. Trước mặt là 3 ả Thúy, Vân, Linh đang đứng mân mê những cái roi da nhưng cô ko hề sợ. Chiếu tia bình thản từ đôi mắt xám tro vào người 3 ả, 3 ả bất giác rùng mình. Ả Thúy tiến đến gần, nhấc mặt cô lên nói:
-Kìa, nói gì đi chứ hay mày bị câm?
-Thúy à, con câm đấy ko chấp làm gì!- Ả Linh giễu cợt
-Hay để tao đánh mày mới kêu đc?- Ả Thúy nói rồi tát 1 cái mạnh vào má cô, cô vẫn ko hề kêu đau. Má cô đỏ ửng, môi rỉ máu.
-Thúy đi ra, để chị đánh con chó này!- Ả Vân cầm chiếc roi da đến. Ả Thúy tiến sang 1 bên nhường chỗ cho Vân. Ả Vân mân mê chiếc roi rồi quất thật mạnh vào người cô. Cô vẫn giữ gương mặt bình thản đến kì lạ, ko nói gì.
-À, hay 3 đứa mình thi đánh xem ai làm con nhỏ này rên trước đi!- ả Linh bất ngờ đưa ra ý kiến
-Ờ, ờ đc đấy..- ả Thúy và Vân hùa theo. Rồi 3 ả thi nhau quất roi vào người cô. Cô ko nói gì liền ngất đi. Đúng lúc đó, tiếng còi xe vang lên. Ả Thúy sốt sắng:
-Ra đại sảnh đi, cậu chủ về rồi!
-Nhưng còn con này?- ả Vân luống cuống chỉ vào cô
-Kệ nó, đừng khai ra nếu ko muốn chết!- Ả Linh nhanh nhẹn đáp rồi cùng 2 ả kia rời khỏi nhà kho. Còn mỗi mình cô trong đó, máu đầm đìa trên chiếc váy ngủ trắng tinh, đầu tóc rũ rượi.
-Thật chứ?
-Tôi nói dối cậu làm gì? Giờ tôi sẽ vào rừng lần tìm chiếc vòng- nói rồi cô đứng dậy, toan đi thì cậu giữ tay lại, nói:
-Để tôi huy động lực lượng tìm giúp cô, cô cứ ở đây nghỉ đi!
Mặt cô tối thui trả lời:
-ko đc! Nếu trong lực lượng của anh có gián điệp do Lâm Gia giả cài vào thì tôi sẽ chết!
-Vậy thì cô cứ ở lại đi, tôi sẽ 1 mình đi tìm, nhớ ở yên trong phòng, đúng bữa ăn quản gia sẽ mang cháo lên cho cô!- cậu nói chắc nịch rồi đi ra khỏi phòng. Cô nhìn theo bóng cậu đang khuất nói nhỏ:
-Tôi nợ cậu 2 lần…
Rồi cô cúi xuống ăn hết bát cháo sau đó thì nằm xuống mệt mỏi nhắm mắt…
-Chị, chị để con nhỏ đó cướp nhóc Khang của em sao?- Một giọng chanh chua đanh đá vang lên
-Ko, hình như cậu chủ sắp đi ra ngoài, nhân cơ hội ông quản gia đi chợ, chúng ta sẽ làm con nhỏ đó sống ko = chết và tự rời khỏi người cậu Khang.- một giọng nham hiểm vang lên
-Thôi đi! Làm thế nhỡ cậu chủ phát hiện chỉ có đường chết!
-Mày im đi con ranh, tất nhiên tao ko ngu để cậu chủ phát hiện rồi!
-Vậy thì 2 chị tham gia đánh nó ấy, em ko tham gia đâu!
-Tụi em cũng ko tham gia!
-Em tham gia với 2 chị!- 1 giọng nói cáo già đội lốp thỏ non vọng tới
-Tốt, 3 đứa chúng ta sẽ làm con nhỏ đó sống ko = chết!
-Hahaha...
Một lúc sau, cửa phòng cô đang nằm bật mở 1 tiếng mạnh. Có nghe thấy nhưng cô vẫn giả vờ ngủ. Cái bóng đó đến gần cô nói:
-Mày là con hồ ly tinh, dám quyến rũ cậu chủ của tao, mày xem hôm nay tao làm mày sống ko = chết thế nào nhé!- Thúy, con nhỏ giúp việc 15 tuổi lên tiếng. “Thì ra là giúp việc đánh ghen…” cô nghĩ. Rồi Thúy chụp thuốc mê cô, cô ko còn ý thức nữa mà ngất đi.
Tỉnh lại, thấy mình đang bị trói chặt ở chiếc ghế trong 1 ngôi nhà kho. Trước mặt là 3 ả Thúy, Vân, Linh đang đứng mân mê những cái roi da nhưng cô ko hề sợ. Chiếu tia bình thản từ đôi mắt xám tro vào người 3 ả, 3 ả bất giác rùng mình. Ả Thúy tiến đến gần, nhấc mặt cô lên nói:
-Kìa, nói gì đi chứ hay mày bị câm?
-Thúy à, con câm đấy ko chấp làm gì!- Ả Linh giễu cợt
-Hay để tao đánh mày mới kêu đc?- Ả Thúy nói rồi tát 1 cái mạnh vào má cô, cô vẫn ko hề kêu đau. Má cô đỏ ửng, môi rỉ máu.
-Thúy đi ra, để chị đánh con chó này!- Ả Vân cầm chiếc roi da đến. Ả Thúy tiến sang 1 bên nhường chỗ cho Vân. Ả Vân mân mê chiếc roi rồi quất thật mạnh vào người cô. Cô vẫn giữ gương mặt bình thản đến kì lạ, ko nói gì.
-À, hay 3 đứa mình thi đánh xem ai làm con nhỏ này rên trước đi!- ả Linh bất ngờ đưa ra ý kiến
-Ờ, ờ đc đấy..- ả Thúy và Vân hùa theo. Rồi 3 ả thi nhau quất roi vào người cô. Cô ko nói gì liền ngất đi. Đúng lúc đó, tiếng còi xe vang lên. Ả Thúy sốt sắng:
-Ra đại sảnh đi, cậu chủ về rồi!
-Nhưng còn con này?- ả Vân luống cuống chỉ vào cô
-Kệ nó, đừng khai ra nếu ko muốn chết!- Ả Linh nhanh nhẹn đáp rồi cùng 2 ả kia rời khỏi nhà kho. Còn mỗi mình cô trong đó, máu đầm đìa trên chiếc váy ngủ trắng tinh, đầu tóc rũ rượi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.