Chương 9
Nhim_kute
16/03/2015
Nàng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hừ lại thế rồi. Cơn ác mộng tiếng thét kinh hoàng của ba mẹ vẫn còn vương vẩn trong đầu nàng. Thấy mình nằm trên giường, nàng bất giác nhíu mày. Hình như ban nãy nàng thiếp đi dưới đất cơ mà, sao lại nằm trên đây nhỉ?
Nàng vẫn đang suy nghĩ bâng quơ thì cửa phòng bật mở. Cô nhỏ nãy nàng cứu đang cầm li sữa nóng đi vào. Trông nhỏ thật xinh đẹp, y như tiên nữ giáng trần vậy. Nhỏ ngồi xuống bên cạnh nàng, phì cười vì bản mặt ngơ ngơ ngác ngác của nàng, nhỏ nói:
-Chào bạn, mình tên Lý Bạch My, tiểu thư Lý gia. Cám ơn bạn vì đã cứu mình ban nãy. Nếu cần gì giúp đỡ, bạn cứ nói với mình.
Nàng nghe xong bất giác sờ lên trên cổ. Chiếc vòng mặt trăng vẫn nằm bên trong, nàng lại thò tay vào túi áo. Phong bì dày cộm vẫn còn, chưa bóc. Nàng lắc đầu thay cho câu trả lời. Nhỏ lại giơ ly sữa ra trước mặt nàng, đề nghị:
-Bạn mau uống đi, nhìn sắc mặt bạn rất tệ!
-Cám ơn- nàng lí nhí rồi cầm cốc sữa lên tu 1 hơi. Nhỏ My ánh mắt trầm xuống, nhẹ giọng hỏi:
-Cậu là đại tiểu thư của Lâm Gia, Lâm Tiểu Tuyết?
Nàng nghe My hỏi xong ngạc nhiên xoay người lại, đối diện với mắt My. Trong mắt nàng ánh lên vài tia khó hiểu và phức tạp như muốn hỏi tại sao. My vẫn điềm tĩnh:
-Lúc đưa cậu lên giường, tôi đã vô tình thấy vòng cổ mặt trăng mà chỉ Đại tiểu thư của Lâm Gia mới có. Lâm Gia…có chuyện gì sao?
-Có nên…tin tưởng 1 cô nhóc như cậu không nhỉ?- nàng lên tiếng. Cũng đủ để My hiểu rằng cô là người ngoài, lại còn là 1 đứa bé chưa đến tuổi trưởng thành nên có lẽ nàng ko tin.
-Tôi 10 tuổi, bằng tuổi cậu. Tôi cũng ko ngu ngốc đến nỗi không hiểu cậu nói gì đâu. Tuy Lý Gia nhà tôi chưa bằng Lâm Gia nhà cậu nhưng đại tiểu thư cậu ra ngoài 1 mình lại còn ăn mặc nhàu nhĩ thế kia chắc hẳn đã có chuyện gì.
-Ra cậu bằng tuổi tôi. Được thôi, tôi sẽ kể cho cậu nghe những gì đã xảy ra đối với gia đình tôi. Nhưng cậu phải hứa với tôi 1 điều, cậu đừng gọi tôi là Lâm Tiểu Tuyết, hãy gọi là Snow. Và cậu cũng không được tiết lộ chuyện này với ai.- nàng cười chua chát rồi gương mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
-Tôi không phải bà tám, cậu cứ thoải mái tâm sự đi! Dẫu sao tôi có thể giúp ích được cậu thì sao, dù gì tôi cũng nợ cậu 1 lần.
Nàng cảm giác thấy rất tin tưởng ở con người này. Nàng đành kể hết mọi chuyện cho My nghe. Nghe xong, My ngạc nhiên đến tột cùng, mở to 2 tròng mắt nhìn nàng, lắp bắp:
-Đó..đó là…sự thật?
Nàng gật đầu, hướng ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Thật sự bây giờ nàng chẳng muốn khóc chút nào nhưng không hiểu sao nước mắt cứ tuôn ra. My bất giác quay đầu nhìn nàng đang ngắm hoàng hôn. Nhỏ đột nhiên thấy thương nàng vô cùng. Nhỏ muốn làm bạn với nàng, muốn san sẻ nỗi đau cùng nàng. Gương mặt nhỏ lại đầm đìa nước mắt. Chậm rãi đi tới chắn tầm nhìn của nàng ra ngoài cửa sổ, nhỏ đưa tay ra nhìn nàng nói:
-Chúng ta làm bạn nhé!
-Tôi không cần sự thương hại.- nàng cụp 2 ánh mắt xuống trả lời
-Nhưng tôi muốn làm bạn với cậu, hãy cho tôi 1 cơ hội. Tôi muốn được làm người chị để yêu thương cậu.- nghe những lời này xong, nàng không nói gì. Nhỏ vẫn đưa tay ra để chờ đợi.
Nàng vẫn đang suy nghĩ bâng quơ thì cửa phòng bật mở. Cô nhỏ nãy nàng cứu đang cầm li sữa nóng đi vào. Trông nhỏ thật xinh đẹp, y như tiên nữ giáng trần vậy. Nhỏ ngồi xuống bên cạnh nàng, phì cười vì bản mặt ngơ ngơ ngác ngác của nàng, nhỏ nói:
-Chào bạn, mình tên Lý Bạch My, tiểu thư Lý gia. Cám ơn bạn vì đã cứu mình ban nãy. Nếu cần gì giúp đỡ, bạn cứ nói với mình.
Nàng nghe xong bất giác sờ lên trên cổ. Chiếc vòng mặt trăng vẫn nằm bên trong, nàng lại thò tay vào túi áo. Phong bì dày cộm vẫn còn, chưa bóc. Nàng lắc đầu thay cho câu trả lời. Nhỏ lại giơ ly sữa ra trước mặt nàng, đề nghị:
-Bạn mau uống đi, nhìn sắc mặt bạn rất tệ!
-Cám ơn- nàng lí nhí rồi cầm cốc sữa lên tu 1 hơi. Nhỏ My ánh mắt trầm xuống, nhẹ giọng hỏi:
-Cậu là đại tiểu thư của Lâm Gia, Lâm Tiểu Tuyết?
Nàng nghe My hỏi xong ngạc nhiên xoay người lại, đối diện với mắt My. Trong mắt nàng ánh lên vài tia khó hiểu và phức tạp như muốn hỏi tại sao. My vẫn điềm tĩnh:
-Lúc đưa cậu lên giường, tôi đã vô tình thấy vòng cổ mặt trăng mà chỉ Đại tiểu thư của Lâm Gia mới có. Lâm Gia…có chuyện gì sao?
-Có nên…tin tưởng 1 cô nhóc như cậu không nhỉ?- nàng lên tiếng. Cũng đủ để My hiểu rằng cô là người ngoài, lại còn là 1 đứa bé chưa đến tuổi trưởng thành nên có lẽ nàng ko tin.
-Tôi 10 tuổi, bằng tuổi cậu. Tôi cũng ko ngu ngốc đến nỗi không hiểu cậu nói gì đâu. Tuy Lý Gia nhà tôi chưa bằng Lâm Gia nhà cậu nhưng đại tiểu thư cậu ra ngoài 1 mình lại còn ăn mặc nhàu nhĩ thế kia chắc hẳn đã có chuyện gì.
-Ra cậu bằng tuổi tôi. Được thôi, tôi sẽ kể cho cậu nghe những gì đã xảy ra đối với gia đình tôi. Nhưng cậu phải hứa với tôi 1 điều, cậu đừng gọi tôi là Lâm Tiểu Tuyết, hãy gọi là Snow. Và cậu cũng không được tiết lộ chuyện này với ai.- nàng cười chua chát rồi gương mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
-Tôi không phải bà tám, cậu cứ thoải mái tâm sự đi! Dẫu sao tôi có thể giúp ích được cậu thì sao, dù gì tôi cũng nợ cậu 1 lần.
Nàng cảm giác thấy rất tin tưởng ở con người này. Nàng đành kể hết mọi chuyện cho My nghe. Nghe xong, My ngạc nhiên đến tột cùng, mở to 2 tròng mắt nhìn nàng, lắp bắp:
-Đó..đó là…sự thật?
Nàng gật đầu, hướng ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Thật sự bây giờ nàng chẳng muốn khóc chút nào nhưng không hiểu sao nước mắt cứ tuôn ra. My bất giác quay đầu nhìn nàng đang ngắm hoàng hôn. Nhỏ đột nhiên thấy thương nàng vô cùng. Nhỏ muốn làm bạn với nàng, muốn san sẻ nỗi đau cùng nàng. Gương mặt nhỏ lại đầm đìa nước mắt. Chậm rãi đi tới chắn tầm nhìn của nàng ra ngoài cửa sổ, nhỏ đưa tay ra nhìn nàng nói:
-Chúng ta làm bạn nhé!
-Tôi không cần sự thương hại.- nàng cụp 2 ánh mắt xuống trả lời
-Nhưng tôi muốn làm bạn với cậu, hãy cho tôi 1 cơ hội. Tôi muốn được làm người chị để yêu thương cậu.- nghe những lời này xong, nàng không nói gì. Nhỏ vẫn đưa tay ra để chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.