Chương 36: Điểm Mù (Tiếp)
Tehanu
18/03/2023
Yoonshin nắm chặt lấy chiếc cặp tài liệu của mình và đứng dậy, đưa mình lại gần ngang tầm mắt của Sehun.
"Anh vừa làm gì vậy? Anh mất trí rồi đúng không?" Yoonshin cay đắng nói.
"Năm tư."
"Tôi muốn nghe một lời xin lỗi trước!"
"Nghe cho rõ đây. Cậu vừa bị tội quấy rối. Nào giờ tôi có câu hỏi cho cậu đây."
"Câu hỏi – Cái gì cơ?"
Yoonshin kinh hoàng trong khi Sehun vẫn bình tĩnh nói tiếp. Sehun tiếp tục một cách kiên định, "Tôi đã nắm lấy thứ đó của cậu mà không có sự đồng ý. Tôi sẽ nhất quyết nói rằng mình chỉ vô tình vấp ngã mà thôi, nên chẳng may vô tình đã tóm lấy cậu để giữ thăng bằng. Bằng chứng ấy hả? Nhìn xem—đường phố chật hẹp và mặt đất gồ ghề toàn là đá. Vậy thẩm phán nhất định sẽ tin vào lời khai của tôi."
Đá?
Nhìn thấy những tảng đá khá lớn, lởm chởm mà Sehun chỉ, Yoonshin như chết lặng. Cậu nhớ lại lúc thấy Sehun loạng choạng mà không có lý do.
"Vậy là anh chỉ vô tình làm vậy thôi? "
"Không, tôi không bao giờ phạm sai lầm."
"Nhưng sau đó...!"
"Nhưng tôi đã nói đó là điều mà tôi sẽ khai với thẩm phán. Vậy thì cậu có thể làm gì?"
Bình tĩnh hơn chút, giờ Yoonshin mới có thể nhìn quanh. Đây là một con đường rất hẻo lánh. Xung quanh yên tĩnh đến mức cậu tự hỏi con phố này còn có con đường yên tĩnh như này được sao. Cũng chẳng có chiếc xe nào đậu xung quanh đây cả, vậy sẽ không thể lấy được đoạn phim CCTV hoặc camera hành trình làm bằng chứng rồi. Như đã nói, Sehun biết rõ khu phố này vì anh đã sống ở đây trước Yoonshin rất lâu.
"Không có bằng chứng. Vậy thì tôi sẽ phải chứng minh vụ tấn công bằng bằng chứng gián tiếp."
"Như thế nào?"
"Anh đẩy tôi vào tường trên con đường đằng kia. Anh cũng đã làm điều đó trong wc của công ty một lần. Có những lúc anh nhìn chằm chằm tôi khi đi ngang và trong văn phòng của anh.. trên môi tôi..."
Trước khi Yoonshin kịp kết thúc, Sehun đã vội ngắt lời,
"Tôi đã làm gì với môi của cậu? Tôi đã hôn cậu sao?"
"Xin lỗi anh nói gì cơ? Tất nhiên là không"
"Tôi có sờ soạng chỗ nào dưới xương quai xanh của cậu không? Tôi có cởi cúc áo sơ mi của cậu không?"
"Không, cái đó cũng không."
"Tôi có cố ý thường xuyên đi ngang qua cậu không? Tôi có gửi tín hiệu tán tỉnh cậu không? Tôi đã pha trò dâm dục với cậu à?"
"Không, không có chuyện đó... Anh chưa bao giờ làm mấy chuyện đó. Anh thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi."
Như thể đó là câu trả lời, Sehun búng ngón tay với Yoonshin. "Nhân viên công ty chúng ta cũng sẽ nói thế. Tôi thậm chí còn không hề nhìn cậu. Cậu là người duy nhất sẽ nói điều gì đó khác với đám đông. Hơn nữa, vì cậu bị sờ mó trong góc khuất nên cậu chẳng thể làm gì được."
Yoonshin đã cố gắng lựa chọn từ ngữ của mình một cách khôn ngoan, nhưng chẳng có cơ sở nào cho những cáo buộc của cậu cả. Biết được điều đó, Sehun liền hỏi: "Cậu có nghĩ điều này là không công bằng không?"
Yoonshin trả lời ngay tức khắc "Có."
"Khách hàng của cậu cũng sẽ cảm thấy như vậy."
Cô ấy chắc hẳn đã tin rằng pháp luật sẽ cứu mình và đã đâm đơn kiện, nhưng cô ấy không thể ngờ rằng tình hình của mình lại trở nên tồi tệ hơn. Không có bằng chứng nào ủng hộ đứng về phía cô ấy, không một ai hiểu những gì cô ấy đã phải chịu đựng, cũng như không có một nhân chứng nào làm chứng có lợi cho cô ấy—chính xác như tình hình hiện tại vậy.
"Nghe kỹ này, Năm Tư. Các vụ tấn công tình dục bề ngoài có vẻ đơn giản, nhưng thực ra nó là một phạm trù rất phức tạp. Cậu không thể chỉ cố gắng hỗ trợ yêu cầu bồi thường cho nạn nhân như những vụ mà cậu đã từng làm, ví dụ vụ luật lao động có bằng chứng rõ ràng đâu. Cậu không hề biết bầu không khí của căn phòng như thế nào vào thời điểm phạm tội. Chỉ có nạn nhân là người biết. Những điều như vậy không thể được 'chứng minh'. Cậu nói rằng tôi đã nhìn chằm chằm vào cậu một cách kỳ quái, như thế nào được cho là kỳ quái? Làm sao cậu xác định được mức độ? Bằng chứng đâu? Tất cả các thẩm phán đều chỉ thích bằng chứng mà thôi."
Yoonshin hối hận khi thừa nhận đã nghi ngờ ánh mắt Sehun và cảm thấy xấu hổ. Mặt cậu tái nhợt đi.
"Miệng của cậu là thứ duy nhất có thể hoạt động. Cho đến nay, cậu chỉ đại diện cho những người bị đối sử không tốt nhưng tương lai sẽ khác. Ngay cả khi nó không đáp ứng các tiêu chuẩn đạo đức mà cậu cho là đúng rồi cậu sẽ nghĩ "ồ điều này liệu có ổn không?" Mình có thể sẽ phát điên lên với trường hợp này mất". Cậu phải tuân theo và tôn trọng quan điểm cũng như hướng đi của công ty. Nếu không cậu sẽ không thể tồn tại. Đó là lý do tại sao cậu cần phải giành chiến thắng," Sehun nói.
Khi một người bị buộc thôi việc vô lý thì luôn có bằng chứng cụ thể, ví dụ như không được trả lương cho sức lao động của họ hoặc họ đã bị thương trong quá trình làm việc. Những lời của Sehun là một lời cảnh báo, bảo Yoonshin cần có một cách tiếp cận khác với những vụ án mới.
Yoonshin chậm rãi gật đầu, cậu như bị choáng ngợp bởi bầu không khí điềm tĩnh và nặng nề giữa cả hai.
Sehun tiếp tục bằng một giọng trầm, "Nếu cậu có thời gian để đặt câu hỏi rằng liệu cậu có đang bào chữa cho một người vô tội hay không, thì tôi khuyên cậu nên truy ngược lại và điều tra xem làm thế nào mà tên chủ tịch khốn nạn đó đã khiến tất cả các lời khai của nhân chứng y hệt nhau và lý do tại sao những gã điều tra viên kia không thể tìm thấy bằng chứng bảo vệ cho nạn nhân. Bây giờ, trở lại điểm xuất phát. Cậu muốn chứng minh rằng bên kia đã quấy rốu khách hàng của mình như thế nào?"
"Tôi có nên tìm gặp một nạn nhân khác không? Quấy rối tình dục là hành vi phạm tội có khả năng tái phạm. Tôi có thể in danh sách nhân viên và tìm kiếm một người chưa thể kiện tên gián đốc kia ạ. Hoặc điều gì sẽ xảy ra nếu tôi truy lùng dấu vết chuyển khoản ngân hàng với số tiền quá lớn của hắn ta?"
"Tôi gọi điều đó là lãng phí thời gian đấy. Cho dù cậu tìm được thứ gì đó đi chăng nữa nhưng nếu bên thứ ba không đủ can đảm thì cũng coi như xong. Ngành CNTT còn nhỏ. Cậu có thể mạo hiểm công việc của mình để sống thanh cao vì kẻ khác không? phần lớn mọi người không làm được điều đó đâu. Cậu có thể chịu trách nhiệm về miếng cơm của họ không? Nếu có thì cơ hội của cậu có thể tăng lên 25%."
"Vì đây là trận chiến thắng thua, nên xác suất thực sự sẽ là 50% ạ," Yoonshin đáp trả.
"Tên luật sư thật ngu ngốc này, tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên điều chỉnh nó thành 15%," Sehun vặn lại.
Yoonshin mím môi dưới và thở dài.
Điểm mù.
Cậu trầm ngâm về gợi ý mà Sehun đưa ra, sau đó nói, "Khách hàng nói rằng cô ấy đã bị quấy rối tổng cộng ba lần. Nếu là như vậy, hành vi phạm tội đã xảy ra ba lần, nhưng kỳ lạ thật đấy ạ, không có bằng chứng nào trong cả 3 lần đó cả. Kẻ tấn công hẳn đã biết trước vị trí ấy là một điểm mù không ai biết đến, giống như việc anh vừa làm vậy."
"Anh vừa làm gì vậy? Anh mất trí rồi đúng không?" Yoonshin cay đắng nói.
"Năm tư."
"Tôi muốn nghe một lời xin lỗi trước!"
"Nghe cho rõ đây. Cậu vừa bị tội quấy rối. Nào giờ tôi có câu hỏi cho cậu đây."
"Câu hỏi – Cái gì cơ?"
Yoonshin kinh hoàng trong khi Sehun vẫn bình tĩnh nói tiếp. Sehun tiếp tục một cách kiên định, "Tôi đã nắm lấy thứ đó của cậu mà không có sự đồng ý. Tôi sẽ nhất quyết nói rằng mình chỉ vô tình vấp ngã mà thôi, nên chẳng may vô tình đã tóm lấy cậu để giữ thăng bằng. Bằng chứng ấy hả? Nhìn xem—đường phố chật hẹp và mặt đất gồ ghề toàn là đá. Vậy thẩm phán nhất định sẽ tin vào lời khai của tôi."
Đá?
Nhìn thấy những tảng đá khá lớn, lởm chởm mà Sehun chỉ, Yoonshin như chết lặng. Cậu nhớ lại lúc thấy Sehun loạng choạng mà không có lý do.
"Vậy là anh chỉ vô tình làm vậy thôi? "
"Không, tôi không bao giờ phạm sai lầm."
"Nhưng sau đó...!"
"Nhưng tôi đã nói đó là điều mà tôi sẽ khai với thẩm phán. Vậy thì cậu có thể làm gì?"
Bình tĩnh hơn chút, giờ Yoonshin mới có thể nhìn quanh. Đây là một con đường rất hẻo lánh. Xung quanh yên tĩnh đến mức cậu tự hỏi con phố này còn có con đường yên tĩnh như này được sao. Cũng chẳng có chiếc xe nào đậu xung quanh đây cả, vậy sẽ không thể lấy được đoạn phim CCTV hoặc camera hành trình làm bằng chứng rồi. Như đã nói, Sehun biết rõ khu phố này vì anh đã sống ở đây trước Yoonshin rất lâu.
"Không có bằng chứng. Vậy thì tôi sẽ phải chứng minh vụ tấn công bằng bằng chứng gián tiếp."
"Như thế nào?"
"Anh đẩy tôi vào tường trên con đường đằng kia. Anh cũng đã làm điều đó trong wc của công ty một lần. Có những lúc anh nhìn chằm chằm tôi khi đi ngang và trong văn phòng của anh.. trên môi tôi..."
Trước khi Yoonshin kịp kết thúc, Sehun đã vội ngắt lời,
"Tôi đã làm gì với môi của cậu? Tôi đã hôn cậu sao?"
"Xin lỗi anh nói gì cơ? Tất nhiên là không"
"Tôi có sờ soạng chỗ nào dưới xương quai xanh của cậu không? Tôi có cởi cúc áo sơ mi của cậu không?"
"Không, cái đó cũng không."
"Tôi có cố ý thường xuyên đi ngang qua cậu không? Tôi có gửi tín hiệu tán tỉnh cậu không? Tôi đã pha trò dâm dục với cậu à?"
"Không, không có chuyện đó... Anh chưa bao giờ làm mấy chuyện đó. Anh thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi."
Như thể đó là câu trả lời, Sehun búng ngón tay với Yoonshin. "Nhân viên công ty chúng ta cũng sẽ nói thế. Tôi thậm chí còn không hề nhìn cậu. Cậu là người duy nhất sẽ nói điều gì đó khác với đám đông. Hơn nữa, vì cậu bị sờ mó trong góc khuất nên cậu chẳng thể làm gì được."
Yoonshin đã cố gắng lựa chọn từ ngữ của mình một cách khôn ngoan, nhưng chẳng có cơ sở nào cho những cáo buộc của cậu cả. Biết được điều đó, Sehun liền hỏi: "Cậu có nghĩ điều này là không công bằng không?"
Yoonshin trả lời ngay tức khắc "Có."
"Khách hàng của cậu cũng sẽ cảm thấy như vậy."
Cô ấy chắc hẳn đã tin rằng pháp luật sẽ cứu mình và đã đâm đơn kiện, nhưng cô ấy không thể ngờ rằng tình hình của mình lại trở nên tồi tệ hơn. Không có bằng chứng nào ủng hộ đứng về phía cô ấy, không một ai hiểu những gì cô ấy đã phải chịu đựng, cũng như không có một nhân chứng nào làm chứng có lợi cho cô ấy—chính xác như tình hình hiện tại vậy.
"Nghe kỹ này, Năm Tư. Các vụ tấn công tình dục bề ngoài có vẻ đơn giản, nhưng thực ra nó là một phạm trù rất phức tạp. Cậu không thể chỉ cố gắng hỗ trợ yêu cầu bồi thường cho nạn nhân như những vụ mà cậu đã từng làm, ví dụ vụ luật lao động có bằng chứng rõ ràng đâu. Cậu không hề biết bầu không khí của căn phòng như thế nào vào thời điểm phạm tội. Chỉ có nạn nhân là người biết. Những điều như vậy không thể được 'chứng minh'. Cậu nói rằng tôi đã nhìn chằm chằm vào cậu một cách kỳ quái, như thế nào được cho là kỳ quái? Làm sao cậu xác định được mức độ? Bằng chứng đâu? Tất cả các thẩm phán đều chỉ thích bằng chứng mà thôi."
Yoonshin hối hận khi thừa nhận đã nghi ngờ ánh mắt Sehun và cảm thấy xấu hổ. Mặt cậu tái nhợt đi.
"Miệng của cậu là thứ duy nhất có thể hoạt động. Cho đến nay, cậu chỉ đại diện cho những người bị đối sử không tốt nhưng tương lai sẽ khác. Ngay cả khi nó không đáp ứng các tiêu chuẩn đạo đức mà cậu cho là đúng rồi cậu sẽ nghĩ "ồ điều này liệu có ổn không?" Mình có thể sẽ phát điên lên với trường hợp này mất". Cậu phải tuân theo và tôn trọng quan điểm cũng như hướng đi của công ty. Nếu không cậu sẽ không thể tồn tại. Đó là lý do tại sao cậu cần phải giành chiến thắng," Sehun nói.
Khi một người bị buộc thôi việc vô lý thì luôn có bằng chứng cụ thể, ví dụ như không được trả lương cho sức lao động của họ hoặc họ đã bị thương trong quá trình làm việc. Những lời của Sehun là một lời cảnh báo, bảo Yoonshin cần có một cách tiếp cận khác với những vụ án mới.
Yoonshin chậm rãi gật đầu, cậu như bị choáng ngợp bởi bầu không khí điềm tĩnh và nặng nề giữa cả hai.
Sehun tiếp tục bằng một giọng trầm, "Nếu cậu có thời gian để đặt câu hỏi rằng liệu cậu có đang bào chữa cho một người vô tội hay không, thì tôi khuyên cậu nên truy ngược lại và điều tra xem làm thế nào mà tên chủ tịch khốn nạn đó đã khiến tất cả các lời khai của nhân chứng y hệt nhau và lý do tại sao những gã điều tra viên kia không thể tìm thấy bằng chứng bảo vệ cho nạn nhân. Bây giờ, trở lại điểm xuất phát. Cậu muốn chứng minh rằng bên kia đã quấy rốu khách hàng của mình như thế nào?"
"Tôi có nên tìm gặp một nạn nhân khác không? Quấy rối tình dục là hành vi phạm tội có khả năng tái phạm. Tôi có thể in danh sách nhân viên và tìm kiếm một người chưa thể kiện tên gián đốc kia ạ. Hoặc điều gì sẽ xảy ra nếu tôi truy lùng dấu vết chuyển khoản ngân hàng với số tiền quá lớn của hắn ta?"
"Tôi gọi điều đó là lãng phí thời gian đấy. Cho dù cậu tìm được thứ gì đó đi chăng nữa nhưng nếu bên thứ ba không đủ can đảm thì cũng coi như xong. Ngành CNTT còn nhỏ. Cậu có thể mạo hiểm công việc của mình để sống thanh cao vì kẻ khác không? phần lớn mọi người không làm được điều đó đâu. Cậu có thể chịu trách nhiệm về miếng cơm của họ không? Nếu có thì cơ hội của cậu có thể tăng lên 25%."
"Vì đây là trận chiến thắng thua, nên xác suất thực sự sẽ là 50% ạ," Yoonshin đáp trả.
"Tên luật sư thật ngu ngốc này, tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên điều chỉnh nó thành 15%," Sehun vặn lại.
Yoonshin mím môi dưới và thở dài.
Điểm mù.
Cậu trầm ngâm về gợi ý mà Sehun đưa ra, sau đó nói, "Khách hàng nói rằng cô ấy đã bị quấy rối tổng cộng ba lần. Nếu là như vậy, hành vi phạm tội đã xảy ra ba lần, nhưng kỳ lạ thật đấy ạ, không có bằng chứng nào trong cả 3 lần đó cả. Kẻ tấn công hẳn đã biết trước vị trí ấy là một điểm mù không ai biết đến, giống như việc anh vừa làm vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.