Chương 71: Khiếm khuyết
Tehanu
12/04/2023
Vì còn bận chỉnh lại cà vạt của mình nên có lẽ Sehun đã không cảm thấy
ngượng ngùng như Yoonshin. Sau khi cân nhắc thời điểm thích hợp,
Yoonshin hỏi người trước mặt, "Luật sư cao cấp, anh sẽ không nhai đầu vị luật sư đã yêu cầu tôi làm báo cáo đâu nhỉ? Thư ký Tak có vẻ rất stress vì chuyện này."
"Cho dù tôi có làm gì với cậu ta thì đây cũng không phải là việc của cậu. Tôi vừa nói chuyện với họ rồi. Cậu chỉ cần tập trung làm tốt công việc của mình thôi," Sehun nói.
"Báo cáo của tôi đã tệ lắm ạ? Có phải đó là lý do khiến anh phê bình anh ấy...? Tôi thấy rất áy náy vì điều đó."
Sehun thở dài, rồi anh quay sang nhìn Yoonshin. Những con số trên màn hình thang máy tiếp tục nhảy số xuống tầng hầm.
"Vấn đề ở đây không phải là việc cậu có làm tốt hay không. Mấu chốt là công việc đó tôi có yêu cầu cậu làm hay không. Đừng bao giờ làm bất cứ điều gì mà không có sự chỉ thị của tôi nữa." Sehun kiên quyết nói.
"Lần trước, anh nói rằng tôi có thể tham gia các cuộc họp cho các vụ án mà anh giao, nên tôi đã nghĩ rằng mình được phép giúp mọi người trong vụ án đó ạ," Yoonshin trả lời.
"Tôi vẫn đang trông đợi một vụ nào đó phù hợp với cậu. Còn vụ án đó thì không."
"Tôi xin lỗi. Từ giờ trở đi tôi sẽ chú ý hơn ạ."
Sehun cảm thấy phiền lòng với câu trả lời chán nản đó nên anh quay sang phía Yoonshin:
"Này, năm tư. Cậu nghĩ tại sao tôi lại yêu cầu cậu chỉ được làm những gì tôi giao cho? Vì tôi ghét cậu đến vậy sao?"
"Nếu anh ghét tôi thì hẳn tôi đã xong đời từ lâu rồi ạ." Yoonshin trả lời.
"Cậu biết rõ điều đó đấy nhỉ. Kể từ thời điểm cậu tìm cách bò vào team của tôi thì cậu đã là của tôi rồi. Tôi sẽ là người quyết định cậu sẽ làm gì và khi nào thì được làm những thứ tôi yêu cầu. Hôm nay mọi người đã thấy phó team nhấc mông của mình đi thu thập lại tài liệu rồi nên sau này sẽ không còn ai dám làm như thế nữa, sau này ngẫu nhiên có ai đó tự ý giao việc cho cậu thì hãy nói không hiểu chưa?"
Dù có chút gắt gỏng nhưng lời giải thích của Sehun đã khiến Yoonshin hiểu ra, rằng anh không hề muốn đẩy cậu vào tình huống khó xử với những đồng nghiệp khác. Chắc chắn Sehun đã nghĩ rằng vụ án này chỉ đơn giản là không phù hợp với Yoonshin mà thôi.
Yoonshin cảm thấy hơi có lỗi với đàn anh của mình, người đã bị chỉ trích công khai trước mặt cả team chỉ vì nhờ Yoonshin làm một vài việc nhỏ cho anh ta.
Yoonshin ôm chiếc túi hồ sơ mà mình đang giữ chặt hơn nữa vì bối rối. Thực ra đây cũng không phải là điều quan trọng nhất mà cậu muốn nói với Sehun, vì vậy Yoonshin lấy can đảm nói tiếp.
"Thì là... tôi không có ý thúc giục anh nhưng..."
"Tôi sẽ đưa ra lời khuyên phù hợp cho cậu vào đúng thời điểm. Cậu càng làm phiền tôi về vấn đề này thì nó sẽ càng bị trì hoãn lâu hơn. Hãy học cách kiên nhẫn đi."
"Không..không phải cái đó. Tôi có nên đi tới buổi hẹn xem mắt kia không? Chủ nhật tuần này..."
Sehun đang cẩn thận cài khuy măng sét bỗng khựng lại, anh nhìn lên với đôi mắt anh sắc bén hơn bình thường. Yết hầu trên chiếc cổ dài của anh gợn sóng một cách thô bạo. Yoonshin đã bỏ lỡ nó vì cậu mải nhìn sang phía màn hình thang máy, và ngay sau đó, cửa thang máy mở ra với một tiếng Ting.
Sehun cuối cùng cũng không trả lời và tiến thẳng về phía trước. Như Yoonshin đã nói với anh lúc còn ở văn phòng, lái xe đã đợi sẵn, anh ta vội mở cửa hàng ghế sau, Sehun vội vã bước lên xe.
Yoonshin vô tư đi theo sau Sehun, cậu liếc nhì tài xế bảo anh ta đợi một chút rồi ngồi vào ghế bên kia của chiếc xe. Sehun cười với vẻ không thể tin nổi: "Cậu điên à? Tôi không có thời gian cho cậu nữa đâu. Ra khỏi xe của tôi."
"Chỉ lần này thôi ạ. Kể từ tối hôm đó, tôi..."
"Tôi không muốn nghe nữa. Cậu còn không mau xuống xe?"
Giọng nói lạnh lùng và ánh mắt sắc lạnh của Sehun xuyên qua Yoonshin như những cột băng sắc nhọn. Yoonshin cảm thấy khó chịu vì bị đâm bởi ánh mắt sắc nhọn của người kia và vô thức ném bay chiếc túi cùng phong bì trên tay xuống ghế. Tài liệu nằm la liệt trên chiếc ghế ô tô sang trọng trong khi Yoonshin chạy chối khỏi chiếc xe. Hành động này của cậu có vẻ nông nổi nhưng Sehun chỉ phớt lờ mặc kệ mà không hề trách mắng cậu như anh vẫn thường làm.
"Cho dù tôi có làm gì với cậu ta thì đây cũng không phải là việc của cậu. Tôi vừa nói chuyện với họ rồi. Cậu chỉ cần tập trung làm tốt công việc của mình thôi," Sehun nói.
"Báo cáo của tôi đã tệ lắm ạ? Có phải đó là lý do khiến anh phê bình anh ấy...? Tôi thấy rất áy náy vì điều đó."
Sehun thở dài, rồi anh quay sang nhìn Yoonshin. Những con số trên màn hình thang máy tiếp tục nhảy số xuống tầng hầm.
"Vấn đề ở đây không phải là việc cậu có làm tốt hay không. Mấu chốt là công việc đó tôi có yêu cầu cậu làm hay không. Đừng bao giờ làm bất cứ điều gì mà không có sự chỉ thị của tôi nữa." Sehun kiên quyết nói.
"Lần trước, anh nói rằng tôi có thể tham gia các cuộc họp cho các vụ án mà anh giao, nên tôi đã nghĩ rằng mình được phép giúp mọi người trong vụ án đó ạ," Yoonshin trả lời.
"Tôi vẫn đang trông đợi một vụ nào đó phù hợp với cậu. Còn vụ án đó thì không."
"Tôi xin lỗi. Từ giờ trở đi tôi sẽ chú ý hơn ạ."
Sehun cảm thấy phiền lòng với câu trả lời chán nản đó nên anh quay sang phía Yoonshin:
"Này, năm tư. Cậu nghĩ tại sao tôi lại yêu cầu cậu chỉ được làm những gì tôi giao cho? Vì tôi ghét cậu đến vậy sao?"
"Nếu anh ghét tôi thì hẳn tôi đã xong đời từ lâu rồi ạ." Yoonshin trả lời.
"Cậu biết rõ điều đó đấy nhỉ. Kể từ thời điểm cậu tìm cách bò vào team của tôi thì cậu đã là của tôi rồi. Tôi sẽ là người quyết định cậu sẽ làm gì và khi nào thì được làm những thứ tôi yêu cầu. Hôm nay mọi người đã thấy phó team nhấc mông của mình đi thu thập lại tài liệu rồi nên sau này sẽ không còn ai dám làm như thế nữa, sau này ngẫu nhiên có ai đó tự ý giao việc cho cậu thì hãy nói không hiểu chưa?"
Dù có chút gắt gỏng nhưng lời giải thích của Sehun đã khiến Yoonshin hiểu ra, rằng anh không hề muốn đẩy cậu vào tình huống khó xử với những đồng nghiệp khác. Chắc chắn Sehun đã nghĩ rằng vụ án này chỉ đơn giản là không phù hợp với Yoonshin mà thôi.
Yoonshin cảm thấy hơi có lỗi với đàn anh của mình, người đã bị chỉ trích công khai trước mặt cả team chỉ vì nhờ Yoonshin làm một vài việc nhỏ cho anh ta.
Yoonshin ôm chiếc túi hồ sơ mà mình đang giữ chặt hơn nữa vì bối rối. Thực ra đây cũng không phải là điều quan trọng nhất mà cậu muốn nói với Sehun, vì vậy Yoonshin lấy can đảm nói tiếp.
"Thì là... tôi không có ý thúc giục anh nhưng..."
"Tôi sẽ đưa ra lời khuyên phù hợp cho cậu vào đúng thời điểm. Cậu càng làm phiền tôi về vấn đề này thì nó sẽ càng bị trì hoãn lâu hơn. Hãy học cách kiên nhẫn đi."
"Không..không phải cái đó. Tôi có nên đi tới buổi hẹn xem mắt kia không? Chủ nhật tuần này..."
Sehun đang cẩn thận cài khuy măng sét bỗng khựng lại, anh nhìn lên với đôi mắt anh sắc bén hơn bình thường. Yết hầu trên chiếc cổ dài của anh gợn sóng một cách thô bạo. Yoonshin đã bỏ lỡ nó vì cậu mải nhìn sang phía màn hình thang máy, và ngay sau đó, cửa thang máy mở ra với một tiếng Ting.
Sehun cuối cùng cũng không trả lời và tiến thẳng về phía trước. Như Yoonshin đã nói với anh lúc còn ở văn phòng, lái xe đã đợi sẵn, anh ta vội mở cửa hàng ghế sau, Sehun vội vã bước lên xe.
Yoonshin vô tư đi theo sau Sehun, cậu liếc nhì tài xế bảo anh ta đợi một chút rồi ngồi vào ghế bên kia của chiếc xe. Sehun cười với vẻ không thể tin nổi: "Cậu điên à? Tôi không có thời gian cho cậu nữa đâu. Ra khỏi xe của tôi."
"Chỉ lần này thôi ạ. Kể từ tối hôm đó, tôi..."
"Tôi không muốn nghe nữa. Cậu còn không mau xuống xe?"
Giọng nói lạnh lùng và ánh mắt sắc lạnh của Sehun xuyên qua Yoonshin như những cột băng sắc nhọn. Yoonshin cảm thấy khó chịu vì bị đâm bởi ánh mắt sắc nhọn của người kia và vô thức ném bay chiếc túi cùng phong bì trên tay xuống ghế. Tài liệu nằm la liệt trên chiếc ghế ô tô sang trọng trong khi Yoonshin chạy chối khỏi chiếc xe. Hành động này của cậu có vẻ nông nổi nhưng Sehun chỉ phớt lờ mặc kệ mà không hề trách mắng cậu như anh vẫn thường làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.