Chương 90: Manh mối
Tehanu
16/04/2023
"Không, tôi chỉ nói sự thật mà thôi," khách hàng nói.
"Rõ ràng là anh là người có lỗi ở đây. Nồng độ cồn trong máu của anh ở mức thấp, nhưng chung quy lại là anh vấn sử dụng rượu bia khi lái xe và tông người ta rồi bỏ chạy. Khoảnh khắc anh lái xe bỏ đi, anh đã đánh mất niềm tin từ phía nạn nhân rồi. Tai nạn xe cơ giới bản chất là những vụ cá nhân nên điều tốt nhất anh có thể làm là xin hòa giải. Anh không thể có thái độ đó, thậm chí còn hơn thế nữa vì xin lỗi cũng không đủ đâu ạ."
Các vụ án truy tố không thể được giải quyết chỉ bằng tiền như những vụ kiện dân sự. Nó cần nhiều thời gian và công sức hơn. Mới năm trước Yoonshin còn đang đứng ở phía sẽ an ủi các bậc cha mẹ với tư cách là người đại diện cho đứa trẻ. Luật sư Song biết điều này, vì vậy thay vì nhờ các luật sư khác hoặc tự nhận, cô đã đưa nó cho Yoonshin.
"Tôi có chút chuyện nên đã rất buồn. Tôi không uống nhiều như vậy, tôi lái xe cũng rất chậm. Hơn nữa tôi đã quay lại hiện trường và đích thân tôi báo cáo vụ tai nạn và cố gắng giúp đỡ đứa trẻ ấy ".
"Cha mẹ của một đứa trẻ đang bị thương sẽ không nhìn hoặc nghe thấy điều đó đâu nên anh đừng cảm thấy khó chịu. Ai đó đã bị tổn thương vì sai lầm của anh. Một đứa trẻ có cả một tương lai dài phía trước, vậy mà cơ thể nó lại bị tổn thương đến thế."
"Tôi sẽ cho họ bao nhiêu tùy thích, miễn là nó hợp lý. Tôi nghĩ nhà cậu nhóc này cũng không khá giả lắm", vị khách hàng đề nghị.
Máu Yoonshin sôi lên.
Khách hàng nói thêm "Hãy nói với họ rằng tôi sẽ trả gấp đôi số tiền mà họ đưa ra. Không có ai là không thích tiền cả."
Yoonshin vẫn im lặng.
"Ngài Luật sư?" khách hàng ngập ngừng hỏi.
Chừng nào Yoonshin còn bị ràng buộc với công ty luật này thì cậu không thể dùng hai bàn tay trong sạch để tiếp cận khách hàng được, Sehun đã dạy cho cậu điều đó. Cuối cùng, Yoonshin cũng kiểm soát được cảm xúc của mình sau khi nhớ lại giọng nói trầm thấp của ai kia, cậu bèn trả lời:
"Dù sao thì, tôi sẽ cố gắng gặp phía bên kia. Có thể họ sẽ muốn có lời xin lỗi từ anh. Nếu anh phải gặp gia đình bên khiếu nại, hãy làm như tôi nói. Anh hãy để họ tức giận và để họ đánh anh nếu họ muốn. Hãy để họ nhổ tóc của anh ra. Lúc đó họ sẽ có thể bình tĩnh lại và có thể xem xét đến lời hối lỗi của anh."
"Tôi có cần phải đi xa đến thế không?" người đàn ông lo lắng hỏi.
"Anh đã lái xe trong tình trạng say rượu và gây ra một vụ tông xe rồi bỏ chạy, nhưng anh không nghĩ mình có thể chịu đựng được những chuyện đó sao? Ngoài ra thì anh hãy nhớ rằng tôi sẽ tính toán số tiền bồi thường và những hệ lụy lâu dài từ vụ tai nạn."
"Được. Tôi đồng ý nên hãy giúp tôi giải quyết chuyện này một cách êm xuôi nhất có thể. Tôi còn phải làm những việc lớn lao hơn nữa."
"Điều lớn lao?—tôi nghĩ anh đã làm điều đó rồi," Yoonshin lẩm bẩm.
"Xin lỗi anh nói gì cơ?"
"Tôi sẽ cố hết sức."
Sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông kia, Yoonshin nén tiếng thở dài nặng nề của mình và đưa thỏa thuận trả trước để khách hàng ký.
* * *
Yoonshin đang ôm lấy đống tài liệu trong tay và gọi cho đầu dây bên kia trước cửa văn phòng làm việc của cậu. Có lẽ là do cuộc gọi từ một người lạ nên đầu dây bên kia đã không bắt máy sau nhiều hồi chuông. Cuối cùng sau nhiều lần ấn máy, đầu bên kia cũng chịu nghe. Yoonshin thở phào nhẹ nhõm và cẩn thận giới thiệu bản thân. "Chào cô. Tôi là Do Yoonshin từ công ty Luật Doguk ạ. Tôi đại diện cho bị cáo trong vụ tai nạn xe hơi gần đây. Tôi gọi để hỏi liệu có thể hẹn gặp cô sớm không."
Sau khi cẩn thận lắng nghe câu trả lời của phía bên kia, Yoonshin trả lời, "Không đời nào. Tôi không gọi để giải quyết vụ này ngay lập tức đâu ạ. Sự hồi phục của con chị là điều ưu tiên hàng đầu ạ. Cậu bé ổn chứ? Cậu ấy đã bị gãy xương khi chưa phát triển toàn diện nên tôi thực sự lo lắng".
Yoonshin kẹp điện thoại giữa tai và vai và lúng túng đưa tay ra, cố gắng xoay xở để mở cửa phòng làm việc.
"Tất nhiên rồi. Tôi sẽ không mang theo bất kỳ hồ sơ nào đâu. Vâng, hôm nay tôi cũng rất ổn ạ. Ồ... Vậy thì tôi nên tới đó lúc mấy giờ ạ? Cảm ơn chị. Tôi sẽ cho chị biết trước khi tôi rời khỏi văn phòng ạ. Được rồi,hẹn gặp chị ạ. Chào chị."
"Rõ ràng là anh là người có lỗi ở đây. Nồng độ cồn trong máu của anh ở mức thấp, nhưng chung quy lại là anh vấn sử dụng rượu bia khi lái xe và tông người ta rồi bỏ chạy. Khoảnh khắc anh lái xe bỏ đi, anh đã đánh mất niềm tin từ phía nạn nhân rồi. Tai nạn xe cơ giới bản chất là những vụ cá nhân nên điều tốt nhất anh có thể làm là xin hòa giải. Anh không thể có thái độ đó, thậm chí còn hơn thế nữa vì xin lỗi cũng không đủ đâu ạ."
Các vụ án truy tố không thể được giải quyết chỉ bằng tiền như những vụ kiện dân sự. Nó cần nhiều thời gian và công sức hơn. Mới năm trước Yoonshin còn đang đứng ở phía sẽ an ủi các bậc cha mẹ với tư cách là người đại diện cho đứa trẻ. Luật sư Song biết điều này, vì vậy thay vì nhờ các luật sư khác hoặc tự nhận, cô đã đưa nó cho Yoonshin.
"Tôi có chút chuyện nên đã rất buồn. Tôi không uống nhiều như vậy, tôi lái xe cũng rất chậm. Hơn nữa tôi đã quay lại hiện trường và đích thân tôi báo cáo vụ tai nạn và cố gắng giúp đỡ đứa trẻ ấy ".
"Cha mẹ của một đứa trẻ đang bị thương sẽ không nhìn hoặc nghe thấy điều đó đâu nên anh đừng cảm thấy khó chịu. Ai đó đã bị tổn thương vì sai lầm của anh. Một đứa trẻ có cả một tương lai dài phía trước, vậy mà cơ thể nó lại bị tổn thương đến thế."
"Tôi sẽ cho họ bao nhiêu tùy thích, miễn là nó hợp lý. Tôi nghĩ nhà cậu nhóc này cũng không khá giả lắm", vị khách hàng đề nghị.
Máu Yoonshin sôi lên.
Khách hàng nói thêm "Hãy nói với họ rằng tôi sẽ trả gấp đôi số tiền mà họ đưa ra. Không có ai là không thích tiền cả."
Yoonshin vẫn im lặng.
"Ngài Luật sư?" khách hàng ngập ngừng hỏi.
Chừng nào Yoonshin còn bị ràng buộc với công ty luật này thì cậu không thể dùng hai bàn tay trong sạch để tiếp cận khách hàng được, Sehun đã dạy cho cậu điều đó. Cuối cùng, Yoonshin cũng kiểm soát được cảm xúc của mình sau khi nhớ lại giọng nói trầm thấp của ai kia, cậu bèn trả lời:
"Dù sao thì, tôi sẽ cố gắng gặp phía bên kia. Có thể họ sẽ muốn có lời xin lỗi từ anh. Nếu anh phải gặp gia đình bên khiếu nại, hãy làm như tôi nói. Anh hãy để họ tức giận và để họ đánh anh nếu họ muốn. Hãy để họ nhổ tóc của anh ra. Lúc đó họ sẽ có thể bình tĩnh lại và có thể xem xét đến lời hối lỗi của anh."
"Tôi có cần phải đi xa đến thế không?" người đàn ông lo lắng hỏi.
"Anh đã lái xe trong tình trạng say rượu và gây ra một vụ tông xe rồi bỏ chạy, nhưng anh không nghĩ mình có thể chịu đựng được những chuyện đó sao? Ngoài ra thì anh hãy nhớ rằng tôi sẽ tính toán số tiền bồi thường và những hệ lụy lâu dài từ vụ tai nạn."
"Được. Tôi đồng ý nên hãy giúp tôi giải quyết chuyện này một cách êm xuôi nhất có thể. Tôi còn phải làm những việc lớn lao hơn nữa."
"Điều lớn lao?—tôi nghĩ anh đã làm điều đó rồi," Yoonshin lẩm bẩm.
"Xin lỗi anh nói gì cơ?"
"Tôi sẽ cố hết sức."
Sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông kia, Yoonshin nén tiếng thở dài nặng nề của mình và đưa thỏa thuận trả trước để khách hàng ký.
* * *
Yoonshin đang ôm lấy đống tài liệu trong tay và gọi cho đầu dây bên kia trước cửa văn phòng làm việc của cậu. Có lẽ là do cuộc gọi từ một người lạ nên đầu dây bên kia đã không bắt máy sau nhiều hồi chuông. Cuối cùng sau nhiều lần ấn máy, đầu bên kia cũng chịu nghe. Yoonshin thở phào nhẹ nhõm và cẩn thận giới thiệu bản thân. "Chào cô. Tôi là Do Yoonshin từ công ty Luật Doguk ạ. Tôi đại diện cho bị cáo trong vụ tai nạn xe hơi gần đây. Tôi gọi để hỏi liệu có thể hẹn gặp cô sớm không."
Sau khi cẩn thận lắng nghe câu trả lời của phía bên kia, Yoonshin trả lời, "Không đời nào. Tôi không gọi để giải quyết vụ này ngay lập tức đâu ạ. Sự hồi phục của con chị là điều ưu tiên hàng đầu ạ. Cậu bé ổn chứ? Cậu ấy đã bị gãy xương khi chưa phát triển toàn diện nên tôi thực sự lo lắng".
Yoonshin kẹp điện thoại giữa tai và vai và lúng túng đưa tay ra, cố gắng xoay xở để mở cửa phòng làm việc.
"Tất nhiên rồi. Tôi sẽ không mang theo bất kỳ hồ sơ nào đâu. Vâng, hôm nay tôi cũng rất ổn ạ. Ồ... Vậy thì tôi nên tới đó lúc mấy giờ ạ? Cảm ơn chị. Tôi sẽ cho chị biết trước khi tôi rời khỏi văn phòng ạ. Được rồi,hẹn gặp chị ạ. Chào chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.