Chương 93: Nếu Anh theo kịp
Vânva
12/06/2023
Từ lúc nhận được cuộc gọi,cho đến lúc ra khỏi phòng thăm bệnh cô vẫn thắc mắc tại sao Đoàn Thiếu Dương lại dặn dò cô như vậy?
Đưa Đoàn Khả Nhiên về nhà,trên đường đi về suốt dọc đường Đoàn Khả Nhiên lúc nào cũng lườm Phong Hạ ra mặt,Vương Thừa Nhi cũng mỉm cười...
Về đến nhà Vương Thừa Nhi dặn dò em trai Vương Thừa Định, chăm sóc cho mọi người,có lẽ chuyến đi ngày mai nếu không thành thì cô cũng tìm đường khác,cô dặn dò em mình phải nghe lời ba mẹ nuôi....
Nhìn đồng hồ thì mới là buổi trưa...cô quyết định ra ngoài làm một số chuyện,đâu đó vẫn là ánh mắt của Phong Tranh dõi theo,thì ra anh ta âm thầm theo cô suốt dọc đường mà không nói gì cả..
Cô lên phòng thay một bộ đồ thể thao màu trắng,lên chiếc xe mô tô quen thuộc của cô...nhưng bị người nào đó biến nó thành màu bánh bèo....cô không thích...
Phong Tranh thấy cô vừa lên xe,thì chạy đến chặn đầu xe...”em đi đâu”
“ra ngoài có việc”
“Không được,hiện tại lộn xộn lắm,Dương không muốn em đi ra ngoài vào lúc này”
“....bọn anh chung một giuộc à,làm chuyện gì cũng đâu có thưa với em” cô đang giận hờn vì sự lạnh nhạt và đang che giấu gì đó của Đoàn Thiếu Dương...
“Nghe anh đi,còn nếu không thì anh sẽ đi cùng...anh không muốn phụ sự tín nhiệm của Dương”
“Được...nếu anh theo kịp”
Cô nổ máy tiếng gầm của xe mô tô hơi khó chịu,nghe đinh tai,lao vào Phong Tranh và lách sang một bên nhẹ nhàng thoát khỏi sự chắn đường của Phong Tranh
“Em...”Phong Tranh chạy vội lại nhìn xung quanh,không có chiếc mô tô nào ngoài mấy chiếc xe ô tô đắt tiền....nếu không theo còn lâu mới kịp,Phong Tranh ngồi lên xe Lambogini màu vàng chanh của hắn,tiếng gầm xé tan bầu không khí yên lặng,Phong Tranh không có thời gian gọi cho Dương thật mà....
Đám vệ sĩ thấy cậu ấm cô chiêu chạy vội thì cũng ùa nhau chạy theo...nhưng...làm sao mà theo kịp...
Chiếc xe mô tô màu hồng len lỏi trên đường phố,Phong Tranh cũng không vừa hắn ta đạp ga phóng nhanh vô cùng...cuối cùng cũng bị Vương Thừa Nhi cắt đuôi...không nói về tài lái xe của cô, trên đường phố chật chội nhiều xe thế này làm sao hắn có thể chen vào được...một tay kỳ cựu trong đội ngũ tinh nhuệ,cũng là chỉ huy mấy trăm người ấy thế mà chịu thua một cô gái...
“Alo Dương à,mình bị chị dâu cắt đuôi rồi”
“Cái quái gì vậy,tôi bảo cậu theo sát...”cậu ta nguôi ngoai rồi,chịu nhận chị dâu rồi,thằng nhóc này....
“Không đơn giản đâu...chị ấy lái xe không thua gì anh đâu Dương...”
“Chết tiệt thật...cô ấy đi mô tô riêng à”
“Uh,đang trên đường....xxx”
“Được rồi,đợi điện thoại đi,tôi có định vị trên điện thoại em ấy” cô nhóc này muốn gì vây?đã bảo ở yên...không bao giờ chịu nghe lời mình...
Dương gọi cho Vương Thừa Nhi,nhưng cô không hay vì đang vi vu chạy xe...
Cô chạy đến bệnh viện,nơi đây vẫn có người đứng canh ngoài phòng,cô gật đầu với họ xong rồi mở cửa bước vào,tiếng máy thở tiếng...tiếng bíp bíp của máy móc làm cô có chút khó chịu
“Bà nội”....cô ngồi bên cạnh giường,đôi mắt có chút ngấn lệ...”có rất nhiều thứ con muốn hỏi về ba mẹ mình...có rất nhiều điều con muốn nói với nội,con vốn dĩ đã đoàn tụ với nội,nhưng con vô dụng...”
Cô nói rất nhiều như thể đang trò chuyện cùng bà...nhưng khuôn mặt hốc hác vốn dĩ không chút động tĩnh...một lúc lâu cô đặt nụ hôn lên trán bà cụ...rồi rời đi...
....
Cô đi về ngôi nhà cũ ngồi xuống tựa lưng vào giường, bật điện thoại thì thấy có khá nhiều cuộc gọi nhỡ của nhiều người...đang định gọi lại cho Đoàn Thiếu Dương thì điện thoại hết cạn pin...
Cô định bụng sẽ đến công ty anh,nhưng nhớ lại lúc sáng có dặn dò mình là tối nay không về...cô ghét nhất giữ hai người lại có sự bí mật...không phải cô không tin Đoàn Thiếu Dương,mà cô muốn anh ta tôn trọng cô,làm gì cũng phải bàn bạc với cô...dù hắn có là người thông minh đến cỡ nào thì trong tình yêu phải tôn trọng lẫn nhau...
Ngồi đến gần chiều đói không chịu được,cô lại lên xe vi vu ra đường tìm gì ăn,phải thật thoải mái trước khi bắt tay vào khổ luyện..cô dừng trước một tiệm thức ăn nhanh gọi một đĩa mì ý ngồi vào bàn...lúc này trời ập tối lại có mưa phùn..vừa nhìn ra ngoài mưa vừa ăn cũng không tệ..bên tai cô văng vẳng tiếng tivi..”vị chủ tịch tập đoàn Đoàn Dư sẽ đính hôn với Tống tiểu thư...thật là bất ngờ, vì tháng trước lại có thông tin đính hôn với hot girl Vương Thừa Nhi...xin cho chúng tôi một câu trả lời được không ạ”
Vương Thừa Nhi tưởng nghĩ mình nghe nhầm nên dừng đũa...
Hoá ra..cái lời hắn ta nói với cô lúc sáng là sao?ứng nghiệm rồi sao?bảo mình nên giả điên à?
Cô xoay người nhìn lên màng hình tivi..đúng vậy hai người họ đang mở họp báo công khai chuyện kết hôn
Vậy những ngày qua là sao,cuối cùng cô nên tin hắn hay giả vờ không biết gì...
Tay vơ lấy chìa khoá xe trên bàn, cô đi vội ra xe..vốn dĩ định bụng ăn xong sẽ vi vu ra về ngủ một giấc ngon lành,nhưng giờ thì phải làm cho ra ngô khoai rồi....
Đưa Đoàn Khả Nhiên về nhà,trên đường đi về suốt dọc đường Đoàn Khả Nhiên lúc nào cũng lườm Phong Hạ ra mặt,Vương Thừa Nhi cũng mỉm cười...
Về đến nhà Vương Thừa Nhi dặn dò em trai Vương Thừa Định, chăm sóc cho mọi người,có lẽ chuyến đi ngày mai nếu không thành thì cô cũng tìm đường khác,cô dặn dò em mình phải nghe lời ba mẹ nuôi....
Nhìn đồng hồ thì mới là buổi trưa...cô quyết định ra ngoài làm một số chuyện,đâu đó vẫn là ánh mắt của Phong Tranh dõi theo,thì ra anh ta âm thầm theo cô suốt dọc đường mà không nói gì cả..
Cô lên phòng thay một bộ đồ thể thao màu trắng,lên chiếc xe mô tô quen thuộc của cô...nhưng bị người nào đó biến nó thành màu bánh bèo....cô không thích...
Phong Tranh thấy cô vừa lên xe,thì chạy đến chặn đầu xe...”em đi đâu”
“ra ngoài có việc”
“Không được,hiện tại lộn xộn lắm,Dương không muốn em đi ra ngoài vào lúc này”
“....bọn anh chung một giuộc à,làm chuyện gì cũng đâu có thưa với em” cô đang giận hờn vì sự lạnh nhạt và đang che giấu gì đó của Đoàn Thiếu Dương...
“Nghe anh đi,còn nếu không thì anh sẽ đi cùng...anh không muốn phụ sự tín nhiệm của Dương”
“Được...nếu anh theo kịp”
Cô nổ máy tiếng gầm của xe mô tô hơi khó chịu,nghe đinh tai,lao vào Phong Tranh và lách sang một bên nhẹ nhàng thoát khỏi sự chắn đường của Phong Tranh
“Em...”Phong Tranh chạy vội lại nhìn xung quanh,không có chiếc mô tô nào ngoài mấy chiếc xe ô tô đắt tiền....nếu không theo còn lâu mới kịp,Phong Tranh ngồi lên xe Lambogini màu vàng chanh của hắn,tiếng gầm xé tan bầu không khí yên lặng,Phong Tranh không có thời gian gọi cho Dương thật mà....
Đám vệ sĩ thấy cậu ấm cô chiêu chạy vội thì cũng ùa nhau chạy theo...nhưng...làm sao mà theo kịp...
Chiếc xe mô tô màu hồng len lỏi trên đường phố,Phong Tranh cũng không vừa hắn ta đạp ga phóng nhanh vô cùng...cuối cùng cũng bị Vương Thừa Nhi cắt đuôi...không nói về tài lái xe của cô, trên đường phố chật chội nhiều xe thế này làm sao hắn có thể chen vào được...một tay kỳ cựu trong đội ngũ tinh nhuệ,cũng là chỉ huy mấy trăm người ấy thế mà chịu thua một cô gái...
“Alo Dương à,mình bị chị dâu cắt đuôi rồi”
“Cái quái gì vậy,tôi bảo cậu theo sát...”cậu ta nguôi ngoai rồi,chịu nhận chị dâu rồi,thằng nhóc này....
“Không đơn giản đâu...chị ấy lái xe không thua gì anh đâu Dương...”
“Chết tiệt thật...cô ấy đi mô tô riêng à”
“Uh,đang trên đường....xxx”
“Được rồi,đợi điện thoại đi,tôi có định vị trên điện thoại em ấy” cô nhóc này muốn gì vây?đã bảo ở yên...không bao giờ chịu nghe lời mình...
Dương gọi cho Vương Thừa Nhi,nhưng cô không hay vì đang vi vu chạy xe...
Cô chạy đến bệnh viện,nơi đây vẫn có người đứng canh ngoài phòng,cô gật đầu với họ xong rồi mở cửa bước vào,tiếng máy thở tiếng...tiếng bíp bíp của máy móc làm cô có chút khó chịu
“Bà nội”....cô ngồi bên cạnh giường,đôi mắt có chút ngấn lệ...”có rất nhiều thứ con muốn hỏi về ba mẹ mình...có rất nhiều điều con muốn nói với nội,con vốn dĩ đã đoàn tụ với nội,nhưng con vô dụng...”
Cô nói rất nhiều như thể đang trò chuyện cùng bà...nhưng khuôn mặt hốc hác vốn dĩ không chút động tĩnh...một lúc lâu cô đặt nụ hôn lên trán bà cụ...rồi rời đi...
....
Cô đi về ngôi nhà cũ ngồi xuống tựa lưng vào giường, bật điện thoại thì thấy có khá nhiều cuộc gọi nhỡ của nhiều người...đang định gọi lại cho Đoàn Thiếu Dương thì điện thoại hết cạn pin...
Cô định bụng sẽ đến công ty anh,nhưng nhớ lại lúc sáng có dặn dò mình là tối nay không về...cô ghét nhất giữ hai người lại có sự bí mật...không phải cô không tin Đoàn Thiếu Dương,mà cô muốn anh ta tôn trọng cô,làm gì cũng phải bàn bạc với cô...dù hắn có là người thông minh đến cỡ nào thì trong tình yêu phải tôn trọng lẫn nhau...
Ngồi đến gần chiều đói không chịu được,cô lại lên xe vi vu ra đường tìm gì ăn,phải thật thoải mái trước khi bắt tay vào khổ luyện..cô dừng trước một tiệm thức ăn nhanh gọi một đĩa mì ý ngồi vào bàn...lúc này trời ập tối lại có mưa phùn..vừa nhìn ra ngoài mưa vừa ăn cũng không tệ..bên tai cô văng vẳng tiếng tivi..”vị chủ tịch tập đoàn Đoàn Dư sẽ đính hôn với Tống tiểu thư...thật là bất ngờ, vì tháng trước lại có thông tin đính hôn với hot girl Vương Thừa Nhi...xin cho chúng tôi một câu trả lời được không ạ”
Vương Thừa Nhi tưởng nghĩ mình nghe nhầm nên dừng đũa...
Hoá ra..cái lời hắn ta nói với cô lúc sáng là sao?ứng nghiệm rồi sao?bảo mình nên giả điên à?
Cô xoay người nhìn lên màng hình tivi..đúng vậy hai người họ đang mở họp báo công khai chuyện kết hôn
Vậy những ngày qua là sao,cuối cùng cô nên tin hắn hay giả vờ không biết gì...
Tay vơ lấy chìa khoá xe trên bàn, cô đi vội ra xe..vốn dĩ định bụng ăn xong sẽ vi vu ra về ngủ một giấc ngon lành,nhưng giờ thì phải làm cho ra ngô khoai rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.