Chương 58: Tìm thấy rồi!
Vânva
24/04/2023
Vương Thừa Nhi đi từng ngõ nghách của thành phố,nhưng...vô ích
Đã nửa đêm cô cảm thấy người rã rời cô gọi cho Phong Tranh,gọi cho tất cả những người cô quen,để biết đâu có một tin tức gì đó về mẹ cô
Nhưng mọi thứ và mọi cách điều vô vọng!cô trở về ngôi nhà cũ đi vào trong cô lục lọi ngóc ngách trong nhà một cách vô vọng…
Cô ngồi trên so pha trong nhà!miệng lầm bầm "mẹ ơi"
"Ba mẹ ruột trên trời có linh thiêng xin hãy giúp con tìm thấy mẹ Thanh của con….con chỉ còn duy nhất người thân là mẹ Thanh…." Nước mắt cô rơi,cô ngồi cúi gầm mặt xuống gối khóc như một đứa trẻ lên ba,khóc mãi đến ngất lúc nào không hay,cô quá mệt mỏi ….
"Cạch"
Hắn bước vào với tư cách là người chồng hờ trên hợp đồng! Nhìn cô khóc rồi ngủ thiếp đi,hắn cởi áo khoác ra đắp cho cô
Thì ra hắn lắp camera khắp căn nhà này!hắn theo cô từ lúc cô lên xe rồ máy đi lúc trưa!hắn theo tận đến nửa đêm!
Nhìn người con gái hắn hận,đang đau khổ!hắn hả hê lắm chứ,nhưng tại sao hắn cứ tò mò chuyện cô ta làm,hắn chỉ muốn xem cô ta làm gì và trả giá ra sao! Đó chỉ là điều hắn cố ý muốn nghĩ,nhưng hành động của hắn đã bán đứng lý trí rồi sao!
"Em chỉ phải đau khổ vì tôi thôi!hiểu chưa" hắn ngồi dưới đất nhìn Vương Thừa Nhi đang co ro ngủ trên ghế,hắn vén từng sợi tóc rớt trên má
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Phong Hạ "huy động đội F lùng sục khắp thành phố đi"
"Cậu điên à Dương,đội F dùng để đối phó với bọn Tây Viễn,huy động kiểu đó chúng đoán được bài và anh em của mình thì sao"
"Trường hợp này cũng đã coi là đặc biệt rồi"
"Dương cậu khiến anh em bọn tôi thất vọng quá,chỉ vì một người phụ nữ cậu đã thay đổi như vậy"
"Tút tút…." Chưa đợi Phong Hạ nói thêm thì Đoàn Thiếu Dương đã tắt điện thoại
"Alo Dương Dương….chết tiệt hắn tắt máy rồi"
Cả thành phố đang chìm vào giấc ngủ,nhưng âm thầm đâu đó có những người mặc đồ đen,bên trong họ điều được trang bị áo giáp …họ đang lùng sục các họp đêm và những nơi tệ nạn nhất của thành phố để moi tin…
Khoản nửa tiếng sau Đoàn Thiếu Dương nhận được một tin nhắn!"tìm thấy rồi"
Hắn đứng dậy bấm số gọi,thì Vương Thừa Nhi cũng tỉnh dậy,cô ngơ ngác ngồi nhìn bóng lưng thẳng đứng đang nghe điện thoại của hắn"sao anh ở đây"
Đoàn Thiếu Dương xoay người tắt điện thoại nhét vào túi quần!"vì tôi là chồng em"
"Anh vô lý,ý tôi hỏi anh đến đây làm gì…"
"tôi phải đi đây "Vương Thừa Nhi đứng dậy vỗ trán vài cái!có vẻ khá mệt mỏi lại chưa có gì bỏ bụng từ trưa đến giờ,nên cô hơi say sẫm
Hắn bất chợt kéo mạnh cổ tay Vương Thừa Nhi khiến cô xoay một vòng đập mạnh vào ngực hắn!"a"
"Anh làm gì vậy"
Hắn ôm trọn cô vào lòng!bàn tay hắn ấn đầu cô vào ngực hắn"em nghe tôi nói,nếu em xảy ra chuyện gì thì tôi vẫn còn đây"
Hôm nay hắn bị điên à?nói mấy câu vớ vẩn gì vậy không lẽ "mẹ tôi xảy ra chuyện sao?"
"Uhm" hắn không dám đối mặt nói rõ cho cô biết
"Bà ấy được tìm thấy rồi,nhưng …" lần đầu tiên trong cuộc đời hắn phải đối mặt với một người mà hắn phải suy nghĩ không biết phải nói như thế nào
"Đưa tôi đi gặp mẹ đi…Thiếu Dương…hoá ra anh biết mẹ tôi bị bắt,phải không?…bây giờ anh đưa tôi đi gặp bà ấy mau"mẹ à mẹ phải bình yên vô sự!
Đôi mắt có chút ngấn lệ khi nghe Đoàn Thiếu Dương cứ lấp lửng câu nói,làm tim cô càng run sợ có chuyện không may
Hắn nắm lấy bàn tay Vương Thừa Nhi kéo đi …hắn lái xe gần nửa tiếng từ đường lớn có đèn dần dần xa ra khỏi thành phố…con đường chỉ vừa đủ một chiếc xe hơi chen vào,hai bên cỏ lau sậy mọc cao qua đầu người
Càng nhìn xung quanh tối mịt trong lòng cô càng lo sợ,dừng lại trước một bãi đất trống cô thấy có đám người đang rọi đèn pin họ mặc đồ đen trên người ôm súng vũ khí khá đầy đủ…nhìn không giống cảnh sát hay bất cứ tổ chức nào mà cô đã gặp
Bước xuống xe tất cả bọn họ có hơn vài chục người bu quanh thứ gì đó,họ nhìn thấy Đoàn Thiếu Dương đều cúi người lùi ra sau
Vương Thừa Nhi thấy hắn chỉ gật đầu nhẹ có vẻ như cấp cao của họ?"mẹ tôi đâu"
Mọi người tránh đường ra hai bên tạo thành một lối đi…Vương Thừa Nhi đi nhanh tới trước mặt..lao về phía trước cô dừng lại trước một đống tro lớn và?...
"Đây là gì?" ….Vương Thừa Nhi nhìn thấy một thi thể người cháy đen đang co quấp lại! Xung quanh không còn đồ đạt gì..nhìn tư thế như đang ngồi?một thi thể cháy đến nổi không thể nhận diện được!cô từng được biết!thi thể người sẽ co khi gặp lửa ở nhiệt độ cao!
Hắn nhìn cô chăm chú rồi ngước mắt lên trời đảo một vòng,nhìn cô"tôi xin lỗi vì đã đến muộn"
"Mẹ tôi!đâu" vừa nói xong cô xoay lại nhìn cái thi thể cháy đen nham nhỡ vẫn còn đang bốc khói nghi ngút,mùi khen khét làm mũi cô cay nồng…chiếc nhẫn hạt xoàn cô tặng cho mẹ tại sao lại nằm trên ngón tay đang co rúm nắm chặt,vì ánh đèn rọi vào làm nó sáng trên nền đen một cách lấp lánh!
………….
Đã nửa đêm cô cảm thấy người rã rời cô gọi cho Phong Tranh,gọi cho tất cả những người cô quen,để biết đâu có một tin tức gì đó về mẹ cô
Nhưng mọi thứ và mọi cách điều vô vọng!cô trở về ngôi nhà cũ đi vào trong cô lục lọi ngóc ngách trong nhà một cách vô vọng…
Cô ngồi trên so pha trong nhà!miệng lầm bầm "mẹ ơi"
"Ba mẹ ruột trên trời có linh thiêng xin hãy giúp con tìm thấy mẹ Thanh của con….con chỉ còn duy nhất người thân là mẹ Thanh…." Nước mắt cô rơi,cô ngồi cúi gầm mặt xuống gối khóc như một đứa trẻ lên ba,khóc mãi đến ngất lúc nào không hay,cô quá mệt mỏi ….
"Cạch"
Hắn bước vào với tư cách là người chồng hờ trên hợp đồng! Nhìn cô khóc rồi ngủ thiếp đi,hắn cởi áo khoác ra đắp cho cô
Thì ra hắn lắp camera khắp căn nhà này!hắn theo cô từ lúc cô lên xe rồ máy đi lúc trưa!hắn theo tận đến nửa đêm!
Nhìn người con gái hắn hận,đang đau khổ!hắn hả hê lắm chứ,nhưng tại sao hắn cứ tò mò chuyện cô ta làm,hắn chỉ muốn xem cô ta làm gì và trả giá ra sao! Đó chỉ là điều hắn cố ý muốn nghĩ,nhưng hành động của hắn đã bán đứng lý trí rồi sao!
"Em chỉ phải đau khổ vì tôi thôi!hiểu chưa" hắn ngồi dưới đất nhìn Vương Thừa Nhi đang co ro ngủ trên ghế,hắn vén từng sợi tóc rớt trên má
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Phong Hạ "huy động đội F lùng sục khắp thành phố đi"
"Cậu điên à Dương,đội F dùng để đối phó với bọn Tây Viễn,huy động kiểu đó chúng đoán được bài và anh em của mình thì sao"
"Trường hợp này cũng đã coi là đặc biệt rồi"
"Dương cậu khiến anh em bọn tôi thất vọng quá,chỉ vì một người phụ nữ cậu đã thay đổi như vậy"
"Tút tút…." Chưa đợi Phong Hạ nói thêm thì Đoàn Thiếu Dương đã tắt điện thoại
"Alo Dương Dương….chết tiệt hắn tắt máy rồi"
Cả thành phố đang chìm vào giấc ngủ,nhưng âm thầm đâu đó có những người mặc đồ đen,bên trong họ điều được trang bị áo giáp …họ đang lùng sục các họp đêm và những nơi tệ nạn nhất của thành phố để moi tin…
Khoản nửa tiếng sau Đoàn Thiếu Dương nhận được một tin nhắn!"tìm thấy rồi"
Hắn đứng dậy bấm số gọi,thì Vương Thừa Nhi cũng tỉnh dậy,cô ngơ ngác ngồi nhìn bóng lưng thẳng đứng đang nghe điện thoại của hắn"sao anh ở đây"
Đoàn Thiếu Dương xoay người tắt điện thoại nhét vào túi quần!"vì tôi là chồng em"
"Anh vô lý,ý tôi hỏi anh đến đây làm gì…"
"tôi phải đi đây "Vương Thừa Nhi đứng dậy vỗ trán vài cái!có vẻ khá mệt mỏi lại chưa có gì bỏ bụng từ trưa đến giờ,nên cô hơi say sẫm
Hắn bất chợt kéo mạnh cổ tay Vương Thừa Nhi khiến cô xoay một vòng đập mạnh vào ngực hắn!"a"
"Anh làm gì vậy"
Hắn ôm trọn cô vào lòng!bàn tay hắn ấn đầu cô vào ngực hắn"em nghe tôi nói,nếu em xảy ra chuyện gì thì tôi vẫn còn đây"
Hôm nay hắn bị điên à?nói mấy câu vớ vẩn gì vậy không lẽ "mẹ tôi xảy ra chuyện sao?"
"Uhm" hắn không dám đối mặt nói rõ cho cô biết
"Bà ấy được tìm thấy rồi,nhưng …" lần đầu tiên trong cuộc đời hắn phải đối mặt với một người mà hắn phải suy nghĩ không biết phải nói như thế nào
"Đưa tôi đi gặp mẹ đi…Thiếu Dương…hoá ra anh biết mẹ tôi bị bắt,phải không?…bây giờ anh đưa tôi đi gặp bà ấy mau"mẹ à mẹ phải bình yên vô sự!
Đôi mắt có chút ngấn lệ khi nghe Đoàn Thiếu Dương cứ lấp lửng câu nói,làm tim cô càng run sợ có chuyện không may
Hắn nắm lấy bàn tay Vương Thừa Nhi kéo đi …hắn lái xe gần nửa tiếng từ đường lớn có đèn dần dần xa ra khỏi thành phố…con đường chỉ vừa đủ một chiếc xe hơi chen vào,hai bên cỏ lau sậy mọc cao qua đầu người
Càng nhìn xung quanh tối mịt trong lòng cô càng lo sợ,dừng lại trước một bãi đất trống cô thấy có đám người đang rọi đèn pin họ mặc đồ đen trên người ôm súng vũ khí khá đầy đủ…nhìn không giống cảnh sát hay bất cứ tổ chức nào mà cô đã gặp
Bước xuống xe tất cả bọn họ có hơn vài chục người bu quanh thứ gì đó,họ nhìn thấy Đoàn Thiếu Dương đều cúi người lùi ra sau
Vương Thừa Nhi thấy hắn chỉ gật đầu nhẹ có vẻ như cấp cao của họ?"mẹ tôi đâu"
Mọi người tránh đường ra hai bên tạo thành một lối đi…Vương Thừa Nhi đi nhanh tới trước mặt..lao về phía trước cô dừng lại trước một đống tro lớn và?...
"Đây là gì?" ….Vương Thừa Nhi nhìn thấy một thi thể người cháy đen đang co quấp lại! Xung quanh không còn đồ đạt gì..nhìn tư thế như đang ngồi?một thi thể cháy đến nổi không thể nhận diện được!cô từng được biết!thi thể người sẽ co khi gặp lửa ở nhiệt độ cao!
Hắn nhìn cô chăm chú rồi ngước mắt lên trời đảo một vòng,nhìn cô"tôi xin lỗi vì đã đến muộn"
"Mẹ tôi!đâu" vừa nói xong cô xoay lại nhìn cái thi thể cháy đen nham nhỡ vẫn còn đang bốc khói nghi ngút,mùi khen khét làm mũi cô cay nồng…chiếc nhẫn hạt xoàn cô tặng cho mẹ tại sao lại nằm trên ngón tay đang co rúm nắm chặt,vì ánh đèn rọi vào làm nó sáng trên nền đen một cách lấp lánh!
………….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.