Chương 48
Tiểu Ngư Đại Tâm
26/02/2014
Một biểu chiều chớm xuân, gió vẫn lạnh thấu xương.
Trong căn phòng được bài trí theo kiểu truyền thống phương Đông cổ điển mà lịch sự, mùi dầu thơm thoang thoảng, trên tường có một chiếc lò sưởi kiểu phương Tây đang cháy bập bùng. Người sống trong căn phòng ấm ấp đó đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Chu Yến Hồi ngồi trước bàn, uống hết cốc trà nọ đến cốc trà kia, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế bành trước lò sưởi. Anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào lại ăn được, ngủ được như vậy, hơn mười giờ mới dậy, ăn hai bát cơm to rồi lại nói muốn ngủ trưa.
Cố Yên dường như cảm nhận được ánh mắt của anh ta, đột nhiên bỏ quyển sách trên mặt xuống: “Chu Yến Hồi!”
“Có tôi.”
“Nói nhỏ thôi! Ui chao! Tôi thèm ăn nhãn.”
Chu Yến Hồi “ồ” lên một tiếng: “Cô nghĩ mình là Dương Quý Phi chắc? Mùa này làm gì có nhãn? Ngày nào mà cô không gây phiền phức cho tôi thì cô không thấy dễ chịu sao?”
Cố Yên bực bội ném tất cả mấy quyển sách đang úp trên mặt về phía anh ta. Chu Yến Hồi ôm đầu, lâu dần cũng thành quen, anh ta nhanh chân rút ra ngoài. Cố Yên quát lanh lảnh: “Anh không được chạy! Đứng yên đó!”
Chu Yến Hồi đành bỏ tay xuống, nuốt giận vào trong, mặt mày nhăn nhó: “Tôi nói là sao cô không quay về đi? Ở chỗ của Lương Phi Phàm, cô muốn ăn thịt người, xiên bánh nướng, anh ta đều có thể làm cho cô ăn!”
Cố Yên trừng mắt nhìn anh ta, rồi lại dương dương tự đắc: “Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó! Tôi cứ ở lì ở đây đấy! Tôi không về! Tôi không về!” Nói đến đó, cô đột nhiên nghĩ đến bánh nướng nhân thịt người thì thấy buồn nôn.
Chu Yến Hồi đứng ở chỗ xa tít, thấy Cố Yên đột nhiên không nói nữa, anh ta đi từ phía cửa lại gần để nhìn, sắc mặt cô sao lại trắng đến vậy? Anh ta vội vàng bước đến, nhặt mấy quyển sách trên đất, dìu cô nằm xuống: “Cố Yên? Cố Yên?” Anh ta luống cuống vỗ vỗ mặt cô. “Đừng dọa tôi! Cô sao vậy?”
“Tôi đói rồi.” Cố Yên bịt mũi, giọng đáng thương, đột nhiên trở mặt, đạp mạnh anh ta một cái. “Nếu anh không nghe lời tôi, tôi sẽ nói với Lương Phi Phàm là anh bắt cóc tôi, anh muốn nuột gọn Lương thi! Tôi còn nói với Lý Vi Nhiên rằng anh vẫn còn yêu Tang Tang, anh cố ý giúp cô ấy, anh muốn lấy lòng cô ấy… Động cơ của anh không đơn giản chút nào!”
Chu Yến Hồi ngã về phía sau: “Được rồi! Được rồi! Nhãn đúng không? Tôi đi! Tôi đi! Cô đúng là máu độc! Kiếp trước chắc chắn tôi đã giết cả nhà cô!” Anh ta lẩm bẩm chửi rồi đi ra ngoài, đúng là rất hối hận, tại sao lại rước về một con yêu tinh như thế này! Từ khi ở đây cho đến giờ liên tục gây sự, chốc đòi cái này, lát đòi cái kia. Gần đây lại càng quá đáng, cắt hết toàn bộ dây mạng và dây điện trong nhà, muốn sưởi ấm thì phải đốt lò sưởi, muốn thư giãn thì xem sách, muốn chiếu sáng phải dùng nến… Theo cách mà cô ta nói, thì điện sinh ra từ trường, tạo ra phóng xạ, không tốt cho sức khỏe.
Chu Yến Hồi rất muốn tống cô đi. Hôm đó, khi cô vừa mất tích, người của Lương Phi Phàm như rải thảm, tìm kiếm cô khắp thành phố. Mấy hôm nay, anh ta không nhịn được nữa, cứ hoài nghi rằng mình đã bị nhắm rồi.
Nhưng ai bảo anh ta là bạn của Tang Tang, nên anh ta đành phải nhượng bộ, đích thân hầu hạ, cô muốn gì được nấy, một người nhạt nhẽo như anh ta vẫn phải chủ động đến để cho người ta tiêu khiển.
Thực ra, hôm đó tin nhắn của Tang Tang chỉ có ba chữ: “Hãy giúp em!”
Anh ta không nghĩ ngợi gì, chỉ trả lời một chữ: “Ừ!”
Không ngờ Tang Tang lại muốn giúp cô ấy đưa Cố Yên ra khỏi nhà Lương Phi Phàm. Nhiệm vụ này khó thì khó thật, nhưng một nửa số người đi tuần bên ngoài nhà Lương Phi Phàm là do anh ta mượn, vấn đề là, đối đầu với Lương Phi Phàm là một chuyện đáng sợ biết bao!
Nhưng Chu Yến Hồi vẫn lặng lẽ đón Cố Yên từ nhà họ Lương đến căn nhà ở ngoại ô này. Mới đó mà đã hơn một tháng, mùa xuân ấm áp sắp đến, Lương Phi Phàm và Phương Diệc Thành cũng không đấu nhau nữa, bốn bề yên ổn, mọi thứ đều rất phù hợp để hai nhân vật chính gặp lại nhau sau kiếp nạn, gương vỡ lại lành, đáng tiếc là nhân vật nữ lại không muốn rời đi.
Nghe tiếng bước chân của Chu Yến Hồi nhỏ dần, rồi không nghe thấy nữa, Cố Yên mới chu môi lên.
Mặt trời ấm áp của mùa đông chiếu vào qua ô cửa sổ, chùm tia sáng nhẹ nhàng phủ lên người cô. Bốn bề tĩnh mịch, căn nhà này do Chu Yến Hồi mua mấy năm trước, thiết kế sân vườn theo kiểu cổ điển của phương Đông, có cây cầu nhỏ với nước chảy, có đình và lầu gác, có hành lang cong cong uốn lượn, mười hai phòng ngủ sử dụng mười hai gam màu khác nhau, nghe nói đó là ý kiến của một người phụ nữ đa tình, nói là một năm có mười hai tháng, mỗi tháng ở một phòng.
Nghe nói, khi xưa Chu Yến Hồi mua lại căn nhà này vì muốn sống suốt đời với người phụ nữ đó. Nghe nói, Chu Yến Hồi và người phụ nữ đa tình đó có thể nói là yêu nhau. Nhưng cũng nghe nói, cuối cùng Chu Yến Hồi vẫn phải ở đây một mình, nhìn cảnh phồn hoa xung quanh mà trong lòng buồn bã.
Tình yêu đúng là có muôn hình vạn trạng. Dù là người xấu xa như Chu Yến Hồi cũng vẫn bị tình yêu đùa giỡn.
Cố Yên xoa xoa bụng, trong lòng cảm thấy ấm áp khác thường. Cô thấy cay cay mũi. Gần đây, cô rất dễ khóc.
Cô không còn là một đứa trẻ con nữa, mấy ngày nay tâm trạng thất thường, thói quen ăn uống bị đảo lộn, sự thay đổi trong cơ thể… Cô đoán rằng, có lẽ cô đã có một tấm thẻ vàng miễn tử. Lương Phi Phàm có tức giận, có hận cô đến thế nào cũng không thể phạt cô.
Có lẽ, đã đến lúc quay về rồi.
Trong căn phòng được bài trí theo kiểu truyền thống phương Đông cổ điển mà lịch sự, mùi dầu thơm thoang thoảng, trên tường có một chiếc lò sưởi kiểu phương Tây đang cháy bập bùng. Người sống trong căn phòng ấm ấp đó đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Chu Yến Hồi ngồi trước bàn, uống hết cốc trà nọ đến cốc trà kia, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế bành trước lò sưởi. Anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào lại ăn được, ngủ được như vậy, hơn mười giờ mới dậy, ăn hai bát cơm to rồi lại nói muốn ngủ trưa.
Cố Yên dường như cảm nhận được ánh mắt của anh ta, đột nhiên bỏ quyển sách trên mặt xuống: “Chu Yến Hồi!”
“Có tôi.”
“Nói nhỏ thôi! Ui chao! Tôi thèm ăn nhãn.”
Chu Yến Hồi “ồ” lên một tiếng: “Cô nghĩ mình là Dương Quý Phi chắc? Mùa này làm gì có nhãn? Ngày nào mà cô không gây phiền phức cho tôi thì cô không thấy dễ chịu sao?”
Cố Yên bực bội ném tất cả mấy quyển sách đang úp trên mặt về phía anh ta. Chu Yến Hồi ôm đầu, lâu dần cũng thành quen, anh ta nhanh chân rút ra ngoài. Cố Yên quát lanh lảnh: “Anh không được chạy! Đứng yên đó!”
Chu Yến Hồi đành bỏ tay xuống, nuốt giận vào trong, mặt mày nhăn nhó: “Tôi nói là sao cô không quay về đi? Ở chỗ của Lương Phi Phàm, cô muốn ăn thịt người, xiên bánh nướng, anh ta đều có thể làm cho cô ăn!”
Cố Yên trừng mắt nhìn anh ta, rồi lại dương dương tự đắc: “Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó! Tôi cứ ở lì ở đây đấy! Tôi không về! Tôi không về!” Nói đến đó, cô đột nhiên nghĩ đến bánh nướng nhân thịt người thì thấy buồn nôn.
Chu Yến Hồi đứng ở chỗ xa tít, thấy Cố Yên đột nhiên không nói nữa, anh ta đi từ phía cửa lại gần để nhìn, sắc mặt cô sao lại trắng đến vậy? Anh ta vội vàng bước đến, nhặt mấy quyển sách trên đất, dìu cô nằm xuống: “Cố Yên? Cố Yên?” Anh ta luống cuống vỗ vỗ mặt cô. “Đừng dọa tôi! Cô sao vậy?”
“Tôi đói rồi.” Cố Yên bịt mũi, giọng đáng thương, đột nhiên trở mặt, đạp mạnh anh ta một cái. “Nếu anh không nghe lời tôi, tôi sẽ nói với Lương Phi Phàm là anh bắt cóc tôi, anh muốn nuột gọn Lương thi! Tôi còn nói với Lý Vi Nhiên rằng anh vẫn còn yêu Tang Tang, anh cố ý giúp cô ấy, anh muốn lấy lòng cô ấy… Động cơ của anh không đơn giản chút nào!”
Chu Yến Hồi ngã về phía sau: “Được rồi! Được rồi! Nhãn đúng không? Tôi đi! Tôi đi! Cô đúng là máu độc! Kiếp trước chắc chắn tôi đã giết cả nhà cô!” Anh ta lẩm bẩm chửi rồi đi ra ngoài, đúng là rất hối hận, tại sao lại rước về một con yêu tinh như thế này! Từ khi ở đây cho đến giờ liên tục gây sự, chốc đòi cái này, lát đòi cái kia. Gần đây lại càng quá đáng, cắt hết toàn bộ dây mạng và dây điện trong nhà, muốn sưởi ấm thì phải đốt lò sưởi, muốn thư giãn thì xem sách, muốn chiếu sáng phải dùng nến… Theo cách mà cô ta nói, thì điện sinh ra từ trường, tạo ra phóng xạ, không tốt cho sức khỏe.
Chu Yến Hồi rất muốn tống cô đi. Hôm đó, khi cô vừa mất tích, người của Lương Phi Phàm như rải thảm, tìm kiếm cô khắp thành phố. Mấy hôm nay, anh ta không nhịn được nữa, cứ hoài nghi rằng mình đã bị nhắm rồi.
Nhưng ai bảo anh ta là bạn của Tang Tang, nên anh ta đành phải nhượng bộ, đích thân hầu hạ, cô muốn gì được nấy, một người nhạt nhẽo như anh ta vẫn phải chủ động đến để cho người ta tiêu khiển.
Thực ra, hôm đó tin nhắn của Tang Tang chỉ có ba chữ: “Hãy giúp em!”
Anh ta không nghĩ ngợi gì, chỉ trả lời một chữ: “Ừ!”
Không ngờ Tang Tang lại muốn giúp cô ấy đưa Cố Yên ra khỏi nhà Lương Phi Phàm. Nhiệm vụ này khó thì khó thật, nhưng một nửa số người đi tuần bên ngoài nhà Lương Phi Phàm là do anh ta mượn, vấn đề là, đối đầu với Lương Phi Phàm là một chuyện đáng sợ biết bao!
Nhưng Chu Yến Hồi vẫn lặng lẽ đón Cố Yên từ nhà họ Lương đến căn nhà ở ngoại ô này. Mới đó mà đã hơn một tháng, mùa xuân ấm áp sắp đến, Lương Phi Phàm và Phương Diệc Thành cũng không đấu nhau nữa, bốn bề yên ổn, mọi thứ đều rất phù hợp để hai nhân vật chính gặp lại nhau sau kiếp nạn, gương vỡ lại lành, đáng tiếc là nhân vật nữ lại không muốn rời đi.
Nghe tiếng bước chân của Chu Yến Hồi nhỏ dần, rồi không nghe thấy nữa, Cố Yên mới chu môi lên.
Mặt trời ấm áp của mùa đông chiếu vào qua ô cửa sổ, chùm tia sáng nhẹ nhàng phủ lên người cô. Bốn bề tĩnh mịch, căn nhà này do Chu Yến Hồi mua mấy năm trước, thiết kế sân vườn theo kiểu cổ điển của phương Đông, có cây cầu nhỏ với nước chảy, có đình và lầu gác, có hành lang cong cong uốn lượn, mười hai phòng ngủ sử dụng mười hai gam màu khác nhau, nghe nói đó là ý kiến của một người phụ nữ đa tình, nói là một năm có mười hai tháng, mỗi tháng ở một phòng.
Nghe nói, khi xưa Chu Yến Hồi mua lại căn nhà này vì muốn sống suốt đời với người phụ nữ đó. Nghe nói, Chu Yến Hồi và người phụ nữ đa tình đó có thể nói là yêu nhau. Nhưng cũng nghe nói, cuối cùng Chu Yến Hồi vẫn phải ở đây một mình, nhìn cảnh phồn hoa xung quanh mà trong lòng buồn bã.
Tình yêu đúng là có muôn hình vạn trạng. Dù là người xấu xa như Chu Yến Hồi cũng vẫn bị tình yêu đùa giỡn.
Cố Yên xoa xoa bụng, trong lòng cảm thấy ấm áp khác thường. Cô thấy cay cay mũi. Gần đây, cô rất dễ khóc.
Cô không còn là một đứa trẻ con nữa, mấy ngày nay tâm trạng thất thường, thói quen ăn uống bị đảo lộn, sự thay đổi trong cơ thể… Cô đoán rằng, có lẽ cô đã có một tấm thẻ vàng miễn tử. Lương Phi Phàm có tức giận, có hận cô đến thế nào cũng không thể phạt cô.
Có lẽ, đã đến lúc quay về rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.