Chương 9
Lăng Báo Tư
28/07/2017
CHƯƠNG 9
“Vương gia, lực đạo như vậy được chưa?”
“Cũng được.” Y ôn hòa trả lời một câu, nhanh đến mức mặt tên nô tài này phải toát mồ hôi.
Vân Phi Nhật khóe miệng mỉm cười, tiểu nô tài này gần đây đã thay tính đổi nết. Khi y hồi phủ thì hấp tấp cung nghênh khi y muốn xuất môn, liền tự tay pha cho y trà đặc để y tỉnh táo. Y than nóng, hắn liền nhanh tay cầm quạt quạt cho y rét run, hắn lại gấp đến độ cởi y phục choàng vào người y lập tức xoa bóp tay chân cho y, so với bình thường thì còn thân mật hỏi han vài câu.
“Ngày mai ngươi không cần đến hầu hạ nữa.”
Kiều Nghênh Phong sắc mặt cứng đờ, tay đang xoa bóp cũng ngừng lại một chút.
Vân Phi Nhật cười dài nói: “Ngươi quay trở lại quét hoa viên là được rồi, ta thấy việc ở bên cạnh ta, ngươi là làm không quen.”
Kiều Nghênh Phong nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra rốt cuộc hắn đã đắc tội gì với Vương gia. Lúc này hắn còn muốn cẩn thận hầu hạ gấp mấy trăm lần bình thường, chẳng biết sao Vương gia lại chán nữa.
“Cầu Vương gia cho Nghênh Phong đi theo hầu hạ ngài, Nghênh Phong pha trà, xoa bóp, cái gì cũng có thể làm.”
“Ai cũng có thể pha trà, xoa bóp.”
“Vương gia từng nói rằng cả hai thứ Nghênh Phong làm đều đặc biệt tốt.”
“Ta nói một chữ, tiểu nô tài ngươi đáp lại một câu, rốt cuộc ai là chủ tử?”
Kiều Nghênh Phong lập tức câm miệng, thế nhưng để đáp ứng chuyện của ma ma khiến hắn ngày đêm đều phải căng óc ra suy nghĩ. Hắn hao tâm tổn lực muốn làm cho chu đáo, nhưng Vương gia lại rất khó hầu hạ.
“Nô tài cầu Vương gia.”
Hắn quỳ trên mặt đất, lại khấu đầu vài cái, để đáp ứng chuyện người ta, nước sôi lửa bỏng cũng phải qua.
“Vậy ngươi nói thử vì sao ngươi không thể không theo hầu ta? Đưa ra vài lý do tốt, ta sẽ lưu ngươi lại hầu hạ bên cạnh ta.”
“Đương nhiên là Vương gia ngài anh minh vô cùng, văn võ song tài, nô tài ở bên cạnh ngài, có thể học được rất nhiều chuyện.” Kiều Nghênh Phong vẻ mặt đau khổ, nói ra lời nói dối khó có thể tiếp thu nhất từ trước đến nay.
Vân Phi Nhật rung đùi đắc ý, hình như rất hưởng thụ lời hắn nói. Kiều Nghênh Phong nói xong đầu óc tê dại, nhưng không thể không nói tiếp. “Vương gia tinh lực rất dồi dào, nhân gian tuấn tài, có thể nói là thần tiên trời phái xuống, vì cứu bách tính mà đến đây.”
“Nói hay lắm”
Vân Phi Nhật mỉm cười, khóe miệng cong cong lên, bất quá đáp án vẫn tàn khốc như đã biết. “Ngươi vẫn là đi quét rác đi.”
Kiều Nghênh Phong dập đầu vài cái, không thèm nhìn Vân Phi Nhật mà bước ra khỏi phòng. Từ nay về sau, Kiều Nghênh Phong lại bị gọi về chẻ củi, quét rác. Đoàn người hầu xinh đẹp vô cùng vui mừng, đã sớm nói Vương gia sẽ chán ngấy khối thịt lợn rừng tanh tưởi kia, quả nhiên là thế.
Kiều Nghênh Phong xem như không nghe thấy những điều khó nghe ấy, hắn thở dài thở ngắn, bất lực thất hứa với chuyện người ta. Thế nhưng hắn thực sự không làm được, hiện tại còn chưa có cơ hội bên cạnh Vương gia, làm sao mà có khả năng cầu xin Vương gia thả Kim Phượng ra.
Hắn thở dài thật dài, lúc quét rác tại sân thì gặp phải Hàn Độc Cổ đang du ngoạn Vương phủ.
Vừa thấy anh tuấn nam tử nhã nhặn tặng trâm cài trước đây, Kiều Nghênh Phong cảm kích nói: “Hàn thiếu gia, lần trước ngài tặng ta trâ…”
“Việc nhỏ thôi, chỉ là thấy ngươi nói chuyện đúng ý, ta ở Vương phủ nhiều năm, còn chưa gặp ai có thể nói như thế.”
“Hàn thiếu gia đã từng ở Vương phủ?”
Hàn Độc Cổ mỉm cười nói: “Ân, ta ở Vương phủ là thực khách đã nhiều năm, Vương gia thấy thân thế ta thú vị, cho nên giữ lại làm bạn tâm sự. Lúc sau khi ra ngoài buôn bán, thuận tiện giúp Vương gia để ý dân tình ở Giang Nam.”
Hắn kể sơ sài quá khứ của mình, nhưng lại quan tâm hỏi: “Sao ngươi lại thở dài? Có chuyện gì khó giải quyết sao?”
“Ân, sự tình là thế này…”
Chẳng biết thế nào, hắn đối với Hàn Độc Cổ lớn hơn vài tuổi có một sự thân thiết khó hiểu, có lẽ với vì hắn không quen biết, nhưng Hàn Độc Cổ không vì chuyện hắn là tôi tớ mà coi thường hắn, đối với hắn thập phần tôn trọng, cho nên hắn mới mang quan hệ của Kim Phượng và Lâm ma ma, cùng chuyện cứu Kim Phượng ra nói.
Hàn Độc Cổ trầm ngâm một lát nói: “Ta nghĩ ngươi không nên quản chuyện này.”
“Thế nhưng ma ma bệnh rất nặng, bà khiến ta cứ phải nghĩ đến bà.” Hốc mắt Kiều Nghênh Phong rơi vài giọt lệ, mẫu thân mất đi vẫn chính là sự tiếc nuối trong lòng hắn.
Hàn Độc Cổ suy nghĩ một chút nói: “Ta nghĩ dù là chuyện này thành công, Kim Phượng cũng sẽ oán hận ngươi cả đời, Lâm ma ma cũng sẽ không có được Kim Phượng như trước đây. Nàng nếu đã mất hết tính người, tự nhiên cũng không cam lòng mà trở lại cuộc sống nghèo nàn nữa. Ta ở bên cạnh Vương gia đã gặp nhiều người như vậy, ngươi không cần lo chuyện này, bằng không sẽ nhóm lửa tự thiêu mình đấy.”
“Thế nhưng ta đã đồng ý chuyện Lâm ma ma, khó khăn thế nào, cũng phải thử một chút.”
Sự kiên trì của hắn khiến Hàn Độc Cổ cười khổ, có lẽ người ta đi một ngày đàng học một sàng khôn, Kiều Nghênh Phong tâm địa thiện lương, sớm muộn cũng sẽ thiệt thòi lớn, nếu có thể thừa lúc hiện tại khiến hắn chịu chút đau khổ, đối với người ta có phòng bị một chút, vậy cũng là chuyện tốt.
Hắn ở lâu bên cạnh Vân Phi Nhật, nhận sự trọng dụng của Vân Phi Nhật, tự nhiên biết rõ được cá tính của y, hắn ra chủ ý nói: ‘Vương gia là người khó mà xu nịnh, không có nghĩa là y không phân biệt được, nghe không hiểu các ngươi nói láo, ngươi nói thật với y vì sao ngươi phải ở lại hầu hạ bên cạnh y, ta nghĩ như vậy là tương đối dễ để hoàn thành mục đích của ngươi.”
“Lời nói thật sao? Có thể là lời nói thật của ta cũng không êm tai.”
Kiều Nghênh Phong có chút do dự, hắn lần trước thật thà nói Vương gia rất ghê tởm, đã bị Vương gia hảo hảo giáo huấn cho một trận, cái mông đau nhức muốn chết.
Hàn Độc Cổ cười: “Đối với người như Vương gia, lời nói thật so với lời nói dối rất hữu dụng, ngươi thử xem đi.”
Quay về với chính nghĩa cũng không phải phương pháp gì hay ho, Kiều Nghênh Phong không thể làm gì khác hơn là gật đầu. Ban đêm thừa dịp Vương gia nghỉ ngơi, hắn đi vào phòng cầu xin Vương gia.
“Vương gia, ta là Kiều Nghênh Phong.” Hắn khấu đầu trên đất vài cái.
Vương gia đem chân đặt vào thắt lưng hắn, cũng không đuổi hắn ra ngoài, ngược lại còn lười nhác phân phó: “Đến niết cước.”
Hắn vui sướng không ngớt, lại khấu đầu vài cái, vội vàng mang nước nóng, khăn trắng, giúp Vân Phi Nhật nắm lấy bàn chân. Vân Phi Nhật thoải mái mà hừ hai tiếng. Một tên tiểu nô tài bên người bưng trà niết cước, có chút bất tiện, nhưng nếu hắn so với những kẻ dối trá bên cạnh giống nhau như đúc, hứng thu của y cũng giảm đi ít nhiều, cái loại người này bên cạnh y không phải có rất nhiều sao?
“Lần trước Vương gia có đề cập qua, vì sao ta nhất định phải hầu hạ Vương gia. Nếu có thể nói ra lý do tốt, Vương gia sẽ giữ ta bên người, đúng không?”
Vân Phi Nhật đem chân khác đặt lên đùi hắn, cũng không đáp lại.
Kiều Nghênh Phong xoa nắn trên bàn chân khác, bởi vì lời khuyên của Hàn Độc Cổ, hắn thành thật nói ra tâm sự của mình.
“Kỳ thực là bởi vì ma ma sinh bệnh, bà lo lắng cho tương lai của Kim Phượng, muốn ta phải… phải….”
Kiều Nghênh Phong nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vân Phi Nhật, y từ từ nhắm hai mắt lại, dáng vẻ căn bản là không nghe, lúc này mới dám nói ra: “Bà muốn ta phải cứu Kim Phượng ra, không thể để Kim Phượng trở thành đồ chơi của Vương gia được.”
Vân Phi Nhật mở mắt, hắn cười cũng như không cười, nói như là hắn giống tên thổ phỉ gian ác đi cường đoạt dân nữ.
“Tiểu cô nương này trăm phương nghìn kế câu dẫn ta, không thể nào nói ta cưỡng đoạt được. Với một chút sắc đẹp của nàng cùng sự hầu hạ chẳng thú vị, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đuổi nàng đi.”
Sắc mặt Kiều Nghênh Phong vui tươi hẳn lên nói: “Vậy Vương gia có thể cho nàng đi không?”
Vân Phi Nhật căn bản không còn nhớ rõ tướng mạo của Kim Phượng nữa. Nam lẫn nữ bên cạnh y vô số, mà Kim Phượng cũng không có gì đặc biệt, y đối với nàng một chút ấn tượng cũng không có.
Y hỏi: “Ngươi thích Kim Phượng sao? Vì nàng mà dùng hết tâm trí như thế, còn nói muốn làm nô tài bên cạnh ta.”
Kiều Nghênh Phong vội vàng xua tay giải thích: “Không, Vương gia, ta đối với Kim Phượng không có bất cứ ý nghĩ xấu nào, thuần túy là vì ma ma bệnh rất nặng, ta đồng ý với nàng, cho nên tận tâm tận lực, dù thế nào cũng phải làm được.”
Cái đầu thành thật này, suy nghĩ coi như cũng không tệ, chính là ở cái nơi này mà thành thật ngoài dự tính. Vân Phi Nhật nở nụ cười, hắn nói lời thật lòng, khiến cho y lại cảm thấy thoải mái không ít, nữ nhân kia không xứng đáng với tấm lòng thành thật này.
“Vậy có liên quan gì tới việc ngươi làm nô tài bên cạnh ta?”
Kiều Nghênh Phong đỏ mặt, phi thường thành khẩn nói: “Ta nghĩ rằng khi làm nô tài bên cạnh Vương gia mới có khả năng đưa ra yêu cầu này với Vương gia, bằng không làm nô tài bên cạnh Vương gia rất chán, ta căn bản không muốn làm.”
Nhãn thần của Vân Phi Nhật lạnh hẳn đi, hắn có nghe lầm hay không?
“Lúc làm nô tài bên cạnh ta thì chán sao?”
Xem ra Hàn Độc Cổ nói không sai, thành thật với Vương gia, mới có thể khiến Vương gia nguyện ý nghe tiếp. Hắn thật sự xuất phát từ tim gan, đem toàn bộ cảm nghĩ mà nói ra, hoàn toàn không biết bản thân mình với tử lộ càng ngày càng gần.
“Thị, từ sau khi ta vào Vương phủ, những tôi tớ còn lại cũng nghiêm túc, chỉ có nô tài bên cạnh Vương gia, chỉ cần bồi Vương gia trên giường là tốt rồi, tất cả họ đều trở thành bộ dạng nam bất nam, nữ bất nữ. Thầm nghĩ phải hầu hạ Vương gia, bị Vương gia ngoạn cái mông, hơn nữa mỗi ngày đều xem Vương gia làm loạn như thế, ta luôn nghĩ…”
Thanh âm của Vân Phi Nhật đã biến đổi: “Nghĩ cái gì?”
Vân Phi Nhật nổi lên gân xanh, dáng tươi cười cũng trở nên âm hàn, chỉ là Kiều Nghênh Phong nhìn thấy Vương gia không ngăn hắn lại, nên thành thật mà nói: “Vương gia ngài như vậy mà vẫn không tơi tả, thật đúng là rất ngạc nhiên.”
Vân Phi Nhật trên mặt chuyển đổi một vài biểu tình, tên cẩu nô tai này lại dám chửi hạ thân của y. Đầu tiên, y phẫn nộ, sau đó là muốn cười, sau cùng là cố gắng kiềm chế. Tên nô tài dám mang y ra bỡn cợt như thế, khiến y không biết nên giận hay nên cười, thẳng thắn mang hắn đem giáo huấn một lần, khiến hắn không nói bậy như thế nữa.
“Suy nghĩ của ngươi thật là đặc biệt.”
“Thị, bởi vì xem Vương gia làm tình quá nhiều, khiến ta thực sự nghĩ… nghĩ…”
“Nghĩ thế nào?” Y khẩu phật tâm xà.
Kiều Nghênh Phong muốn nói nhưng lại dừng, Vân Phi Nhật nửa hé mắt giục nói: “Thế nào mà không nói đi?”
“Thị!” Kiều Nghênh Phong nhìn lén khuôn mặt của Vân Phi Nhật, y thần sắc bí hiểm, khoé miệng mang theo tiếu ý như thường lệ, hay Hàn Độc Cổ nói đúng, Vương gia đúng là thích nhân gia nói thật.
“Ta nghĩ Vương gia ngài thực sự rất ghê tởm!”
Con ngươi Vân Phi Nhật ẩn hiện một vài biểu cảm, y nói: “Hảo, ta cho Kim Phượng đi.”
Y hoàn toàn không để ý tới nữ nhân kia, ngay cả gương mặt nàng y cũng không nhớ rõ, thế nhưng tên cẩu nô tài lớn mật này, y cũng sẽ không đơn giản mà bỏ qua cho, phải dùng roi vọt giày vò hắn, hắn thân thể tráng kiện, hẳn là chỉ tĩnh dưỡng mấy tháng sẽ tốt. Nhưng sao có thể làm tiêu tan cơn tức giận của y, không bằng cứ dùng cái bộ vị mà hắn chửi ấy, mang hắn chỉnh cho nửa sống nửa chết là được rồi. Y còn nhớ rõ bên trong hắn mềm mại và chặt nóng bao nhiêu, quả thực là thượng cực phẩm, không thể không chơi đùa.
“Thị, cảm tạ Vương gia.”
Kiều Nghênh Phong không hề biết tâm tư gian trá của y, lập tức quỳ xuống, thành tâm thành ý, vui sướng vô cùng mà khấu đầu vài cái, vô cùng thật tâm chân ý. Rốt cục hắn cũng có cái để có thể ăn nói với ma ma.
Vân Phi Nhật xuống giường, tự mình mở cửa hô quát: “Thủ vệ!”
Đầu lĩnh thủ vệ lập tức chạy đến, dập đầu trước mặt Vân Phi Nhật: “Thị, Vương gia có gì phân phó?”
“Làm khảo cụ thật tốt trong phòng ta. Ngày mai, ngươi đi hỏi đại phu trong phủ, nói với hắn là ta đặc biệt cần, hắn sẽ biết chuẩn bị thế nào.”
Đầu lĩnh thủ vệ mặc dù không hiểu, vẫn dập đầu đáp rồi vội vàng đi ra ngoài tìm đại phu.
Vân Phi Nhật nhìn về phía Kiều Nghênh Phong, không có hảo ý nói: “Đi ngủ đi, ngày mai ta còn muốn ngươi hầu hạ.”
“Thị, cảm tạ Vương gia.” Kiều Nghênh Phong lần thứ hai dập đầu cảm tạ.
“Ngươi ăn no ngủ kĩ đi, ngày mai ta có chuyện đặc biệt cần ngươi làm.” Vân Phi Nhật khoé miệng nhếch lên, cười so với thường ngày còn anh tuấn hơn nhiều.
Kiều Nghênh Phong hồn nhiên chẳng biết cờ tử đã hạ, lộ ra bộ dáng tươi cười thành khẩn, lại khấu đầu thêm lần nữa, không ngờ nói chuyện với Vương gia tốt như vậy, bỗng chốc đã thả Kim Phượng, nguyên lai Vương gia là một người tốt, hắn trước đây đã trách lầm y.
Bởi vì Vương gia tốt như vậy, hắn thành thật kích động đáp: “Thị, Vương gia phân công việc, nô tài nhất định dẫu có thịt nát xương tan, muôn lần chết cũng không chối từ.”
“Nói hay lắm, mong ngày mai ngươi cũng sẽ như vậy.”
Vân Phi Nhật cất tiếng cười to, không giống với tiếng cười dữ thường ngày của y, tràn ngập vui sướng mong chờ. Y đã nghĩ phải đối phó với tên nô tài đáng trách này. Vừa nghĩ ngày mai có thể chỉnh tên nô tài xấu miệng, mắt y sáng rực lên, hận ngày mai không thể nhanh đến. Hạ thân y bắt đầu rục rịch, có thể khiến y, một kẻ đã nếm trải bao nhiêu hoa đẹp như vậy phải chờ mong, tên tiểu nô tài này quả là điều đặc biệt ông trời mang tới. Y đã quên rằng bản thân bao lâu rồi không có tâm tình như vậy.
“Oa a! Vì sao lại như vậy?”
Y kêu thảm thiết, thẳng tận trời xanh, chỉ tiếc là tiếng kêu thảm thiết này thần tiên nghe được cũng bất lực, bởi vì: “Hoạ phúc vô môn, duy nhân tự triệu.”, chuyện này là đại hoạ y tự tìm đến.
Hắn sáng sớm đã bị tổng quản đánh thức, ăn no ngủ kĩ, vào phòng ngủ của Vương gia, chuẩn bị hầu hạ Vương gia. Tổng quản phân phó hắn tiến nhập, hắn vừa tiến vào, tổng quản lập tức ở ngoài đóng cửa canh giữ.
Còn chưa có thời gian để hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, mấy tên nam nhân cao lớn đã chế trụ hai tay, hai chân hắn, nâng hắn lên cao, sau đó đặt ở giường mà chỉ có Vương gia mới được ngủ.
“Đây là giường mà Vương gia gọi người có thể đến ngủ!”
Hắn rống to hơn kêu, muốn thoát khỏi những tinh huống khó hiểu này, biết rằng ngủ trên giường của Vương gia là một trọng tội, hắn không thể ngủ giường này được, bởi vì Vương gia không truyền hắn đến hầu hạ trên giường.
Tay chân hắn bị trói lại, trước đây giường của Vương gia không có mấy thứ đồ vật này. Thế nhưng hiện tại bỗng nhiên lại có những khảo cụ như trong phòng nhỏ kia, không phải Vương gia nghe câu ghê tởm của hắn lại muốn giáo huấn hắn một trận nữa chứ.
“Ta chưa tắm, ta rất thối, sẽ làm ô uế giường chiếu của Vương gia, phiền các người nói với Vương gia một tiếng.”
Đúng! Hắn chưa tắm, Vương gia chịu không nổi người hôi thối, sẽ buông hắn ra thôi!
Hắn ôm chặt một mong muốn, lần trước có tắm, lần này không tắm, hắn không tin Vương gia có thể chịu được một kẻ không tắm.
Lần này đại phu răng vàng kia đã đứng ở cửa, hắn cười hì hì nói: “Yên tâm, Vương gia an bài tất cả rồi!”
Tay lay động, mấy người tỳ nữ tiến vào đây, mang y phục thô của hắn kéo ra. Hắn giãy giụa cự tuyệt, sao lại có thể trần trụi trước mặt nhiều nữ nhân như vậy. Thế nhưng tay chân bị trói lại, hoàn toàn không có biện pháp chống cự.
Sau đó các nàng nhanh nhẹn cầm vải thô, tựa như lau bàn, đem thân thể hắn, ngay cả khe ở mông cũng lau sạch sẽ, khiến Kiều Nghênh Phong đỏ mặt gầm rú: “Không nên lau cái chỗ này, không nên a!”
Các nàng tỳ nữ không thèm nghe hắn hổn hển gầm rú, lau sạch sẽ xuống phía dưới, lão nhân kia từ giỏ thuốc lấy ra một lọ dược. Kiều Nghênh Phong biết nó là cái gì, nên hắn có chết cũng không uống.
Lão nhân kia lại cười hì hì nói: “Đây là phát minh mới của ta, dùng để xoa, dược hiệu rất nhanh và kéo dài.”
Lão bắt đầu thượng một loại dầu thơm ngào ngạt tại thân thể xích loã của Kiều Nghênh Phong, hắn giãy giụa, trái lại bị tách hai chân ra.
Lão nhân kia nhìn bộ vị tư mật của hắn, nơi đó hồng hồng lại ướt át, mỹ lệ phấn hồng tựa như cánh hoa, mắt lão đỏ lên, nước bọt chảy ra, thấp giọng nói: “Ngươi cho ta thượng ngươi một lần, ta giúp ngươi nói tốt với Vương gia.”
Cái tên lão đầu ác tâm này nói cái gì? Ghê tởm cực độ! Hắn là cái loại nam nhân ở dưới người khác mà đong đưa cái mông sao?
Kiều Nghênh Phong tức giận đến phát cuồng, như sư tử mà điên cuồng hét lên: “Ngươi tránh xa ta một chút, bằng không ta thực sự sẽ giết người.”
Hắn động hai tay, còng tay dường như cũng bị hắn lôi xuống hết. Lão đầu sợ đến lui hẳn ra phía sau, chỉ dám chuyên tâm làm theo chỉ dẫn của Vương gia, xoa dầu cho hắn, động giữa hai chân hắn, chỉ là ngón tay trong cơ thể hắn, hình như muốn cảm giác sự chặt khít của hắn. Kiều Nghênh Phong tức giận một cước hướng về hắn muốn đạp hắn đi, khiến lão trên đầu đụng phải một góc, sưng lên. Lão đầu sợ muốn chết, chưa từng gặp qua nam nhân bị đùa mà thô bạo đáng sợ như vậy.
Kiều Nghênh Phong nghĩ thầm hắn chẳng phải cũng bị nam nhân đùa, thở hổn hển, giận đỏ hai mắt, cuồng nộ nói: “Ta muốn giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi.”
Lão đầu bị hắn cuồng nộ sợ đến ôm cái hòm thuốc chạy trốn ra ngoài, cũng không thèm nhìn vết thương trên đầu, để một mình Kiều Nghênh Phong ở trong gian phòng tôn quý của Vương phủ. Không bao lâu sau, Kiều Nghênh Phong mồ hôi nóng, mồ hôi lạnh cùng nhau tuôn ra, hiệu quả so với lần trước còn muốn hơn, mồ hôi dính ướt mắt của hắn.
Cái gì nói những lời thật lòng với Vương gia thì việc gì cũng xong? Hàn Độc Cổ căn bản sai rồi, xem hắn nói thật lòng, hiện tại lại khiến nam nhân thượng, hắn vừa tức vừa hận, biết vậy thì chẳng thèm làm rồi, đành hét lớn: “Hàn Độc Cổ, ta hận ngươi.” Đăng bởi: admin
“Vương gia, lực đạo như vậy được chưa?”
“Cũng được.” Y ôn hòa trả lời một câu, nhanh đến mức mặt tên nô tài này phải toát mồ hôi.
Vân Phi Nhật khóe miệng mỉm cười, tiểu nô tài này gần đây đã thay tính đổi nết. Khi y hồi phủ thì hấp tấp cung nghênh khi y muốn xuất môn, liền tự tay pha cho y trà đặc để y tỉnh táo. Y than nóng, hắn liền nhanh tay cầm quạt quạt cho y rét run, hắn lại gấp đến độ cởi y phục choàng vào người y lập tức xoa bóp tay chân cho y, so với bình thường thì còn thân mật hỏi han vài câu.
“Ngày mai ngươi không cần đến hầu hạ nữa.”
Kiều Nghênh Phong sắc mặt cứng đờ, tay đang xoa bóp cũng ngừng lại một chút.
Vân Phi Nhật cười dài nói: “Ngươi quay trở lại quét hoa viên là được rồi, ta thấy việc ở bên cạnh ta, ngươi là làm không quen.”
Kiều Nghênh Phong nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra rốt cuộc hắn đã đắc tội gì với Vương gia. Lúc này hắn còn muốn cẩn thận hầu hạ gấp mấy trăm lần bình thường, chẳng biết sao Vương gia lại chán nữa.
“Cầu Vương gia cho Nghênh Phong đi theo hầu hạ ngài, Nghênh Phong pha trà, xoa bóp, cái gì cũng có thể làm.”
“Ai cũng có thể pha trà, xoa bóp.”
“Vương gia từng nói rằng cả hai thứ Nghênh Phong làm đều đặc biệt tốt.”
“Ta nói một chữ, tiểu nô tài ngươi đáp lại một câu, rốt cuộc ai là chủ tử?”
Kiều Nghênh Phong lập tức câm miệng, thế nhưng để đáp ứng chuyện của ma ma khiến hắn ngày đêm đều phải căng óc ra suy nghĩ. Hắn hao tâm tổn lực muốn làm cho chu đáo, nhưng Vương gia lại rất khó hầu hạ.
“Nô tài cầu Vương gia.”
Hắn quỳ trên mặt đất, lại khấu đầu vài cái, để đáp ứng chuyện người ta, nước sôi lửa bỏng cũng phải qua.
“Vậy ngươi nói thử vì sao ngươi không thể không theo hầu ta? Đưa ra vài lý do tốt, ta sẽ lưu ngươi lại hầu hạ bên cạnh ta.”
“Đương nhiên là Vương gia ngài anh minh vô cùng, văn võ song tài, nô tài ở bên cạnh ngài, có thể học được rất nhiều chuyện.” Kiều Nghênh Phong vẻ mặt đau khổ, nói ra lời nói dối khó có thể tiếp thu nhất từ trước đến nay.
Vân Phi Nhật rung đùi đắc ý, hình như rất hưởng thụ lời hắn nói. Kiều Nghênh Phong nói xong đầu óc tê dại, nhưng không thể không nói tiếp. “Vương gia tinh lực rất dồi dào, nhân gian tuấn tài, có thể nói là thần tiên trời phái xuống, vì cứu bách tính mà đến đây.”
“Nói hay lắm”
Vân Phi Nhật mỉm cười, khóe miệng cong cong lên, bất quá đáp án vẫn tàn khốc như đã biết. “Ngươi vẫn là đi quét rác đi.”
Kiều Nghênh Phong dập đầu vài cái, không thèm nhìn Vân Phi Nhật mà bước ra khỏi phòng. Từ nay về sau, Kiều Nghênh Phong lại bị gọi về chẻ củi, quét rác. Đoàn người hầu xinh đẹp vô cùng vui mừng, đã sớm nói Vương gia sẽ chán ngấy khối thịt lợn rừng tanh tưởi kia, quả nhiên là thế.
Kiều Nghênh Phong xem như không nghe thấy những điều khó nghe ấy, hắn thở dài thở ngắn, bất lực thất hứa với chuyện người ta. Thế nhưng hắn thực sự không làm được, hiện tại còn chưa có cơ hội bên cạnh Vương gia, làm sao mà có khả năng cầu xin Vương gia thả Kim Phượng ra.
Hắn thở dài thật dài, lúc quét rác tại sân thì gặp phải Hàn Độc Cổ đang du ngoạn Vương phủ.
Vừa thấy anh tuấn nam tử nhã nhặn tặng trâm cài trước đây, Kiều Nghênh Phong cảm kích nói: “Hàn thiếu gia, lần trước ngài tặng ta trâ…”
“Việc nhỏ thôi, chỉ là thấy ngươi nói chuyện đúng ý, ta ở Vương phủ nhiều năm, còn chưa gặp ai có thể nói như thế.”
“Hàn thiếu gia đã từng ở Vương phủ?”
Hàn Độc Cổ mỉm cười nói: “Ân, ta ở Vương phủ là thực khách đã nhiều năm, Vương gia thấy thân thế ta thú vị, cho nên giữ lại làm bạn tâm sự. Lúc sau khi ra ngoài buôn bán, thuận tiện giúp Vương gia để ý dân tình ở Giang Nam.”
Hắn kể sơ sài quá khứ của mình, nhưng lại quan tâm hỏi: “Sao ngươi lại thở dài? Có chuyện gì khó giải quyết sao?”
“Ân, sự tình là thế này…”
Chẳng biết thế nào, hắn đối với Hàn Độc Cổ lớn hơn vài tuổi có một sự thân thiết khó hiểu, có lẽ với vì hắn không quen biết, nhưng Hàn Độc Cổ không vì chuyện hắn là tôi tớ mà coi thường hắn, đối với hắn thập phần tôn trọng, cho nên hắn mới mang quan hệ của Kim Phượng và Lâm ma ma, cùng chuyện cứu Kim Phượng ra nói.
Hàn Độc Cổ trầm ngâm một lát nói: “Ta nghĩ ngươi không nên quản chuyện này.”
“Thế nhưng ma ma bệnh rất nặng, bà khiến ta cứ phải nghĩ đến bà.” Hốc mắt Kiều Nghênh Phong rơi vài giọt lệ, mẫu thân mất đi vẫn chính là sự tiếc nuối trong lòng hắn.
Hàn Độc Cổ suy nghĩ một chút nói: “Ta nghĩ dù là chuyện này thành công, Kim Phượng cũng sẽ oán hận ngươi cả đời, Lâm ma ma cũng sẽ không có được Kim Phượng như trước đây. Nàng nếu đã mất hết tính người, tự nhiên cũng không cam lòng mà trở lại cuộc sống nghèo nàn nữa. Ta ở bên cạnh Vương gia đã gặp nhiều người như vậy, ngươi không cần lo chuyện này, bằng không sẽ nhóm lửa tự thiêu mình đấy.”
“Thế nhưng ta đã đồng ý chuyện Lâm ma ma, khó khăn thế nào, cũng phải thử một chút.”
Sự kiên trì của hắn khiến Hàn Độc Cổ cười khổ, có lẽ người ta đi một ngày đàng học một sàng khôn, Kiều Nghênh Phong tâm địa thiện lương, sớm muộn cũng sẽ thiệt thòi lớn, nếu có thể thừa lúc hiện tại khiến hắn chịu chút đau khổ, đối với người ta có phòng bị một chút, vậy cũng là chuyện tốt.
Hắn ở lâu bên cạnh Vân Phi Nhật, nhận sự trọng dụng của Vân Phi Nhật, tự nhiên biết rõ được cá tính của y, hắn ra chủ ý nói: ‘Vương gia là người khó mà xu nịnh, không có nghĩa là y không phân biệt được, nghe không hiểu các ngươi nói láo, ngươi nói thật với y vì sao ngươi phải ở lại hầu hạ bên cạnh y, ta nghĩ như vậy là tương đối dễ để hoàn thành mục đích của ngươi.”
“Lời nói thật sao? Có thể là lời nói thật của ta cũng không êm tai.”
Kiều Nghênh Phong có chút do dự, hắn lần trước thật thà nói Vương gia rất ghê tởm, đã bị Vương gia hảo hảo giáo huấn cho một trận, cái mông đau nhức muốn chết.
Hàn Độc Cổ cười: “Đối với người như Vương gia, lời nói thật so với lời nói dối rất hữu dụng, ngươi thử xem đi.”
Quay về với chính nghĩa cũng không phải phương pháp gì hay ho, Kiều Nghênh Phong không thể làm gì khác hơn là gật đầu. Ban đêm thừa dịp Vương gia nghỉ ngơi, hắn đi vào phòng cầu xin Vương gia.
“Vương gia, ta là Kiều Nghênh Phong.” Hắn khấu đầu trên đất vài cái.
Vương gia đem chân đặt vào thắt lưng hắn, cũng không đuổi hắn ra ngoài, ngược lại còn lười nhác phân phó: “Đến niết cước.”
Hắn vui sướng không ngớt, lại khấu đầu vài cái, vội vàng mang nước nóng, khăn trắng, giúp Vân Phi Nhật nắm lấy bàn chân. Vân Phi Nhật thoải mái mà hừ hai tiếng. Một tên tiểu nô tài bên người bưng trà niết cước, có chút bất tiện, nhưng nếu hắn so với những kẻ dối trá bên cạnh giống nhau như đúc, hứng thu của y cũng giảm đi ít nhiều, cái loại người này bên cạnh y không phải có rất nhiều sao?
“Lần trước Vương gia có đề cập qua, vì sao ta nhất định phải hầu hạ Vương gia. Nếu có thể nói ra lý do tốt, Vương gia sẽ giữ ta bên người, đúng không?”
Vân Phi Nhật đem chân khác đặt lên đùi hắn, cũng không đáp lại.
Kiều Nghênh Phong xoa nắn trên bàn chân khác, bởi vì lời khuyên của Hàn Độc Cổ, hắn thành thật nói ra tâm sự của mình.
“Kỳ thực là bởi vì ma ma sinh bệnh, bà lo lắng cho tương lai của Kim Phượng, muốn ta phải… phải….”
Kiều Nghênh Phong nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vân Phi Nhật, y từ từ nhắm hai mắt lại, dáng vẻ căn bản là không nghe, lúc này mới dám nói ra: “Bà muốn ta phải cứu Kim Phượng ra, không thể để Kim Phượng trở thành đồ chơi của Vương gia được.”
Vân Phi Nhật mở mắt, hắn cười cũng như không cười, nói như là hắn giống tên thổ phỉ gian ác đi cường đoạt dân nữ.
“Tiểu cô nương này trăm phương nghìn kế câu dẫn ta, không thể nào nói ta cưỡng đoạt được. Với một chút sắc đẹp của nàng cùng sự hầu hạ chẳng thú vị, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đuổi nàng đi.”
Sắc mặt Kiều Nghênh Phong vui tươi hẳn lên nói: “Vậy Vương gia có thể cho nàng đi không?”
Vân Phi Nhật căn bản không còn nhớ rõ tướng mạo của Kim Phượng nữa. Nam lẫn nữ bên cạnh y vô số, mà Kim Phượng cũng không có gì đặc biệt, y đối với nàng một chút ấn tượng cũng không có.
Y hỏi: “Ngươi thích Kim Phượng sao? Vì nàng mà dùng hết tâm trí như thế, còn nói muốn làm nô tài bên cạnh ta.”
Kiều Nghênh Phong vội vàng xua tay giải thích: “Không, Vương gia, ta đối với Kim Phượng không có bất cứ ý nghĩ xấu nào, thuần túy là vì ma ma bệnh rất nặng, ta đồng ý với nàng, cho nên tận tâm tận lực, dù thế nào cũng phải làm được.”
Cái đầu thành thật này, suy nghĩ coi như cũng không tệ, chính là ở cái nơi này mà thành thật ngoài dự tính. Vân Phi Nhật nở nụ cười, hắn nói lời thật lòng, khiến cho y lại cảm thấy thoải mái không ít, nữ nhân kia không xứng đáng với tấm lòng thành thật này.
“Vậy có liên quan gì tới việc ngươi làm nô tài bên cạnh ta?”
Kiều Nghênh Phong đỏ mặt, phi thường thành khẩn nói: “Ta nghĩ rằng khi làm nô tài bên cạnh Vương gia mới có khả năng đưa ra yêu cầu này với Vương gia, bằng không làm nô tài bên cạnh Vương gia rất chán, ta căn bản không muốn làm.”
Nhãn thần của Vân Phi Nhật lạnh hẳn đi, hắn có nghe lầm hay không?
“Lúc làm nô tài bên cạnh ta thì chán sao?”
Xem ra Hàn Độc Cổ nói không sai, thành thật với Vương gia, mới có thể khiến Vương gia nguyện ý nghe tiếp. Hắn thật sự xuất phát từ tim gan, đem toàn bộ cảm nghĩ mà nói ra, hoàn toàn không biết bản thân mình với tử lộ càng ngày càng gần.
“Thị, từ sau khi ta vào Vương phủ, những tôi tớ còn lại cũng nghiêm túc, chỉ có nô tài bên cạnh Vương gia, chỉ cần bồi Vương gia trên giường là tốt rồi, tất cả họ đều trở thành bộ dạng nam bất nam, nữ bất nữ. Thầm nghĩ phải hầu hạ Vương gia, bị Vương gia ngoạn cái mông, hơn nữa mỗi ngày đều xem Vương gia làm loạn như thế, ta luôn nghĩ…”
Thanh âm của Vân Phi Nhật đã biến đổi: “Nghĩ cái gì?”
Vân Phi Nhật nổi lên gân xanh, dáng tươi cười cũng trở nên âm hàn, chỉ là Kiều Nghênh Phong nhìn thấy Vương gia không ngăn hắn lại, nên thành thật mà nói: “Vương gia ngài như vậy mà vẫn không tơi tả, thật đúng là rất ngạc nhiên.”
Vân Phi Nhật trên mặt chuyển đổi một vài biểu tình, tên cẩu nô tai này lại dám chửi hạ thân của y. Đầu tiên, y phẫn nộ, sau đó là muốn cười, sau cùng là cố gắng kiềm chế. Tên nô tài dám mang y ra bỡn cợt như thế, khiến y không biết nên giận hay nên cười, thẳng thắn mang hắn đem giáo huấn một lần, khiến hắn không nói bậy như thế nữa.
“Suy nghĩ của ngươi thật là đặc biệt.”
“Thị, bởi vì xem Vương gia làm tình quá nhiều, khiến ta thực sự nghĩ… nghĩ…”
“Nghĩ thế nào?” Y khẩu phật tâm xà.
Kiều Nghênh Phong muốn nói nhưng lại dừng, Vân Phi Nhật nửa hé mắt giục nói: “Thế nào mà không nói đi?”
“Thị!” Kiều Nghênh Phong nhìn lén khuôn mặt của Vân Phi Nhật, y thần sắc bí hiểm, khoé miệng mang theo tiếu ý như thường lệ, hay Hàn Độc Cổ nói đúng, Vương gia đúng là thích nhân gia nói thật.
“Ta nghĩ Vương gia ngài thực sự rất ghê tởm!”
Con ngươi Vân Phi Nhật ẩn hiện một vài biểu cảm, y nói: “Hảo, ta cho Kim Phượng đi.”
Y hoàn toàn không để ý tới nữ nhân kia, ngay cả gương mặt nàng y cũng không nhớ rõ, thế nhưng tên cẩu nô tài lớn mật này, y cũng sẽ không đơn giản mà bỏ qua cho, phải dùng roi vọt giày vò hắn, hắn thân thể tráng kiện, hẳn là chỉ tĩnh dưỡng mấy tháng sẽ tốt. Nhưng sao có thể làm tiêu tan cơn tức giận của y, không bằng cứ dùng cái bộ vị mà hắn chửi ấy, mang hắn chỉnh cho nửa sống nửa chết là được rồi. Y còn nhớ rõ bên trong hắn mềm mại và chặt nóng bao nhiêu, quả thực là thượng cực phẩm, không thể không chơi đùa.
“Thị, cảm tạ Vương gia.”
Kiều Nghênh Phong không hề biết tâm tư gian trá của y, lập tức quỳ xuống, thành tâm thành ý, vui sướng vô cùng mà khấu đầu vài cái, vô cùng thật tâm chân ý. Rốt cục hắn cũng có cái để có thể ăn nói với ma ma.
Vân Phi Nhật xuống giường, tự mình mở cửa hô quát: “Thủ vệ!”
Đầu lĩnh thủ vệ lập tức chạy đến, dập đầu trước mặt Vân Phi Nhật: “Thị, Vương gia có gì phân phó?”
“Làm khảo cụ thật tốt trong phòng ta. Ngày mai, ngươi đi hỏi đại phu trong phủ, nói với hắn là ta đặc biệt cần, hắn sẽ biết chuẩn bị thế nào.”
Đầu lĩnh thủ vệ mặc dù không hiểu, vẫn dập đầu đáp rồi vội vàng đi ra ngoài tìm đại phu.
Vân Phi Nhật nhìn về phía Kiều Nghênh Phong, không có hảo ý nói: “Đi ngủ đi, ngày mai ta còn muốn ngươi hầu hạ.”
“Thị, cảm tạ Vương gia.” Kiều Nghênh Phong lần thứ hai dập đầu cảm tạ.
“Ngươi ăn no ngủ kĩ đi, ngày mai ta có chuyện đặc biệt cần ngươi làm.” Vân Phi Nhật khoé miệng nhếch lên, cười so với thường ngày còn anh tuấn hơn nhiều.
Kiều Nghênh Phong hồn nhiên chẳng biết cờ tử đã hạ, lộ ra bộ dáng tươi cười thành khẩn, lại khấu đầu thêm lần nữa, không ngờ nói chuyện với Vương gia tốt như vậy, bỗng chốc đã thả Kim Phượng, nguyên lai Vương gia là một người tốt, hắn trước đây đã trách lầm y.
Bởi vì Vương gia tốt như vậy, hắn thành thật kích động đáp: “Thị, Vương gia phân công việc, nô tài nhất định dẫu có thịt nát xương tan, muôn lần chết cũng không chối từ.”
“Nói hay lắm, mong ngày mai ngươi cũng sẽ như vậy.”
Vân Phi Nhật cất tiếng cười to, không giống với tiếng cười dữ thường ngày của y, tràn ngập vui sướng mong chờ. Y đã nghĩ phải đối phó với tên nô tài đáng trách này. Vừa nghĩ ngày mai có thể chỉnh tên nô tài xấu miệng, mắt y sáng rực lên, hận ngày mai không thể nhanh đến. Hạ thân y bắt đầu rục rịch, có thể khiến y, một kẻ đã nếm trải bao nhiêu hoa đẹp như vậy phải chờ mong, tên tiểu nô tài này quả là điều đặc biệt ông trời mang tới. Y đã quên rằng bản thân bao lâu rồi không có tâm tình như vậy.
“Oa a! Vì sao lại như vậy?”
Y kêu thảm thiết, thẳng tận trời xanh, chỉ tiếc là tiếng kêu thảm thiết này thần tiên nghe được cũng bất lực, bởi vì: “Hoạ phúc vô môn, duy nhân tự triệu.”, chuyện này là đại hoạ y tự tìm đến.
Hắn sáng sớm đã bị tổng quản đánh thức, ăn no ngủ kĩ, vào phòng ngủ của Vương gia, chuẩn bị hầu hạ Vương gia. Tổng quản phân phó hắn tiến nhập, hắn vừa tiến vào, tổng quản lập tức ở ngoài đóng cửa canh giữ.
Còn chưa có thời gian để hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, mấy tên nam nhân cao lớn đã chế trụ hai tay, hai chân hắn, nâng hắn lên cao, sau đó đặt ở giường mà chỉ có Vương gia mới được ngủ.
“Đây là giường mà Vương gia gọi người có thể đến ngủ!”
Hắn rống to hơn kêu, muốn thoát khỏi những tinh huống khó hiểu này, biết rằng ngủ trên giường của Vương gia là một trọng tội, hắn không thể ngủ giường này được, bởi vì Vương gia không truyền hắn đến hầu hạ trên giường.
Tay chân hắn bị trói lại, trước đây giường của Vương gia không có mấy thứ đồ vật này. Thế nhưng hiện tại bỗng nhiên lại có những khảo cụ như trong phòng nhỏ kia, không phải Vương gia nghe câu ghê tởm của hắn lại muốn giáo huấn hắn một trận nữa chứ.
“Ta chưa tắm, ta rất thối, sẽ làm ô uế giường chiếu của Vương gia, phiền các người nói với Vương gia một tiếng.”
Đúng! Hắn chưa tắm, Vương gia chịu không nổi người hôi thối, sẽ buông hắn ra thôi!
Hắn ôm chặt một mong muốn, lần trước có tắm, lần này không tắm, hắn không tin Vương gia có thể chịu được một kẻ không tắm.
Lần này đại phu răng vàng kia đã đứng ở cửa, hắn cười hì hì nói: “Yên tâm, Vương gia an bài tất cả rồi!”
Tay lay động, mấy người tỳ nữ tiến vào đây, mang y phục thô của hắn kéo ra. Hắn giãy giụa cự tuyệt, sao lại có thể trần trụi trước mặt nhiều nữ nhân như vậy. Thế nhưng tay chân bị trói lại, hoàn toàn không có biện pháp chống cự.
Sau đó các nàng nhanh nhẹn cầm vải thô, tựa như lau bàn, đem thân thể hắn, ngay cả khe ở mông cũng lau sạch sẽ, khiến Kiều Nghênh Phong đỏ mặt gầm rú: “Không nên lau cái chỗ này, không nên a!”
Các nàng tỳ nữ không thèm nghe hắn hổn hển gầm rú, lau sạch sẽ xuống phía dưới, lão nhân kia từ giỏ thuốc lấy ra một lọ dược. Kiều Nghênh Phong biết nó là cái gì, nên hắn có chết cũng không uống.
Lão nhân kia lại cười hì hì nói: “Đây là phát minh mới của ta, dùng để xoa, dược hiệu rất nhanh và kéo dài.”
Lão bắt đầu thượng một loại dầu thơm ngào ngạt tại thân thể xích loã của Kiều Nghênh Phong, hắn giãy giụa, trái lại bị tách hai chân ra.
Lão nhân kia nhìn bộ vị tư mật của hắn, nơi đó hồng hồng lại ướt át, mỹ lệ phấn hồng tựa như cánh hoa, mắt lão đỏ lên, nước bọt chảy ra, thấp giọng nói: “Ngươi cho ta thượng ngươi một lần, ta giúp ngươi nói tốt với Vương gia.”
Cái tên lão đầu ác tâm này nói cái gì? Ghê tởm cực độ! Hắn là cái loại nam nhân ở dưới người khác mà đong đưa cái mông sao?
Kiều Nghênh Phong tức giận đến phát cuồng, như sư tử mà điên cuồng hét lên: “Ngươi tránh xa ta một chút, bằng không ta thực sự sẽ giết người.”
Hắn động hai tay, còng tay dường như cũng bị hắn lôi xuống hết. Lão đầu sợ đến lui hẳn ra phía sau, chỉ dám chuyên tâm làm theo chỉ dẫn của Vương gia, xoa dầu cho hắn, động giữa hai chân hắn, chỉ là ngón tay trong cơ thể hắn, hình như muốn cảm giác sự chặt khít của hắn. Kiều Nghênh Phong tức giận một cước hướng về hắn muốn đạp hắn đi, khiến lão trên đầu đụng phải một góc, sưng lên. Lão đầu sợ muốn chết, chưa từng gặp qua nam nhân bị đùa mà thô bạo đáng sợ như vậy.
Kiều Nghênh Phong nghĩ thầm hắn chẳng phải cũng bị nam nhân đùa, thở hổn hển, giận đỏ hai mắt, cuồng nộ nói: “Ta muốn giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi.”
Lão đầu bị hắn cuồng nộ sợ đến ôm cái hòm thuốc chạy trốn ra ngoài, cũng không thèm nhìn vết thương trên đầu, để một mình Kiều Nghênh Phong ở trong gian phòng tôn quý của Vương phủ. Không bao lâu sau, Kiều Nghênh Phong mồ hôi nóng, mồ hôi lạnh cùng nhau tuôn ra, hiệu quả so với lần trước còn muốn hơn, mồ hôi dính ướt mắt của hắn.
Cái gì nói những lời thật lòng với Vương gia thì việc gì cũng xong? Hàn Độc Cổ căn bản sai rồi, xem hắn nói thật lòng, hiện tại lại khiến nam nhân thượng, hắn vừa tức vừa hận, biết vậy thì chẳng thèm làm rồi, đành hét lớn: “Hàn Độc Cổ, ta hận ngươi.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.