Nô Tài

Chương 12

Phong Lộng

17/10/2020

Trong cổ họng có vật gì đó vừa thô vừa nóng. Tiếng thở dốc trầm thấp của tiểu Vương gia phát ra vừa như khoái họat, vừa như khó chịu.

Hắn cũng không đình chỉ việc liếm vào chỗ đó của ta, mỗi khi bị hắn khẽ chạm, toàn thân liền chấn động. Phía sau, đã nghe thấy hắn cười trêu tức.

"Đừng có ngừng a, tiếp tục liếm."

Ta dần dần cảm thấy như mình là đám mây thả trôi về phương nào không rõ, lại cảm thấy như có trăm nghìn con kiến bò nhộn nhạo khắp mình. Không biết là nên oán hắn hảo, hay là nên nói trò chơi này thật sự vô cùng thú vị. (ặc!)

Đầu óc lại bắt đầu mơ hồ, chỉ có đầu lưỡi còn tự động tự giác dịch chuyển, môi cũng vì thế mấp máy.

Tiểu vương gia cao hứng khen: "Không tồi, không cần dạy cũng biết phải dùng cả môi và lưỡi cùng nhau."(chắc là có...khiếu!)

Ta như chẳng còn nghe thấy gì, tinh thần đều tập trung ở nơi bị hắn cắn nhẹ.Tất cả máu trong cơ thể đều dồn về nơi đó,cảm giác vô cùng khiêu khích, gấp đến độ ta chỉ muốn vò đầu bứt tai.

Ta bắt chước tiểu vương gia, dùng chân ép chặt đầu hắn, lại bị hắn ngăn trở, ở chân ta đè mạnh.

Nơi đó cực kì non yếu, bị hắn đè, toàn thân ta lập tức như bị buộc chặt, không tự chủ môi dùng sức hung hăng mút.

Nháy mắt, cảm giác miệng có cái gì đó đột nhiên run rẩy, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, một chất lỏng nóng bỏng đã tràn vào miệng.

Ngay sau đó, tiểu vương gia lập tức buông ra ta, rốt cục cũng buông tha chỗ đó của ta.

"Khụ khụ... Khụ......" Ta bị chất dịch kia làm cho sặc đến vô cùng thống khổ, liên tục ho khan.

Tiểu vương gia nhích lại gần, vỗ vỗ lưng ta nói: "Bị sặc? Đáng thương đáng thương." Lại trách ta: "Như thế nào lại bỗng nhiên dùng sức, hại ta phản ứng không kịp, bằng không cũng sẽ không sặc đến vậy."

"Khụ khụ..." Ta khụ nửa ngày, cuối cùng cũng ổn ổn vài phần, ngẩng đầu nhìn thấy ngay tiểu vương gia, đang ngồi ở trên sàn ôm chặt lấy ta.

Vốn định nếu hắn không ngừng giễu cợt ta, ta nhất định nhảy dựng lên cùng hắn tranh cãi đòi công đạo. Vậy mà hắn giờ phút này lại trưng ra vẻ mặt thân thiết, nụ cười vừa như cưng chiều vừa như đắm say, ủy khuất lập tức ở trong lòng trào ra không dứt.

Hai mắt đã đỏ lên, ta oa oa khóc lớn lên.

Tiểu vương gia bất đắc dĩ nói: "Tại sao lại khóc? Lúc nào cũng khóc, thật chẳng hiểu tại sao."(vậy mới dễ thương)

Hắn càng hét, ta càng cảm thấy được chính mình ủy khuất, tiếng khóc càng lớn. Nước mắt nước mũi đều chảy ra không ngừng, cọ cọ vào lòng ngực tiểu Vương gia.(bẩn quá!)

Ngực hắn như có nhiệt khí đang hò hét ở bên trong, lại vô cùng cứng rắn. Không biết là đã từng luyện qua công phu gì thế.



"Tốt lắm tốt lắm, ngươi rốt cuộc khóc cái gì? (ừ! Khóc cái gì? *chớp chớp mắt*)

Ta lau nước mắt khóc sướt mướt, bất bình hét lên: "Ngươi bắt ta hàm chứa ngươi, nhưng ngươi lại không làm vậy với ta." (O_o ~bó tứ chi)

Hai nam nhân trắng trợn ôm, còn tọa ở trên sàn nhà. Nếu có tấm gương đặt ở trước mặt, ta nhìn một cái chắc sẽ chết ngất. Vậy mà cư nhiên lại như thân thiết với hắn nói ra chuyện mất mặt này.

Tiểu vương gia ta thán một tiếng, buông ra ta.

Ta loay hoay tìm y phục. Bỗng nhiên lại bị đè xuống.(ý là đầu bé tự nhiên ngã về phía sau)

Nguyên lai chân bị tiểu vương gia kéo lên.

"Khóc cả nửa ngày, nguyên lai là muốn tìm bất mãn." Tiểu vương gia hắc hắc cười nói: "Ta tới giúp ngươi. Để tránh ngươi khóc đến ngày mai."

Nói xong cúi đầu, đem của ta ngậm vào.

Tiểu vương gia đầu lưỡi như có nhiệt, không ngừng bộ lộng "chỗ đó" của ta.

"Ngô... Không..." Ta không khỏi kêu lên, toàn thân đều như căng cứng, không thể cử động.

Cả người như bị hỏa thiêu, một cỗ mãnh liệt đích xúc động, bài sơn đảo hải nhất lọat đánh tới.

"A... Không... Ô ô.... Ta không......." Ta cắn môi, tiếng phát ra đứt quãng như rên rỉ.

Hắn ngẩng đầu: "Không? Ngươi nói không cần sao?"

Đang ở thời khắc mấu chốt, như vậy mà dừng thì sẽ bị hắn cười chết. Ta vội vàng hét to: "Đừng có ngừng!" Đột nhiên kinh ngộ mình đã kêu những thứ gì, lập tức giống như bị trúng độc ngậm chặt miệng lại, thiếu chút nữa cắn cả vào lưỡi của mình.

Mặt mũi quan trọng hơn, mặt mũi quan trọng hơn...(bé mà còn nghĩ tới thể diện gì nữa? XD)

Tiểu vương gia dùng ánh mắt chế nhạo nhìn ta chằm chằm, gặp ta giãy giụa muốn chạy, vội vàng lại phục phía dưới, một lần nữa chơi đùa chỗ đó của ta.

Thật sự là nghiệp chướng, bị hắn hàm chứa, tựa hồ ngay cả xương sống đều bị rút ra( thấy ghê), ta toàn thân khí lực hoàn toàn biến mất, cho dù còn lại một chút khí lực cũng bị dùng để phát ra tiếng rên rỉ.

"Ô....... A a!"

Cứ như vậy nghe chính miệng mình truyền ra những thanh âm đáng xấu hổ, nhiệt lưu trong cơ thể cứ thế nhất lọat dồn xuống hạ thân rồi bất ngờ tràn ra.



Tiểu vương gia nhanh nhẹn lách mình tránh ra.

Ta cả người đều cứng ngắc, mệt mỏi không chút khí lực nằm dài trên mặt đất.

"Khả thư thái?" Tiểu vương gia giúp đỡ ta dậy, đưa ta một chén trà nóng, cười trêu chọc nói: "Bất quá mới xuất ra một lần, liền như vậy làm cái bộ dáng nửa sống nửa chết. Nếu là ăn thật, chẳng phải là muốn cho người ta nhặt xác sao?"

Ta mới vừa uống đến hớp trà thứ hai, nghe xong lời này, lập tức thổi phù một tiếng, văng cả lê n cổ tiểu Vương gia.

"Cái gì ăn thật? Cái này cũng chưa tính là ăn sao?" Ta trợn tròn mắt.(dĩ nhiên!:))

Tiểu vương gia đột nhiên hỏi: "Bộ ngươi chưa từng ăn cơm sao chứ?"

"Hôm nay thì chưa." Đây là lời nói thật.

"Không phải hỏi ý này." Tiểu vương gia bỗng nhiên cười, âm thanh khiến cho người ta sợ hãi: "Ta là nói cái này giống ăn cơm, món chính phải ăn sau mà, lúc nãy chỉ như món khai vị thôi. Đương nhiên không thể tính là ăn."

Cái gì mà chỉ là món khai vị? Cái gì chưa thể tính là ăn?

Ta cả mặt trắng bệch, ánh mắt đã trắng dã, yếu ớt nói:

"Không chơi không chơi, tuyệt đối không chơi trò này nữa."

Tiểu vương gia chậm rãi ở trên lưng ta di động: "Không chơi? " Có cái gì nóng bỏng, trơn nhẵn mơn trớn khắp sống lưng làm ta vô cùng khổ sở. "Làm cho bảo bối Ngọc Lang của ta nếm thử chút hương vị được không?"

Cả người lập tức nổi hết da gà. Tiểu vương gia vừa mới sờ sọang ta thực thoải mái lại bỗng nhiên như móng vuốt chó sói.

"Không được không!" Ta dùng sức lắc đầu, thật sự phản đối.

"Kia còn nói không chơi nữa không?"

Cái này.....

Ta thở dài, thật lòng mà nói, kỳ thật bị tiểu vương gia hàm chứa quả thật vô cùng thoải mái.

Mặt đỏ cả lên....

"Chơi....." Thiệt là không biết phải làm sao mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nô Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook