Chương 17
Phong Lộng
17/10/2020
Tất cả tức giận khoảnh khắc ngưng tụ cùng một chỗ, ta cũng không rõ vì lẽ gì lại tức giận như vậy. Ta ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm tiểu Vương gia, giống như đem tất cả khí lực dồn vào tronh ánh mắt.
Tiểu vương gia tức giận trừng mắt nhìn ta: "Như thế nào? Muốn tạo phản?"
Nếu là ngày thường, ta đã sớm hô to đứng lên. Chính là thời điểm này lại không có lên tiếng.
Lần đầu tiên biết, nguyên lai giận quá mức ngay cả nói cũng nói không nên lời, chỉ có một dòng nhiệt lưu cuồn cuộn trong lòng ngực. Tiểu vương gia dùng ánh mắt vô cùng khinh miệt khi nói hai chữ "nô tài" làm ta bỗng nhiên cảm thấy được, ở trong mắt của hắn, ta chỉ như ruồi muỗi không đáng để tâm.
Tiểu vương gia trừng ta nửa ngày, bỗng nhiên cười khúc khích, bất đắc dĩ lắc đầu: "Thực không có cách nào bắt ép ngươi được, lên đây đi, đêm cũng đã khuya lắm rồi ngươi không thấy lạnh sao chứ?" Hắn đưa tay ra với ta có ý kéo ta lên.Tiểu vương gia tươi cười luôn tuấn mỹ làm cho ta mê muội.
Ta chớp mắt, nhiều ngày như vậy, đối hắn chợt có cảm giác thân quen. Ngón tay của hắn thon dài trắng nõn, đúng là từ nhỏ đã quen được thị hầu, nay lại ở trước mặt ta nhẫn nhịn cầu hòa. Được rồi, ta cũng không phải là kẻ dễ giận như vậy.
Nam nhân bụng dạ không nên hẹp hòi. Ta quyết định đại nhân đại lượng nhận lời xin lỗi của hắn.
Vừa định nắm lấy tay tiểu Vương gia, ta chợt liếc thấy biểu tình kì quái trên mặt của hắn cứ như thể muốn nói ta lại một lần nữa mắc mưu.
Tuy rằng ta không phải là kẻ thiên hạ đệ nhất thông minh, nhưng cũng không đến mức ngu xuẩn như vậy. Lập tức, ta đem cánh tay định vươn ra thu trở về, gắt gao dấu ở sau lưng.
"Làm sao vậy?"
Ta câm lặng nhìn chằm chằm tiểu Vương gia.
Tiểu vương gia tựa hồ thực mất hứng, khẽ nhíu mày, bàn tay càng đưa tới gần ta một chút: "Ngọc Lang, ngươi lên đây đi."
Không bao giờ!
Ta rõ ràng lui về phía sau vài bước, đứng ở giữa hồ nước.
"Hảo, ngươi là không muốn lên chứ gì." Tiểu vương gia sắc mặt âm trầm, giống như nhìn thấy một trò chơi lí thú. Hắn chắp tay sau lưng đi vài vòng quanh đình, rồi bỗng nhiên quay đầu nói với ta: "Ta thật muốn xem, ngươi có thể ở trong đó được bao lâu?"
Đương nhiên đứng không được bao lâu. Ban đêm nước hồ lạnh một cách tàn nhẫn, ta lại mệt, thân thể lại đau.
Vốn tính toán tiểu Vương gia vừa đi ta sẽ chạy nhanh trở về phòng ngủ, ai biết tiểu vương gia tựa hồ rất có hứng thú, ngồi ở đình lý trên thạch đôn (ghế bằng đá, nói đúng hơn là cục đá dựng đứng làm ghế ngồi) nhìn chằm chằm ta.
Má ơi, chẳng lẽ hắn sẽ ngồi như vậy cả đêm?
Ta rất muốn hiên ngang đi lên, bất quá đã xác định rõ sẽ bị hắn đá xuống. Không khỏi có điểm hối hận vừa rồi không bắt lấy tay tiểu Vương gia...
Không không không! Ta lắc lắc đầu.
Tiểu vương gia không phải người tốt, ta nếu nhận thua, về sau không chừng sẽ bị hắn xem thường.
Ta nhìn lên trời, còn đến hai canh giờ mới tới bình minh. Lúc này chỉ ước có Vương phi hay Vương huynh của hắn đến gọi hắn đi khỏi đây thôi. (mơ ước hão huyền!)
Chính là, như vậy một canh giờ, có ai sẽ đến giúp ta không?
Chợt xa xa thấy có ánh sáng hướng lại. Nguyên lai là hai thị nữ cầm theo đèn lồng đến.
Vừa thấy tiểu vương gia, đôi mắt buồn ngủ của hai nàng chợt sáng lên, cười nói: "Làm cho chúng nô tì tìm mãi, nguyên lai chủ tử đến đây ngắm trăng."
Bọn thị nữ chết tiệt!
Không phát hiện có một thiếu niên đáng yêu vô tội ở trong hồ nước? Chủ tử biến thái của các ngươi ngược đãi người khác mà! Ngắm trăng?
Tiểu vương gia chậm rãi gật đầu nói: "Hôm nay ánh trăng không tồi, phong cũng tốt, không vội không vội, vừa đúng....."
Ta ở trong nước đang bị gió đêm thổi trúng một trận phát run, càng thêm nghiến răng nghiến lợi.
"... Đi, dâng ít hoa quả trà nóng lên đây, ta đêm nay không ngủ, phải hảo hảo ngắm trăng." Tiểu Vương gia nói xong, quay đầu vọng liếc mắt một cái với ta- kẻ đang trợn mắt há hốc mồm, trên mặt lộ rõ vẻ chọc ghẹo.
Ngươi điên rồi! Thật sự muốn cùng ta thức cả buổi tối sao?
Ta cơ hồ muốn khóc lớn lên.
May mắn, thị nữ đã mở miệng nói: "Chủ tử đêm nay mặc dù có hứng thú, chỉ sợ là không thể ngắm trăng. Nhị vương gia (Tranh Nhi nhà ta đấy:)) vừa mới đến phủ, la hét muốn tìm chủ tử, đang ở tiền thính chờ người."
Ha ha! Ta thật sự cho tới bây giờ, cho tới bây giờ, cho tới bây giờ (em í thực sự nói đến ba lần như vậy chứ hok fải lỗi đâu nha) chưa từng nghe qua thanh âm nào đáng yêu như vậy, cũng chưa từng thấy qua cô gái nào xinh đẹp như vậy. (xí, chỉ cần nói j có lợi cho bé một tí là bé thấy người đó tốt như tiên~dễ tin người quá! haiz...)
Ta thổi phù một tiếng, lại vội vàng lấy tay che miệng mình lại. Cơ hồ phải hoa chân múa tay vui sướng đứng lên. (mừng hơi sớm đấy cưng!)
"Thật sao?" Tiểu vương gia kinh ngạc đứng lên: "Nhị ca trễ như vậy còn tới phủ?" Xem ánh mắt của hắn, hình như là gặp phải vấn đề gì vô cùng nan giải.
Ta mặc kệ, ngươi tốt nhất là nhanh nhanh biến đi.
Trời không phụ người có lòng, tiểu vương gia quả nhiên nói: "Ta sẽ lập tức đến."
Ta vui sướng nhìn hắn nhấc chân đi, trong lòng cũng vui mừng "tiễn" hắn.
Khả hắn tựa hồ nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên xoay người chỉa vào ta: "Tìm hai gia đinh đến canh chừng hắn, không được để hắn đi lên. Nếu hắn dám bước lên, liền đá xuống cho ta."
Ta nghe như thấy có sét đánh bên tai, mọi hy vọng nháy mắt đều bị hủy...
(anh ko nhớ là buổi sáng đã "ăn" em hai lần sao mà h còn cư xử thế chứ hả? hừ:()
Khoảnh khắc, ta cảm thấy cả người yếu ớt, vô lực.
Tên hỗn đản này cũng quá ác độc đi?
"Nô tì tuân mệnh." Vừa rồi còn như thần tiên tỷ tỷ lập tức biến thành tên tiện nữ đáng chết.
Ta trong lòng chua xót nhìn tiểu Vương gia phất tay áo rời đi. Chung quanh hồ nước, gia đinh vẫn đứng như bất động
Hỗn trướng! Vì cái gì mỗi người nhìn thấy tiểu Vương gia khi dễ kẻ yếu, lại đều thờ ơ như vậy? Những kẻ trong Vương phủ đều là một lũ điên!
Ta ở hồ nước đứng một lúc lâu, rốt cục mệt không chịu được. Đành phải đem tuyệt kỷ ngủ quỳ trước kia phát dương quang đại, bắt đầu đứng ở giữa hồ nước ngủ.
Thật sự không phải là không được.
Vì thế, ta nhắm mắt lại, ở giữa đám gia đinh đang trừng trừng giám sát, ở giữa hồ nước lạnh như băng, quang minh chính đại ngủ.
Tiểu Vương gia, nói xem ta có lợi hại không? Ta khẽ nói thầm.
Tiểu vương gia tức giận trừng mắt nhìn ta: "Như thế nào? Muốn tạo phản?"
Nếu là ngày thường, ta đã sớm hô to đứng lên. Chính là thời điểm này lại không có lên tiếng.
Lần đầu tiên biết, nguyên lai giận quá mức ngay cả nói cũng nói không nên lời, chỉ có một dòng nhiệt lưu cuồn cuộn trong lòng ngực. Tiểu vương gia dùng ánh mắt vô cùng khinh miệt khi nói hai chữ "nô tài" làm ta bỗng nhiên cảm thấy được, ở trong mắt của hắn, ta chỉ như ruồi muỗi không đáng để tâm.
Tiểu vương gia trừng ta nửa ngày, bỗng nhiên cười khúc khích, bất đắc dĩ lắc đầu: "Thực không có cách nào bắt ép ngươi được, lên đây đi, đêm cũng đã khuya lắm rồi ngươi không thấy lạnh sao chứ?" Hắn đưa tay ra với ta có ý kéo ta lên.Tiểu vương gia tươi cười luôn tuấn mỹ làm cho ta mê muội.
Ta chớp mắt, nhiều ngày như vậy, đối hắn chợt có cảm giác thân quen. Ngón tay của hắn thon dài trắng nõn, đúng là từ nhỏ đã quen được thị hầu, nay lại ở trước mặt ta nhẫn nhịn cầu hòa. Được rồi, ta cũng không phải là kẻ dễ giận như vậy.
Nam nhân bụng dạ không nên hẹp hòi. Ta quyết định đại nhân đại lượng nhận lời xin lỗi của hắn.
Vừa định nắm lấy tay tiểu Vương gia, ta chợt liếc thấy biểu tình kì quái trên mặt của hắn cứ như thể muốn nói ta lại một lần nữa mắc mưu.
Tuy rằng ta không phải là kẻ thiên hạ đệ nhất thông minh, nhưng cũng không đến mức ngu xuẩn như vậy. Lập tức, ta đem cánh tay định vươn ra thu trở về, gắt gao dấu ở sau lưng.
"Làm sao vậy?"
Ta câm lặng nhìn chằm chằm tiểu Vương gia.
Tiểu vương gia tựa hồ thực mất hứng, khẽ nhíu mày, bàn tay càng đưa tới gần ta một chút: "Ngọc Lang, ngươi lên đây đi."
Không bao giờ!
Ta rõ ràng lui về phía sau vài bước, đứng ở giữa hồ nước.
"Hảo, ngươi là không muốn lên chứ gì." Tiểu vương gia sắc mặt âm trầm, giống như nhìn thấy một trò chơi lí thú. Hắn chắp tay sau lưng đi vài vòng quanh đình, rồi bỗng nhiên quay đầu nói với ta: "Ta thật muốn xem, ngươi có thể ở trong đó được bao lâu?"
Đương nhiên đứng không được bao lâu. Ban đêm nước hồ lạnh một cách tàn nhẫn, ta lại mệt, thân thể lại đau.
Vốn tính toán tiểu Vương gia vừa đi ta sẽ chạy nhanh trở về phòng ngủ, ai biết tiểu vương gia tựa hồ rất có hứng thú, ngồi ở đình lý trên thạch đôn (ghế bằng đá, nói đúng hơn là cục đá dựng đứng làm ghế ngồi) nhìn chằm chằm ta.
Má ơi, chẳng lẽ hắn sẽ ngồi như vậy cả đêm?
Ta rất muốn hiên ngang đi lên, bất quá đã xác định rõ sẽ bị hắn đá xuống. Không khỏi có điểm hối hận vừa rồi không bắt lấy tay tiểu Vương gia...
Không không không! Ta lắc lắc đầu.
Tiểu vương gia không phải người tốt, ta nếu nhận thua, về sau không chừng sẽ bị hắn xem thường.
Ta nhìn lên trời, còn đến hai canh giờ mới tới bình minh. Lúc này chỉ ước có Vương phi hay Vương huynh của hắn đến gọi hắn đi khỏi đây thôi. (mơ ước hão huyền!)
Chính là, như vậy một canh giờ, có ai sẽ đến giúp ta không?
Chợt xa xa thấy có ánh sáng hướng lại. Nguyên lai là hai thị nữ cầm theo đèn lồng đến.
Vừa thấy tiểu vương gia, đôi mắt buồn ngủ của hai nàng chợt sáng lên, cười nói: "Làm cho chúng nô tì tìm mãi, nguyên lai chủ tử đến đây ngắm trăng."
Bọn thị nữ chết tiệt!
Không phát hiện có một thiếu niên đáng yêu vô tội ở trong hồ nước? Chủ tử biến thái của các ngươi ngược đãi người khác mà! Ngắm trăng?
Tiểu vương gia chậm rãi gật đầu nói: "Hôm nay ánh trăng không tồi, phong cũng tốt, không vội không vội, vừa đúng....."
Ta ở trong nước đang bị gió đêm thổi trúng một trận phát run, càng thêm nghiến răng nghiến lợi.
"... Đi, dâng ít hoa quả trà nóng lên đây, ta đêm nay không ngủ, phải hảo hảo ngắm trăng." Tiểu Vương gia nói xong, quay đầu vọng liếc mắt một cái với ta- kẻ đang trợn mắt há hốc mồm, trên mặt lộ rõ vẻ chọc ghẹo.
Ngươi điên rồi! Thật sự muốn cùng ta thức cả buổi tối sao?
Ta cơ hồ muốn khóc lớn lên.
May mắn, thị nữ đã mở miệng nói: "Chủ tử đêm nay mặc dù có hứng thú, chỉ sợ là không thể ngắm trăng. Nhị vương gia (Tranh Nhi nhà ta đấy:)) vừa mới đến phủ, la hét muốn tìm chủ tử, đang ở tiền thính chờ người."
Ha ha! Ta thật sự cho tới bây giờ, cho tới bây giờ, cho tới bây giờ (em í thực sự nói đến ba lần như vậy chứ hok fải lỗi đâu nha) chưa từng nghe qua thanh âm nào đáng yêu như vậy, cũng chưa từng thấy qua cô gái nào xinh đẹp như vậy. (xí, chỉ cần nói j có lợi cho bé một tí là bé thấy người đó tốt như tiên~dễ tin người quá! haiz...)
Ta thổi phù một tiếng, lại vội vàng lấy tay che miệng mình lại. Cơ hồ phải hoa chân múa tay vui sướng đứng lên. (mừng hơi sớm đấy cưng!)
"Thật sao?" Tiểu vương gia kinh ngạc đứng lên: "Nhị ca trễ như vậy còn tới phủ?" Xem ánh mắt của hắn, hình như là gặp phải vấn đề gì vô cùng nan giải.
Ta mặc kệ, ngươi tốt nhất là nhanh nhanh biến đi.
Trời không phụ người có lòng, tiểu vương gia quả nhiên nói: "Ta sẽ lập tức đến."
Ta vui sướng nhìn hắn nhấc chân đi, trong lòng cũng vui mừng "tiễn" hắn.
Khả hắn tựa hồ nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên xoay người chỉa vào ta: "Tìm hai gia đinh đến canh chừng hắn, không được để hắn đi lên. Nếu hắn dám bước lên, liền đá xuống cho ta."
Ta nghe như thấy có sét đánh bên tai, mọi hy vọng nháy mắt đều bị hủy...
(anh ko nhớ là buổi sáng đã "ăn" em hai lần sao mà h còn cư xử thế chứ hả? hừ:()
Khoảnh khắc, ta cảm thấy cả người yếu ớt, vô lực.
Tên hỗn đản này cũng quá ác độc đi?
"Nô tì tuân mệnh." Vừa rồi còn như thần tiên tỷ tỷ lập tức biến thành tên tiện nữ đáng chết.
Ta trong lòng chua xót nhìn tiểu Vương gia phất tay áo rời đi. Chung quanh hồ nước, gia đinh vẫn đứng như bất động
Hỗn trướng! Vì cái gì mỗi người nhìn thấy tiểu Vương gia khi dễ kẻ yếu, lại đều thờ ơ như vậy? Những kẻ trong Vương phủ đều là một lũ điên!
Ta ở hồ nước đứng một lúc lâu, rốt cục mệt không chịu được. Đành phải đem tuyệt kỷ ngủ quỳ trước kia phát dương quang đại, bắt đầu đứng ở giữa hồ nước ngủ.
Thật sự không phải là không được.
Vì thế, ta nhắm mắt lại, ở giữa đám gia đinh đang trừng trừng giám sát, ở giữa hồ nước lạnh như băng, quang minh chính đại ngủ.
Tiểu Vương gia, nói xem ta có lợi hại không? Ta khẽ nói thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.