Chương 19
Phong Lộng
17/10/2020
Nếu tiểu Vương gia thật sự phế đi, ta đây chẳng phải là hại hắn cả đời? Trong lòng bắt đầu có một chút áy náy. Ta rất có đạo nghĩa vì thế vội vàng lớn tiếng kêu cứu, quên mất là mình phải nhanh nhanh chạy trốn.
Tiểu Vương gia hôn mê, được mọi người thật cẩn thận đỡ đến tẩm phòng. Lúc này đã có người gấp gáp thúc ngựa đến hoàng cung báo tin cho Vương phi.
Vương phi vội vàng đến, mang theo một đoàn thị nữ cùng thái y, ngay sau đó là những tiếng khóc nức nở phát ra từ tẩm phòng của tiểu Vương gia. Ta cũng muốn biết tiểu Vương gia rốt cuộc có làm sao không nhưng lại không được cho vào.
Lương tâm quá tốt cũng là chuyện xấu, rõ ràng là tiểu Vương gia có lỗi, vậy mà ta lại cứ thấy bất an không yên.
Lo lắng đợi cho đến buổi chiều, bên trong truyền ra tin tức, nói tiểu Vương gia cuối cùng cũng bảo toàn. Không biết là bảo toàn mạng hắn hay là bảo tòan chỗ đó của hắn, dù sao là một tin tốt là được rồi.
Trong Vương phủ các nô tài đều tạ ơn thần thánh đã phù hộ cho tiểu Vương gia, vui sướng còn hơn cả việc phụ thân của mình sống lại. Ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đang lo làm thế nào mới có thể vào thăm tiểu Vương gia, Kim Muội bỗng nhiên mặt mày tái nhợt tới tìm ta: "Vương phi truyền ngươi vào."
Tuyệt, có thể vào xem tiểu Vương gia thế nào. Ta cả mặt đều vui mừng rạng rỡ.
Kim Muội lại cơ hồ sợ tới mức muốn khóc lên, lại bắt đầu dậm chân: "Ngươi còn làm bộ như không liên quan đến mình. Tiểu vương gia là ở chỗ ngươi bị thương, ngươi như thế nào còn không lo lắng?"
"Ngọc Lang, nhanh đi! Vương phi gọi ngươi đấy." Trần bá chạy tới rống lên một câu. Hắn cũng liên tục dậm chân: "Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Ngươi như thế nào lại không đỡ lúc chủ tử té ngã?" Tám phần hắn nghĩ rằng tiểu Vương gia là chính mình không cẩn thận tự làm mình bị thương. Nếu hắn biết là do ta đá, chắc chắn sẽ hộc máu mà chết.
Nhận định không phải lỗi của mình. Ta ngông nghênh bước vào tẩm phòng của tiểu vương gia.
Thật lớn a, quả thực so ra còn lớn hơn đại sảnh của nhà ta. Nguyên tưởng rằng thư phòng của tiểu Vương gia đã đủ lớn rồi, hiện tại mới biết được tẩm phòng của hắn đúng là đáng bậc sư phụ của cái thư phòng kia (:)). Trên vách tường khảm thật nhiều giá gỗ tử (xin lỗi tớ hok bik cái nì là cái j), mặt trên rực rỡ ngọc thạch muôn màu.
Ta ánh mắt sáng lên, cơ hồ nghĩ muốn trộm vài viên đem về nhà chơi.
Tiểu vương gia ngủ ở trên giườn có màn thật dày phủ xung quanh, vô cùng cẩn thận. Vương phi quý phái ngồi ngay ngắn ở ghế, bên cạnh có vài thị nữ.
"Hạ Ngọc Lang, chủ tử là như thế nào bị thương? Hắn có phải hay không đã chơi cái gì nguy hiểm? Lúc ấy ngươi ở ngay bên hắn, thành thành thật thật nói ra cho ta." Ta bị bọn gia đinh chết tiệt ấn ấn dập đầu vài cái trên mặt đất mới nghe thấy Vương phi cất tiếng hỏi đều đều. Vốn thân thể liền cảm thấy không thoải mái, như vậy vừa quỳ vừa lạy thật khó chịu.
"Vương phi người hãy nghe ta nói....." Ta đã muốn nói cho thật rõ ràng, vì thế đã hạ quyết tâm, há miệng sẽ đem tất cả sự tình nói ra. Dù sao cũng là tiểu Vương gia không đúng, ta cố ý kể lại những hành động bức bách của hắn với ta có chút thêm mắm, them muối.
Vương phi nghe lời ta nói, thật sự bị chấn động, phía sau thị nữ đều che miệng cười khúc khích.
Ta càng nói càng ủy khuất, nghĩ thầm rằng Vương phi nào cũng cho ta là thiếu niên thuần khiết. Thẳng đến cuối cùng dào dạt đắc ý kể rõ ta cố gắng phản kháng, đem tiểu Vương gia đá xuống giường, vừa kể đến đó thì nghe tiếng vật gì đó rơi vỡ thật lớn.
Cư nhiên là bát trà trong tay Vương phi, cùng xung quanh cây quạt, chậu rửa mặt, giấy và bút mực trong tay hạ nhân....... cùng nhau rơi xuống đất.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bọn người đang ngây người nhìn ta, thật sự không rõ bọn họ kinh ngạc cái gì? Tuy rằng phản kháng của ta cũng thật sự "dữ dội".
Cả tẩm phòng rộng lớn im bặt một lúc lâu, Vương phi rốt cục cũng có phản ứng, mặt trắng bệch, chỉ thẳng vào mặt ta, run giọng hỏi: "Sanh nhi là do ngươi đá bị thương?"
Ta khó hiểu gật đầu.
Vương phi sắc mặt giống như quỷ. Nàng đột nhiên đứng lên, lại ngã xuống ghế, thở dài: "Ta đã nói Vương phủ này một chút quy củ đều không có, cư nhiên ngay cả nô tài cũng dám đá chủ tử. Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Ta có ích lợi gì, làm cho tên hạ nhân khi dễ Sanh nhi của người!"
Này lão nương thật khôi hài, nói xong cư nhiên lại khóc lớn lên.
Ta nghe chẳng hiểu được cái gì, đá tiểu Vương gia một cước, tại sao lại lại liên quan đến tỷ tỷ gì đó?
Đang nghĩ ngợi,tới này vấn đề, phía trên đầu đích nữ nhân kia đã lộ ra sắc mặt như quỷ, giọng the thé nói: "Người đâu, đem tên nô tài không có vương pháp này ra ngoài, dùng roi đánh!"
Cái gì? Ngươi mới không có vương pháp!
Này làm việc công tư không phân minh, chỉ vì con mình bị trúng một cước nho nhỏ liền hoàn toàn không để ý tới vận mệnh bi thảm của người khác, đúng là lão yêu quái!
Ta còn chưa kịp lớn giọng kêu oan, đã bị hai gia đinh nhấc lên, dùng vải bịt miệng, lôi ta ra ngoài.
Oan uổng a! Oan uổng a! Ta thật vô tội mà! Tiểu vương gia mới là kẻ khởi sắc tâm thi dâm kìa! (à, ở đây tớ nghĩ có nghĩa là: tâm thì háo sắc, làm thì làm tòan việc dâm đãng, ứ ư từ này nặng wá!:()
Chỗ đó của hắn bị ai đá cũng là đáng đời!
Ta phi thường hối hận lúc ấy cố hô to người đến cứu tiểu Vương gia mà quên chạy trốn. Vì cái gì ta phải hữu ý với hắn? Vải chặn trong miệng, ta ngô ngô chẳng nói nên lời.
Ta giãy giụa không ngớt, mắt đã thấy bị gia đinh lôi ra khỏi phòn, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm trầm thấp nhưng đầy uy lực:
"Chậm đã....."
Là thanh âm mệt mỏi của tiểu Vương gia phía sau màn truyền ra.
Chưa bao giờ biết nguyên lai thanh âm tiểu Vương gia cũng là tiếng trời.
Nhất thời mọi động tác của mọi người đều đình chỉ. Trong lòng một dòng nước ấm áp lướt qua, nước mắt ta cơ hồ chảy tràn ra, tiểu Vương gia, ngươi coi như có lương tâm, sớm biết như vậy ta sẽ không đá ngươi...
"Chủ tử đã tỉnh?"
"Chủ tử đã tỉnh lại!"
"Sanh nhi, ngươi đã tỉnh?" Vương phi cơ hồ bổ nhào vào bên giường. Giường mạn (mạn=màn) lờ mờ, ta nhìn không rõ tiểu Vương gia bên trong rốt cuộc như thế nào.
Thật sự là tỉnh rất đúng lúc a, người tốt thì sẽ có người tốt đến bảo hộ mà. Nhất thời cao hứng, ta quyết định ban cho tiểu Vương gia danh từ "người tốt" tuy có vài lúc hắn không được cho lắm.
"Hoàng ngạch nương....." Ta dỏng lỗ tai nghe, rốt cục nghe thấy tiểu Vương gia hữu khí vô lực nói: "Dùng tiểu dương roi tẩm thủy đánh, còn có.... Không cần vẽ mặt, ta còn muốn lưu trữ hắn..."
(tiểu dương roi: roi bằng da có bản nhỏ, tẩm thủy: ngâm qua nước~tớ nghĩ nếu roi da ngâm trong nước sẽ dai hơn, đánh sẽ đau hơn:()
Tiểu Vương gia thanh âm tinh tế tiến vào lỗ tai, quả thực giống bị một cây trược dài đánh sau gáy. Ta nhất thời đứng sững.
A a a!
Nếu không phải miệng bị bịt lại, ta đã phẫn nộ đích gầm rú đem toàn bộ Vương phủ từ trên xuống dưới chửi cho hả giận. (chính vì vậy nó mới bịt miệng em chứ!)
Tên hỗn đản này! Sớm biết như vậy ta đã một cước đá chết ngươi! Thầm than chính mình lúc ấy bệnh nặng không sử dụng nhiều lực.
Ta ở trong tay gia đinh ra sức giãy giụa, đầu càng ngày càng đau, lỗ tai cũng bắt đầu on gong cộng hưởng, rốt cục trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Hôn mê rồi ta mới chợt nhớ tới nguyên lai bản nhân còn bị bệnh nặng.
Thật sự hôn mê đúng lúc, đa tạ Hạ gia liệt tổ liệt tông phù hộ!
Tiểu Vương gia hôn mê, được mọi người thật cẩn thận đỡ đến tẩm phòng. Lúc này đã có người gấp gáp thúc ngựa đến hoàng cung báo tin cho Vương phi.
Vương phi vội vàng đến, mang theo một đoàn thị nữ cùng thái y, ngay sau đó là những tiếng khóc nức nở phát ra từ tẩm phòng của tiểu Vương gia. Ta cũng muốn biết tiểu Vương gia rốt cuộc có làm sao không nhưng lại không được cho vào.
Lương tâm quá tốt cũng là chuyện xấu, rõ ràng là tiểu Vương gia có lỗi, vậy mà ta lại cứ thấy bất an không yên.
Lo lắng đợi cho đến buổi chiều, bên trong truyền ra tin tức, nói tiểu Vương gia cuối cùng cũng bảo toàn. Không biết là bảo toàn mạng hắn hay là bảo tòan chỗ đó của hắn, dù sao là một tin tốt là được rồi.
Trong Vương phủ các nô tài đều tạ ơn thần thánh đã phù hộ cho tiểu Vương gia, vui sướng còn hơn cả việc phụ thân của mình sống lại. Ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đang lo làm thế nào mới có thể vào thăm tiểu Vương gia, Kim Muội bỗng nhiên mặt mày tái nhợt tới tìm ta: "Vương phi truyền ngươi vào."
Tuyệt, có thể vào xem tiểu Vương gia thế nào. Ta cả mặt đều vui mừng rạng rỡ.
Kim Muội lại cơ hồ sợ tới mức muốn khóc lên, lại bắt đầu dậm chân: "Ngươi còn làm bộ như không liên quan đến mình. Tiểu vương gia là ở chỗ ngươi bị thương, ngươi như thế nào còn không lo lắng?"
"Ngọc Lang, nhanh đi! Vương phi gọi ngươi đấy." Trần bá chạy tới rống lên một câu. Hắn cũng liên tục dậm chân: "Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Ngươi như thế nào lại không đỡ lúc chủ tử té ngã?" Tám phần hắn nghĩ rằng tiểu Vương gia là chính mình không cẩn thận tự làm mình bị thương. Nếu hắn biết là do ta đá, chắc chắn sẽ hộc máu mà chết.
Nhận định không phải lỗi của mình. Ta ngông nghênh bước vào tẩm phòng của tiểu vương gia.
Thật lớn a, quả thực so ra còn lớn hơn đại sảnh của nhà ta. Nguyên tưởng rằng thư phòng của tiểu Vương gia đã đủ lớn rồi, hiện tại mới biết được tẩm phòng của hắn đúng là đáng bậc sư phụ của cái thư phòng kia (:)). Trên vách tường khảm thật nhiều giá gỗ tử (xin lỗi tớ hok bik cái nì là cái j), mặt trên rực rỡ ngọc thạch muôn màu.
Ta ánh mắt sáng lên, cơ hồ nghĩ muốn trộm vài viên đem về nhà chơi.
Tiểu vương gia ngủ ở trên giườn có màn thật dày phủ xung quanh, vô cùng cẩn thận. Vương phi quý phái ngồi ngay ngắn ở ghế, bên cạnh có vài thị nữ.
"Hạ Ngọc Lang, chủ tử là như thế nào bị thương? Hắn có phải hay không đã chơi cái gì nguy hiểm? Lúc ấy ngươi ở ngay bên hắn, thành thành thật thật nói ra cho ta." Ta bị bọn gia đinh chết tiệt ấn ấn dập đầu vài cái trên mặt đất mới nghe thấy Vương phi cất tiếng hỏi đều đều. Vốn thân thể liền cảm thấy không thoải mái, như vậy vừa quỳ vừa lạy thật khó chịu.
"Vương phi người hãy nghe ta nói....." Ta đã muốn nói cho thật rõ ràng, vì thế đã hạ quyết tâm, há miệng sẽ đem tất cả sự tình nói ra. Dù sao cũng là tiểu Vương gia không đúng, ta cố ý kể lại những hành động bức bách của hắn với ta có chút thêm mắm, them muối.
Vương phi nghe lời ta nói, thật sự bị chấn động, phía sau thị nữ đều che miệng cười khúc khích.
Ta càng nói càng ủy khuất, nghĩ thầm rằng Vương phi nào cũng cho ta là thiếu niên thuần khiết. Thẳng đến cuối cùng dào dạt đắc ý kể rõ ta cố gắng phản kháng, đem tiểu Vương gia đá xuống giường, vừa kể đến đó thì nghe tiếng vật gì đó rơi vỡ thật lớn.
Cư nhiên là bát trà trong tay Vương phi, cùng xung quanh cây quạt, chậu rửa mặt, giấy và bút mực trong tay hạ nhân....... cùng nhau rơi xuống đất.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bọn người đang ngây người nhìn ta, thật sự không rõ bọn họ kinh ngạc cái gì? Tuy rằng phản kháng của ta cũng thật sự "dữ dội".
Cả tẩm phòng rộng lớn im bặt một lúc lâu, Vương phi rốt cục cũng có phản ứng, mặt trắng bệch, chỉ thẳng vào mặt ta, run giọng hỏi: "Sanh nhi là do ngươi đá bị thương?"
Ta khó hiểu gật đầu.
Vương phi sắc mặt giống như quỷ. Nàng đột nhiên đứng lên, lại ngã xuống ghế, thở dài: "Ta đã nói Vương phủ này một chút quy củ đều không có, cư nhiên ngay cả nô tài cũng dám đá chủ tử. Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Ta có ích lợi gì, làm cho tên hạ nhân khi dễ Sanh nhi của người!"
Này lão nương thật khôi hài, nói xong cư nhiên lại khóc lớn lên.
Ta nghe chẳng hiểu được cái gì, đá tiểu Vương gia một cước, tại sao lại lại liên quan đến tỷ tỷ gì đó?
Đang nghĩ ngợi,tới này vấn đề, phía trên đầu đích nữ nhân kia đã lộ ra sắc mặt như quỷ, giọng the thé nói: "Người đâu, đem tên nô tài không có vương pháp này ra ngoài, dùng roi đánh!"
Cái gì? Ngươi mới không có vương pháp!
Này làm việc công tư không phân minh, chỉ vì con mình bị trúng một cước nho nhỏ liền hoàn toàn không để ý tới vận mệnh bi thảm của người khác, đúng là lão yêu quái!
Ta còn chưa kịp lớn giọng kêu oan, đã bị hai gia đinh nhấc lên, dùng vải bịt miệng, lôi ta ra ngoài.
Oan uổng a! Oan uổng a! Ta thật vô tội mà! Tiểu vương gia mới là kẻ khởi sắc tâm thi dâm kìa! (à, ở đây tớ nghĩ có nghĩa là: tâm thì háo sắc, làm thì làm tòan việc dâm đãng, ứ ư từ này nặng wá!:()
Chỗ đó của hắn bị ai đá cũng là đáng đời!
Ta phi thường hối hận lúc ấy cố hô to người đến cứu tiểu Vương gia mà quên chạy trốn. Vì cái gì ta phải hữu ý với hắn? Vải chặn trong miệng, ta ngô ngô chẳng nói nên lời.
Ta giãy giụa không ngớt, mắt đã thấy bị gia đinh lôi ra khỏi phòn, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm trầm thấp nhưng đầy uy lực:
"Chậm đã....."
Là thanh âm mệt mỏi của tiểu Vương gia phía sau màn truyền ra.
Chưa bao giờ biết nguyên lai thanh âm tiểu Vương gia cũng là tiếng trời.
Nhất thời mọi động tác của mọi người đều đình chỉ. Trong lòng một dòng nước ấm áp lướt qua, nước mắt ta cơ hồ chảy tràn ra, tiểu Vương gia, ngươi coi như có lương tâm, sớm biết như vậy ta sẽ không đá ngươi...
"Chủ tử đã tỉnh?"
"Chủ tử đã tỉnh lại!"
"Sanh nhi, ngươi đã tỉnh?" Vương phi cơ hồ bổ nhào vào bên giường. Giường mạn (mạn=màn) lờ mờ, ta nhìn không rõ tiểu Vương gia bên trong rốt cuộc như thế nào.
Thật sự là tỉnh rất đúng lúc a, người tốt thì sẽ có người tốt đến bảo hộ mà. Nhất thời cao hứng, ta quyết định ban cho tiểu Vương gia danh từ "người tốt" tuy có vài lúc hắn không được cho lắm.
"Hoàng ngạch nương....." Ta dỏng lỗ tai nghe, rốt cục nghe thấy tiểu Vương gia hữu khí vô lực nói: "Dùng tiểu dương roi tẩm thủy đánh, còn có.... Không cần vẽ mặt, ta còn muốn lưu trữ hắn..."
(tiểu dương roi: roi bằng da có bản nhỏ, tẩm thủy: ngâm qua nước~tớ nghĩ nếu roi da ngâm trong nước sẽ dai hơn, đánh sẽ đau hơn:()
Tiểu Vương gia thanh âm tinh tế tiến vào lỗ tai, quả thực giống bị một cây trược dài đánh sau gáy. Ta nhất thời đứng sững.
A a a!
Nếu không phải miệng bị bịt lại, ta đã phẫn nộ đích gầm rú đem toàn bộ Vương phủ từ trên xuống dưới chửi cho hả giận. (chính vì vậy nó mới bịt miệng em chứ!)
Tên hỗn đản này! Sớm biết như vậy ta đã một cước đá chết ngươi! Thầm than chính mình lúc ấy bệnh nặng không sử dụng nhiều lực.
Ta ở trong tay gia đinh ra sức giãy giụa, đầu càng ngày càng đau, lỗ tai cũng bắt đầu on gong cộng hưởng, rốt cục trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Hôn mê rồi ta mới chợt nhớ tới nguyên lai bản nhân còn bị bệnh nặng.
Thật sự hôn mê đúng lúc, đa tạ Hạ gia liệt tổ liệt tông phù hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.