Nô Tài

Chương 28

Phong Lộng

17/10/2020

Cơm trưa không cần phải nói cả bàn đầy thức ăn ngon.

Đập vào mắt đầu tiên chính là hai món ta cực thích ăn: chim trả cá rô và Bát Bảo đậu hũ.

Màu sắc mê người, hương khí xông thẳng vào mũi.

Ta ngón trỏ khẽ động, đặt đại tiểu Vương gia lên ghế, an ổn ngồi xuống, cầm đũa lên, lập tức trở nên hưng phấn.

Thường ăn cá trước sau đó múc một miếng đậu hũ cùng ăn mới thật thú vị.

Thật không hổ là đầu bếp trong Vương phủ, tay nghề thật khá.

Tiểu Vương gia vẫn ngồi im bên cạnh ta cười tủm tỉm nói: "Chậm một chút, không cần gấp, cẩn thận nóng."

Thái độ hôm nay của hắn quả thật vô cùng kì lạ. Ta được ăn cảm thấy trong lòng nở hoa(O_o ham ăn wá!), hướng hắn liên tục gật đầu: "Ngươi cũng ăn đi, đến đây, cùng nhau ăn."

Bọn nha đầu đứng hầu hạ hai bên đều che miệng cười, ta cũng không thèm để ý tới, tâm tình hiện giờ vô cùng tốt, cư nhiên múc một muỗng đậu hũ đưa tới trước mặt tiểu Vương gia (O.O ố ồ)

"Đến đây, ta biết ngươi hôm nay vất vả. Ngọc Lang ta là người có lương tâm, cũng không thể để ngươi bị đói."

Tiểu Vương gia hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, chắc là đang tự hỏi làm thế nào để cảm kích ta. (hok ảnh là đang nghĩ sao hum nay em khờ thế, tự *dâng* mình vào miệng sói)

Hắn bỗng nhiên nói: "Ngươi nếu cảm thấy được ta hôm nay thật ủy khuất thì không ngại đút cho ta một miếng đậu hũ đi."

Ta đem thìa giơ lên trước miệng hắn: "Nhìn đi, ta đây không phải đã đưa đến tận miệng ngươi rồi sao?"

Ánh mắt của hắn thoáng thay đổi, đột nhiên bắt lấy tay của ta, cư nhiên ở trên cổ tay của ta hung hăng cắn một cái.

"Ai da!" Ta quát to một tiếng, muỗng đậu hũ cũng rớt trên bàn.

Khi ta rụt tay về, cổ tay đã hằn một vết cắn.



Ta nhất thời nóng mặt, quát: "Ngươi điên rồi! Đang bình thường tự nhiên cắn ta làm gì?"

Tiểu Vương gia phẫn nộ nói: Đúng là ngươi đang cố ý chọc ta. Hừ, ta đã vạn phần nhẫn nại, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"Nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ lại chuẩn bị phát hỏa.

(ai da, ảnh là muốn em đút...vô miệng luôn í mà:))

Phu tử nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, huống chi chính mình ngẫm lại, buổi sáng trêu đùa hắn như vậy cũng có chút quá đáng, liền lui về phía sau, nói: "Ta cũng không có như thế nào, hừ, là ngươi cắn ta trước. Ngươi đã không thích nhìn thấy ta thì ta sẽ quay về tiểu viện của ta (??? của em hồi nào?) ngay bây giờ." Ta đứng lên, lại nghĩ tới một chuyện, xoay người phân phó mấy nha đầu đang đứng thị hầu: "Đem cái này, cái này, và cả cái này nữa đến phòng của ta, không ăn thực đáng tiếc." (=.=)Cái này là đương nhiên, ta khả còn chưa có ăn no.

Tiểu Vương gia đứng lên giữ chặt ta lại.

Nguyên vốn tưởng rằng cả buổi sáng vận động có thể rút tòan bộ khí lực của hắn, khả khi tay ta bị hắn bắt lấy, ta chỉ biết căn bản là mình đã lầm to. Ta cố rút tay về, trừng mắt hét lớn: "Ngươi lại muốn như thế nào?"

Không nghĩ tới tiếng hét của ta có tác dụng phi thường rõ rệt. Tiểu Vương gia lập tức thu tay về, ngượng ngùng nói: "Cho dù là khách nhân, cũng nên hiểu lễ nghĩa một chút chứ. Ta vì muốn ngươi cao hứng đã luyện kiếm suốt cả buổi sáng, ngươi cũng không thể giúp ta ăn một chút gì sao? Xem đi, ta hôm nay đều bị thương."

Hắn đưa cánh tay cho ta xem, quả nhiên có một vết thương đang chảy ra một ít máu. Hắn bị thương khi nào, ta như thế nào lại không hề hay biết?

Tình huống như vậy, ta chỉ có thể trừng mắt liếc hắn một cái, thành thật ngồi lên ghế trở lại.

Tiểu Vương gia cũng ngồi xuống một lần nữa, gắp thức ăn cho ta: "Đây là món măng tuyết do ngự trù làm, ngươi ăn thử xem có ngon không." Xem thần sắc của hắn, rõ ràng là cao hứng vạn phần vì thực hiện được quỷ kế.

Ta cúi đầu nếm một chút, quả nhiên rất ngon, liền tự mình gắp lấy cho vào miệng (tham ăn vô độ haizz... =.=). Thấy tiểu Vương gia chỉ lo ngồi nhìn ta mà không ăn, ta nói: "Ngươi như thế nào không ăn, cùng nhau ăn đi."

Tiểu Vương gia cười khổ nói: "Tay của ta căn bản không có khí lực nâng lên đến miệng, thật khó vô cùng." (xạo ke:()

Ta "hừ" một tiếng thật mạnh, cố tỏ vẻ không hề hối hận chuyện lúc sáng, quay đầu phân phó nha đầu bên cạnh: "Tiểu Vương gia không thể tự ăn được, các ngươi đút hắn được không?"

Vâng, Hạ công tử."

Hai cái nha đầu đi tới, tay cầm dĩa rau với chén cơm, quả nhiên vây quanh tiểu Vương gia hầu hạ.



Ta một bên cố làm ra vẻ chăm chú ăn, một bên lén xem xét tiểu Vương gia đang bị nha đầu đút ăn (như em bé), lúc đầu còn cảm thấy thỏa mãn, sau lại không hiểu vì sau cảm thấy khó chịu.

Hai cái nha đầu bộ dáng thanh tú, vây quanh ở bên người tiểu Vương gia cử chỉ vô cùng thân thiết, thật là làm người khác trông thấy phải nhíu mày (vì ghen).

Hơn nữa tiểu Vương gia xem ra cũng không thích các nàng đút, vẫn trầm mặc không nói nửa lời, thức ăn đưa tới bên miệng đều một mực lắc đầu không ăn.( bé dỗi ấy mà:))

Ta nhịn không được nói: "Không cần các ngươi đút nữa." Lau vội cái miệng, ta tự cầm chiếc đũa lên, kéo ghế của mình tới gần tiểu Vương gia nói: "Ta đến đút ngươi ăn, ai, coi như ta là nợ ngươi."

(Tình hình là Lang nhi đã bik ghen òi đấy:))

Mới vừa gắp miếng cá lên, tiểu Vương gia đã há to mồm hờ đợi. (yêu chưa?:">) Trong ánh mắt hắn tràn đầy ý cười, ta bỗng nhiên cảm thấy được tòan thân đều đỏ lên, tim đập loạn xạ.

Ta buông đũa xuống, ho khan hai tiếng, cúi đầu nói: "Thỉnh những người khác rời đi, chúng ta nghĩ muốn im lặng ăn cơm." (O_o Oh my God, thấy Lang nhi *ghê* chưa?~cần *riêng tư* cơ đấy! hắc hắc)

Tựa hồ tất cả mọi người đều đang đợi mệnh lệnh này, ta vừa nói xong, mọi người lập tức rúi lui sạch sẽ.

Thật không khỏi kinh ngạc! (vì hok ai mặt dày mà dám làm "kì đà cản mũi" đâu cưng =.=)

Bên tai truyền đến tiếng cười xấu xa của tiểu Vương gia: "Mọi người đều đã rời đi, ngươi có thể đút ta rồi. Ha ha, bảo bối Ngọc Lang của ta, ngẩng đầu lên xem nào."

Bị tiểu Vương gia giễu cợt cảm giác thực khổ sở, ta tính toán để cho hắn đói chết luôn.

Khả vừa ngẩng đầu lên, lại thấy hắn ngoan ngoãn chờ ta đút.

Ta rốt cuộc vẫn là lòng đầy từ bi, nhịn không được cầm đũa lên, từng chút từng chút đút hắn ăn.

Bởi vì hắn vừa mới giễu cợt ta nên ta liền gắp một thứ gì đó khó ăn đút cho hắn. Tiểu Vương gia cũng không tỏ ra khó chịu, một hơi một hơi đều nuốt vào. Ta thấy hắn bị ta cố ý gắp cho một trái ớt cũng vui vẻ nuốt vào, lòng cảm thấy thật không đành lòng, rốt cục cũng nghiêm túc gắp cho hắn thức ăn ngon.

Hắn ăn cực kì chậm rãi, một bữa cơm, mất đến nửa canh giờ.(O_o)

Kết quả, tay của ta cũng vì thế mà đau nhức vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nô Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook