Chương 58
Phong Lộng
17/10/2020
Nhị vương gia, " ta gọi là một tiếng.
Hắn chợt dừng lại, đưa lưng về phía ta, miễn cưỡng bình tĩnh hỏi: "Ngươi còn có gì muốn nói? Nếu còn có tâm sự, ta sẽ giúp ngươi chấm dứt."
"Không cần." Ta cười nói: "Không ngờ ngươi còn giúp cho ta cùng Sanh nhi gặp mặt lần cuối, ta phải cám ơn ngươi rồi."
Nhị vương gia bỗng nhiên chấn động, thân thể tựa hồ không đứng vững. Hắn khó khăn trụ lại, thở hổn hển,, rốt cục thất tha thất thểu rời đi.
Cọc gỗ rất nhanh đều được dựng lên. Tôn quản gia còn sốt sắng lựa chọn từng chiếc cọc, đảm bảo nó không bị mục và phải được đóng thật chắc chắn, sau đó đem ta khóa chặt vào.
Dây xích dày và nặng, một đầu khóa ở chân ta, một đầu đóng chặt vào cọc. Có chút giống với xích một con chó không biết nghe lời.
Kim Muội vừa nghe tin, tức tốc chạy tới nhưng chỉ dám nhìn từ xa không dám lại gần.
Trời càng ngày càng lạnh, điệu này chắc sắp có bão tuyết.
"Chủ tử, nô tài đã làm xong điều chủ tử phân phó, chủ tử nhìn thấy thỏa đáng chưa ạ?" Tôn quản gia khép nép hỏi.
Ta quay đầu nhìn, đã thấy Nhị vương gia chậm rãi đi đến chỗ mình. Hai tay của hắn chắp ở sau lưng, tựa hồ đang ngẩn người, giương mắt đột nhiên nhìn thấy ta, nhất thời ngạc nhiên. Nhìn thần sắc hắn, giống như không biết tại sao ta lại bị kháo như vậy. (Tranh nhi chưa già đã *lẩn thẩn*)
Nhị vương gia hơi thất thần, quay lại liền tát Tôn quản gia một cái.
"Ôi... Chủ tử..." Tôn quản gia không biết mình làm sai cái gì, khuôn mặt tươi cười lập tức biến mất.
"Ai kêu ngươi lập tức khóa hắn lại?"
"Dạ.. Nô tài không dám, nô tài sẽ lập tức thả hắn ra." Tôn quản gia gục đầu nhận lỗi.
Nhị vương gia tâm tình không được bình thường, tiền hậu bất nhất, lại một cái tát thẳng thừng giáng lên mặt Tôn quản gia, lạnh lùng nói: "Không cần, cứ khóa như vậy đi."
Hắn đảo mắt, liếc nhìn ta, trong mắt tinh quang lưu chuyển, không biết đang suy nghĩ gì.
Ta cảm thấy được toàn thân rét run, đang định chạy hai vòng quanh cọc gỗ cho ấm người.
"Ngọc Lang..." Hắn hướng ta đi tới.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhị vương gia hỏi: "Ngươi hận ta sao?"
Dĩ nhiên là như vậy. Ta gật đầu.
Gương mặt hắn hơi giật giật, chậm rãi bước hong thả đến bên ta, lại hỏi: "Ngươi vì cái gì hận ta?" ( nhiều khi ta thấy Tranh nhi thật *down* _ _")
Nguyên nhân nhiều lắm. Ta cúi đầu đếm đếm ngón tay, trong miệng lẩm bẩm, tính toán rõ ràng.
Nhị vương nhìn gương mặt ta, càng không được tự nhiên, không đợi ta trả lời, khoát tay nói: "Quên đi, vấn đề này ngươi không cần đáp. Ngươi... còn có lời nào... muốn nói không?"
"Có." Ta hỏi: "Sanh nhi hôm nay thật sự sẽ tới sao?"
Hảo, gương mặt hắn thoáng chốc đen kịt.
Hắn gằn giọng: "Đúng."
"Ngươi thật sự muốn giết ta sao?" Vấn đề này phi thường trọng yếu, ta đương nhiên phải hỏi rõ ràng.
Vẻ mặt của hắn càng thêm khó coi.
"Ngươi không sợ?"
Chết là thế nào? Tiểu vương gia từng muốn bóp chết ta, Nhị vương gia cũng muốn đông chết ta, tựa hồ chết chính là sự trừng phạt ghê gớm nhất, cũng là cách hoàn hảo nhất để trả thù.
Ta tiếp tục hỏi: "Ngươi rốt cuộc có phải thật hay không muốn giết ta?"
Hắn trầm mặc, gắt gao nhìn chằm chằm ta. Nhìn đến mức long trên người ta đều dựng thẳng, ánh mắt của hắn như có lửa.
"Ngọc Lang, ngươi biết không? Nhất ngôn cửu đỉnh, kỳ thật là điều đau khổ của các đế vương." Hắn gật đầu nói: "Không tồi, ta là thật sự... Thật sự muốn giết ngươi."
Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng như gió thổi qua tai.
Ta im lặng nhìn hắn một hồi.
Hắn hỏi: "Ngươi còn có gì muốn nói với ta không?"
Ta không muốn nói cũng không thể nói một cách dễ dàng bởi gió lạnh lại từng đợt thổi tới, buốt giá, miệng ta cũng tê cóng rồi.
Hắn thật sự hạ nhẫn tâm muốn giết ta.
Chết?
Bị đông chết sao?
Cái chết tựa hồ còn ở rất xa rất xa, bỗng nhiên bị kéo đến trước mắt. Ta có thể ngửi được mùi thi thể, kia có lẽ giống mùi lão Hoàng cẩu (con chó nhà bạn Ngọc Lang nuôi) năm đó. Tựa hồ cho tới giờ khắc này, ta mới chính thức ý thức được mình phải đối mặt với cái gì.
"Ngươi còn có cái gì muốn nói?" Hắn hỏi lại một lần nữa.
Ta mê võng nhìn hắn, lắc đầu.
Ta hỏi: "Vì cái gì muốn giết ta?" Vấn đề này ta giống như đã biết, nhưng dường như cái gì cũng đều không hiểu.
"Ha hả, ta đã nghĩ ngươi thật sự hiên ngang lẫm liệt, nguyên lai là kẻ ngờ nghệch thôi. Ngươi nhất định cho rằng ta đang nói giỡn." Nhị vương gia lộ ra biểu tình rất vừa lòng, giống như rốt cục thấy thấy được cái hắn mong chờ xuất hiện: "Ngọc Lang, mặt của ngươi sợ tới mức trắng bệch rồi."
Hắn đưa tay sờ mặt ta.
Ta chấn động một chút, vội vàng quay đầu đi: "Tay ngươi lạnh quá." Ta nghĩ tới bàn tay của Sanh nhi, ấm áp và thân thuộc.
Nhị vương gia lập tức rụt tay về, giống như vừa bị ong đốt.
"Ngươi sợ?" Một lát, hắn lại hỏi.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn nở nụ cười.
Đôi mắt của ta chắc là tỏ vẻ sợ hãi lắm, cho nên hắn mới cười đến kiêu ngạo như vậy: "Nguyên lai ngươi cũng sợ chết? Ngươi chính là rất dốt nát, không biết phải níu giữ mạng sống. Ngọc Lang, ngươi giờ phút này chỉ cần cầu xin ta tha thứ, ta sẽ lại yêu thương ngươi."
"Nhị vương gia, chết sẽ như thế nào?"
"Cái gì?"
"Tất cả đều chấm dứt? Không còn được nhìn thấy người mình yêu thương?" Ta lại nghĩ, không ngừng nhẹ nhàng hỏi mình: "Sanh nhi sẽ quên ta sao? Sẽ có người nhớ ta chứ?"
Sắc trời, dần dần tối đen
Gió bắt đầu quất từng cơn giá lạnh.
Nhị vương gia lạnh lùng nhìn ta, mày bỗng nhiên gắt gao nhíu lại. Tay hắn không ngừng run rẩy, tựa hồ gió không phải đang quất vào mặt mà là tâm can của hắn.
Ta hoang mang nhìn hắn.
Hắn rốt cục chậm rãi trở lại bình thường, lại mỉm cười nhìn ta.
"Ngọc Lang, không nên hận ta."
"Như thế nào có thể không hận, ngươi muốn giết ta a."
Hắn chua xót nhìn ta, xoay người đi vào tiền thính.
Bên ngoài lạnh thấu xướng, ta cũng muốn vào tiền thính sưởi ấm, đáng tiếc cái còng mắc dưới chân...
"Ngọc Lang, " Kim Muội không biết khi nào đã lén tới bên cạnh ta, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi lạnh không?"
"Ừ, lạnh."
"Ngươi lại đắc tội chủ tử? Hắn muốn trừng phạt ngươi?" Kim Muội nhìn quanh quất, lặng lẽ nói: "Ta đi lấy chăn bông cho ngươi đi, chờ ngày mai ngươi hảo hảo cùng chủ tử bồi tội."
Ta lắc đầu: "Không cần."
"Vì cái gì?"
"Không tại sao." Chũng giống như Nhị vương gia "không tại sao" liền muốn giết ta.
"Kia... Ta đây..."
Ta quay đầu nhìn Kim muội: "Kim muội, ngươi đi đi, vào phòng đi, không cần ra đây. Ngày mai ngươi đã có thể về nhà."
"Vì cái gì?" Nàng càng thêm kinh ngạc.
"Không tại sao." Ta nhìn nàng bởi vì đa nghi mà mặt càng ngày càng tái nhợt, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười."Kim Muội, " ta lặng lẽ ghé vào tai nàng nói: "Ngươi biết không? Sanh nhi hôm nay sẽ đến."
"Thật sự?" Nhãn tình nàng sáng lên, trên mặt hiện lên nét tươi cười thoải mái, vỗ tay nói: "Ông trời phù hộ, cuối cùng cũng sắp chấm dứt."
"Ngươi nên vào phòng đi, không nên nhìn."
"Ngươi thẹn thùng? Hảo, ta đi." Kim Muội châm chọc nói: "Chủ tử nhất định là phải thả ngươi trở về nên trước khi ngươi đi muốn hảo hảo giáo huấn ngươi. Cũng tốt, miễn cho ngày sau được Cửu vương gia cưng chiều lên trời đi. Đáng lắm!" (Dù vậy ngày sau em nó vẫn được chiều đến hư! ;))
Nàng thoải mái đứng dậy, hướng ta nháy mắt mấy cái, thoáng chốc đã chạy biến mất.
Hắn chợt dừng lại, đưa lưng về phía ta, miễn cưỡng bình tĩnh hỏi: "Ngươi còn có gì muốn nói? Nếu còn có tâm sự, ta sẽ giúp ngươi chấm dứt."
"Không cần." Ta cười nói: "Không ngờ ngươi còn giúp cho ta cùng Sanh nhi gặp mặt lần cuối, ta phải cám ơn ngươi rồi."
Nhị vương gia bỗng nhiên chấn động, thân thể tựa hồ không đứng vững. Hắn khó khăn trụ lại, thở hổn hển,, rốt cục thất tha thất thểu rời đi.
Cọc gỗ rất nhanh đều được dựng lên. Tôn quản gia còn sốt sắng lựa chọn từng chiếc cọc, đảm bảo nó không bị mục và phải được đóng thật chắc chắn, sau đó đem ta khóa chặt vào.
Dây xích dày và nặng, một đầu khóa ở chân ta, một đầu đóng chặt vào cọc. Có chút giống với xích một con chó không biết nghe lời.
Kim Muội vừa nghe tin, tức tốc chạy tới nhưng chỉ dám nhìn từ xa không dám lại gần.
Trời càng ngày càng lạnh, điệu này chắc sắp có bão tuyết.
"Chủ tử, nô tài đã làm xong điều chủ tử phân phó, chủ tử nhìn thấy thỏa đáng chưa ạ?" Tôn quản gia khép nép hỏi.
Ta quay đầu nhìn, đã thấy Nhị vương gia chậm rãi đi đến chỗ mình. Hai tay của hắn chắp ở sau lưng, tựa hồ đang ngẩn người, giương mắt đột nhiên nhìn thấy ta, nhất thời ngạc nhiên. Nhìn thần sắc hắn, giống như không biết tại sao ta lại bị kháo như vậy. (Tranh nhi chưa già đã *lẩn thẩn*)
Nhị vương gia hơi thất thần, quay lại liền tát Tôn quản gia một cái.
"Ôi... Chủ tử..." Tôn quản gia không biết mình làm sai cái gì, khuôn mặt tươi cười lập tức biến mất.
"Ai kêu ngươi lập tức khóa hắn lại?"
"Dạ.. Nô tài không dám, nô tài sẽ lập tức thả hắn ra." Tôn quản gia gục đầu nhận lỗi.
Nhị vương gia tâm tình không được bình thường, tiền hậu bất nhất, lại một cái tát thẳng thừng giáng lên mặt Tôn quản gia, lạnh lùng nói: "Không cần, cứ khóa như vậy đi."
Hắn đảo mắt, liếc nhìn ta, trong mắt tinh quang lưu chuyển, không biết đang suy nghĩ gì.
Ta cảm thấy được toàn thân rét run, đang định chạy hai vòng quanh cọc gỗ cho ấm người.
"Ngọc Lang..." Hắn hướng ta đi tới.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhị vương gia hỏi: "Ngươi hận ta sao?"
Dĩ nhiên là như vậy. Ta gật đầu.
Gương mặt hắn hơi giật giật, chậm rãi bước hong thả đến bên ta, lại hỏi: "Ngươi vì cái gì hận ta?" ( nhiều khi ta thấy Tranh nhi thật *down* _ _")
Nguyên nhân nhiều lắm. Ta cúi đầu đếm đếm ngón tay, trong miệng lẩm bẩm, tính toán rõ ràng.
Nhị vương nhìn gương mặt ta, càng không được tự nhiên, không đợi ta trả lời, khoát tay nói: "Quên đi, vấn đề này ngươi không cần đáp. Ngươi... còn có lời nào... muốn nói không?"
"Có." Ta hỏi: "Sanh nhi hôm nay thật sự sẽ tới sao?"
Hảo, gương mặt hắn thoáng chốc đen kịt.
Hắn gằn giọng: "Đúng."
"Ngươi thật sự muốn giết ta sao?" Vấn đề này phi thường trọng yếu, ta đương nhiên phải hỏi rõ ràng.
Vẻ mặt của hắn càng thêm khó coi.
"Ngươi không sợ?"
Chết là thế nào? Tiểu vương gia từng muốn bóp chết ta, Nhị vương gia cũng muốn đông chết ta, tựa hồ chết chính là sự trừng phạt ghê gớm nhất, cũng là cách hoàn hảo nhất để trả thù.
Ta tiếp tục hỏi: "Ngươi rốt cuộc có phải thật hay không muốn giết ta?"
Hắn trầm mặc, gắt gao nhìn chằm chằm ta. Nhìn đến mức long trên người ta đều dựng thẳng, ánh mắt của hắn như có lửa.
"Ngọc Lang, ngươi biết không? Nhất ngôn cửu đỉnh, kỳ thật là điều đau khổ của các đế vương." Hắn gật đầu nói: "Không tồi, ta là thật sự... Thật sự muốn giết ngươi."
Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng như gió thổi qua tai.
Ta im lặng nhìn hắn một hồi.
Hắn hỏi: "Ngươi còn có gì muốn nói với ta không?"
Ta không muốn nói cũng không thể nói một cách dễ dàng bởi gió lạnh lại từng đợt thổi tới, buốt giá, miệng ta cũng tê cóng rồi.
Hắn thật sự hạ nhẫn tâm muốn giết ta.
Chết?
Bị đông chết sao?
Cái chết tựa hồ còn ở rất xa rất xa, bỗng nhiên bị kéo đến trước mắt. Ta có thể ngửi được mùi thi thể, kia có lẽ giống mùi lão Hoàng cẩu (con chó nhà bạn Ngọc Lang nuôi) năm đó. Tựa hồ cho tới giờ khắc này, ta mới chính thức ý thức được mình phải đối mặt với cái gì.
"Ngươi còn có cái gì muốn nói?" Hắn hỏi lại một lần nữa.
Ta mê võng nhìn hắn, lắc đầu.
Ta hỏi: "Vì cái gì muốn giết ta?" Vấn đề này ta giống như đã biết, nhưng dường như cái gì cũng đều không hiểu.
"Ha hả, ta đã nghĩ ngươi thật sự hiên ngang lẫm liệt, nguyên lai là kẻ ngờ nghệch thôi. Ngươi nhất định cho rằng ta đang nói giỡn." Nhị vương gia lộ ra biểu tình rất vừa lòng, giống như rốt cục thấy thấy được cái hắn mong chờ xuất hiện: "Ngọc Lang, mặt của ngươi sợ tới mức trắng bệch rồi."
Hắn đưa tay sờ mặt ta.
Ta chấn động một chút, vội vàng quay đầu đi: "Tay ngươi lạnh quá." Ta nghĩ tới bàn tay của Sanh nhi, ấm áp và thân thuộc.
Nhị vương gia lập tức rụt tay về, giống như vừa bị ong đốt.
"Ngươi sợ?" Một lát, hắn lại hỏi.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn nở nụ cười.
Đôi mắt của ta chắc là tỏ vẻ sợ hãi lắm, cho nên hắn mới cười đến kiêu ngạo như vậy: "Nguyên lai ngươi cũng sợ chết? Ngươi chính là rất dốt nát, không biết phải níu giữ mạng sống. Ngọc Lang, ngươi giờ phút này chỉ cần cầu xin ta tha thứ, ta sẽ lại yêu thương ngươi."
"Nhị vương gia, chết sẽ như thế nào?"
"Cái gì?"
"Tất cả đều chấm dứt? Không còn được nhìn thấy người mình yêu thương?" Ta lại nghĩ, không ngừng nhẹ nhàng hỏi mình: "Sanh nhi sẽ quên ta sao? Sẽ có người nhớ ta chứ?"
Sắc trời, dần dần tối đen
Gió bắt đầu quất từng cơn giá lạnh.
Nhị vương gia lạnh lùng nhìn ta, mày bỗng nhiên gắt gao nhíu lại. Tay hắn không ngừng run rẩy, tựa hồ gió không phải đang quất vào mặt mà là tâm can của hắn.
Ta hoang mang nhìn hắn.
Hắn rốt cục chậm rãi trở lại bình thường, lại mỉm cười nhìn ta.
"Ngọc Lang, không nên hận ta."
"Như thế nào có thể không hận, ngươi muốn giết ta a."
Hắn chua xót nhìn ta, xoay người đi vào tiền thính.
Bên ngoài lạnh thấu xướng, ta cũng muốn vào tiền thính sưởi ấm, đáng tiếc cái còng mắc dưới chân...
"Ngọc Lang, " Kim Muội không biết khi nào đã lén tới bên cạnh ta, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi lạnh không?"
"Ừ, lạnh."
"Ngươi lại đắc tội chủ tử? Hắn muốn trừng phạt ngươi?" Kim Muội nhìn quanh quất, lặng lẽ nói: "Ta đi lấy chăn bông cho ngươi đi, chờ ngày mai ngươi hảo hảo cùng chủ tử bồi tội."
Ta lắc đầu: "Không cần."
"Vì cái gì?"
"Không tại sao." Chũng giống như Nhị vương gia "không tại sao" liền muốn giết ta.
"Kia... Ta đây..."
Ta quay đầu nhìn Kim muội: "Kim muội, ngươi đi đi, vào phòng đi, không cần ra đây. Ngày mai ngươi đã có thể về nhà."
"Vì cái gì?" Nàng càng thêm kinh ngạc.
"Không tại sao." Ta nhìn nàng bởi vì đa nghi mà mặt càng ngày càng tái nhợt, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười."Kim Muội, " ta lặng lẽ ghé vào tai nàng nói: "Ngươi biết không? Sanh nhi hôm nay sẽ đến."
"Thật sự?" Nhãn tình nàng sáng lên, trên mặt hiện lên nét tươi cười thoải mái, vỗ tay nói: "Ông trời phù hộ, cuối cùng cũng sắp chấm dứt."
"Ngươi nên vào phòng đi, không nên nhìn."
"Ngươi thẹn thùng? Hảo, ta đi." Kim Muội châm chọc nói: "Chủ tử nhất định là phải thả ngươi trở về nên trước khi ngươi đi muốn hảo hảo giáo huấn ngươi. Cũng tốt, miễn cho ngày sau được Cửu vương gia cưng chiều lên trời đi. Đáng lắm!" (Dù vậy ngày sau em nó vẫn được chiều đến hư! ;))
Nàng thoải mái đứng dậy, hướng ta nháy mắt mấy cái, thoáng chốc đã chạy biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.