Chương 9
Phong Lộng
17/10/2020
Ta bị bắt..."đùa giỡn" tiểu vương gia cả ngày.
May mắn hắn bộ dáng tuấn tú, động tác ôn nhu, bằng không ta đã thảm hại hơn rồi.
Lại giống như lần trước làm cho ta ở trong tay hắn tiết ra chất dịch màu trắng; hơi thở của ta ở trong lòng ngực của hắn càng lúc càng dồn dập đến vô pháp khống chế, nghe tiếng hắn cười cứ như hồ ly tinh chuyển thế.
"Ha hả, tiểu Ngọc Lang, ngươi kêu đắc hảo a, không sợ có người vô ý bước vào thấy chúng ta như vậy sao?"
Ta đối với lời này đã không còn sợ nữa.
Thứ nhất bởi vì lúc ấy có muốn cũng không phản kháng được, thứ hai..... dù sao ngay cả Vương phi cũng đã gặp qua, còn sợ cái gì nữa?
Tiểu vương gia thân thủ vô cùng lợi hại, làm cho ta cả người như mềm nhũn ra, không sao chống đỡ nổi.
Ta nhịn một hồi cuối cùng cũng khởi xướng gây chuyện, đối hắn hết trảo lại cắn, hắn cũng không tức giận, lại nhẹ nhàng cười, đôi khi thoáng trách một chút: "Hảo chủ tử, đừng như vậy quá sức, cẩn thận làm cơ thể mình đau."
Hồ nháo một ngày.
Tiểu vương gia sai người đem đồ ăn đưa đến thư phòng rồi đuổi tất cả nô tài ra ngòai đóng chặt cửa nhìn ta cười hì hì.
"Chủ tử, nô tài thị hầu chủ tử ăn cơm."
Hắn tay chân thật nhanh nhẹn cầm một đôi đũa với dĩa thức ăn đem tới trước mặt ta.
Ta thong dong ngồi trên ghế uy nghiêm hơi gật gật đầu định cầm lấy đôi đũa trên tay hắn. Nhưng tiểu Vương gia lại tỏ ý không muốn đưa cho ta.Ta ngẩng đầu, thấy nụ cười của hắn có điểm gì là lạ.
"Chủ tử, chẳng phải đã nói muốn nô tài thị hầu người dùng cơm đó sao?."
Ta mắt trợn trắng: "Ngươi không phải là muốn đút ta đấy chứ?"
Hắn lập tức hớn hở hô to một tiếng: "Đúng vậy, nô tài nghe lệnh."
Tiếp theo thừa dịp ta còn đang trợn mắt há hốc mồm liền gắp một miếng cà bỏ vào miệng của ta.
Tuy rằng ta chưa bao giờ xem qua Vương gia ăn cơm, bất quá, cũng không đến mức cần người đút chứ hả?
Nếu như vậy, hoàng đế thì ăn làm sao?
Tất cả nô tài thay phiên nhau đút hắn ăn à?
Hay tất cả còn phải giúp hắn tắm rửa?
Còn có còn có, chẳng lẽ gia gia của ta năm đó cũng như vậy đút lão chủ tử ăn? (ngốc phải biết!)
"Khụ khụ....."
Bị miếng cà chắn ngang họng ta lớn tiếng ho khan.
Tiểu vương gia vội vàng quăng chiếc đũa xuống đỡ lấy ta: "Chủ tử cẩn thận, chủ tử cẩn thận..."
Ta rốt cục nửa chết nửa sống phun hết miếng cà trong miệng ra, giương to mắt nhìn xem phản ứng của hắn.
"Nguyên lai chủ tử dễ dàng bị sặc như vậy sao, vậy phải làm thế nào cho tốt đây?" Tiểu vương gia giả bộ nhíu mày trầm tư.
Ta lông tơ dựng thẳng, hắn tỏ bộ dạng như vậy, chắc chắn đằng sau khẳng định không có gì tốt lành rồi.(kinh nghiệm dữ!)
Quả nhiên, hắn vỗ vỗ đầu, nói: "Có cách rồi!"
Hắn cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng cà, đặt ở chính miệng mình, cắn nhỏ ra một miếng rồi cứ thế hướng thẳng miệng ta.
Không thể nào?
Ta ở trong lòng kêu thê thiết. Bất hạnh quá———- ác mộng trở thành sự thật rồi!!!!!!!!!!
Đây chắc chỉ có thể là "được" đãi ngộ theo kiểu hòang đế thôi. (Xạo! Hòang đế nào được đút như vậy?)
"Ngươi... Ngươi làm vậy để làm chi?"
"Giúp chủ tử rửa sạch đầu lưỡi a."
Tiểu vương gia thị hầu thật sự rất "chu đáo", chẳng những giúp ta đem thức ăn đưa vào miệng, còn tỉ mỉ rửa sạch đầu lưỡi của ta —— bằng lưỡi của hắn!
"Không cần không cần."
"Không được, hảo chủ tử là không thể cự tuyệt nô tài thị hầu."
"Ta không cần....." Kháng nghị bị nuốt chửng trong làn môi mềm ấm áp của tiểu Vương gia.
Kết quả, một bữa cơm, thật không rõ là ta đang dùng cơm hay là hắn ăn ta nữa. (:)))))))))))))
Bất quá xem khí sắc của tiểu Vương gia đích thực là đã "ăn" no rồi.
"Còn muốn ăn miếng cá nữa sao?" Tiểu vương gia tiếp tục hỏi.
Ta lắc đầu liên tục: "Không muốn không muốn."
Làm gì có chủ tử nào ăn cơm mà được đút kiểu này đâu.
Đã vậy trên bàn là một đống bừa bãi, đôi đũa sớm đã không biết phi đi nơi nào.
Đồ ăn nhiều mà thật ra ăn chẳng được bao nhiêu.
Ta im lặng sờ sờ bụng, buổi tối phải chạy tới phòng bếp tìm thêm đồ ăn mới được.
"Tiểu vương gia...."
"Ách?"
"Trời tối rồi, ta không phải là nên cáo lui sao?"
Hắn tỏ ra có chút ngạc nhiên
"Chính là nô tài còn chưa thị hầu Ngọc Lang chủ tử tắm rửa mà."
Tắm rửa?
Ta cơ hồ trở nên ngây dại.
Bị hắn thị hầu tắm rửa, nhất định thi cốt vô tồn (hồn lìa khỏi xác).
Khi hắn nhắc tới tắm rửa thì ánh mắt bỗng trở nên hưng phấn đặc biệt.
Ta vội vã xua tay: "Không muốn không muốn, không nhọc phiền, không nhọc phiền!"
Thấy tiểu vương gia từng bước một tiến tới. Bản năng trời sinh làm cho ta có phản ứng đúng lúc...
"Ta... không.... muốn.... A!" Ta khóc lớn lên.
Nước mắt như mưa chảy xuống.
Chính lúc đó, bên ngòai thư phòng truyền đến thanh âm.
"Chủ tử, Tam vương gia đến đây. Đang đợi ở đại sảnh."
Tiểu vương gia lập tức dừng bước lại, uy nghiêm nói: "Đã biết. Ta lập tức sẽ đến."
Ta thở phào thóat nạn, tiểu vương gia vừa bước ra cửa thì quay đầu lại nhìn ta, ta lập tức một lần nữa cảnh giác.
"Tam ca đến đây, ta muốn đi nói chuyện xã giao một chút." Tiểu vương gia cười, hôn nhẹ lên mặt ta: "Ngươi cũng mệt rồi, về phòng nghỉ đi. Nhớ rõ phải hảo hảo tắm rửa. Ta không ở đây, không được cho người khác thị hầu ngươi tắm rửa. Chính mình rửa là tốt rồi."
Chỉ cần hắn không có ở đây là tốt rồi.
Ta vội cảm tạ quan âm bồ tát.
"Hảo hảo ngốc ở trong phòng." Tiểu vương gia lại dặn một câu rồi mới đi.
Ta cũng vội vàng lủi trở về phòng của mình.
Giống như phía sau có lão hổ đuổi theo ta phóng nhanh vô phòng, xoay người khóa chặt cửa, sau lưng truyền đến một thanh âm: "Không cần khóa, tiểu vương gia muốn vào, cái gì cũng đều không ngăn được."
Ta đột nhiên nhảy dựng, xoay người đề phòng.
Kẻ đang nói chính là Kim Muội.
Kim Muội lười biếng nói: "Đoán cũng đoán được. Bất quá ngươi có thể ăn no sao? Đến buổi tối khi đói bụng cũng đừng sai bảo ta."
Ta hung hăng trừng nàng, bất quá quả thật ăn không no.
Ta xoa xoa bụng, ngồi xuống.
Cầm đũa lên ta liếc nhìn tòan bộ các dĩa thức ăn một lần.
"So ra thật kém tiểu vương gia. Ngươi không có cách nào thật sự làm mình trở thành một chủ tử đứng đắn à?" Kim muội ngông nghênh ngồi ở một chiếc ghế khác, bỗng nhiên thở dài: "Ai, lại một kẻ si ngốc."
"Uy!" Ta để đũa xuống, thẳng thắn nói: "Ngươi muốn nói cái gì thì nói rõ ra đi, không cần đông giấu tây trốn (ý là nói quanh co) như vậy đâu!"
Kim muội lúc lắc đầu: "Ta cũng không dám tùy tiện nói cái gì. Dù sao....."
"Dù sao cái gì?"
"Ai, được tiểu vương gia coi trọng, liền thật là có phúc khí a? Ta xem tâm tính của ngươi, không giống kẻ ham ăn mặc, không biết liêm sỉ mới hảo ý khuyên ngươi."
Nàng sai lầm rồi, ta tuyệt đối ham ăn mặc.(giời ạ,có vậy cũng khoe)
Về phần không có liêm sỉ, bất quá chỉ là làm chủ tử thôi, có cần nghiêm trọng như thế không?
May mắn hắn bộ dáng tuấn tú, động tác ôn nhu, bằng không ta đã thảm hại hơn rồi.
Lại giống như lần trước làm cho ta ở trong tay hắn tiết ra chất dịch màu trắng; hơi thở của ta ở trong lòng ngực của hắn càng lúc càng dồn dập đến vô pháp khống chế, nghe tiếng hắn cười cứ như hồ ly tinh chuyển thế.
"Ha hả, tiểu Ngọc Lang, ngươi kêu đắc hảo a, không sợ có người vô ý bước vào thấy chúng ta như vậy sao?"
Ta đối với lời này đã không còn sợ nữa.
Thứ nhất bởi vì lúc ấy có muốn cũng không phản kháng được, thứ hai..... dù sao ngay cả Vương phi cũng đã gặp qua, còn sợ cái gì nữa?
Tiểu vương gia thân thủ vô cùng lợi hại, làm cho ta cả người như mềm nhũn ra, không sao chống đỡ nổi.
Ta nhịn một hồi cuối cùng cũng khởi xướng gây chuyện, đối hắn hết trảo lại cắn, hắn cũng không tức giận, lại nhẹ nhàng cười, đôi khi thoáng trách một chút: "Hảo chủ tử, đừng như vậy quá sức, cẩn thận làm cơ thể mình đau."
Hồ nháo một ngày.
Tiểu vương gia sai người đem đồ ăn đưa đến thư phòng rồi đuổi tất cả nô tài ra ngòai đóng chặt cửa nhìn ta cười hì hì.
"Chủ tử, nô tài thị hầu chủ tử ăn cơm."
Hắn tay chân thật nhanh nhẹn cầm một đôi đũa với dĩa thức ăn đem tới trước mặt ta.
Ta thong dong ngồi trên ghế uy nghiêm hơi gật gật đầu định cầm lấy đôi đũa trên tay hắn. Nhưng tiểu Vương gia lại tỏ ý không muốn đưa cho ta.Ta ngẩng đầu, thấy nụ cười của hắn có điểm gì là lạ.
"Chủ tử, chẳng phải đã nói muốn nô tài thị hầu người dùng cơm đó sao?."
Ta mắt trợn trắng: "Ngươi không phải là muốn đút ta đấy chứ?"
Hắn lập tức hớn hở hô to một tiếng: "Đúng vậy, nô tài nghe lệnh."
Tiếp theo thừa dịp ta còn đang trợn mắt há hốc mồm liền gắp một miếng cà bỏ vào miệng của ta.
Tuy rằng ta chưa bao giờ xem qua Vương gia ăn cơm, bất quá, cũng không đến mức cần người đút chứ hả?
Nếu như vậy, hoàng đế thì ăn làm sao?
Tất cả nô tài thay phiên nhau đút hắn ăn à?
Hay tất cả còn phải giúp hắn tắm rửa?
Còn có còn có, chẳng lẽ gia gia của ta năm đó cũng như vậy đút lão chủ tử ăn? (ngốc phải biết!)
"Khụ khụ....."
Bị miếng cà chắn ngang họng ta lớn tiếng ho khan.
Tiểu vương gia vội vàng quăng chiếc đũa xuống đỡ lấy ta: "Chủ tử cẩn thận, chủ tử cẩn thận..."
Ta rốt cục nửa chết nửa sống phun hết miếng cà trong miệng ra, giương to mắt nhìn xem phản ứng của hắn.
"Nguyên lai chủ tử dễ dàng bị sặc như vậy sao, vậy phải làm thế nào cho tốt đây?" Tiểu vương gia giả bộ nhíu mày trầm tư.
Ta lông tơ dựng thẳng, hắn tỏ bộ dạng như vậy, chắc chắn đằng sau khẳng định không có gì tốt lành rồi.(kinh nghiệm dữ!)
Quả nhiên, hắn vỗ vỗ đầu, nói: "Có cách rồi!"
Hắn cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng cà, đặt ở chính miệng mình, cắn nhỏ ra một miếng rồi cứ thế hướng thẳng miệng ta.
Không thể nào?
Ta ở trong lòng kêu thê thiết. Bất hạnh quá———- ác mộng trở thành sự thật rồi!!!!!!!!!!
Đây chắc chỉ có thể là "được" đãi ngộ theo kiểu hòang đế thôi. (Xạo! Hòang đế nào được đút như vậy?)
"Ngươi... Ngươi làm vậy để làm chi?"
"Giúp chủ tử rửa sạch đầu lưỡi a."
Tiểu vương gia thị hầu thật sự rất "chu đáo", chẳng những giúp ta đem thức ăn đưa vào miệng, còn tỉ mỉ rửa sạch đầu lưỡi của ta —— bằng lưỡi của hắn!
"Không cần không cần."
"Không được, hảo chủ tử là không thể cự tuyệt nô tài thị hầu."
"Ta không cần....." Kháng nghị bị nuốt chửng trong làn môi mềm ấm áp của tiểu Vương gia.
Kết quả, một bữa cơm, thật không rõ là ta đang dùng cơm hay là hắn ăn ta nữa. (:)))))))))))))
Bất quá xem khí sắc của tiểu Vương gia đích thực là đã "ăn" no rồi.
"Còn muốn ăn miếng cá nữa sao?" Tiểu vương gia tiếp tục hỏi.
Ta lắc đầu liên tục: "Không muốn không muốn."
Làm gì có chủ tử nào ăn cơm mà được đút kiểu này đâu.
Đã vậy trên bàn là một đống bừa bãi, đôi đũa sớm đã không biết phi đi nơi nào.
Đồ ăn nhiều mà thật ra ăn chẳng được bao nhiêu.
Ta im lặng sờ sờ bụng, buổi tối phải chạy tới phòng bếp tìm thêm đồ ăn mới được.
"Tiểu vương gia...."
"Ách?"
"Trời tối rồi, ta không phải là nên cáo lui sao?"
Hắn tỏ ra có chút ngạc nhiên
"Chính là nô tài còn chưa thị hầu Ngọc Lang chủ tử tắm rửa mà."
Tắm rửa?
Ta cơ hồ trở nên ngây dại.
Bị hắn thị hầu tắm rửa, nhất định thi cốt vô tồn (hồn lìa khỏi xác).
Khi hắn nhắc tới tắm rửa thì ánh mắt bỗng trở nên hưng phấn đặc biệt.
Ta vội vã xua tay: "Không muốn không muốn, không nhọc phiền, không nhọc phiền!"
Thấy tiểu vương gia từng bước một tiến tới. Bản năng trời sinh làm cho ta có phản ứng đúng lúc...
"Ta... không.... muốn.... A!" Ta khóc lớn lên.
Nước mắt như mưa chảy xuống.
Chính lúc đó, bên ngòai thư phòng truyền đến thanh âm.
"Chủ tử, Tam vương gia đến đây. Đang đợi ở đại sảnh."
Tiểu vương gia lập tức dừng bước lại, uy nghiêm nói: "Đã biết. Ta lập tức sẽ đến."
Ta thở phào thóat nạn, tiểu vương gia vừa bước ra cửa thì quay đầu lại nhìn ta, ta lập tức một lần nữa cảnh giác.
"Tam ca đến đây, ta muốn đi nói chuyện xã giao một chút." Tiểu vương gia cười, hôn nhẹ lên mặt ta: "Ngươi cũng mệt rồi, về phòng nghỉ đi. Nhớ rõ phải hảo hảo tắm rửa. Ta không ở đây, không được cho người khác thị hầu ngươi tắm rửa. Chính mình rửa là tốt rồi."
Chỉ cần hắn không có ở đây là tốt rồi.
Ta vội cảm tạ quan âm bồ tát.
"Hảo hảo ngốc ở trong phòng." Tiểu vương gia lại dặn một câu rồi mới đi.
Ta cũng vội vàng lủi trở về phòng của mình.
Giống như phía sau có lão hổ đuổi theo ta phóng nhanh vô phòng, xoay người khóa chặt cửa, sau lưng truyền đến một thanh âm: "Không cần khóa, tiểu vương gia muốn vào, cái gì cũng đều không ngăn được."
Ta đột nhiên nhảy dựng, xoay người đề phòng.
Kẻ đang nói chính là Kim Muội.
Kim Muội lười biếng nói: "Đoán cũng đoán được. Bất quá ngươi có thể ăn no sao? Đến buổi tối khi đói bụng cũng đừng sai bảo ta."
Ta hung hăng trừng nàng, bất quá quả thật ăn không no.
Ta xoa xoa bụng, ngồi xuống.
Cầm đũa lên ta liếc nhìn tòan bộ các dĩa thức ăn một lần.
"So ra thật kém tiểu vương gia. Ngươi không có cách nào thật sự làm mình trở thành một chủ tử đứng đắn à?" Kim muội ngông nghênh ngồi ở một chiếc ghế khác, bỗng nhiên thở dài: "Ai, lại một kẻ si ngốc."
"Uy!" Ta để đũa xuống, thẳng thắn nói: "Ngươi muốn nói cái gì thì nói rõ ra đi, không cần đông giấu tây trốn (ý là nói quanh co) như vậy đâu!"
Kim muội lúc lắc đầu: "Ta cũng không dám tùy tiện nói cái gì. Dù sao....."
"Dù sao cái gì?"
"Ai, được tiểu vương gia coi trọng, liền thật là có phúc khí a? Ta xem tâm tính của ngươi, không giống kẻ ham ăn mặc, không biết liêm sỉ mới hảo ý khuyên ngươi."
Nàng sai lầm rồi, ta tuyệt đối ham ăn mặc.(giời ạ,có vậy cũng khoe)
Về phần không có liêm sỉ, bất quá chỉ là làm chủ tử thôi, có cần nghiêm trọng như thế không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.