Chương 41: Chap 41: Không gì đau hơn khi yêu phải em gái
Bạc Hà
04/01/2021
Mặc Thần chợt cười lớn. Nụ cười của hắn đau đớn không thể nói thành lời. Trái đất đúng là hình tròn mà, tại sao hắn lại yêu phải cô? Ban đầu khi ba hắn nói với hắn về sự nghi ngờ này. Hắn nhất quyết không tin đó là sự thật.
Việc hai anh em loạn luân chính là điều mà không ai có thể chấp nhận nổi. Còn chưa kể đến đứa bé được sinh ra sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
\- Ông hài lòng rồi chứ? Rốt cuộc ngoài tôi ra, thì ông còn bao nhiêu đứa con khác vậy? Ông chưa từng nghĩ tới mẹ tôi!
Nhớ lại cảnh mẹ hắn chết ra sao, Mặc Thần lại vô cùng đau khổ. Nếu không phải hắn đã hứa với mẹ rằng sẽ không làm hại đến ông ta. Thì ngay bây giờ, hắn muốn cầm súng bắn chết tên khốn này rồi. Ông ta... thậm chí còn chưa bao giờ coi hắn là con trai để yêu thương cả.
\- Chuyện này tốt nhất là theo Hạ Ân mà biến mất vĩnh viễn. Nếu mày còn nghĩ cho nó thì đừng để người khác sỉ vả hai vợ chồng mày!
Mặc Khiêm vừa bước chân ra ngoài chưa được mấy bước, bên trong thư phòng đã nghe thấy rất nhiều đồ đạc bị đổ vỡ. Ông ta gọi quản gia phân phó đợi khi nào Mặc Thần ra thì vào dọn dẹp.
Tối hôm ấy, Mặc Thần đã uống rất nhiều rượu. Hắn đuổi hết tất cả người làm khỏi tầng hai. Một mình trong phòng ngồi dưới đất, tựa lưng vào thành giường cầm chặt ảnh của Hạ Ân.
Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy? Đầu tiên là cô mất tích trong vụ nổ, tiếp đến là hắn biết được bí mật cô là em gái của hắn. Ông trời quả là muốn khiêu khích hắn đây. Làm sao hắn buông bỏ được cô đây?
Nhỡ cô còn sống, rồi 1 ngày nào đó quay trở về. Hắn... sợ chẳng dám đối mặt với cô nữa. Hắn lỡ yêu người em gái này quá rồi. Yêu tới nỗi hắn cũng không biết phải làm gì mới tốt nữa.
Uống hết 1 chai rượu, Mặc Thần lại ném về phía góc tường khiến nó vỡ bụn. Nâng tấm hình của cô lên 1 chút, Mặc Thần đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt cười rạng rỡ của cô. Tấm hình này chính là hắn cho người chụp trộm cô. Lúc ấy, cô vui vẻ hoạt bát ra sao, hồn nhiên ra sao... Cũng chính tấm hình này khiến hắn rung động.
Mặc Thần đau khổ ôm tấm hình vào trước ngực.
\- Ân Ân... em là vợ tôi.... là vợ của tôi..
Cửa phòng bị ai đó mở ra. Mặc Thần cũng chẳng buồn liếc nhìn xem đó là ai nữa. Hắn vươn tay lấy 1 bình rượu khác, mở nắp ra định cho lên miệng uống. Ai ngờ, Cố Duy Thiên nắm chặt tay hắn lại.
\- Cậu đến đây uống rượu cùng tôi à?
Cố Duy Thiên dứt khoát giựt lấy bình rượu trong tay của Mặc Thần rồi đặt xuống bên cạnh.
\- Mặc Thần, cậu tỉnh táo lại cho tôi đi! Cậu cứ như vậy sẽ chẳng giải quyết được gì cả!
Dường như Mặc Thần chẳng nghe lọt lời nào từ Cố Duy Thiên cả. Ông nội hắn mất rồi, người quý hắn nhất cũng mất rồi. Đến cả Hạ Ân cũng không biết tung tích. Giờ đây hắn đau khổ hơn cả chết nhiều.
\- Cậu... có biết tôi đau thế nào khi biết cô ấy là em gái của mình không? Lão Mặc Khiêm đó không biết còn bao nhiêu con rơi bên ngoài nữa...
\- Cậu... nói cái gì?
Đây là tin tức quá bất ngờ khiến cho ngay cả Cố Duy Thiên cũng không bình tĩnh nổi. Anh biết ba của Mặc Thần là kẻ lăng nhăng. Nhưng, sao Hạ Ân lại có thể là em gái của Mặc Thần được chứ?
\- Lão già đó và mẹ của Hạ Ân không may lên giường 1 lần. Còn Hạ Thiếu Tiên vì quá yêu vợ nên chấp nhận coi Hạ Ân như con đẻ. Tôi chỉ hận tại sao trong lễ cưới, lão già đó không xuất hiện. Nếu lão ta xuất hiện... có lẽ ba mẹ của Hạ Ân cũng sẽ không để tôi và cô ấy cưới nhau...
Dừng một lúc, Mặc Thần nói tiếp. Dường như hắn đã say quá nên có bao nhiêu tâm tư nói hết ra một thể.
\- Tôi đã muốn cô ấy mang thai. Nếu cô ấy có thai thật... tôi cũng chẳng dám nỡ phá bỏ đứa bé...
Mặc Thần vừa nói vừa lơ mơ chìm vào giấc ngủ. Cố Duy Thiên thở dài rồi đỡ hắn lên giường. Sau đó, hắn gọi cho Tước Hữu bà Tần Vũ Minh kể hết mọi chuyện cho hai người họ. Câu chuyện này quá sốc nên hai người kia nghe xong cũng suýt nữa rớt cả con mắt ra ngoài.
\- Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?
\- Trước hết để cho Cố Duy Thiên giúp Mặc Thần giám sát công việc cho đến khi cậu ấy bình thường trở lại.
\- Các cậu... sao cái gì cũng đổ lên đầu tôi vậy?
Cố Duy Thiên lúc nào cũng là người thu dọn tàn cuộc mà đám bạn này gây ra. Còn chưa nói hết, hai tên kia đa cúp máy khiến anh như muốn bốc hỏa. Cố Duy Thiên đắp chăn cẩn thận cho Mặc Thần rồi gọi người giúp việc lên dọn dẹp sạch sẽ.
Mặc Thần vốn là người mạnh mẽ. Lần đầu tiên anh thấy thằng bạn này uống rượu tới nỗi chẳng biết trời đất là gì. Có lẽ, Mặc Thần quá yêu Hạ Ân thật sự...
Cố Duy Thiên ngồi bên cạnh giường lớn. Thỉnh thoảng hắn thấy Mặc Thần vẫn luôn miệng ọi tên của Hạ Ân, bàn tay hắn nắm chặt tấm hình của cô không buông.
Việc hai anh em loạn luân chính là điều mà không ai có thể chấp nhận nổi. Còn chưa kể đến đứa bé được sinh ra sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
\- Ông hài lòng rồi chứ? Rốt cuộc ngoài tôi ra, thì ông còn bao nhiêu đứa con khác vậy? Ông chưa từng nghĩ tới mẹ tôi!
Nhớ lại cảnh mẹ hắn chết ra sao, Mặc Thần lại vô cùng đau khổ. Nếu không phải hắn đã hứa với mẹ rằng sẽ không làm hại đến ông ta. Thì ngay bây giờ, hắn muốn cầm súng bắn chết tên khốn này rồi. Ông ta... thậm chí còn chưa bao giờ coi hắn là con trai để yêu thương cả.
\- Chuyện này tốt nhất là theo Hạ Ân mà biến mất vĩnh viễn. Nếu mày còn nghĩ cho nó thì đừng để người khác sỉ vả hai vợ chồng mày!
Mặc Khiêm vừa bước chân ra ngoài chưa được mấy bước, bên trong thư phòng đã nghe thấy rất nhiều đồ đạc bị đổ vỡ. Ông ta gọi quản gia phân phó đợi khi nào Mặc Thần ra thì vào dọn dẹp.
Tối hôm ấy, Mặc Thần đã uống rất nhiều rượu. Hắn đuổi hết tất cả người làm khỏi tầng hai. Một mình trong phòng ngồi dưới đất, tựa lưng vào thành giường cầm chặt ảnh của Hạ Ân.
Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy? Đầu tiên là cô mất tích trong vụ nổ, tiếp đến là hắn biết được bí mật cô là em gái của hắn. Ông trời quả là muốn khiêu khích hắn đây. Làm sao hắn buông bỏ được cô đây?
Nhỡ cô còn sống, rồi 1 ngày nào đó quay trở về. Hắn... sợ chẳng dám đối mặt với cô nữa. Hắn lỡ yêu người em gái này quá rồi. Yêu tới nỗi hắn cũng không biết phải làm gì mới tốt nữa.
Uống hết 1 chai rượu, Mặc Thần lại ném về phía góc tường khiến nó vỡ bụn. Nâng tấm hình của cô lên 1 chút, Mặc Thần đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt cười rạng rỡ của cô. Tấm hình này chính là hắn cho người chụp trộm cô. Lúc ấy, cô vui vẻ hoạt bát ra sao, hồn nhiên ra sao... Cũng chính tấm hình này khiến hắn rung động.
Mặc Thần đau khổ ôm tấm hình vào trước ngực.
\- Ân Ân... em là vợ tôi.... là vợ của tôi..
Cửa phòng bị ai đó mở ra. Mặc Thần cũng chẳng buồn liếc nhìn xem đó là ai nữa. Hắn vươn tay lấy 1 bình rượu khác, mở nắp ra định cho lên miệng uống. Ai ngờ, Cố Duy Thiên nắm chặt tay hắn lại.
\- Cậu đến đây uống rượu cùng tôi à?
Cố Duy Thiên dứt khoát giựt lấy bình rượu trong tay của Mặc Thần rồi đặt xuống bên cạnh.
\- Mặc Thần, cậu tỉnh táo lại cho tôi đi! Cậu cứ như vậy sẽ chẳng giải quyết được gì cả!
Dường như Mặc Thần chẳng nghe lọt lời nào từ Cố Duy Thiên cả. Ông nội hắn mất rồi, người quý hắn nhất cũng mất rồi. Đến cả Hạ Ân cũng không biết tung tích. Giờ đây hắn đau khổ hơn cả chết nhiều.
\- Cậu... có biết tôi đau thế nào khi biết cô ấy là em gái của mình không? Lão Mặc Khiêm đó không biết còn bao nhiêu con rơi bên ngoài nữa...
\- Cậu... nói cái gì?
Đây là tin tức quá bất ngờ khiến cho ngay cả Cố Duy Thiên cũng không bình tĩnh nổi. Anh biết ba của Mặc Thần là kẻ lăng nhăng. Nhưng, sao Hạ Ân lại có thể là em gái của Mặc Thần được chứ?
\- Lão già đó và mẹ của Hạ Ân không may lên giường 1 lần. Còn Hạ Thiếu Tiên vì quá yêu vợ nên chấp nhận coi Hạ Ân như con đẻ. Tôi chỉ hận tại sao trong lễ cưới, lão già đó không xuất hiện. Nếu lão ta xuất hiện... có lẽ ba mẹ của Hạ Ân cũng sẽ không để tôi và cô ấy cưới nhau...
Dừng một lúc, Mặc Thần nói tiếp. Dường như hắn đã say quá nên có bao nhiêu tâm tư nói hết ra một thể.
\- Tôi đã muốn cô ấy mang thai. Nếu cô ấy có thai thật... tôi cũng chẳng dám nỡ phá bỏ đứa bé...
Mặc Thần vừa nói vừa lơ mơ chìm vào giấc ngủ. Cố Duy Thiên thở dài rồi đỡ hắn lên giường. Sau đó, hắn gọi cho Tước Hữu bà Tần Vũ Minh kể hết mọi chuyện cho hai người họ. Câu chuyện này quá sốc nên hai người kia nghe xong cũng suýt nữa rớt cả con mắt ra ngoài.
\- Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?
\- Trước hết để cho Cố Duy Thiên giúp Mặc Thần giám sát công việc cho đến khi cậu ấy bình thường trở lại.
\- Các cậu... sao cái gì cũng đổ lên đầu tôi vậy?
Cố Duy Thiên lúc nào cũng là người thu dọn tàn cuộc mà đám bạn này gây ra. Còn chưa nói hết, hai tên kia đa cúp máy khiến anh như muốn bốc hỏa. Cố Duy Thiên đắp chăn cẩn thận cho Mặc Thần rồi gọi người giúp việc lên dọn dẹp sạch sẽ.
Mặc Thần vốn là người mạnh mẽ. Lần đầu tiên anh thấy thằng bạn này uống rượu tới nỗi chẳng biết trời đất là gì. Có lẽ, Mặc Thần quá yêu Hạ Ân thật sự...
Cố Duy Thiên ngồi bên cạnh giường lớn. Thỉnh thoảng hắn thấy Mặc Thần vẫn luôn miệng ọi tên của Hạ Ân, bàn tay hắn nắm chặt tấm hình của cô không buông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.