Chương 33: Chàng hắc mã trong mưa
Sapis
11/11/2021
Thời tiết dần sang đông, gió thổi se se lạnh nhưng vẫn mặc được đồng phục váy của trường. Năm nay, vẫn là Lê Thị Tường Ly với chiếc xe đạp màu hường cute vô đối đạp từ nhà đến trường. Nhà cách có vỏn vẹn hơn cây số thôi, Ly cũng không phải kiểu thướt tha mềm mỏng như Hoa Anh Thảo, đạp xe 5 cây số là dễ, nhưng mà nhiều lúc tủi thân.
Ở Ước Mơ, chẳng phải 100% học sinh đều là con nhà tài phiệt gia giáo như mọi người đồn bên ngoài. Nếu A1 là lớp đứng đầu về mặt thành tích và nề nếp thì A2 là lớp chọn được xếp vào loại học sau A1 và vừa là con nhà giàu, vừa là trai xinh gái đẹp. Không đùa, không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên, khi xét lớp, các thầy cô phải nắm được học lực, gia cảnh của mỗi học sinh để chọn lựa chứ Ước Mơ không đơn giản như các trường khác. A1 trước giờ luôn là lớp đứng đầu về tất cả mọi thứ, nhưng 10A2 năm trước và 11A2 năm nay là một lớp khiến thầy cô phải bất ngờ bởi thành tích học tập nhỉnh hơn cả A1. Điểm số trung bình năm trước của A2 là do Nguyễn Quỳnh Châu và Vương Tuấn Anh kéo lên chủ yếu, bao gồm thêm rất nhiều học sinh khác, vì vậy A2 mới hơn A1. Mà đáng ra Châu phải học ở A1 mới đúng cơ, ngặt nỗi cả Thảo và Ly đều xếp A2 nên Châu cũng phải theo, lấy lí do với hiệu trưởng là A1 học trâu quá không theo kịp. Lí do cũng là lí trấu, Châu thì cũng là trâu thôi, học A1 không thành vấn đề, thành tích và lực học của một người không chỉ quyết định bởi môi trường học mà còn là nhờ tính tự giác của bản thân.
Ly, nhà giàu vl mà không được mua xe điện xe máy, không được đi ô tô như Thảo, nhìn bè bạn cùng lớp ai ai cũng có xe, ai ai cũng tài xế riêng đón đưa như tầng lớp thương gia quý tộc, còn mỗi mình mình là đạp vật vã cả tuần với cái xe hường phấn như con bánh bèo ất ơ, nói chung là buồn!
Tạch!
Mấy hạt mưa li ti rơi xuống đầu Ly, tựa những viên pha lê lấp lánh trên mái tóc búi sương sương.
Mưa phùn.
Thời tiết gần đây như bị khó ở ý, sáng đi nắng chang chang còn chiều lại mưa, thay đổi thất thường y hệt con dở hơi Châu, đéo thể nào hiểu nổi.
Mưa ấy, nhiều kỉ niệm lắm. Năm trước có lần bão bùng mưa gió, Ly đạp xe hết tốc lực như một con điên đấy, cả con Thảo năm ấy ướt hết người lại còn vào nhầm nhà vệ sinh nam, Minh cũng vì dính mưa mà co giật. Bây giờ Ly đang đi nửa đoạn tự dưng mưa phùn, không mang áo mưa mới đau
Bựt!
Toang!
Tuột xích!
Mẹ kiếp! Ly á lên, xe tuột mẹ xích giữa đường thì phải làm sao? Gạt chân chống, Ly nhảy xuống, lượm hai nhánh cây ven đường lúi húi sửa.
Chết tiệt, 7h10 rồi. Ly mếu máo chật vật, bực đến suýt khóc cơ. Mưa làm ướt vạt áo, tóc mai bết chặt vào mặt, gió thổi ngày càng mạnh, trời âm u xám xịt. Ly mãi không sửa được, bất lực chửi:
- Đéo hiểu ngày gì đen vãi cả cứt!
- Gái Hà Nội mồm xinh không nói bậy!
Giọng nói trầm ấm rất quen thuộc vọng lên trong mưa. Ly nhìn lên, thấy một anh trai mặc áo mưa đen, mũ bảo hiểm đen, khẩu trang đen, đi xe điện màu đen, sẽ rất khó nhận ra kia là ai nếu như không có cặp kính trắng huyền thoại và ánh mắt trìu mến của Vũ Việt Vinh.
Ly như chết đuối vớ được phao, miệng bất giác nở một nụ cười, một nụ cười mà chứa đầy tình cảm và sự hi vọng. Tim Ly chưa bao giờ đập nhanh đến thế, cô cười tươi, khép nép nhìn anh. Vinh tuy đen thui như một con chó mực, đen từ đầu xuống đuôi, chỉ có mỗi cặp kính và hàm răng trắng đang cười với Ly.
Vinh lấy từ giỏ xe ra một chiếc áo mưa đen sì, giống hệt áo của anh, ôn nhu đưa cho Ly:
- Mặc vào, lên xe!
Ngắn gọn nhưng rất súc tích thôi, đủ để làm Ly cảm thấy ngọt ngào, đọc bao truyện ngôn tình mượn của con Châu mà bây giờ Ly mới tin vào tình yêu lãng mạn như này là có thật. Bốn từ "mặc vào, lên xe" của anh tưởng như khô khan nhưng thật ra đầy sự ấm áp. Chết rồi, Ly ngộ truyện thật rồi, trong thâm tâm cô ngở rằng Vinh là chàng hoàng tử hắc mã của đời mình ý, bên ngoài lạnh lùng dịu dàng nhưng bên trong tình cảm và quan tâm người khác. Nhưng vì bắt chiếc Châu làm kiêu với Minh nên Ly lắc đầu từ chối:
- Không cần, áo thì mặc nhưng lên xe thì thôi, em có chân tự đi được.
- Đã nghiện còn ngại!
Vinh nói câu làm Ly ngượng ngượng, anh nhìn mọt sách ít nói nhưng mà toàn nói mấy câu gì đâu ý, nói với ngữ điệu mà trầm trầm đặc trưng của con trai miền Bắc, eo ơi người gì mà vừa đẹp còn ấm áp.
- Không đi thì thôi vậy, nói trước là đi học muộn trừ 5 điểm, không biện minh.
- Ơ...! Anh quá đáng thế?!
Hai đứa mới nói qua lại mấy câu mà mưa càng ngày càng nhiều, bay bay vào mặt Ly khó chịu lắm luôn.
- Thế bây giờ có đi không hay thế nào?
Vinh đã có lòng, Ly không nỡ từ chối lần hai. Con người cần có tự trọng, nhưng đứng trước trai đẹp thì lương khô cũng hoá bánh mì, thanh niên cứng hoá thanh niên mềm, liêm sỉ gì tầm này nữa hả trời ơi!
Ly sợ Vinh đổi ý, vọt mất cơ hội liền gật đầu lia lịa:
- Có!
Ly mặc áo mưa vào, ton tót nhảy lên xe Vinh. Anh phì cười, giở thói kiêu ngạo:
- Lần sau mà trả lời trống không thì không có chuyện đi nhờ đâu. Nói chuyện với người lớn phải thêm chữ "ạ".
Ly nhảy lên xe Vinh, ở ngoài tỏ ra bình thường nhưng trong lòng rộn ràng chết đi được. Hơn nhau có một tuổi mà cũng bày được người lớn mới chả người bé, Ly bĩu môi ca thán:
- Anh không phải dạy em, em là cháu ngoan bác Hồ.
Sau đấy, không ai nói câu gì, đi xe điện đến trường lúc ấy cũng mất có hơn một phút thôi. Nhưng ai đó ngồi sau lưng trai đẹp đã quên mất rằng, chiếc xe đạp đáng thương của mình bị vùi dập trong mưa giữa đoạn đường đến trường.
...
Thời tiết gần cuối tháng 10 chuyển phắt 180 độ từ thu nắng nhẹ sang đông rét buốt. Sau đợt gió mùa đông bắc của tuần vừa rồi, ra đường ai ai cũng khoác lên mình mấy lớp áo ấm, nào áo phao, áo lông, áo len, áo nỉ, phổ biến nhất là hoodie.
Đồng phục đông xuân của Ước Mơ là quần vải sẫm màu, mặc kèm với áo khoác đồng phục, mấy đứa con gái lùn lùn mặc áo khoác rộng thùng thình trông cute vô đối luôn.
Tuấn Anh dậy muộn, đến trường muộn, chưa ăn sáng mà phải trụ hai tiết đầu, thân thể cao lớn đến mấy cũng không chịu nổi. Sắp đến giờ ra chơi 15 phút, Tuấn Anh nằm gục xuống bàn, thì thào nói với Châu:
- Giúp tao một việc, tao trả mày 50 nghìn.
Ai mà chả mê tiền, Châu đương nhiên ngoài mê Minh thì cũng mê tiền, nghe đến tiền là mắt sáng rực lên, cười hiền hoà, nhiệt tình giúp đỡ:
- Việc gì? Làm được thì tao làm.
Tuấn Anh mắt nhắm mắt mở, trầm khàn nói:
- Cho tao 100 nghìn ăn sáng!
Sau khi nói xong câu đấy, tay Vương Tuấn Anh tự nhiên nổi lên mấy vết cào cấu bong da đến rỉ máu. Mẹ kiếp, bộ móng tay của con Châu đáng sợ vãi linh hồn. Ngay cả con Thảo hay con Ly trêu dai quá cũng bị cào, hồi trước lúc Minh với Châu ngồi cạnh nhau, Minh tuy là thằng crush đần độn nhưng cấu thì vẫn bị cấu. Sở trường của Minh là véo và tát yêu, còn sở trường của Châu là cấu và khẩu nghiệp.
Cái vụ Tuấn Anh nợ 10 nghìn không giả là Châu ghim lắm, mất sạch lòng tin rồi, thằng cáo già ma mãnh này không thể nào dễ dãi được. 100 nghìn không thành vấn đề, cơ mà sẽ là một vấn đề lớn nếu cho Tuấn Anh vay.
Tuấn Anh ôm tay khóc hu hu, thút thít sụt sịt:
- Mày không cho tao vay, tao chết vì đói thì sao? Mày có chịu trách nhiệm không?
Châu tiện cầm quyển vở đập nhẹ vào đầu Tuấn Anh, cười khẩy:
- Mười nghìn mày nợ bố từ tháng trước vẫn chưa trả đâu nhá, mặt dày nó quen thân.
- Uồi, cô cháu như lờ, có mỗi tí tiền cũng tính toán với nhau.
- Một trăm nghìn ăn sáng mình không có cho cậu vay đâu ạ, nhà giàu ăn uống khiêm tốn thôi, đéo hiểu 100 nghìn thì ăn đéo gì sang thế?
- Lần này tao hứa sẽ trả cả gốc lẫn lãi, mày tin tao đi Châu tỉ tỉ.
- Tin mày, tao tin chó còn hơn! Cái người nhiều tiền nhất trong lớp này hiện tại, mày biết là ai không? Hoa Anh Thảo chứ không phải tao đâu, vay 100 nghìn ăn sáng thì ra xin nó ý, nó cho mày free luôn chứ chả cần nợ nần lãi suất gì cả.
Tuấn Anh không hiểu những lời nói bóng gió của Châu, tạch miệng cho qua, thằng bé ngây thơ ấy định bụng ra chơi sẽ gõ cửa vay Thảo. Tuấn Anh không lăn tăn suy nghĩ những lời Châu nói, cái gì mà cho free, gì mà không cần vay trả? Thôi kệ, quan tâm làm gì cho nặng đầu.
Lúc ấy, Châu chống cằm suy tư. Thảo thích thầm Vương Tuấn Anh, có suиɠ sướиɠ hay không? Còn Châu, học hành đã chết mệt, lại còn đi thích một thằng như Kim Bảo Huy Minh, ngày ngày phải canh cánh trong lòng một thứ tình cảm khó có hồi kết. Minh rất văn Minh trong chuyện yêu đương, cậu không phũ phàng nói thẳng ra là "Tao không thích mày" với Châu, nhưng sự văn minh ấy lại phũ phàng hơn cả sự phũ phàng khi Minh lúc nào cũng lạnh lùng với tình cảm của Châu. Không thể yêu, nhưng không thể làm bạn, đó là cái giá phải trả khi tỏ tình nhầm người.
Nghĩ đi nghĩ lại, Minh với Tuấn Anh rất khác nhau. Nữ sinh 11A2 cực ghen tị với Nguyễn Quỳnh Châu bởi từ khi học tại cấp III Ước Mơ, Châu toàn được ngồi cùng bàn với hai thằng đẹp trai nhất lớp. Thời điểm này của một năm trước, Châu đang ngồi cùng bàn với Minh. Nhớ lại những lúc Minh năn nỉ xin xỏ, cậu ta toàn nói ra những lời lẽ ngon ngọt nịnh bợ, Châu nghe mà ngấy cả tai. Tuấn Anh thì khác, chưa bao giờ tâng bốc ai mà luôn hạ người ta xuống để nâng mình lên, Tuấn Anh cũng chẳng đào hoa như Minh, cứ trẻ con hồn nhiên mặc kệ sự đời, không yêu đương vớ vẩn như vậy có phải tốt không.
Minh ý, không coi Châu là bạn, không coi là người crush mình, mà đơn giản chỉ là người từng ngồi cùng bàn, từng học với mình từ những năm cấp 2 đến tận lớp 11. Hứng thì thả thính dạo, không thì coi như người dưng. Cay đắng nhưng gần như khó cứu vãn được mối quan hệ không tên này.
Ở Ước Mơ, chẳng phải 100% học sinh đều là con nhà tài phiệt gia giáo như mọi người đồn bên ngoài. Nếu A1 là lớp đứng đầu về mặt thành tích và nề nếp thì A2 là lớp chọn được xếp vào loại học sau A1 và vừa là con nhà giàu, vừa là trai xinh gái đẹp. Không đùa, không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên, khi xét lớp, các thầy cô phải nắm được học lực, gia cảnh của mỗi học sinh để chọn lựa chứ Ước Mơ không đơn giản như các trường khác. A1 trước giờ luôn là lớp đứng đầu về tất cả mọi thứ, nhưng 10A2 năm trước và 11A2 năm nay là một lớp khiến thầy cô phải bất ngờ bởi thành tích học tập nhỉnh hơn cả A1. Điểm số trung bình năm trước của A2 là do Nguyễn Quỳnh Châu và Vương Tuấn Anh kéo lên chủ yếu, bao gồm thêm rất nhiều học sinh khác, vì vậy A2 mới hơn A1. Mà đáng ra Châu phải học ở A1 mới đúng cơ, ngặt nỗi cả Thảo và Ly đều xếp A2 nên Châu cũng phải theo, lấy lí do với hiệu trưởng là A1 học trâu quá không theo kịp. Lí do cũng là lí trấu, Châu thì cũng là trâu thôi, học A1 không thành vấn đề, thành tích và lực học của một người không chỉ quyết định bởi môi trường học mà còn là nhờ tính tự giác của bản thân.
Ly, nhà giàu vl mà không được mua xe điện xe máy, không được đi ô tô như Thảo, nhìn bè bạn cùng lớp ai ai cũng có xe, ai ai cũng tài xế riêng đón đưa như tầng lớp thương gia quý tộc, còn mỗi mình mình là đạp vật vã cả tuần với cái xe hường phấn như con bánh bèo ất ơ, nói chung là buồn!
Tạch!
Mấy hạt mưa li ti rơi xuống đầu Ly, tựa những viên pha lê lấp lánh trên mái tóc búi sương sương.
Mưa phùn.
Thời tiết gần đây như bị khó ở ý, sáng đi nắng chang chang còn chiều lại mưa, thay đổi thất thường y hệt con dở hơi Châu, đéo thể nào hiểu nổi.
Mưa ấy, nhiều kỉ niệm lắm. Năm trước có lần bão bùng mưa gió, Ly đạp xe hết tốc lực như một con điên đấy, cả con Thảo năm ấy ướt hết người lại còn vào nhầm nhà vệ sinh nam, Minh cũng vì dính mưa mà co giật. Bây giờ Ly đang đi nửa đoạn tự dưng mưa phùn, không mang áo mưa mới đau
Bựt!
Toang!
Tuột xích!
Mẹ kiếp! Ly á lên, xe tuột mẹ xích giữa đường thì phải làm sao? Gạt chân chống, Ly nhảy xuống, lượm hai nhánh cây ven đường lúi húi sửa.
Chết tiệt, 7h10 rồi. Ly mếu máo chật vật, bực đến suýt khóc cơ. Mưa làm ướt vạt áo, tóc mai bết chặt vào mặt, gió thổi ngày càng mạnh, trời âm u xám xịt. Ly mãi không sửa được, bất lực chửi:
- Đéo hiểu ngày gì đen vãi cả cứt!
- Gái Hà Nội mồm xinh không nói bậy!
Giọng nói trầm ấm rất quen thuộc vọng lên trong mưa. Ly nhìn lên, thấy một anh trai mặc áo mưa đen, mũ bảo hiểm đen, khẩu trang đen, đi xe điện màu đen, sẽ rất khó nhận ra kia là ai nếu như không có cặp kính trắng huyền thoại và ánh mắt trìu mến của Vũ Việt Vinh.
Ly như chết đuối vớ được phao, miệng bất giác nở một nụ cười, một nụ cười mà chứa đầy tình cảm và sự hi vọng. Tim Ly chưa bao giờ đập nhanh đến thế, cô cười tươi, khép nép nhìn anh. Vinh tuy đen thui như một con chó mực, đen từ đầu xuống đuôi, chỉ có mỗi cặp kính và hàm răng trắng đang cười với Ly.
Vinh lấy từ giỏ xe ra một chiếc áo mưa đen sì, giống hệt áo của anh, ôn nhu đưa cho Ly:
- Mặc vào, lên xe!
Ngắn gọn nhưng rất súc tích thôi, đủ để làm Ly cảm thấy ngọt ngào, đọc bao truyện ngôn tình mượn của con Châu mà bây giờ Ly mới tin vào tình yêu lãng mạn như này là có thật. Bốn từ "mặc vào, lên xe" của anh tưởng như khô khan nhưng thật ra đầy sự ấm áp. Chết rồi, Ly ngộ truyện thật rồi, trong thâm tâm cô ngở rằng Vinh là chàng hoàng tử hắc mã của đời mình ý, bên ngoài lạnh lùng dịu dàng nhưng bên trong tình cảm và quan tâm người khác. Nhưng vì bắt chiếc Châu làm kiêu với Minh nên Ly lắc đầu từ chối:
- Không cần, áo thì mặc nhưng lên xe thì thôi, em có chân tự đi được.
- Đã nghiện còn ngại!
Vinh nói câu làm Ly ngượng ngượng, anh nhìn mọt sách ít nói nhưng mà toàn nói mấy câu gì đâu ý, nói với ngữ điệu mà trầm trầm đặc trưng của con trai miền Bắc, eo ơi người gì mà vừa đẹp còn ấm áp.
- Không đi thì thôi vậy, nói trước là đi học muộn trừ 5 điểm, không biện minh.
- Ơ...! Anh quá đáng thế?!
Hai đứa mới nói qua lại mấy câu mà mưa càng ngày càng nhiều, bay bay vào mặt Ly khó chịu lắm luôn.
- Thế bây giờ có đi không hay thế nào?
Vinh đã có lòng, Ly không nỡ từ chối lần hai. Con người cần có tự trọng, nhưng đứng trước trai đẹp thì lương khô cũng hoá bánh mì, thanh niên cứng hoá thanh niên mềm, liêm sỉ gì tầm này nữa hả trời ơi!
Ly sợ Vinh đổi ý, vọt mất cơ hội liền gật đầu lia lịa:
- Có!
Ly mặc áo mưa vào, ton tót nhảy lên xe Vinh. Anh phì cười, giở thói kiêu ngạo:
- Lần sau mà trả lời trống không thì không có chuyện đi nhờ đâu. Nói chuyện với người lớn phải thêm chữ "ạ".
Ly nhảy lên xe Vinh, ở ngoài tỏ ra bình thường nhưng trong lòng rộn ràng chết đi được. Hơn nhau có một tuổi mà cũng bày được người lớn mới chả người bé, Ly bĩu môi ca thán:
- Anh không phải dạy em, em là cháu ngoan bác Hồ.
Sau đấy, không ai nói câu gì, đi xe điện đến trường lúc ấy cũng mất có hơn một phút thôi. Nhưng ai đó ngồi sau lưng trai đẹp đã quên mất rằng, chiếc xe đạp đáng thương của mình bị vùi dập trong mưa giữa đoạn đường đến trường.
...
Thời tiết gần cuối tháng 10 chuyển phắt 180 độ từ thu nắng nhẹ sang đông rét buốt. Sau đợt gió mùa đông bắc của tuần vừa rồi, ra đường ai ai cũng khoác lên mình mấy lớp áo ấm, nào áo phao, áo lông, áo len, áo nỉ, phổ biến nhất là hoodie.
Đồng phục đông xuân của Ước Mơ là quần vải sẫm màu, mặc kèm với áo khoác đồng phục, mấy đứa con gái lùn lùn mặc áo khoác rộng thùng thình trông cute vô đối luôn.
Tuấn Anh dậy muộn, đến trường muộn, chưa ăn sáng mà phải trụ hai tiết đầu, thân thể cao lớn đến mấy cũng không chịu nổi. Sắp đến giờ ra chơi 15 phút, Tuấn Anh nằm gục xuống bàn, thì thào nói với Châu:
- Giúp tao một việc, tao trả mày 50 nghìn.
Ai mà chả mê tiền, Châu đương nhiên ngoài mê Minh thì cũng mê tiền, nghe đến tiền là mắt sáng rực lên, cười hiền hoà, nhiệt tình giúp đỡ:
- Việc gì? Làm được thì tao làm.
Tuấn Anh mắt nhắm mắt mở, trầm khàn nói:
- Cho tao 100 nghìn ăn sáng!
Sau khi nói xong câu đấy, tay Vương Tuấn Anh tự nhiên nổi lên mấy vết cào cấu bong da đến rỉ máu. Mẹ kiếp, bộ móng tay của con Châu đáng sợ vãi linh hồn. Ngay cả con Thảo hay con Ly trêu dai quá cũng bị cào, hồi trước lúc Minh với Châu ngồi cạnh nhau, Minh tuy là thằng crush đần độn nhưng cấu thì vẫn bị cấu. Sở trường của Minh là véo và tát yêu, còn sở trường của Châu là cấu và khẩu nghiệp.
Cái vụ Tuấn Anh nợ 10 nghìn không giả là Châu ghim lắm, mất sạch lòng tin rồi, thằng cáo già ma mãnh này không thể nào dễ dãi được. 100 nghìn không thành vấn đề, cơ mà sẽ là một vấn đề lớn nếu cho Tuấn Anh vay.
Tuấn Anh ôm tay khóc hu hu, thút thít sụt sịt:
- Mày không cho tao vay, tao chết vì đói thì sao? Mày có chịu trách nhiệm không?
Châu tiện cầm quyển vở đập nhẹ vào đầu Tuấn Anh, cười khẩy:
- Mười nghìn mày nợ bố từ tháng trước vẫn chưa trả đâu nhá, mặt dày nó quen thân.
- Uồi, cô cháu như lờ, có mỗi tí tiền cũng tính toán với nhau.
- Một trăm nghìn ăn sáng mình không có cho cậu vay đâu ạ, nhà giàu ăn uống khiêm tốn thôi, đéo hiểu 100 nghìn thì ăn đéo gì sang thế?
- Lần này tao hứa sẽ trả cả gốc lẫn lãi, mày tin tao đi Châu tỉ tỉ.
- Tin mày, tao tin chó còn hơn! Cái người nhiều tiền nhất trong lớp này hiện tại, mày biết là ai không? Hoa Anh Thảo chứ không phải tao đâu, vay 100 nghìn ăn sáng thì ra xin nó ý, nó cho mày free luôn chứ chả cần nợ nần lãi suất gì cả.
Tuấn Anh không hiểu những lời nói bóng gió của Châu, tạch miệng cho qua, thằng bé ngây thơ ấy định bụng ra chơi sẽ gõ cửa vay Thảo. Tuấn Anh không lăn tăn suy nghĩ những lời Châu nói, cái gì mà cho free, gì mà không cần vay trả? Thôi kệ, quan tâm làm gì cho nặng đầu.
Lúc ấy, Châu chống cằm suy tư. Thảo thích thầm Vương Tuấn Anh, có suиɠ sướиɠ hay không? Còn Châu, học hành đã chết mệt, lại còn đi thích một thằng như Kim Bảo Huy Minh, ngày ngày phải canh cánh trong lòng một thứ tình cảm khó có hồi kết. Minh rất văn Minh trong chuyện yêu đương, cậu không phũ phàng nói thẳng ra là "Tao không thích mày" với Châu, nhưng sự văn minh ấy lại phũ phàng hơn cả sự phũ phàng khi Minh lúc nào cũng lạnh lùng với tình cảm của Châu. Không thể yêu, nhưng không thể làm bạn, đó là cái giá phải trả khi tỏ tình nhầm người.
Nghĩ đi nghĩ lại, Minh với Tuấn Anh rất khác nhau. Nữ sinh 11A2 cực ghen tị với Nguyễn Quỳnh Châu bởi từ khi học tại cấp III Ước Mơ, Châu toàn được ngồi cùng bàn với hai thằng đẹp trai nhất lớp. Thời điểm này của một năm trước, Châu đang ngồi cùng bàn với Minh. Nhớ lại những lúc Minh năn nỉ xin xỏ, cậu ta toàn nói ra những lời lẽ ngon ngọt nịnh bợ, Châu nghe mà ngấy cả tai. Tuấn Anh thì khác, chưa bao giờ tâng bốc ai mà luôn hạ người ta xuống để nâng mình lên, Tuấn Anh cũng chẳng đào hoa như Minh, cứ trẻ con hồn nhiên mặc kệ sự đời, không yêu đương vớ vẩn như vậy có phải tốt không.
Minh ý, không coi Châu là bạn, không coi là người crush mình, mà đơn giản chỉ là người từng ngồi cùng bàn, từng học với mình từ những năm cấp 2 đến tận lớp 11. Hứng thì thả thính dạo, không thì coi như người dưng. Cay đắng nhưng gần như khó cứu vãn được mối quan hệ không tên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.