Chương 43: Tứ Đại Thiên Cẩu
Sapis
11/11/2021
Sau tiết học đầu tiên, cái phút giây mà Ly sợ nhất dần ập đến, đó là giờ ra chơi. Chưa bao giờ Ly mong được ngồi học mà không ra chơi như này. Quả thật, sau khi cô Thu xách cặp ra khỏi lớp, quần chúng bạn học xung quanh bu đến như kiến tìm mồi, từ trai lẫn gái đều tiến tới bàn của Ly. Cả Thảo và Châu đều đang không ở lớp, một mình Ly làm sao xoay sở nổi với cái đám tọc mạch này.
Chúng nó dồn dập đưa ra vô số câu hỏi:
- Mày yêu Vũ Việt Vinh à?
- Uồi thằng đấy chảnh chó thế mà cũng thích?
- Mày như con tự kỉ này mà cũng tán được anh Vinh?
- Nhìn thế mà mày hay nhờ? Không ngờ luôn.
- Yêu nhau từ bao giờ thế?
- Này, nắm tay chưa? Ôm chưa? Hôn chưa?
- Tưởng thế nào, suốt ngày ru rú trong lớp hết học rồi đi hóng hớt mà cũng yêu được anh đẹp trai.
- Chó ngáp phải ruồi thôi em ạ!
- Kinh kinh kinh, bạn Ly chúng ta có người yêu à?
- Khao cả lớp đê, anh Vinh con nhà đại gia đấy!
- Khiếp, mày tầm thường thế này sao xứng với anh ý!?
- ....
Ly như chết lặng, một đứa con gái bình thường đi học gần 11 năm không một ai theo đuổi, không đàn đúm chơi bời, không ưu tú nổi bật, chỉ vì liên quan đến nam thần 12A1 mà đột nhiên biến thành tâm điểm của tất cả mọi người. Hầu như những lời bàn tán về Ly đều mang hàm ý mỉa mai, cà khịa. Đám con gái thì ghen tị vì rõ ràng chúng nó xinh hơn nhưng còn không được Vũ Việt Vinh ngó tới mà cái con bé lom dom tối cổ nhất lớp lại được. Còn bọn con trai hay sân si mồm đàn bà thì nhảy vào nói kháy còn gắt hơn cả đám con gái. Chúng nó là một lớp học giỏi hơn thua nhau, là một lớp cá biệt đoàn kết và có cả đá xéo nhau, nhưng có nhiều người tử tế thì chắc chắn phải tồn đọng lại một số thành phần sống chó, dìm người khác xuống để nâng mình lên.
Ly khinh bỉ, không trả lời bất cứ câu hỏi nào từ phía "dư luận", tức giận bước ra khỏi lớp. Đám người kia thì hả hê lắm, cà khịa là chân lí của bọn nó mà, khiến người khác khó chịu cũng là mục đích sống của bọn nó luôn.
Ly chạy xuống sảnh chỗ cầu thang, định bụng đi tìm Châu, Thảo để giãi bày, nhưng khi mới bước xuống một bậc thì gặp một đám nữ sinh tầm bốn người. Họ tiến tới như đàn chó sói hung tàn nhắm vào con mồi là Ly.
Cấp III Ước Mơ tập hợp những học sinh gương mẫu và đi đầu trong phong trào học tập nhưng trường nào thì trường, vẫn phải có người đóng vai phản diện. Trông cái tướng tá chững chạc coi trời bằng vung của mấy người đó, Ly chắc hẳn là các chị khối trên. Quần áo thì lôi thôi, không mặc đúng đồng phục, mặt chát mỏng một lớp phấn, miệng bôi son hồng hồng, tai thì xỏ khuyên nhưng uốn xoăn đủ kiểu nên che hết hai bên tai rồi, chứ đeo khuyên lủng lẳng đi học như thế có mà bị giám thị tống cổ. Nhìn phát biết ngay dân chơi, nhưng Ly cũng chẳng thể phủ nhận rằng mấy chị ý rất xinh, xinh như hot girl ý chứ trang điểm chả lố lăng như mấy con tắc kè hoa đâu.
Tương truyền rằng, đây là Tứ Đại Thiên Cẩu 12A7 bao gồm Thiên Kim, Kiều Diễm, và cặp sinh đôi Hà Anh, Hà Ánh là một trong những băng nhóm ngầm nổi loạn nhất trường. Họ cũng sống trong những góc tối của Ước Mơ nhưng so với người mang danh tính Cáo thì sự tồn tại của bộ tứ này công khai hơn. Nhóm này thì những đứa quan hệ rộng như Minh và Tuấn Anh sẽ biết, còn một đứa mù tịt kiến thức xã hội như Lê Thị Tường Ly thì thôi dẹp đi.
Cảm thấy lại sắp có chuyện chẳng lành, Ly cố tình tránh mặt bốn người đó đi, nhưng cuối cùng vẫn bị chặn lại. Thiên Kim - Chó sói cái, xinh nhất, dáng đẹp nhất, tóc xoăn rong biển nổi bật nhất, đứng ra khoanh tay lại, vênh mặt lên nhìn Ly, cười khẩy:
- Xinh đáo để!
Ly không sợ, Ly biết võ mà, lên đai đen của Taekwondo rồi nên việc quái gì phải nề hà bọn người này. Ly không nói gì, cũng không biết phải nói gì, cứ nhìn chăm chăm bọn họ.
Kiều Diễm - Chó săn, người lanh lợi nhất, đứng sau Thiên Kim, nhếch mày kháy:
- Nhìn mắt nó kìa, cứ trừng trừng nhìn mình.
Diễm nói xong thì Kim cũng hùa vào:
- Nhưng mà mắt nó đẹp thật ý, tao thích!
- Móc mắt nó ra!
Thoạt nhìn, hai chị gái sinh đôi có vẻ kiệm lời hơn, còn Kim và Diễm như hai con sư tử Hà Đông ấy, cứ gào thét lên làm như Ly sợ lắm không bằng. Không, Kim chắc chỉ là người cầm đầu, còn Diễm mới le te nói nhiều nhất. Ly mặc dù đoán được ra lí do cái nhóm đấy muốn kiếm chuyện với mình nhưng vẫn hỏi:
- Em chưa từng động chạm gì đến mấy chị.
- Mày hẹn hò với thằng Vinh là mày ngu rồi con.
- Em không hẹn hò!
- Mày còn nói được thế cơ à, tao có ảnh bọn mày gian díu đưa nhau đi học đây.
- Đấy là chuyện bình thường thôi.
- Bình thường con khỉ! Thằng Vinh chưa bao giờ chở con gái cả, mày phải là đứa đặc biệt lắm mới được ngồi đấy! Con Kim còn chưa đủ trình này!
- Dù có chở ai thì cũng không liên quan đến các chị.
- À con này mày láo à?!
Diễm lao đến tát bốp vào mặt Ly đến bay cả kính. Chiếc kính đập mạnh xuống mặt đất đến vỡ vụn, cho thấy lực của chị ta rất mạnh.
- Tao vả cho mày tỉnh, đồ ngu muội không biết lượng sức!
Không có kính, Ly không khác gì người mù. Trước mắt là một cái gì đó mờ mờ ảo ảo, nhìn vẫn ra hình người nhưng chẳng rõ mặt ai với ai, cứ nhoè nhoè nhoè nhoè.
Ly nắm chặt tay, cuộn tròn thành nắm đấm, cố nhắc nhở bản thân rằng đây là môi trường học đường, tốt nhất không nên dùng vũ lực giải quyết. Còn Diễm thì tát Ly mạnh thế rồi nhưng vẫn còn giận lắm, chị ấy xỉa xói:
- Mày ngu lắm con đần độn này, thằng Vinh không hào nhoáng như những gì mày thấy đâu! Tao thà đập vỡ cặp kính mày ra để mày không bị cái vẻ đẹp trai của thằng chó ấy mê hoặc còn hơn là mày đeo kính mà cứ như mù!
Ly tuy không hiểu rõ ý Diễm nói là gì cho lắm nhưng đại loại chắc là mấy chị đại học đường đang muốn cảnh cáo mấy em nai tơ như Ly. Chắc có thể mấy chị ấy theo đuổi Vinh nhưng không được đáp lại nên ghét Ly. Nhưng Ly không hiểu tại sao Diễm lại gọi Vinh là "thằng chó", rồi "mê hoặc" cái gì gì đấy.
- Chị không có quyền xúc phạm người khác.
- Mày câm mồm!
Diễm lại gào lên. Chưa để Ly bật lại, Diễm xông lên túm lấy búi tóc Ly, nghiến răng chửi bằng chất giọng chua chát:
- Tao không hiểu tại sao trong cái trường này lại lắm con ngu thế nhỉ? Toàn là bọn xinh mà đéo có não, mày yêu thằng Vinh mà đéo biết cái mẹ gì về nó cả. Chuyện này nó rất tế nhị và tao không thể nói. Mày nhìn con Kim bạn tao đi, nó xinh như thế, giàu như thế, giỏi như thế nhưng lại yêu thằng chó đẻ Vinh say đắm, cuối cùng thì....
Thì sao?
Diễm đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên ngậm miệng lại, mặt xanh xao y hệt Tuấn Anh khi bị cô Thu đập điện thoại vậy. Ly cũng tò mò về Vinh lắm, chăm chú nghe Diễm kể nhưng không hiểu chị ta gặp vấn đề gì mà không nói nữa. Sắc mặt của Tứ Đại Thiên Cẩu cũng biến chuyển thấy rõ, ánh mắt bọn họ nhìn về phía đằng sau Ly.
Ly ngoảnh đầu lại, thấy Vinh đứng đó. Ly nửa mừng nửa ngạc nhiên, mừng vì bị nhóm này khó dễ thì người mình thích xuất hiện, ngajc nhiên vì Diễm tự cao tự tại như vậy nhưng khi thấy Vinh thì từ chó săn biến thành thỏ đế.
Vũ Việt Vinh, lợi hại đến thế ư?
Tay Diễm đang nắm chặt tóc của Ly bỗng buông ra, lùi về phía sau. Mặt Vinh lúc ấy đầy ngán ngẩm, giống như là bị người ta nói xấu đặt điều xúc phạm quen rồi nên không muốn thanh minh gì nữa ý. Anh nói với giọng lạnh tanh:
- Những thứ không nên nói, tốt nhất đừng nói kẻo tự chuốc hoạ vào thân. Sống trên đời, hạn chế lo chuyện bao đồng.
- Mấy đứa nói đạo lí thường sống như ...!
Diễm chửi thẳng vào mặt Vinh.
Vinh siết tay Ly, kéo nhau đi chỗ khác, mặc kệ nhóm người kia. Diễm khinh bỉ nhìn hai người họ, miệng lí nhí một chữ "gớm".
Khi không khí bớt căng thẳng thì Tuấn Anh từ sau vách tường gần đó ló dạng ra. Gặp nhóm Tứ Đại Thiên Cẩu, cậu vẫy tay chào như với người đồng đội:
- Hello các trùm trường!
Kim thấy Tuấn Anh bất giác cười:
- Thằng quỷ xứ!
Tuấn Anh với cái hội đấy quen biết nhau, có mối quan hệ khá tốt. Cùng là những dân chơi, Tuấn Anh biết khá nhiều về mấy người bọn họ. Trong bốn người, Kim là người thân thiết nhất với cậu, giúp đỡ nhau khá nhiều nên hai người như là chị gái em trai vậy. "Trùm trường" cũng là biệt danh thân mật Tuấn Anh gọi họ, như thể hiện sự kính nể với tiền bối, bởi đây cũng là một trong những nhóm nữ lợi hại nhất trường, xứng danh được gọi là trùm.
Vừa chào hỏi đôi ba câu, Tuấn Anh mặt lạnh như tiền, nghiêm túc nói:
- Tại hạ đi ngang qua vô tình nghe hết chuyện, xin nhờ các trùm trường giúp một việc!
- Anh em tốt với nhau, Vương Tuấn Anh có khó khăn gì tụi đây sẵn sàng giúp.
- Các vị trùm trường nổi danh là chó săn, phiền giúp tôi đánh hơi một người.
Biết Tuấn Anh chỉ đùa, Diễm vẫn nổi đoá lên chửi:
- Mày nhờ vả hay xúc phạm bọn này hả thằng kia?
- Các chị bình tĩnh, em đùa tí.
- Đùa cái đầu mày, éo vui.
Kim khoanh tay lại, nghiêm túc đàm phán:
- Nói đi, ai?
- Chắc các chị biết người này chứ?
Tuấn Anh lấy ra từ trong túi áo một tấm ảnh nhỏ, giơ lên trước mặt Tứ Đại Thiên Cẩu. Bọn họ sửng sốt nhìn kẻ trong ảnh, Diễm trợn tròn mắt, thở dài:
- Bọn tao biết. Nhưng xin lỗi, có những chuyện không thể tiết lộ.
- Tại sao?
Tuấn Anh nhíu mày, có chút mừng rỡ nhưng đan xen thêm nhiều thất vọng. Tình nghĩa chị em tốt từ trước đến nay, việc gì cũng có thể giúp đỡ nhau, tại sao nhóm đó biết người mà Tuấn Anh tìm nhưng lại không nói ra?
Kim lắc đầu:
- Bọn tao...có nỗi khổ riêng. Mày biết đấy, bọn tao không nên nhúng tay vào chuyện của người khác. Nghe thằng Vinh nói gì chưa? "Sống trên đời, hạn chế lo chuyện bao đồng".
Kim nói dõng dạc, nhưng đáy mắt chứa một sự buồn bực. Chị phủi phủi tay, ra hiệu cho đồng bọn lui về.
Tuấn Anh mím chặt môi, mắt nhìn chăm chú vào tấm ảnh trên tay. Chết tiệt!
Lúc đó, điện thoại kêu "tinh" một tiếng. Tuấn Anh ngoài Iphone 11 vừa bị đập thì vẫn còn Iphone X dự phòng. Cậu mở mục tin nhắn ra, trên đó hiện rõ một dòng chữ đậm:
"Chiều mai, trốn tiết thể dục lớp mày, phòng câu lạc bộ mĩ thuật, tao chờ!"
...
Vinh nắm lấy tay Ly, dịu dàng dắt xuống dưới ghế đá góc vườn sinh địa. Để Ly ngồi xuống ghế, còn mình thì đứng chống cằm suy nghĩ như một ông cụ non, Vinh vuốt nhẹ mí mắt Ly:
- Cận bao nhiêu độ?
Ly khi không đeo kính, đến cả mặt Vinh còn khó nhìn, nhưng cho dù không nhìn rõ sống mũi cao cao hay ánh mắt ôn hoà ấy, Ly vẫn thấy được vẻ đẹp trai đến luỵ tim của Vinh.
- 4 độ.
Vinh hú hồn, kinh ngạc hỏi:
- Sao nặng thế?
- Thì lúc trước 2 độ nhưng mà xem phim gần màn hình quá, với lại đọc truyện buổi tối nên nó tăng nhanh.
Vinh nhuốt nước bọt, anh mày học hành nhiều thế này mắt cận mới 2,25 độ mà mắt nó cận tận 4 độ lận.
Ly không thể ngắm được sắc mặt anh bây giờ, hẳn là đang rất quan tâm cô. Cả hành động Vinh cứu Ly từ đám người kia rõ ràng là khẳng định chỗ ngồi của Ly rất kiên cố trong lòng anh rồi còn bàn cãi gì nữa. Chắc chắn là anh thích Ly.
Vinh bỏ tay ra khỏi mắt Ly, thở dài thườn thượt:
- Sau này nếu có gặp lại bọn nó thì tránh xa ra, đấy là cái băng đảng hay đi gây sự, động vào không hay.
- Tránh được đã tránh. Nhưng anh biết mấy chị ý à?
- Biết chút chút.
- Cái chị tóc xoăn xoăn rong biển tên Kim ý, chị ấy thích anh à?
- Đơn phương thôi.
Nhận được câu trả lời bằng giọng điệu thờ ơ của Vinh, Ly hơi thinh thích, cảm thấy những người con gái xung quanh anh ấy đều không được quan tâm nhưng riêng Ly thì lại khác.
- Có phải chị ấy thích anh nên mới ghét em không?
- Không biết, chắc vậy.
Ly đoán già đoán non chắc chắc chắn chắn cái chị Kim kiếc gì đó quá ưu tú nhưng yêu anh Vinh lại bị từ chối nên mới nảy sinh ác cảm với Ly, mấy cái đánh ghen vớ vẩn này tưởng chỉ có trong phim ảnh thôi, thế mà ngoài đời cũng có thật.
Ly hỏi tiếp:
- Thế tại sao...
- Này! Sao nhóc hỏi lắm thế? Thích anh à?
Một câu nói gồm ba chữ đủ chặn cái họng của Ly lại. Mặt Ly lại hồng lên, sau đó bị Vinh lấy tay véo véo hai bên má. Ly gật đầu thẹn thùng, chứng tỏ muốn nói là mình thích anh. Vinh cười tủm, gãi đầu ngại ngại.
Ly ấp úng:
- Anh chưa trả lời em.
- Trả lời gì?
- Câu sáng nay ý.
- Hử? Câu gì?
- "Anh thích em à?"
- ...
Vinh lại không nói gì, chỉ đưa tay lên gãi đầu, né tránh ánh mắt của Ly. Nhưng chỉ trong vài giây tiếp theo, anh lắp bắp:
- Ừ, chắc thế.
Hai người ngại ngùng lảng tránh ánh mắt của nhau, nhìn xa xăm về phía khác. Ly lướt mắt một vòng sân trường, chả thấy gì cả, nhưng lại thấy vui. Mối tình đầu, ngọt ngào quá!
Cho dù mắt có cận lòi đến bao phẩy đi chăng nữa thì Ly vẫn nhận ra bóng dáng hai con bạn mình đang chềnh ềnh từ hành lang tầng hai xuống. Ly cười với Châu một cái, với Thảo một cái, lặng nhìn cảnh sân trường Ước Mơ giờ ra chơi.
Nhưng, Châu với Thảo thì không vui như Ly. Hai đứa nó chứng kiến một màn chàng chàng thiếp thiếp tuốt tuồn tuột. Tai không nghe nhưng mắt thấy, trông cái điệu bộ phởn phởn của con Ly bạn mình là biết ngay cặp nam nữ dưới đó có tình ý gì rồi. Nếu không vì cái vụ chở nhau đến trường sáng nay, chắc con Ly cũng giấu tịt Thảo Châu về cái vụ yêu đương của nó với Vũ Việt Vinh quá.
Châu huých huých vai Thảo, nói nhỏ:
- Mày thấy gì bất thường không Thảo?
- Thấy.
- Mày đoán thử xem, chuyện gì đang xảy ra.
- Tao nghĩ tao biết nhiều hơn mày.
Thảo chưa bao giờ trầm tư phân tích một chuyện như thế, dường như Thảo nhìn thấy ở Ly một sự việc không hề bình thường, và Châu cũng vậy. Châu tiếp tục nói nhỏ:
- Còn một người bất thường nữa.
- Ừ, Vương Tuấn Anh.
Chúng nó dồn dập đưa ra vô số câu hỏi:
- Mày yêu Vũ Việt Vinh à?
- Uồi thằng đấy chảnh chó thế mà cũng thích?
- Mày như con tự kỉ này mà cũng tán được anh Vinh?
- Nhìn thế mà mày hay nhờ? Không ngờ luôn.
- Yêu nhau từ bao giờ thế?
- Này, nắm tay chưa? Ôm chưa? Hôn chưa?
- Tưởng thế nào, suốt ngày ru rú trong lớp hết học rồi đi hóng hớt mà cũng yêu được anh đẹp trai.
- Chó ngáp phải ruồi thôi em ạ!
- Kinh kinh kinh, bạn Ly chúng ta có người yêu à?
- Khao cả lớp đê, anh Vinh con nhà đại gia đấy!
- Khiếp, mày tầm thường thế này sao xứng với anh ý!?
- ....
Ly như chết lặng, một đứa con gái bình thường đi học gần 11 năm không một ai theo đuổi, không đàn đúm chơi bời, không ưu tú nổi bật, chỉ vì liên quan đến nam thần 12A1 mà đột nhiên biến thành tâm điểm của tất cả mọi người. Hầu như những lời bàn tán về Ly đều mang hàm ý mỉa mai, cà khịa. Đám con gái thì ghen tị vì rõ ràng chúng nó xinh hơn nhưng còn không được Vũ Việt Vinh ngó tới mà cái con bé lom dom tối cổ nhất lớp lại được. Còn bọn con trai hay sân si mồm đàn bà thì nhảy vào nói kháy còn gắt hơn cả đám con gái. Chúng nó là một lớp học giỏi hơn thua nhau, là một lớp cá biệt đoàn kết và có cả đá xéo nhau, nhưng có nhiều người tử tế thì chắc chắn phải tồn đọng lại một số thành phần sống chó, dìm người khác xuống để nâng mình lên.
Ly khinh bỉ, không trả lời bất cứ câu hỏi nào từ phía "dư luận", tức giận bước ra khỏi lớp. Đám người kia thì hả hê lắm, cà khịa là chân lí của bọn nó mà, khiến người khác khó chịu cũng là mục đích sống của bọn nó luôn.
Ly chạy xuống sảnh chỗ cầu thang, định bụng đi tìm Châu, Thảo để giãi bày, nhưng khi mới bước xuống một bậc thì gặp một đám nữ sinh tầm bốn người. Họ tiến tới như đàn chó sói hung tàn nhắm vào con mồi là Ly.
Cấp III Ước Mơ tập hợp những học sinh gương mẫu và đi đầu trong phong trào học tập nhưng trường nào thì trường, vẫn phải có người đóng vai phản diện. Trông cái tướng tá chững chạc coi trời bằng vung của mấy người đó, Ly chắc hẳn là các chị khối trên. Quần áo thì lôi thôi, không mặc đúng đồng phục, mặt chát mỏng một lớp phấn, miệng bôi son hồng hồng, tai thì xỏ khuyên nhưng uốn xoăn đủ kiểu nên che hết hai bên tai rồi, chứ đeo khuyên lủng lẳng đi học như thế có mà bị giám thị tống cổ. Nhìn phát biết ngay dân chơi, nhưng Ly cũng chẳng thể phủ nhận rằng mấy chị ý rất xinh, xinh như hot girl ý chứ trang điểm chả lố lăng như mấy con tắc kè hoa đâu.
Tương truyền rằng, đây là Tứ Đại Thiên Cẩu 12A7 bao gồm Thiên Kim, Kiều Diễm, và cặp sinh đôi Hà Anh, Hà Ánh là một trong những băng nhóm ngầm nổi loạn nhất trường. Họ cũng sống trong những góc tối của Ước Mơ nhưng so với người mang danh tính Cáo thì sự tồn tại của bộ tứ này công khai hơn. Nhóm này thì những đứa quan hệ rộng như Minh và Tuấn Anh sẽ biết, còn một đứa mù tịt kiến thức xã hội như Lê Thị Tường Ly thì thôi dẹp đi.
Cảm thấy lại sắp có chuyện chẳng lành, Ly cố tình tránh mặt bốn người đó đi, nhưng cuối cùng vẫn bị chặn lại. Thiên Kim - Chó sói cái, xinh nhất, dáng đẹp nhất, tóc xoăn rong biển nổi bật nhất, đứng ra khoanh tay lại, vênh mặt lên nhìn Ly, cười khẩy:
- Xinh đáo để!
Ly không sợ, Ly biết võ mà, lên đai đen của Taekwondo rồi nên việc quái gì phải nề hà bọn người này. Ly không nói gì, cũng không biết phải nói gì, cứ nhìn chăm chăm bọn họ.
Kiều Diễm - Chó săn, người lanh lợi nhất, đứng sau Thiên Kim, nhếch mày kháy:
- Nhìn mắt nó kìa, cứ trừng trừng nhìn mình.
Diễm nói xong thì Kim cũng hùa vào:
- Nhưng mà mắt nó đẹp thật ý, tao thích!
- Móc mắt nó ra!
Thoạt nhìn, hai chị gái sinh đôi có vẻ kiệm lời hơn, còn Kim và Diễm như hai con sư tử Hà Đông ấy, cứ gào thét lên làm như Ly sợ lắm không bằng. Không, Kim chắc chỉ là người cầm đầu, còn Diễm mới le te nói nhiều nhất. Ly mặc dù đoán được ra lí do cái nhóm đấy muốn kiếm chuyện với mình nhưng vẫn hỏi:
- Em chưa từng động chạm gì đến mấy chị.
- Mày hẹn hò với thằng Vinh là mày ngu rồi con.
- Em không hẹn hò!
- Mày còn nói được thế cơ à, tao có ảnh bọn mày gian díu đưa nhau đi học đây.
- Đấy là chuyện bình thường thôi.
- Bình thường con khỉ! Thằng Vinh chưa bao giờ chở con gái cả, mày phải là đứa đặc biệt lắm mới được ngồi đấy! Con Kim còn chưa đủ trình này!
- Dù có chở ai thì cũng không liên quan đến các chị.
- À con này mày láo à?!
Diễm lao đến tát bốp vào mặt Ly đến bay cả kính. Chiếc kính đập mạnh xuống mặt đất đến vỡ vụn, cho thấy lực của chị ta rất mạnh.
- Tao vả cho mày tỉnh, đồ ngu muội không biết lượng sức!
Không có kính, Ly không khác gì người mù. Trước mắt là một cái gì đó mờ mờ ảo ảo, nhìn vẫn ra hình người nhưng chẳng rõ mặt ai với ai, cứ nhoè nhoè nhoè nhoè.
Ly nắm chặt tay, cuộn tròn thành nắm đấm, cố nhắc nhở bản thân rằng đây là môi trường học đường, tốt nhất không nên dùng vũ lực giải quyết. Còn Diễm thì tát Ly mạnh thế rồi nhưng vẫn còn giận lắm, chị ấy xỉa xói:
- Mày ngu lắm con đần độn này, thằng Vinh không hào nhoáng như những gì mày thấy đâu! Tao thà đập vỡ cặp kính mày ra để mày không bị cái vẻ đẹp trai của thằng chó ấy mê hoặc còn hơn là mày đeo kính mà cứ như mù!
Ly tuy không hiểu rõ ý Diễm nói là gì cho lắm nhưng đại loại chắc là mấy chị đại học đường đang muốn cảnh cáo mấy em nai tơ như Ly. Chắc có thể mấy chị ấy theo đuổi Vinh nhưng không được đáp lại nên ghét Ly. Nhưng Ly không hiểu tại sao Diễm lại gọi Vinh là "thằng chó", rồi "mê hoặc" cái gì gì đấy.
- Chị không có quyền xúc phạm người khác.
- Mày câm mồm!
Diễm lại gào lên. Chưa để Ly bật lại, Diễm xông lên túm lấy búi tóc Ly, nghiến răng chửi bằng chất giọng chua chát:
- Tao không hiểu tại sao trong cái trường này lại lắm con ngu thế nhỉ? Toàn là bọn xinh mà đéo có não, mày yêu thằng Vinh mà đéo biết cái mẹ gì về nó cả. Chuyện này nó rất tế nhị và tao không thể nói. Mày nhìn con Kim bạn tao đi, nó xinh như thế, giàu như thế, giỏi như thế nhưng lại yêu thằng chó đẻ Vinh say đắm, cuối cùng thì....
Thì sao?
Diễm đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên ngậm miệng lại, mặt xanh xao y hệt Tuấn Anh khi bị cô Thu đập điện thoại vậy. Ly cũng tò mò về Vinh lắm, chăm chú nghe Diễm kể nhưng không hiểu chị ta gặp vấn đề gì mà không nói nữa. Sắc mặt của Tứ Đại Thiên Cẩu cũng biến chuyển thấy rõ, ánh mắt bọn họ nhìn về phía đằng sau Ly.
Ly ngoảnh đầu lại, thấy Vinh đứng đó. Ly nửa mừng nửa ngạc nhiên, mừng vì bị nhóm này khó dễ thì người mình thích xuất hiện, ngajc nhiên vì Diễm tự cao tự tại như vậy nhưng khi thấy Vinh thì từ chó săn biến thành thỏ đế.
Vũ Việt Vinh, lợi hại đến thế ư?
Tay Diễm đang nắm chặt tóc của Ly bỗng buông ra, lùi về phía sau. Mặt Vinh lúc ấy đầy ngán ngẩm, giống như là bị người ta nói xấu đặt điều xúc phạm quen rồi nên không muốn thanh minh gì nữa ý. Anh nói với giọng lạnh tanh:
- Những thứ không nên nói, tốt nhất đừng nói kẻo tự chuốc hoạ vào thân. Sống trên đời, hạn chế lo chuyện bao đồng.
- Mấy đứa nói đạo lí thường sống như ...!
Diễm chửi thẳng vào mặt Vinh.
Vinh siết tay Ly, kéo nhau đi chỗ khác, mặc kệ nhóm người kia. Diễm khinh bỉ nhìn hai người họ, miệng lí nhí một chữ "gớm".
Khi không khí bớt căng thẳng thì Tuấn Anh từ sau vách tường gần đó ló dạng ra. Gặp nhóm Tứ Đại Thiên Cẩu, cậu vẫy tay chào như với người đồng đội:
- Hello các trùm trường!
Kim thấy Tuấn Anh bất giác cười:
- Thằng quỷ xứ!
Tuấn Anh với cái hội đấy quen biết nhau, có mối quan hệ khá tốt. Cùng là những dân chơi, Tuấn Anh biết khá nhiều về mấy người bọn họ. Trong bốn người, Kim là người thân thiết nhất với cậu, giúp đỡ nhau khá nhiều nên hai người như là chị gái em trai vậy. "Trùm trường" cũng là biệt danh thân mật Tuấn Anh gọi họ, như thể hiện sự kính nể với tiền bối, bởi đây cũng là một trong những nhóm nữ lợi hại nhất trường, xứng danh được gọi là trùm.
Vừa chào hỏi đôi ba câu, Tuấn Anh mặt lạnh như tiền, nghiêm túc nói:
- Tại hạ đi ngang qua vô tình nghe hết chuyện, xin nhờ các trùm trường giúp một việc!
- Anh em tốt với nhau, Vương Tuấn Anh có khó khăn gì tụi đây sẵn sàng giúp.
- Các vị trùm trường nổi danh là chó săn, phiền giúp tôi đánh hơi một người.
Biết Tuấn Anh chỉ đùa, Diễm vẫn nổi đoá lên chửi:
- Mày nhờ vả hay xúc phạm bọn này hả thằng kia?
- Các chị bình tĩnh, em đùa tí.
- Đùa cái đầu mày, éo vui.
Kim khoanh tay lại, nghiêm túc đàm phán:
- Nói đi, ai?
- Chắc các chị biết người này chứ?
Tuấn Anh lấy ra từ trong túi áo một tấm ảnh nhỏ, giơ lên trước mặt Tứ Đại Thiên Cẩu. Bọn họ sửng sốt nhìn kẻ trong ảnh, Diễm trợn tròn mắt, thở dài:
- Bọn tao biết. Nhưng xin lỗi, có những chuyện không thể tiết lộ.
- Tại sao?
Tuấn Anh nhíu mày, có chút mừng rỡ nhưng đan xen thêm nhiều thất vọng. Tình nghĩa chị em tốt từ trước đến nay, việc gì cũng có thể giúp đỡ nhau, tại sao nhóm đó biết người mà Tuấn Anh tìm nhưng lại không nói ra?
Kim lắc đầu:
- Bọn tao...có nỗi khổ riêng. Mày biết đấy, bọn tao không nên nhúng tay vào chuyện của người khác. Nghe thằng Vinh nói gì chưa? "Sống trên đời, hạn chế lo chuyện bao đồng".
Kim nói dõng dạc, nhưng đáy mắt chứa một sự buồn bực. Chị phủi phủi tay, ra hiệu cho đồng bọn lui về.
Tuấn Anh mím chặt môi, mắt nhìn chăm chú vào tấm ảnh trên tay. Chết tiệt!
Lúc đó, điện thoại kêu "tinh" một tiếng. Tuấn Anh ngoài Iphone 11 vừa bị đập thì vẫn còn Iphone X dự phòng. Cậu mở mục tin nhắn ra, trên đó hiện rõ một dòng chữ đậm:
"Chiều mai, trốn tiết thể dục lớp mày, phòng câu lạc bộ mĩ thuật, tao chờ!"
...
Vinh nắm lấy tay Ly, dịu dàng dắt xuống dưới ghế đá góc vườn sinh địa. Để Ly ngồi xuống ghế, còn mình thì đứng chống cằm suy nghĩ như một ông cụ non, Vinh vuốt nhẹ mí mắt Ly:
- Cận bao nhiêu độ?
Ly khi không đeo kính, đến cả mặt Vinh còn khó nhìn, nhưng cho dù không nhìn rõ sống mũi cao cao hay ánh mắt ôn hoà ấy, Ly vẫn thấy được vẻ đẹp trai đến luỵ tim của Vinh.
- 4 độ.
Vinh hú hồn, kinh ngạc hỏi:
- Sao nặng thế?
- Thì lúc trước 2 độ nhưng mà xem phim gần màn hình quá, với lại đọc truyện buổi tối nên nó tăng nhanh.
Vinh nhuốt nước bọt, anh mày học hành nhiều thế này mắt cận mới 2,25 độ mà mắt nó cận tận 4 độ lận.
Ly không thể ngắm được sắc mặt anh bây giờ, hẳn là đang rất quan tâm cô. Cả hành động Vinh cứu Ly từ đám người kia rõ ràng là khẳng định chỗ ngồi của Ly rất kiên cố trong lòng anh rồi còn bàn cãi gì nữa. Chắc chắn là anh thích Ly.
Vinh bỏ tay ra khỏi mắt Ly, thở dài thườn thượt:
- Sau này nếu có gặp lại bọn nó thì tránh xa ra, đấy là cái băng đảng hay đi gây sự, động vào không hay.
- Tránh được đã tránh. Nhưng anh biết mấy chị ý à?
- Biết chút chút.
- Cái chị tóc xoăn xoăn rong biển tên Kim ý, chị ấy thích anh à?
- Đơn phương thôi.
Nhận được câu trả lời bằng giọng điệu thờ ơ của Vinh, Ly hơi thinh thích, cảm thấy những người con gái xung quanh anh ấy đều không được quan tâm nhưng riêng Ly thì lại khác.
- Có phải chị ấy thích anh nên mới ghét em không?
- Không biết, chắc vậy.
Ly đoán già đoán non chắc chắc chắn chắn cái chị Kim kiếc gì đó quá ưu tú nhưng yêu anh Vinh lại bị từ chối nên mới nảy sinh ác cảm với Ly, mấy cái đánh ghen vớ vẩn này tưởng chỉ có trong phim ảnh thôi, thế mà ngoài đời cũng có thật.
Ly hỏi tiếp:
- Thế tại sao...
- Này! Sao nhóc hỏi lắm thế? Thích anh à?
Một câu nói gồm ba chữ đủ chặn cái họng của Ly lại. Mặt Ly lại hồng lên, sau đó bị Vinh lấy tay véo véo hai bên má. Ly gật đầu thẹn thùng, chứng tỏ muốn nói là mình thích anh. Vinh cười tủm, gãi đầu ngại ngại.
Ly ấp úng:
- Anh chưa trả lời em.
- Trả lời gì?
- Câu sáng nay ý.
- Hử? Câu gì?
- "Anh thích em à?"
- ...
Vinh lại không nói gì, chỉ đưa tay lên gãi đầu, né tránh ánh mắt của Ly. Nhưng chỉ trong vài giây tiếp theo, anh lắp bắp:
- Ừ, chắc thế.
Hai người ngại ngùng lảng tránh ánh mắt của nhau, nhìn xa xăm về phía khác. Ly lướt mắt một vòng sân trường, chả thấy gì cả, nhưng lại thấy vui. Mối tình đầu, ngọt ngào quá!
Cho dù mắt có cận lòi đến bao phẩy đi chăng nữa thì Ly vẫn nhận ra bóng dáng hai con bạn mình đang chềnh ềnh từ hành lang tầng hai xuống. Ly cười với Châu một cái, với Thảo một cái, lặng nhìn cảnh sân trường Ước Mơ giờ ra chơi.
Nhưng, Châu với Thảo thì không vui như Ly. Hai đứa nó chứng kiến một màn chàng chàng thiếp thiếp tuốt tuồn tuột. Tai không nghe nhưng mắt thấy, trông cái điệu bộ phởn phởn của con Ly bạn mình là biết ngay cặp nam nữ dưới đó có tình ý gì rồi. Nếu không vì cái vụ chở nhau đến trường sáng nay, chắc con Ly cũng giấu tịt Thảo Châu về cái vụ yêu đương của nó với Vũ Việt Vinh quá.
Châu huých huých vai Thảo, nói nhỏ:
- Mày thấy gì bất thường không Thảo?
- Thấy.
- Mày đoán thử xem, chuyện gì đang xảy ra.
- Tao nghĩ tao biết nhiều hơn mày.
Thảo chưa bao giờ trầm tư phân tích một chuyện như thế, dường như Thảo nhìn thấy ở Ly một sự việc không hề bình thường, và Châu cũng vậy. Châu tiếp tục nói nhỏ:
- Còn một người bất thường nữa.
- Ừ, Vương Tuấn Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.