Chương 4: Bán Thân Làm Nô.
LƯU ĐẠT
08/01/2023
“Biết nhà các ngươi tại sao vẫn luôn nghèo khó như vậy không? Phụ thân y thuật phi phàm tại sao chỉ có thể làm một bác sĩ nhỏ bình thường ở nông thôn, mà không thể đến bệnh viện lớn thành phố việc làm. Mẫu thân tri thức uyên bác tại sao không thể ở trong thành phố an ổn làm một lão sư hoặc đến công ty lớn công tác, chỉ có thể ở trong nông thôn làm một người nông phụ dựa vào việc làm thủ công hỗ trợ gia đình sống tạm. Đều là vì phụ thân Phương Vệ của ngươi 22 năm trước, hắn phẫu thuật sai lầm nghiêm trọng, để mẹ ta bị mất mạng.”
"Phẫu thuật sai lầm?" thì ra ba không chỉ là một bác sĩ thông thường, ông ấy lúc trước là bác sĩ mổ chính?
"Không sai, lúc trước Phương Vệ là bác sĩ mổ chính có tiếng của khoa ngoại, nhưng ngày đó giúp mẹ ta làm phẫu thuật, vì vợ sắp xinh, hắn phân tâm cư nhiên đem kẹp cầm máu để lại trong cơ thể mẹ của ta.Tối ngày đó mẹ ta trong người xuất huyết lượng lớn, cấp cứu không kịp thì qua đời rồi. Sinh nhật của ngươi là ngày giỗ của mẹ ta, bây giờ biết tại sao Phương Vệ tự nguyện viết xuống giấy nợ này chứ.” nói đến đây, Phó Tình luôn không có bất cứ biểu tình nào, tức giận nhìn Phương Ngôn, tất cả chuyện này đều là lỗi của ngươi.
“Vì lẽ đó nhà các cô thì luôn chèn ép họ, để cho họ không làm được việc gì?" Đây chính là nguyên nhân chuyện lúc trước ba chưa bao giờ đề cập với chính mình?cho nên ông ấy trước khi đi còn cầu xin Phó Tình đừng đối phó mình, tất cả sự việc đều là vì mình sinh ra mới phát sinh.
"Không sai, lúc trước là ba ta chèn ép,bây giờ ta tiếp nhận công ty, làm sao ta có thể buông tha các ngươi. Đều là các ngươi, mới để ta mất đi người mẹ yêu nhất của ta, cho nên ta nhất định phải để các ngươi trả giá đắc." đây là chuyện sau khi Phó Tình trưởng thành đều ngậm miệng không nói bới ba,hôm nay lập tức ở trước mặt Phương Ngôn bạo phát ra, trong ngôn ngữ tràn đầy oán hận và thù hận.
Phương Ngôn mất đi ba mẹ có thể hiểu đau khổ và oán hận của Phó Tình, Phương Ngôn bỗng nhiên nhớ lại, chính mình đến bây giờ đều không biết ba mẹ tại sao sẽ xảy ra tai nạn xe…ah...chính mình có phải quá trì độn, đến bây giờ mới nghĩ đến vấn đề rất nghiêm trọng này.
"Tôi hiểu rồi, bây giờ cô muốn tôi làm thế nào, cô nói thẳng đi. Nhưng mà cô có thể nói cho tôi biết, ba mẹ tôi tại sao xảy ra tai nạn xe không." Phó Tình muốn đối phó mình, mình là thế nào cũng không trốn, hay chi bằng dũng cảm đi đối mặt.
“Xe quá tải, thêm vào tài xế lái xe mệt nhọc, cả chiếc xe lật xuống núi, không ai còn sống. Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, ta biết ngươi là học sinh xuất sắc của học viện thương mại đại học XX, mỗi năm đều lấy được học bổng giải nhất, cùng Phó thị kí hợp đồng 10 năm, không trả giá làm tròn năm mới được rời khỏi, giữa chừng không cho phép đổi nơi công tác. Còn một chính là làm người hầu của ta, hầu hạ ta 5 năm, mệnh lệnh của ta không cho phép kháng cự. Bất luận ngươi chọn con đường nào, tròn năm giấy nợ 100 vạn này trả ngươi. Phó gia chúng ta sau này không tìm ngươi gây phiền phức, chúng ta thanh toán xong.”
"Nếu như tôi không chọn thì sao? hai lựa chọn này căn bản thì không phải lựa chọn, cô là muốn tôi bán thân, bất luận là kí hợp đồng với công ty hay là làm người làm của cô, tôi đều là phải nghe cô."
"Vậy ý của ngươi là nói người không nhận món nợ này à, nói không giữ lời, đây là nguyên tắc làm người Phương Vệ dạy ngươi?" Phó Tình xảo hoạt biết chỗ uy hiếp Phương Ngôn, cô không tin mình không trị được nàng ta.
"Không cho phép cô lại sỉ nhục ba tôi như vậy, ông ấy là vì tôi mới nợ các người, ông ấy thực sự là luôn giúp ta trả món nợ này, họ là ba mẹ tốt nhất thế giới này." Phó Tình trong lòng âm thầm cười lén, ngươi còn muốn đấu với ta, quá non.
"Vậy ngươi thì chọn một con đường để trả nợ đi, chính mình nói thì giữ lời, thì không có ai nói ngươi không được dạy.”
"Tôi...tôi chọn con đường thứ hai, nhưng mà nếu như tôi có thể trả cô hết 100 vạn trước, cô cần phải để tôi rời khỏi sớm.” Năm năm dù sao cũng hơn mười năm dễ dàng chịu đựng thôi, thời gian ít hơn một nữa mà.
Phó Tình suy nghĩ một chút, "Được, một năm 20 vạn, mỗi tháng tính như 1 vạn 6, còn lại 8 ngàn tính như thưởng cuối năm. Cho dù ngươi muốn rời khỏi trước, ít nhất cũng cần phải làm ba năm. Ngày mai ngươi phải trở về nhà xử lý hậu sự của họ, ta cho phép ngươi ngày tới mới trở về. Buổi trưa ngày tới trước tiên ngươi đem đồ của ngươi dọn đến đây, 24 tiếng tùy lúc đợi lệnh. Ta một ngày ba bữa mặc kệ ta có trở về ăn hay không, ngươi đều phải đúng giờ làm xong, ngoại trừ phòng của ta, cả biệt thự mỗi ngày đều phải lau chùi sạch sẽ. Ngày mai ta để người đưa đến máy giặc, sau này quần áo của ta ngươi phải phụ trách phân loại giặc phơi sạch sẽ. Còn nữa, biệt thự của ta không cho phép người ngoài vào, cho nên ngươi không thể dẫn bất cứ người nào vào. Yêu cầu của ta tạm thời thì nhiều như vậy, sau này có gì bổ sung sau."
Phương Ngôn giương mắt đờ đẫn nhìn theo Phó Tình, thật khâm phục cô một hơi có thể nói nhiều lời như vậy, không hỗ là thương nhân, có phải là lúc đàm phán đều là như vậy.
"Tôi..." Phương Ngôn vừa định giúp mình tranh thủ một chút quyền lợi bị điện thoại của chính mình cắt đứt, lại là Lục Tử gọi đến.
"Tiểu Tử, mình đang bàn chút chuyện, muộn chút gọi điện cho cậu được không?" Phương Ngôn kỳ thực không muốn nhận điện, nhưng mà ngại nhấn tắt điện thoại của Lục Tử.
"Thổ Thổ, cậu xảy ra chuyện gì rồi, buổi chiều là đợi điện thoại, bây giờ là đang bàn chuyện, mình đợi điện thoại của cậu đợi đến bây giờ, cậu biết chờ tới bây giờ mấy giờ rồi không? Hơn 11 giờ tối rồi đó."
"Tiểu Tử, hiện tại mình không có cách nào nói với cậu, muộn một chút, cậu đợi mình điện thoại."
"Được rồi mặc kệ muộn hơn đều gọi điện cho mình, mình đợi, biết không?" vẫn may Lục Tử không có tiếp tục hỏi tới, loại bí ẩn giống như Phương Ngôn, mình làm sao truy hỏi cũng vô dụng.
"Sau này khi ta ở nhà, không cho phép tiếp điện thoại, làm trái ta thì đem số điện của ngươi đổi, xem còn có ai có thể liên lạc với liên lạc với ngươi." vẫn may Phó Tình còn rất nể tình, chờ nàng gác điện thoại mới nói.
"Cái này không cho phép cái kia không cho phép, rốt cuộc tôi còn có nhân quyền hay không. Nhiều nhất là người làm của cô, tôi không phải nô lệ của cô, không phải vật phụ thuộc của cô." Không được, tháng ngày như vậy không có cách nào qua rồi.
"Nói nhân quyền với ta, hay lắm, ngươi có bản lĩnh bây giờ lập tức lấy ra 100 vạn. Lấy không ra ngươi chính là người của ta, ngươi cái gì đều phải nghe ta, mãi đến tận ngươi trả hết khoản nợ" Phó Tình kỳ thực không để ý chút tiền này, thế nhưng cô chính là muốn đem Phương Ngôn giữ ở bên người dằn vặt nàng, giày vò nàng.
"Cô...cô thật sự rất không...không nói nữa, nói cái gì đều không hữu dụng, cô chính là muốn đem tôi giữ lại..." Biết rõ ràng ý của cô ấy, nhưng Phương Ngôn không nói ra được, mình có phải thật muốn đem năm năm cuộc đời tốt đẹp nhất giao cho cô hay không. Mục đích của cô ấy giữ lại mình cũng chính là muốn giày vò mình mà thôi, bỏ đi, giấy nợ của ba còn đang trong tay của cô ấy, nhịn thôi.
" Ha ha…Đầu óc ngươi vẫn là rất tỉnh táo đó, thấy ngươi nhận mệnh như thế, ta cho ngươi thêm hai ngày nghỉ. Hôm nay là thứ năm, buổi tối chủ nhật ta hy vọng có thể thấy được ngươi tới" Phó Tình cười đến thật quyến rũ, đáng tiếc cô ở trước mặt tiểu nữ nhân này căn bản cũng không thưởng thức, hiện tại nàng hận Phó Tình còn không kịp. Nếu như đổi thành nam nhân ở trước mặt cô, phỏng chừng cả hồn đều bị cô câu mất rồi.
"Phó Tình...cô..." Phương Ngôn muốn để Phó Tình phái một người đưa nàng về ký túc xá trước, nàng cảm thấy vẫn là về ký túc xá trước tốt hơn.
"Tên của ta là ngươi có thể gọi sao? Một người làm có thể gọi thẳng tên của chủ nhân?" Phó Tình đánh gãy lời của nàng, đây là lần đầu tiên nghe được nàng kêu tên của mình, không biết tại sao cảm giác là lạ.
Phương Ngôn thật sự rất hận, con người này thật sự làm sao được voi đòi tiên như thế. Chính mình cúi đầu nguyện ý làm người làm của cô ấy năm năm, nhưng không có nghĩa là chính mình chịu thua, thật sự mặc cô ức hiếp
Nàng hít sâu một hơi, tay siết chặt bóp thành một quả đấm, "Phó tiểu thư, như vậy được rồi chưa."
Tiếng Phó tiểu thư này của nàng, để Phó Tình cả người không thoải mái, còn không bằng trực tiếp gọi tên cô. Thế nhưng vừa rồi người ta gọi tên cô, cô lại không cho, thực sự là khó chịu, người khác gọi cô Phó tiểu thư, xưa nay cô đều không có cảm thấy thế nào, làm sao Phương Ngôn gọi cô như vậy, cô liền rất không thoải mái.
"Ừm, nói đi, chuyện gì." Không thoải mái chính là không thoải mái thôi, cũng không thể đổi ý để nàng kêu tên của mình.
"Tôi muốn trước về ký túc xá trước, cô có thể hay không phái một người đưa tôi trở về?"
“Hiện tại đã 12 giờ, ngươi cho rằng người của trường học các ngươi sẽ bởi vì ngươi không trở về, vẫn mở cửa chờ ngươi?"
Phương Ngôn khó xử nhìn hủ tro cốt trên tủ giày, lại nhìn nhìn trên người mình, nàng không biết mình phải làm gì, không thể ngủ lại ở đây
Phó Tình đứng lên trực tiếp đi lên trên lầu, "Hai gian phòng dưới lầu tự mình chọn." cô trở về phòng, ở trong tủ quần áo lấy ra vài bộ đồ thường không thể mặc nữa, thời điểm đi tới cửa chần chờ. Rốt cuộc có muốn cho nàng hay không, hôm nay nàng ở nơi hỏa táng khẳng định chảy rất nhiều mồ hôi, hiện tại nàng muốn về ký túc xá nhất định là muốn trở về tắm rửa. Nhưng mình tại sao phải muốn lấy quần áo cho nàng ấy, thấy dáng vẻ đáng thương vừa rồi kia, chính mình lại trở về phòng tìm quần áo cho nàng.
Cô nhìn mấy bộ quần áo trong tay kia căn bản thì chưa mặc qua, bỏ đi, vẫn là cho nàng đi, vừa nghĩ tới dáng vẻ khổ sở của nàng, chính mình không thể khống chế thì mềm lòng. Cô mở cửa phòng ra ngoài, thấy được Phương Ngôn không có đi tìm phòng, mà là tựa ở bên sofa tiếp tục đọc sách.
"Phương Ngôn, lên lấy quần áo, mấy bộ đồ này ta không mặc, hình thể chúng ta chênh lệch không nhiều, ngươi chắc có thể mặc."
“Nga, cám ơn Phó tiểu thư." Phương Ngôn vội vã leo lên lầu lấy quần áo, lại rất không lập tức cảm thấy Phó Tình người rất tốt, đứa bé này thật sự quá dễ mua chuộc rồi.
Phó Tình lần đầu thấy được Phương Ngôn đối với cô lộ ra nụ cười, mới chỉ có lấy mấy bộ quần áo cho nàng, nàng cứ như vậy vui vẻ. Đây là Phó Tình lần đầu nhìn thẳng Phương Ngôn, phát hiện nàng cười lên cũng rất đẹp rất mê người, để Phó Tình loại người nhìn thấu mỹ nữ soái ca cũng không nhịn được có chút phát ngẩng.
Phương Ngôn vóc dáng giống ba nàng, nàng không phải loại diễm lệ xinh đẹp, mà là loại xinh đẹp mang theo chút xíu đẹp trai. Với Phó Tình là loại hình là hoàn toàn tương phản, chỉ có điều Phó Tình loại xinh đẹp, gợi cảm, quyến rũ càng nhiều người biết thưởng thức. Hai người vóc người cao gầy, đều là 1m7 trở lên, Phó Tình mang dép cao gót trong nhà, nhìn lên không chênh lệch với Phương Ngôn.
Phó Tình khá là chú ý hình tượng, tóc dài uốn cuộn lớn, Phương Ngôn cục đất nhỏ này chính là loại tóc dài thẳng bình thường đến không thể bình thường hơn, tóc hai người chỗ giống duy nhất, chính là tóc đều là màu đen xinh đẹp.
Mũi của Phương Ngôn di truyền từ ba cao thẳng và con mắt tràn ngập thông minh, giống mẹ da thịt trắng nõn và cái môi cười lên kia mang theo chút xíu nghịch ngợm. Tuy rằng nàng căn bản sẽ không hoá trang chính mình, nhưng vóc người cao thon dài mặc quần áo gì cũng sẽ không có vẻ khó coi.
Phó Tình làm làm cho người ta ấn tượng sâu nhất chính là hai con mắt thông tuệ to lớn kia của cô. Còn có cái môi gợi cảm câu người trên khóe miệng kia. Cái mũi so với Phương Ngôn còn thẳng tấp hơn, không biết bị bao nhiêu người hiểu lầm cô là con lai. Vóc người so với Phương Ngôn thì càng đánh úp nhãn cầu hơn, phía trước có vểnh, muốn trước có trước muốn sau có sau. Phương Ngôn kỳ thực phía trước vẫn là được, nhưng mà so với Phó Tình, vậy khẳng định là thua kém nhiều rồi.
Phương Ngôn tiếp nhận quần áo trong tay Phó Tình, "Phó tiểu thư, tôi chút nữa muốn gọi điện thoại cho bạn tôi, cô ấy hôm nay đợi điện thoại của tôi đợi đến một ngày. Ngày mai tôi muốn cô ấy theo tôi trở về nhà, mặt sau có chút chuyện tôi muốn để cô ấy giúp tôi xử lý, có thể không?" Chính mình cũng bán thân làm nô rồi, vẫn là an phận một chút tốt hơn, nghe lời một chút sau này mới ít chịu tội chút.
Phương Ngôn như vậy hạ thấp tư thái của chính mình, để Phó Tình rất hài lòng thái độ của nàng, thế nhưng trong lòng tại sao có loại cảm giác là lạ.
"Ừm, ngươi đi tắm trước đi, tắm xong người cũng thoải mái chút. Điện thoại trở về phòng thì gọi sau, trái lại cô ta đã đợi một ngày, cũng không để ý đợi thêm chút. Ngày mai ta sẽ phái người đưa ngươi trở lại xử lý chuyện, hai ngày này hắn sẽ theo ngươi, có chuyện gì xử lý không được ngươi để hắn tìm ta."
Ồ, thì ra thái độ của mình tốt, cô cũng sẽ quan tâm mình. Vậy tháng ngày sau này sẽ dễ chịu rất nhiều, Phương Ngôn tự cho là chính mình tìm được một cách tốt đối phó Phó Tình. Nàng đâu biết Phó Tình hiện tại trong lòng đều muốn đập chết mình, không có chuyện gì đi quan tâm nàng làm cái gì, trái tim của chính mình vẫn là quá mềm, tiếp tục như vậy không thể được, hoàn toàn không đạt tới mục đích của chính mình.
"Được, cám ơn Phó tiểu thư, vậy tôi đi tắm trước, Phó tiểu thư ngủ ngon."
"Ừm, ngủ ngon."
Phương Ngôn thật vui vẻ xuống lầu tắm rửa, đứa bé này thật dễ hài lòng, nàng không biết Phó Tình hiện tại trong lòng rối rắm có cỡ nào.
Phó Tình quay người trở về phòng, ngồi ở trên giường nhìn hình của mẹ, "Mẹ, tại sao con vẫn đối với nàng ta nhẹ dạ, là liên quan thương hại nàng ta hôm đột nhiên mất đi hai song thân sao?"
Phương Ngôn đi vào phòng tắm tắm rửa, mới phát hiện quần áo Phó Tình cho nàng căn bản là hoàn toàn mới, cả nhãn mác cũng không tháo ra. Hơn nữa ở chính giữa còn kèm theo một cái quần nhỏ, cũng là hoàn toàn mới, thế nhưng không có phát hiện áo lót, nhưng cúi đầu nhìn nhìn ngực của mình, coi như Phó Tình cho nàng, nàng cũng mặc không được.
Phương Ngôn tắm xong tùy tiện vào một phòng, Phó Tình nói hai cái phòng tùy nàng chọn, nàng rất nghe lời tới phòng mới gọi điện thoại cho Lục Tử.
"Tiểu Tử, là mình."
“Thổ Thổ, cậu hôm nay làm sao vậy? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi ?" Lục Tử đợi nàng một ngày điện thoại, một lúc nói chờ điện thoại, một lúc nói đang bàn chuyện. Nàng ta rất hiểu Phương Ngôn, Phương Ngôn là người sống rất đơn giản, nàng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
"Hôm nay ba mẹ mẹ xảy ra tai nạn xe, đều qua đời rồi, hôm nay mình xử lý hậu sự của họ. Tiểu Tử, ngày mai theo mình về nhà một lần được không? Mình muốn bán căn nhà, còn có phòng khám bệnh của ba mình cũng xử lý đi, muốn mời cậu nhìn giúp. Mình...nhà chúng mình nợ rất nhiều tiền, cho nên mình muốn ở lại trong nhà người khác làm công trả tiền, mình không có cách nào xem" Nói đến chuyện chính mình bán thân làm nô, bản thân nàng cũng không biết nên làm sao nói với Lục Tử.
"Cái gì? ba Phương mẹ Phương mất rồi? sao cậu không cho mình biết, mình có thể theo cậu a. Có phải tin tức tai nạn giao thông kia trên tivi hôm nay không, xe khách quá tải, tài xế còn mệt nhọc lái xe, kết quả xe lật đến trong hốc núi" Lục Tử bị Phương Ngôn doạ ngã rồi, nàng ta không nghĩ tới Phương Ngôn hôm nay đột nhiên mất đi ba mẹ, thành một đứa cô nhi.
"Ừm, hôm nay mình đã đem họ hỏa thiêu rồi, ngày mai mình đưa họ về nhà, rãi vào hồ."
"Thổ Thổ cậu làm sao vội như vậy, tại sao cả đạo trường cũng không làm? Nếu như thiếu tiền, có thể tìm mình. Đúng rồi, vừa rồi cậu nói nhà các cậu nợ người khác tiền, cậu còn muốn bán đi nhà và phòng khám, nợ rất nhiều sao?"
“Tiểu Tử, ngày mai lại nói được không? mình hiện tại rất mệt, bây giờ mình không muốn giải thích những chuyện này, ngày mai cậu có rảnh rỗi hay không theo mình trở về" Đối mặt với vấn đề của Lục Tử, Phương Ngôn hiện tại thật sự không biết nên giải thích. Nàng cũng không nghĩ đến trong điện thoại nói mấy chuyện này. Hôm nay nàng xác thực rất mệt, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, nàng muốn nghỉ sớm một chút.
"Có rãnh, bây giờ cậu như vậy, ngày mai không rãnh nữa mình đều sẽ theo cậu. Ngày mai cậu khi nào trỡ về, mình mấy giờ đến tìm cậu?" Kỳ thực Lục Tử hiện tại đã muốn qua bên nàng, nhưng Phương Ngôn ở tại ký túc xá đại học, bây giờ nàng ta qua rất không thuận tiện. Sớm biết khi đó rời khỏi trường học, nên cứng ngắc kéo nàng đi ra ở cùng nhau. Mặc dù mình sẽ không cần Phương Ngôn trả tiền mướn phòng, nhưng Phương Ngôn chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên chính mình mới muốn đợi thời điểm nàng không thể không dọn ra ở, rồi thu giữ nàng.
"Mình...mình bây giờ không có ở ký túc xá, mình ở...mình ở trong nhà chủ nợ, ngày mai người đó sẽ để người đưa mình trở về, đến khi đó mình thông báo cậu biết" Phương Ngôn nói xong có chút hối hận hiện tại nói với Lục Tử những chuyện này, Lục Tử khẳng định lại sẽ bắt đầu mù quáng lo lắng cho mình.
"Nhà chủ nợ? nam hay nữ? Thổ Thổ cậu phải bảo vệ tốt chính mình, cửa phòng phải khóa kĩ. Nếu không cậu nói cho mình biết địa chỉ, bây giờ mình đến đón cậu."
Quả nhiên là như vậy, Phương Ngôn trên trán ba đường hắc tuyến.
"Là nữ, Phó Tình cậu biết chứ, đổng sự trưởng của Phó thị, biệt thự của cô ấy là địa chỉ gì mình không biết…hôm nay mình ngồi xe cô ấy đến, trên đường cả người mình vẫn chưa điều chỉnh xong, cho nên mình cái gì cũng không biết" Nhà Lục Tử cũng là làm ăn, nói Phó Tình nàng ta khẳng định biết, cũng chỉ có con mọt sách như mình cái gì cũng không quan tâm mới không biết cô.
"Phó đại thiên kim a, cô ấy chắc chắn sẽ không đối với cậu có nửa điểm hứng thú, lần này mình yên tâm rồi. Cô ấy chính là chủ nợ nhà cậu, cậu..."
“Tiểu tử cậu muốn hỏi đến trời sáng sao? Để mình nghỉ ngơi được không?" Phương Ngôn quá hiểu Lục Tử, bạn không ngăn cản nàng ta, nàng ta là loại tiêu chuẩn truy hỏi kỹ càng sự việc.
"Được rồi được rồi, phương diện chuyện tiền, nói không chắc mình có thể giúp đỡ, ngày mai nói sau đi, cậu nhanh chóng ngủ đi" Nghe được thanh âm của Phương Ngôn rõ ràng rất mệt nhọc, Lục Tử cũng không tiện hỏi thăm tiếp, dù sao ngày mai còn gặp mặt, đến khi đó rồi nói tiếp đi. Nếu như tiền không nhiều, nàng ta trước tiên mượn cha mẹ chắc chắn sẽ không có vấn đề, cha mẹ mình cũng rất yêu thích Phương Ngôn.
Phương Ngôn sờ xuống khăn trãi giường, rất sạch sẽ, xem ra Phó Tình bên này chắc thường xuyên có người đến quét dọn. Nàng không biết chăn ở nơi đâu, dù sao hiện tại đang mùa hè, đắp khăn trãi giường thì đủ rồi.
Nàng nằm ở trên giường, nhà người có tiền chính là không giống nhau, cả giường của gian phòng người làm cũng thoải mái như vậy. Nàng từ nhỏ đều là ngủ giường cứng rắn lớn lên, giường của ký túc xá thì càng không cần nói, khẳng định không bằng trong nhà, Thế nhưng giường nơi này của Phó Tình thật sự rất thoải mái, cứng mềm vừa phải, nàng từng ngủ giường mềm mại của nhà Lục Tử, làm hại nàng ngày hôm sau thức dậy nhức eo đau lưng.
Nàng tắt đi đèn bàn nhắm mắt lại, "Ba, mẹ, hai người không cần lo lắng cho con. Chỉ cần mình hạ thấp tư thái chút, cô ấy chắc hẳn là sẽ không làm khó con, ai bảo chúng ta nợ cô ấy nhiều như vậy, chịu chút ủy khuất thì chịu chút ủy khuất thôi. Con đã điều chỉnh tốt chính mình, sẽ không để cho hai người thấy được dáng vẻ con thương tâm..."
Nàng thật sự mệt mỏi rồi, trong lòng âm thầm tán gẫu cùng ba mẹ, nói tới nói lui nàng thì ngủ rồi.
Hết chương 4:
"Phẫu thuật sai lầm?" thì ra ba không chỉ là một bác sĩ thông thường, ông ấy lúc trước là bác sĩ mổ chính?
"Không sai, lúc trước Phương Vệ là bác sĩ mổ chính có tiếng của khoa ngoại, nhưng ngày đó giúp mẹ ta làm phẫu thuật, vì vợ sắp xinh, hắn phân tâm cư nhiên đem kẹp cầm máu để lại trong cơ thể mẹ của ta.Tối ngày đó mẹ ta trong người xuất huyết lượng lớn, cấp cứu không kịp thì qua đời rồi. Sinh nhật của ngươi là ngày giỗ của mẹ ta, bây giờ biết tại sao Phương Vệ tự nguyện viết xuống giấy nợ này chứ.” nói đến đây, Phó Tình luôn không có bất cứ biểu tình nào, tức giận nhìn Phương Ngôn, tất cả chuyện này đều là lỗi của ngươi.
“Vì lẽ đó nhà các cô thì luôn chèn ép họ, để cho họ không làm được việc gì?" Đây chính là nguyên nhân chuyện lúc trước ba chưa bao giờ đề cập với chính mình?cho nên ông ấy trước khi đi còn cầu xin Phó Tình đừng đối phó mình, tất cả sự việc đều là vì mình sinh ra mới phát sinh.
"Không sai, lúc trước là ba ta chèn ép,bây giờ ta tiếp nhận công ty, làm sao ta có thể buông tha các ngươi. Đều là các ngươi, mới để ta mất đi người mẹ yêu nhất của ta, cho nên ta nhất định phải để các ngươi trả giá đắc." đây là chuyện sau khi Phó Tình trưởng thành đều ngậm miệng không nói bới ba,hôm nay lập tức ở trước mặt Phương Ngôn bạo phát ra, trong ngôn ngữ tràn đầy oán hận và thù hận.
Phương Ngôn mất đi ba mẹ có thể hiểu đau khổ và oán hận của Phó Tình, Phương Ngôn bỗng nhiên nhớ lại, chính mình đến bây giờ đều không biết ba mẹ tại sao sẽ xảy ra tai nạn xe…ah...chính mình có phải quá trì độn, đến bây giờ mới nghĩ đến vấn đề rất nghiêm trọng này.
"Tôi hiểu rồi, bây giờ cô muốn tôi làm thế nào, cô nói thẳng đi. Nhưng mà cô có thể nói cho tôi biết, ba mẹ tôi tại sao xảy ra tai nạn xe không." Phó Tình muốn đối phó mình, mình là thế nào cũng không trốn, hay chi bằng dũng cảm đi đối mặt.
“Xe quá tải, thêm vào tài xế lái xe mệt nhọc, cả chiếc xe lật xuống núi, không ai còn sống. Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, ta biết ngươi là học sinh xuất sắc của học viện thương mại đại học XX, mỗi năm đều lấy được học bổng giải nhất, cùng Phó thị kí hợp đồng 10 năm, không trả giá làm tròn năm mới được rời khỏi, giữa chừng không cho phép đổi nơi công tác. Còn một chính là làm người hầu của ta, hầu hạ ta 5 năm, mệnh lệnh của ta không cho phép kháng cự. Bất luận ngươi chọn con đường nào, tròn năm giấy nợ 100 vạn này trả ngươi. Phó gia chúng ta sau này không tìm ngươi gây phiền phức, chúng ta thanh toán xong.”
"Nếu như tôi không chọn thì sao? hai lựa chọn này căn bản thì không phải lựa chọn, cô là muốn tôi bán thân, bất luận là kí hợp đồng với công ty hay là làm người làm của cô, tôi đều là phải nghe cô."
"Vậy ý của ngươi là nói người không nhận món nợ này à, nói không giữ lời, đây là nguyên tắc làm người Phương Vệ dạy ngươi?" Phó Tình xảo hoạt biết chỗ uy hiếp Phương Ngôn, cô không tin mình không trị được nàng ta.
"Không cho phép cô lại sỉ nhục ba tôi như vậy, ông ấy là vì tôi mới nợ các người, ông ấy thực sự là luôn giúp ta trả món nợ này, họ là ba mẹ tốt nhất thế giới này." Phó Tình trong lòng âm thầm cười lén, ngươi còn muốn đấu với ta, quá non.
"Vậy ngươi thì chọn một con đường để trả nợ đi, chính mình nói thì giữ lời, thì không có ai nói ngươi không được dạy.”
"Tôi...tôi chọn con đường thứ hai, nhưng mà nếu như tôi có thể trả cô hết 100 vạn trước, cô cần phải để tôi rời khỏi sớm.” Năm năm dù sao cũng hơn mười năm dễ dàng chịu đựng thôi, thời gian ít hơn một nữa mà.
Phó Tình suy nghĩ một chút, "Được, một năm 20 vạn, mỗi tháng tính như 1 vạn 6, còn lại 8 ngàn tính như thưởng cuối năm. Cho dù ngươi muốn rời khỏi trước, ít nhất cũng cần phải làm ba năm. Ngày mai ngươi phải trở về nhà xử lý hậu sự của họ, ta cho phép ngươi ngày tới mới trở về. Buổi trưa ngày tới trước tiên ngươi đem đồ của ngươi dọn đến đây, 24 tiếng tùy lúc đợi lệnh. Ta một ngày ba bữa mặc kệ ta có trở về ăn hay không, ngươi đều phải đúng giờ làm xong, ngoại trừ phòng của ta, cả biệt thự mỗi ngày đều phải lau chùi sạch sẽ. Ngày mai ta để người đưa đến máy giặc, sau này quần áo của ta ngươi phải phụ trách phân loại giặc phơi sạch sẽ. Còn nữa, biệt thự của ta không cho phép người ngoài vào, cho nên ngươi không thể dẫn bất cứ người nào vào. Yêu cầu của ta tạm thời thì nhiều như vậy, sau này có gì bổ sung sau."
Phương Ngôn giương mắt đờ đẫn nhìn theo Phó Tình, thật khâm phục cô một hơi có thể nói nhiều lời như vậy, không hỗ là thương nhân, có phải là lúc đàm phán đều là như vậy.
"Tôi..." Phương Ngôn vừa định giúp mình tranh thủ một chút quyền lợi bị điện thoại của chính mình cắt đứt, lại là Lục Tử gọi đến.
"Tiểu Tử, mình đang bàn chút chuyện, muộn chút gọi điện cho cậu được không?" Phương Ngôn kỳ thực không muốn nhận điện, nhưng mà ngại nhấn tắt điện thoại của Lục Tử.
"Thổ Thổ, cậu xảy ra chuyện gì rồi, buổi chiều là đợi điện thoại, bây giờ là đang bàn chuyện, mình đợi điện thoại của cậu đợi đến bây giờ, cậu biết chờ tới bây giờ mấy giờ rồi không? Hơn 11 giờ tối rồi đó."
"Tiểu Tử, hiện tại mình không có cách nào nói với cậu, muộn một chút, cậu đợi mình điện thoại."
"Được rồi mặc kệ muộn hơn đều gọi điện cho mình, mình đợi, biết không?" vẫn may Lục Tử không có tiếp tục hỏi tới, loại bí ẩn giống như Phương Ngôn, mình làm sao truy hỏi cũng vô dụng.
"Sau này khi ta ở nhà, không cho phép tiếp điện thoại, làm trái ta thì đem số điện của ngươi đổi, xem còn có ai có thể liên lạc với liên lạc với ngươi." vẫn may Phó Tình còn rất nể tình, chờ nàng gác điện thoại mới nói.
"Cái này không cho phép cái kia không cho phép, rốt cuộc tôi còn có nhân quyền hay không. Nhiều nhất là người làm của cô, tôi không phải nô lệ của cô, không phải vật phụ thuộc của cô." Không được, tháng ngày như vậy không có cách nào qua rồi.
"Nói nhân quyền với ta, hay lắm, ngươi có bản lĩnh bây giờ lập tức lấy ra 100 vạn. Lấy không ra ngươi chính là người của ta, ngươi cái gì đều phải nghe ta, mãi đến tận ngươi trả hết khoản nợ" Phó Tình kỳ thực không để ý chút tiền này, thế nhưng cô chính là muốn đem Phương Ngôn giữ ở bên người dằn vặt nàng, giày vò nàng.
"Cô...cô thật sự rất không...không nói nữa, nói cái gì đều không hữu dụng, cô chính là muốn đem tôi giữ lại..." Biết rõ ràng ý của cô ấy, nhưng Phương Ngôn không nói ra được, mình có phải thật muốn đem năm năm cuộc đời tốt đẹp nhất giao cho cô hay không. Mục đích của cô ấy giữ lại mình cũng chính là muốn giày vò mình mà thôi, bỏ đi, giấy nợ của ba còn đang trong tay của cô ấy, nhịn thôi.
" Ha ha…Đầu óc ngươi vẫn là rất tỉnh táo đó, thấy ngươi nhận mệnh như thế, ta cho ngươi thêm hai ngày nghỉ. Hôm nay là thứ năm, buổi tối chủ nhật ta hy vọng có thể thấy được ngươi tới" Phó Tình cười đến thật quyến rũ, đáng tiếc cô ở trước mặt tiểu nữ nhân này căn bản cũng không thưởng thức, hiện tại nàng hận Phó Tình còn không kịp. Nếu như đổi thành nam nhân ở trước mặt cô, phỏng chừng cả hồn đều bị cô câu mất rồi.
"Phó Tình...cô..." Phương Ngôn muốn để Phó Tình phái một người đưa nàng về ký túc xá trước, nàng cảm thấy vẫn là về ký túc xá trước tốt hơn.
"Tên của ta là ngươi có thể gọi sao? Một người làm có thể gọi thẳng tên của chủ nhân?" Phó Tình đánh gãy lời của nàng, đây là lần đầu tiên nghe được nàng kêu tên của mình, không biết tại sao cảm giác là lạ.
Phương Ngôn thật sự rất hận, con người này thật sự làm sao được voi đòi tiên như thế. Chính mình cúi đầu nguyện ý làm người làm của cô ấy năm năm, nhưng không có nghĩa là chính mình chịu thua, thật sự mặc cô ức hiếp
Nàng hít sâu một hơi, tay siết chặt bóp thành một quả đấm, "Phó tiểu thư, như vậy được rồi chưa."
Tiếng Phó tiểu thư này của nàng, để Phó Tình cả người không thoải mái, còn không bằng trực tiếp gọi tên cô. Thế nhưng vừa rồi người ta gọi tên cô, cô lại không cho, thực sự là khó chịu, người khác gọi cô Phó tiểu thư, xưa nay cô đều không có cảm thấy thế nào, làm sao Phương Ngôn gọi cô như vậy, cô liền rất không thoải mái.
"Ừm, nói đi, chuyện gì." Không thoải mái chính là không thoải mái thôi, cũng không thể đổi ý để nàng kêu tên của mình.
"Tôi muốn trước về ký túc xá trước, cô có thể hay không phái một người đưa tôi trở về?"
“Hiện tại đã 12 giờ, ngươi cho rằng người của trường học các ngươi sẽ bởi vì ngươi không trở về, vẫn mở cửa chờ ngươi?"
Phương Ngôn khó xử nhìn hủ tro cốt trên tủ giày, lại nhìn nhìn trên người mình, nàng không biết mình phải làm gì, không thể ngủ lại ở đây
Phó Tình đứng lên trực tiếp đi lên trên lầu, "Hai gian phòng dưới lầu tự mình chọn." cô trở về phòng, ở trong tủ quần áo lấy ra vài bộ đồ thường không thể mặc nữa, thời điểm đi tới cửa chần chờ. Rốt cuộc có muốn cho nàng hay không, hôm nay nàng ở nơi hỏa táng khẳng định chảy rất nhiều mồ hôi, hiện tại nàng muốn về ký túc xá nhất định là muốn trở về tắm rửa. Nhưng mình tại sao phải muốn lấy quần áo cho nàng ấy, thấy dáng vẻ đáng thương vừa rồi kia, chính mình lại trở về phòng tìm quần áo cho nàng.
Cô nhìn mấy bộ quần áo trong tay kia căn bản thì chưa mặc qua, bỏ đi, vẫn là cho nàng đi, vừa nghĩ tới dáng vẻ khổ sở của nàng, chính mình không thể khống chế thì mềm lòng. Cô mở cửa phòng ra ngoài, thấy được Phương Ngôn không có đi tìm phòng, mà là tựa ở bên sofa tiếp tục đọc sách.
"Phương Ngôn, lên lấy quần áo, mấy bộ đồ này ta không mặc, hình thể chúng ta chênh lệch không nhiều, ngươi chắc có thể mặc."
“Nga, cám ơn Phó tiểu thư." Phương Ngôn vội vã leo lên lầu lấy quần áo, lại rất không lập tức cảm thấy Phó Tình người rất tốt, đứa bé này thật sự quá dễ mua chuộc rồi.
Phó Tình lần đầu thấy được Phương Ngôn đối với cô lộ ra nụ cười, mới chỉ có lấy mấy bộ quần áo cho nàng, nàng cứ như vậy vui vẻ. Đây là Phó Tình lần đầu nhìn thẳng Phương Ngôn, phát hiện nàng cười lên cũng rất đẹp rất mê người, để Phó Tình loại người nhìn thấu mỹ nữ soái ca cũng không nhịn được có chút phát ngẩng.
Phương Ngôn vóc dáng giống ba nàng, nàng không phải loại diễm lệ xinh đẹp, mà là loại xinh đẹp mang theo chút xíu đẹp trai. Với Phó Tình là loại hình là hoàn toàn tương phản, chỉ có điều Phó Tình loại xinh đẹp, gợi cảm, quyến rũ càng nhiều người biết thưởng thức. Hai người vóc người cao gầy, đều là 1m7 trở lên, Phó Tình mang dép cao gót trong nhà, nhìn lên không chênh lệch với Phương Ngôn.
Phó Tình khá là chú ý hình tượng, tóc dài uốn cuộn lớn, Phương Ngôn cục đất nhỏ này chính là loại tóc dài thẳng bình thường đến không thể bình thường hơn, tóc hai người chỗ giống duy nhất, chính là tóc đều là màu đen xinh đẹp.
Mũi của Phương Ngôn di truyền từ ba cao thẳng và con mắt tràn ngập thông minh, giống mẹ da thịt trắng nõn và cái môi cười lên kia mang theo chút xíu nghịch ngợm. Tuy rằng nàng căn bản sẽ không hoá trang chính mình, nhưng vóc người cao thon dài mặc quần áo gì cũng sẽ không có vẻ khó coi.
Phó Tình làm làm cho người ta ấn tượng sâu nhất chính là hai con mắt thông tuệ to lớn kia của cô. Còn có cái môi gợi cảm câu người trên khóe miệng kia. Cái mũi so với Phương Ngôn còn thẳng tấp hơn, không biết bị bao nhiêu người hiểu lầm cô là con lai. Vóc người so với Phương Ngôn thì càng đánh úp nhãn cầu hơn, phía trước có vểnh, muốn trước có trước muốn sau có sau. Phương Ngôn kỳ thực phía trước vẫn là được, nhưng mà so với Phó Tình, vậy khẳng định là thua kém nhiều rồi.
Phương Ngôn tiếp nhận quần áo trong tay Phó Tình, "Phó tiểu thư, tôi chút nữa muốn gọi điện thoại cho bạn tôi, cô ấy hôm nay đợi điện thoại của tôi đợi đến một ngày. Ngày mai tôi muốn cô ấy theo tôi trở về nhà, mặt sau có chút chuyện tôi muốn để cô ấy giúp tôi xử lý, có thể không?" Chính mình cũng bán thân làm nô rồi, vẫn là an phận một chút tốt hơn, nghe lời một chút sau này mới ít chịu tội chút.
Phương Ngôn như vậy hạ thấp tư thái của chính mình, để Phó Tình rất hài lòng thái độ của nàng, thế nhưng trong lòng tại sao có loại cảm giác là lạ.
"Ừm, ngươi đi tắm trước đi, tắm xong người cũng thoải mái chút. Điện thoại trở về phòng thì gọi sau, trái lại cô ta đã đợi một ngày, cũng không để ý đợi thêm chút. Ngày mai ta sẽ phái người đưa ngươi trở lại xử lý chuyện, hai ngày này hắn sẽ theo ngươi, có chuyện gì xử lý không được ngươi để hắn tìm ta."
Ồ, thì ra thái độ của mình tốt, cô cũng sẽ quan tâm mình. Vậy tháng ngày sau này sẽ dễ chịu rất nhiều, Phương Ngôn tự cho là chính mình tìm được một cách tốt đối phó Phó Tình. Nàng đâu biết Phó Tình hiện tại trong lòng đều muốn đập chết mình, không có chuyện gì đi quan tâm nàng làm cái gì, trái tim của chính mình vẫn là quá mềm, tiếp tục như vậy không thể được, hoàn toàn không đạt tới mục đích của chính mình.
"Được, cám ơn Phó tiểu thư, vậy tôi đi tắm trước, Phó tiểu thư ngủ ngon."
"Ừm, ngủ ngon."
Phương Ngôn thật vui vẻ xuống lầu tắm rửa, đứa bé này thật dễ hài lòng, nàng không biết Phó Tình hiện tại trong lòng rối rắm có cỡ nào.
Phó Tình quay người trở về phòng, ngồi ở trên giường nhìn hình của mẹ, "Mẹ, tại sao con vẫn đối với nàng ta nhẹ dạ, là liên quan thương hại nàng ta hôm đột nhiên mất đi hai song thân sao?"
Phương Ngôn đi vào phòng tắm tắm rửa, mới phát hiện quần áo Phó Tình cho nàng căn bản là hoàn toàn mới, cả nhãn mác cũng không tháo ra. Hơn nữa ở chính giữa còn kèm theo một cái quần nhỏ, cũng là hoàn toàn mới, thế nhưng không có phát hiện áo lót, nhưng cúi đầu nhìn nhìn ngực của mình, coi như Phó Tình cho nàng, nàng cũng mặc không được.
Phương Ngôn tắm xong tùy tiện vào một phòng, Phó Tình nói hai cái phòng tùy nàng chọn, nàng rất nghe lời tới phòng mới gọi điện thoại cho Lục Tử.
"Tiểu Tử, là mình."
“Thổ Thổ, cậu hôm nay làm sao vậy? Có phải là xảy ra chuyện gì rồi ?" Lục Tử đợi nàng một ngày điện thoại, một lúc nói chờ điện thoại, một lúc nói đang bàn chuyện. Nàng ta rất hiểu Phương Ngôn, Phương Ngôn là người sống rất đơn giản, nàng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
"Hôm nay ba mẹ mẹ xảy ra tai nạn xe, đều qua đời rồi, hôm nay mình xử lý hậu sự của họ. Tiểu Tử, ngày mai theo mình về nhà một lần được không? Mình muốn bán căn nhà, còn có phòng khám bệnh của ba mình cũng xử lý đi, muốn mời cậu nhìn giúp. Mình...nhà chúng mình nợ rất nhiều tiền, cho nên mình muốn ở lại trong nhà người khác làm công trả tiền, mình không có cách nào xem" Nói đến chuyện chính mình bán thân làm nô, bản thân nàng cũng không biết nên làm sao nói với Lục Tử.
"Cái gì? ba Phương mẹ Phương mất rồi? sao cậu không cho mình biết, mình có thể theo cậu a. Có phải tin tức tai nạn giao thông kia trên tivi hôm nay không, xe khách quá tải, tài xế còn mệt nhọc lái xe, kết quả xe lật đến trong hốc núi" Lục Tử bị Phương Ngôn doạ ngã rồi, nàng ta không nghĩ tới Phương Ngôn hôm nay đột nhiên mất đi ba mẹ, thành một đứa cô nhi.
"Ừm, hôm nay mình đã đem họ hỏa thiêu rồi, ngày mai mình đưa họ về nhà, rãi vào hồ."
"Thổ Thổ cậu làm sao vội như vậy, tại sao cả đạo trường cũng không làm? Nếu như thiếu tiền, có thể tìm mình. Đúng rồi, vừa rồi cậu nói nhà các cậu nợ người khác tiền, cậu còn muốn bán đi nhà và phòng khám, nợ rất nhiều sao?"
“Tiểu Tử, ngày mai lại nói được không? mình hiện tại rất mệt, bây giờ mình không muốn giải thích những chuyện này, ngày mai cậu có rảnh rỗi hay không theo mình trở về" Đối mặt với vấn đề của Lục Tử, Phương Ngôn hiện tại thật sự không biết nên giải thích. Nàng cũng không nghĩ đến trong điện thoại nói mấy chuyện này. Hôm nay nàng xác thực rất mệt, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, nàng muốn nghỉ sớm một chút.
"Có rãnh, bây giờ cậu như vậy, ngày mai không rãnh nữa mình đều sẽ theo cậu. Ngày mai cậu khi nào trỡ về, mình mấy giờ đến tìm cậu?" Kỳ thực Lục Tử hiện tại đã muốn qua bên nàng, nhưng Phương Ngôn ở tại ký túc xá đại học, bây giờ nàng ta qua rất không thuận tiện. Sớm biết khi đó rời khỏi trường học, nên cứng ngắc kéo nàng đi ra ở cùng nhau. Mặc dù mình sẽ không cần Phương Ngôn trả tiền mướn phòng, nhưng Phương Ngôn chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên chính mình mới muốn đợi thời điểm nàng không thể không dọn ra ở, rồi thu giữ nàng.
"Mình...mình bây giờ không có ở ký túc xá, mình ở...mình ở trong nhà chủ nợ, ngày mai người đó sẽ để người đưa mình trở về, đến khi đó mình thông báo cậu biết" Phương Ngôn nói xong có chút hối hận hiện tại nói với Lục Tử những chuyện này, Lục Tử khẳng định lại sẽ bắt đầu mù quáng lo lắng cho mình.
"Nhà chủ nợ? nam hay nữ? Thổ Thổ cậu phải bảo vệ tốt chính mình, cửa phòng phải khóa kĩ. Nếu không cậu nói cho mình biết địa chỉ, bây giờ mình đến đón cậu."
Quả nhiên là như vậy, Phương Ngôn trên trán ba đường hắc tuyến.
"Là nữ, Phó Tình cậu biết chứ, đổng sự trưởng của Phó thị, biệt thự của cô ấy là địa chỉ gì mình không biết…hôm nay mình ngồi xe cô ấy đến, trên đường cả người mình vẫn chưa điều chỉnh xong, cho nên mình cái gì cũng không biết" Nhà Lục Tử cũng là làm ăn, nói Phó Tình nàng ta khẳng định biết, cũng chỉ có con mọt sách như mình cái gì cũng không quan tâm mới không biết cô.
"Phó đại thiên kim a, cô ấy chắc chắn sẽ không đối với cậu có nửa điểm hứng thú, lần này mình yên tâm rồi. Cô ấy chính là chủ nợ nhà cậu, cậu..."
“Tiểu tử cậu muốn hỏi đến trời sáng sao? Để mình nghỉ ngơi được không?" Phương Ngôn quá hiểu Lục Tử, bạn không ngăn cản nàng ta, nàng ta là loại tiêu chuẩn truy hỏi kỹ càng sự việc.
"Được rồi được rồi, phương diện chuyện tiền, nói không chắc mình có thể giúp đỡ, ngày mai nói sau đi, cậu nhanh chóng ngủ đi" Nghe được thanh âm của Phương Ngôn rõ ràng rất mệt nhọc, Lục Tử cũng không tiện hỏi thăm tiếp, dù sao ngày mai còn gặp mặt, đến khi đó rồi nói tiếp đi. Nếu như tiền không nhiều, nàng ta trước tiên mượn cha mẹ chắc chắn sẽ không có vấn đề, cha mẹ mình cũng rất yêu thích Phương Ngôn.
Phương Ngôn sờ xuống khăn trãi giường, rất sạch sẽ, xem ra Phó Tình bên này chắc thường xuyên có người đến quét dọn. Nàng không biết chăn ở nơi đâu, dù sao hiện tại đang mùa hè, đắp khăn trãi giường thì đủ rồi.
Nàng nằm ở trên giường, nhà người có tiền chính là không giống nhau, cả giường của gian phòng người làm cũng thoải mái như vậy. Nàng từ nhỏ đều là ngủ giường cứng rắn lớn lên, giường của ký túc xá thì càng không cần nói, khẳng định không bằng trong nhà, Thế nhưng giường nơi này của Phó Tình thật sự rất thoải mái, cứng mềm vừa phải, nàng từng ngủ giường mềm mại của nhà Lục Tử, làm hại nàng ngày hôm sau thức dậy nhức eo đau lưng.
Nàng tắt đi đèn bàn nhắm mắt lại, "Ba, mẹ, hai người không cần lo lắng cho con. Chỉ cần mình hạ thấp tư thái chút, cô ấy chắc hẳn là sẽ không làm khó con, ai bảo chúng ta nợ cô ấy nhiều như vậy, chịu chút ủy khuất thì chịu chút ủy khuất thôi. Con đã điều chỉnh tốt chính mình, sẽ không để cho hai người thấy được dáng vẻ con thương tâm..."
Nàng thật sự mệt mỏi rồi, trong lòng âm thầm tán gẫu cùng ba mẹ, nói tới nói lui nàng thì ngủ rồi.
Hết chương 4:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.