Nợ Tình

Chương 8: Bắt Đầu Từ Số Không.

LƯU ĐẠT

08/01/2023

Ra khỏi cửa lớn trường học, Lục Tử tự mình xuống xe đi đón xe, tiểu Vũ vốn dĩ muốn đưa nàng ấy về trước, rồi sẽ đến biệt thự. Nhưng mà Lục Tử vội vàng muốn về nhà, nàng ấy muốn về nhà đợi ba trở về, xem thử ông ấy có cách gì có thể giúp được Phương Ngôn hay không. Nhưng mà nhà mình cũng là ở ngoại ô, không thể để tiểu Vũ trực tiếp đưa mình trở về nhà.

"Tiểu Tử, đừng làm chuyện để mình khó xử, được không? chuyện của mình thì để tự mình từ từ đi giải quyết, mình nghĩ cậu chắc hiểu ý của mình, đừng để mình hối hận nói cho cậu biết những chuyện này" nhìn theo Lục Tử vội vàng xuống xe, Phương Ngôn biết nàng ấy chắc chắc là muốn giấu mình đi cầu viện ba nàng ấy, đây không phải bản thân muốn thấy được.

"Không có...không có đâu, mình chính là muốn về nhà hỏi ba chuyện liên quan đến đề án trù hoạch, cho nên vội vàng hơn. Thổ Thổ, cậu đừng nghĩ nhiều" ách...bị nhìn thấu rồi, đừng thấy Phương Ngôn bình thường bộ dạng ngốc ngốc, thực ra đầu óc nàng rất tốt. Chỉ là tính tính tình nàng có chút mơ hồ, rất dễ để người ta lờ đi kỳ thực nàng cũng là một người khôn khéo tài giỏi.

"Ừm, hy vọng là mình nghĩ nhiều, cậu mau trở về cố gắng nghỉ ngơi đi, hôm qua đến bây giờ cũng không có nghĩ ngơi tốt. Chuyện của mình không vội, qua mấy ngày rồi hỏi đi. Hơn nữa mình vẫn chưa có bàn qua với Phó tiểu thư đâu, đợi trở về bàn xong rồi nói tiếp đi."

"Đại tiểu thư không ở nhà, cô ấy đi Pháp rồi." tiểu Vũ ở một bên chen vào một câu, hôm nay khi hắn ở trên xe đợi họ xuống, buồn chán gọi điện thoại về kiểm tra công vụ, mới biết Phó Tình đã không ở trong nước.

Lục Tử bĩu môi, "Được thôi, vậy bây giờ mình trở về ngủ, không đi nhà ba mình, được rồi chưa."

Phương Ngôn không nói chuyện, chỉ là cười cười nhìn nàng ấy, Lục Tử là thật lòng đối tốt với nàng, trong lòng nàng rất rõ, nhưng mà ở trên một số chuyện nào đó, chỉ có thể tự nàng đi xử lý. Lục Tử rất không biết làm sao đón một chiếc taxi, cố ý rất lớn tiếng nói ra địa điểm bây giờ nàng ấy đến, cố ý để Phương Ngôn nghe thấy, nàng ấy là trở về nhà mình.

Thấy Lục Tử đi xe rời khỏi, tiểu Vũ mới yên tâm lần nữa khởi động xe về biệt thự.

"Tiểu Vũ, Phó tiểu thư trước khi ra nước ngoài, có căn dặn tôi nên làm chuyện gì không?"

"Không biết, phải trở về mới biết, tôi cũng là gọi điện về mới biết đại tiểu thư ra ngoài rồi." tiểu Vũ có chút không phải rất rõ Phương Ngôn với Phó Tình rốt cuộc tính là quan hệ gì, từ trong lời nói của Phương Ngôn hiểu rõ, chắc là Phương Ngôn nợ tiền Phó Tình. Nhưng thái độ của Phó Tình đối với nàng lại giống như không phải rất đúng, Phó Tình trước giờ không có đơn độc phái anh ấy ra ngoài với người khác xử lý công việc.

Tiểu Vũ có một chút chỗ rất làm cho Phó Tình thích, chính là đối với chuyện không liên quan anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không đi đoán mò. Cho nên Phó Tình rất yên tâm để anh ta theo Phương Ngôn trở về, tuy Phương Ngôn hiện tại trên danh nghĩa là người hầu của cô, thế nhưng cũng chỉ có thể một mình cô bắt nạt. Từ hướng này đến xem, Phó Tình cũng là một người rất bao che.

Chờ họ trở lại biệt thự, đã gần chạng vạng, hai vị vệ sĩ không theo Phó Tình xuất ngoại khác, ở lại trông coi cũng đã ăn xong cơm tối. Vẫn may trong ký túc xá vệ sĩ phía sau có một dì chuyên môn dọn dẹp vệ sinh và làm cơm ở đây, họ mới không đói bụng. Sau khi tiểu Vũ giúp Phương Ngôn đem cơm đưa tới, mới vừa về chính mình ăn cơm. Bên cạnh có vệ sĩ thay phiên nghỉ không nhịn được hỏi anh ta, "Vũ ca, Phương Ngôn kia rốt cuộc là ai? Trước khi đại tiểu thư ra nước ngoài, còn để chúng tôi đặt vào một máy giặt mới, ở trong hoa viên lắp giá phơi áo quần. Biệt thự của đại tiểu thư xưa nay đều không có người có thể ở bên trong qua đêm, thế nhưng Phương Ngôn kia hình như là chuẩn bị ở lâu dài. Lần này còn điểm tên để anh và cô ấy trở về xử lý sự việc, anh nói...."

Tiểu Vũ nghe không nổi nữa, làm sao nam nhân bây giờ cũng bà tám như thế. "Không phải ngươi nên hỏi, không nên hỏi, không phải ngươi nên quản, không cần quản, không phải ngươi nên nghĩ tới, cái gì cũng đừng loạn tưởng. Nếu như ngươi thật sự muốn biết tại sao như vậy, ngươi có thể trực tiếp đi hỏi đại tiểu thư, đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết, cũng không muốn biết."

Vệ sĩ rất vô vị nhìn tiểu Vũ, "Vũ ca anh thật không có thú vị, hỏi anh cái gì cũng không biết, tôi đi ngủ đây, buổi tối còn phải thức dậy trực đêm."

Tiểu Vũ không để ý đến hắn, tiếp tục ăn cơm của mình, đột nhiên Phó Tình điện thoại đến rồi.

"Đại tiểu thư."

"Ở đâu?"

"Ở ký túc xá ăn cơm, vừa tới." Nói chuyện cùng Phó Tình, không thể dông dài, cũng không có thể tự cho là thông minh trả lời những vấn đề khác.

"Chuyện thế nào?" hình như lúc Phó Tình nói chuyện với Phương Ngôn, đều không có ngắn gọn như thế. Lẽ nào cô hôm nay tâm tình không phải rất tốt?



"Đều xử lý xong rồi, Phương tiểu thư muốn bán nhà, thế nhưng trưởng thôn họ để cô ấy đừng bán. Tối ngày hôm qua chúng tôi thì rời khỏi Phương gia trở về thành phố, buổi trưa hôm nay đến trường học, đồ vật của cô ấy đều đã chuyển tới rồi." Thế nhưng trả lời vấn đề của cô nhất định phải ngắn gọn sáng tỏ, không thể dây dưa dài dòng, đây chính là kinh nghiệm của tiểu Vũ theo Phó Tình gần bốn năm.

"Cô ấy sau khi trở lại... Có nói cái gì không?" Phó Tình không biết tại sao rất muốn biết, sau khi Phương Ngôn trở lại có nhắc đến cô hay không

"Cô ấy hỏi người có dặn dò cô ấy tiếp theo nên làm chuyện gì hay không, không có hỏi cái khác."

"Sau này mỗi ngày khoảng mười hai giờ trưa, thím Lý đều sẽ qua dạy cô ấy nấu nướng, ngươi nói với cô ấy một tiếng. Còn nữa ngươi đi xem thử cô ấy có biết sử dụng máy giặt mới mua không, sách hướng dẫn chắc ở trong phòng khách" Tại sao cũng rời xa nàng rồi, trong lòng lại hình như càng không bỏ xuống được. Ừm, hẳn là lo lắng nàng đem nhà mình làm cho lung ta lung tung, cho nên mới phải lo lắng như vậy đi.

"Vâng, một chút tôi thì qua xem, đại tiểu thư còn có dặn dò gì không?"

"Nói cho cô ấy biết, trước khi ta trở về không cho phép ra ngoài, ở nhà học tốt nấu nướng, trở về trở về sẽ sát hạch." Giữ nàng lại là hầu hạ mình, làm sao cảm giác dáng vẻ của nàng so với mình còn quen sống trong nhung lụa hơn, như vậy làm sao có thể. Không tìm một ít chuyện làm cho nàng, quá có lỗi với chính mình rồi.

"Đại tiểu thư, có chuyện tôi nghĩ cần phải cần phải báo cho người một chút." Tiểu Vũ cảm giác mình cần phải nói rõ ràng với Phó Tình quan hệ của Phương Ngôn và Lục Tử, nếu không sau này thật sự có chuyện gì, trách nhiệm kia không phải là một tiểu vệ sĩ chính mình có thể gánh vác.

"Nói."

"Phương tiểu thư cùng thiên kim Lục thị là bạn tốt, ngày hôm qua cô ấy dẫn Lục tiểu thư đồng thời về nhà cô ấy, hôm nay cô ấy về trường học thu dọn đồ đạc, cũng là Lục tiểu thư cùng đi."

"Lục thị? Lục.... Lục Tử của nhà Lục Bác Minh?" Trí nhớ của Phó Tình thật không tệ, không trách được có thể ghi nhớ cừu hận ròng rã 22 năm của Phương gia.

"Đúng, nhìn qua quan hệ của họ không phải tốt bình thường. Lục tiểu thư còn muốn về nhà xin ông Lục ra mặt, thay Phương tiểu thư trả nợ, thế nhưng bị Phương tiểu thư ngăn cản."

"Hừ, cô ấy cũng rất thông minh thật thức thời mà. Coi như là Lục Bác Minh ra mặt, ta cũng không thể dễ dàng buông tha cô ấy như vậy. Được rồi, đại khái tuần sau ta trở về, ngươi ăn cơm xong qua đó đem lời ta nói giao phó cho cô ấy." Hiếm thấy cô còn sẽ để tiểu Vũ ăn cơm xong rồi qua đó, thật không dễ dàng.

"Vâng, đại tiểu thư." Tiểu Vũ cảm thấy cảm giác Phó Tình đối với Phương Ngôn hình như có chút quái quái, thế nhưng anh ta sẽ không tiếp tục nghĩ tiếp. Anh ấy cũng không muốn làm một người Phó Tình chán ghét, Phó Tình chán ghét nhất loại người đoán mò nghĩ lung tung cả ngày, không thiết thực.

Aiz, vốn còn muốn trở lại biệt thự, là có thể nghỉ ngơi thật tốt, xem ra là không thể nào. Sách của Phương Ngôn trong rương đuôi xe vẫn không có dọn ra, phỏng chừng hiện tại Phương Ngôn cũng chờ cuống lên rồi. Nghĩ tới đây, tiểu Vũ vội vàng ăn cơm xong, ra ngoài chạy xe đến cửa biệt thự. Anh ta gõ gõ cửa lớn chế tác thiết mộc vô cùng đắt giá kia của biệt thự nhìn qua rất đơn giản kia của biệt thự, Đợi một hồi không người đến mở, anh ta chỉ có thể ấn xuống chuông cửa. Hết cách rồi, Phó Tình chán ghét nghe được chuông cửa vang, cho nên bọn họ chỉ có thể gõ cửa, chỉ có ở dưới tình huống Phó Tình không nghe được, mới có thể ấn vang chuông cửa, bọn họ cũng đã quen phương thức này.

Phương Ngôn cũng là mới vừa ăn cơm xong, vừa rồi ở nhà bếp rửa chén, cho nên không nghe tiểu Vũ gõ cửa.

"Phương tiểu thư, cô xem thử sách của cô chuẩn bị đặt ở nơi nào, tôi giúp cô chuyển tới" Vừa rồi trong điện thoại của Phó Tình, Phó Tình vẫn luôn không có phản đối anh ta xưng hô Phương Ngôn là Phương tiểu thư, cho nên anh ta chuẩn bị tiếp tục gọi như thế.

"Tiểu Vũ anh mới vừa ăn xong cơm phải chứ, trước tiên đừng chuyển, chờ một chút không có sao. Anh vào ngồi một chút, tôi đi rót cốc nước cho anh, mới vừa ăn xong cơm không thể lập tức làm việc chân tay." Phương Ngôn vừa rồi đã đi một vòng ở trong phòng bếp của phòng khách còn lớn hơn nhà của nàng, trên căn bản nhà bếp nên đều có bố trí, nhưng chỉ có lò vi ba và máy rửa bát có dấu hiệu dùng qua, nhìn qua cái khác đều là hoàn toàn dáng vẻ mới chưa từng dùng.

Phương Ngôn ở nhà bếp giống con ruồi không đầu bay một vòng, thực sự không có cách nào chỉ có thể cầu viện tiểu Vũ.

"Tiểu Vũ, anh biết cốc đặt ở nơi nào không?"



"Ở bên trong tủ gỗ lim của máy nước uống, đồ vật dùng một lần cơ bản đều ở bên trong tủ này." Những thứ đồ này kỳ thực đều là tiểu Vũ giúp Phó Tình bố trí, cho nên Phương Ngôn là hỏi đúng người. Nếu như hỏi Phó Tình, phỏng chừng Phó đại tiểu thư sẽ lạnh lùng nói một câu, "Chính mình sẽ không tìm được sao? Cái gì cũng phải hỏi, đến cùng ngươi là người hầu của ta, hay ta là người hầu của ngươi."

Phương Ngôn rót hai cốc nước đến, bản thân nàng ngồi ở trên tấm thảm mặt đất nhà Phó Tình là có chất liệu đá sợi vàng trắng loáng như ngọc, trước sofa hiện lên một tầng thảm trải nền vằn báo. Phương Ngôn rất cẩn thận ngồi ở phía trên, sợ mình không cẩn thận đem nước rơi ở phía trên, làm dơ thảm trải nền nhìn qua rất đắt này.

"Phương tiểu thư, vừa rồi đại tiểu thư gọi điện thoại đến, cô ấy có thể tuần sau mới trở về. Cô ấy bàn giao cô ở đây trước khi cô ấy về không thể ra ngoài, ngày mai thím Lý sẽ tới dạy cô nấu nướng, nói đợi cô ấy về cô ấy muốn sát hạch cô. Nga, thím Lý là bếp trưởng của nhà đại tiểu thư, đại tiểu thư rất thích ăn món ăn của thím Lý làm, cô cần phải chăm chú học nha."

"Nga, tôi biết rồi, cô ấy còn phân phó chuyện gì không?" Phương Ngôn cúi đầu uống nước, Phó Tình không ở nhà, đối với mình mà nói cũng tốt vô cùng, hết thảy đều có thể từ từ, không sợ có người ở bên cạnh vung tay múa chân.

"Không có, cô ấy giao phó một chuyện này. Nhưng mà cô ấy để tôi đến xem thử có chỗ nào cô không quen không, các loại thiết bị điện trong nhà có biết dùng hay không." Tiểu Vũ nói chuyện vẫn là rất uyển chuyển, khẩu khí của Phó Tình cũng không tốt như vậy.

"Nga, anh giúp tôi xem thử máy giặt này, tôi xem sách hướng dẫn, cảm giác rất phức tạp." cô gái đối với phương diện thiết bị điện đa số đều có chút ít khờ, thế nhưng có nói rõ sách bình thường đều có thể chính mình quyết định, thế nhưng đối với Phương Ngôn.... Được rồi, nàng chính là ngớ ngẩn đối với thiết bị điện.

Tiểu Vũ nhìn xuống sách hướng dẫn, để Phương Ngôn theo anh ấy đến bên cạnh máy giặt, giảng giải với nàng làm sao sử dụng. Vốn dĩ nàng thì cầm sách sách hướng dẫn ở một bên xem, cũng chưa tới bên cạnh máy giặt thực địa khảo sát, đương nhiên là càng xem càng hồ đồ.

"Đại khái chính là như vậy, nếu như sau này cô có cái gì không phải hiểu lắm, nếu như tôi ở nhà cô có thể tìm tôi. Người khác thì không cần tìm, bọn họ là không thể vào trong phòng này, đại tiểu thư từng nghiêm lệnh, cho nên không ai dám đi vào. Bên ngoài hoa viên cũng giúp cô sắp xếp xong giá phơi áo quần, sau này quần áo của cô có thể phơi ở bên ngoài. Cô còn có cái gì muốn hỏi không?"

"Không có, đồ vật trong phòng bếp tôi đều biết dùng thế nào, chính là cái công năng máy giặt này quá nhiều, cho nên tôi sợ làm sai. Vừa rồi vốn dĩ thì muốn qua xem thử, đúng lúc anh thì đến, cho nên nhờ anh hỗ trợ xem thứ."

"Ừm, sách của cô tự mình xem xong địa phương chưa, bây giờ tôi dọn vào giúp cô, sau đó tôi thì trở về nghỉ ngơi" Tiểu Vũ là thật mệt, có thể nói chạy xe cả ngày, cũng không làm sao nghỉ ngơi.

"A, xin lỗi, tôi quên anh cả ngày hôm qua không nghỉ ngôi, Thật sự rất ngại. Anh giúp tôi để ở cửa trên tủ giày thì được rồi, tự tôi dọn vào phòng, bên trong vẫn không có lau sạch, cho nên vẫn chưa thể bỏ vào" Phương Ngôn vừa nghĩ đến tiểu Vũ từ hôm qua đến bây giờ đều không có từng nghỉ ngơi thật tốt, thật không tiện để một mình anh ấy chuyển sách, nhanh chóng mang giày vào cùng giúp anh ấy chuyển tới phía trên tủ giày trong phòng.

Sách đều chuyển xong, tiểu Vũ đem xe lái về ga ra, anh ấy cuối cùng có thể nghỉ ngơi. Phương Ngôn nhìn những quyển sách bảo bối kia của mình phía trên tủ giày, quyết định trước tiên đến trong phòng chính mình ngày hôm qua ở nhìn xem có thể để ở đâu. Khuya ngày hôm trước tắm xong tùy tiện đẩy cửa phòng ra thì nằm trên giường ngủ, sau khi thức dậy vội vàng rời khỏi, đều không có chính thức xem qua bên trong căn phòng này đều có cái gì, thì mơ hồ nhớ tới có một tủ quần áo.

Nàng trở về phòng, nơi này nếu không có gì bất ngờ xảy ra chính mình ít nhất phải ở ba năm trở lên. Cùng với phòng khách bên ngoài xa hoa, phải đơn hơn giản rất nhiều. Thế nhưng cùng với nhà cũ của chính mình ở hai mươi năm, nơi này đối với nàng mà nói đã rất hào hoa rồi. Ngoại trừ chiếc giường chính mình xem như là đã quen thuộc kia, một bên giường bày ra một tủ quần áo lớn dựa vào tường, bên cạnh tủ quần áo là một bàn trang điểm thủ công nhìn qua còn rất tinh tế, trên mặt bàn trang điểm còn đóng một một gương lớn. Kề bên kia tủ đầu giường một tủ linh tinh, không tệ, cái này vừa vặn có thể dùng để đặt sách.

Nàng đến nhà bếp tìm nửa ngày, cuối cùng trong tủ treo tìm được khăn sạch sẽ, làm ướt trở lại gian phòng của mình, đem bên bên ngoài của tủ đồ linh tinh lau sạch. Đến phòng khách đem sách của nàng từ từ dọn vào, lại phân loại bày ra chỉnh tề, sau đó vô cùng hài lòng đóng cửa tủ. Đột nhiên nhớ tới Phó Tình nói biệt thự phải mỗi ngày đều quét dọn sạch sẽ, thế nhưng hôm nay trở về thì muộn, vẫn là ngày mai lại bắt đầu làm việc thôi. Nhưng mà nàng vẫn là đem gian phòng của mình đều lau sạch một chút, nơi này dù sao là nơi bây giờ chính mình ở, chung quy phải lau sạch.

Nàng đem quần áo bên trong túi của mình lấy ra, một lần nữa gấp kỹ, lúc bỏ vào tủ quần áo, nàng bắt đầu cười ha hả. Quần áo của chính mình cư nhiên đều để không đầy một túi, quần áo mùa hè của nàng rất ít, tổng cộng thì ba bộ, vẫn là ba năm trước mẹ mua tặng cho nàng lúc đi học. Nàng mới đột nhiên nhớ lại, mùa đông này làm sao bây giờ, chính mình không có mang quần áo mùa đông đến. Ngày hôm qua vội vàng rời khỏi nhà mình, đều quên muốn lấy quần áo mùa đông ra, không trách được ngày hôm qua tiểu Vũ hỏi mình làm sao đồ gì cũng không lấy. Bỏ đi, đợi không khí bắt đầu trở nên lạnh rồi nói đi, chẳng qua xin chút tiền công với Phó Tình, để Lục Tử mua giúp mình thôi.

Phương Ngôn đem quần áo tắm rửa lấy xong, chuẩn bị đi tắm rửa, thuận tiện dùng thử một chút trục lăn máy giặt của cô chưa từng dùng. Ngày mai sẽ có người đến dạy nàng nấu nướng, mình không thể dậy quá muộn, hơn nữa còn là vệ sinh dọn dẹp. Ai biết Phó Tình lúc nào đột nhiên trở về, thấy được trong nhà đều là tro bụi, còn không biết sẽ làm sao trừng phạt chính mình.

Cho nên nàng tắm xong liền đem quần áo ném vào máy giặt, ấn lấy phương thức tiểu Vũ dạy nàng để nó tự động giặc, cuối cùng hong khô. Bây giờ là mùa hè, hơn nữa không khí vô cùng sáng sủa, căn bản cũng không cần hong khô, thế nhưng nàng vẫn là lựa chọn trước tiên làm quen một chút, đừng đến thời điểm cần dùng rối ren phạm sai lầm.

Bận xong tất cả, Phương Ngôn thoải thoải mái mái nằm ở trên giường. Bắt đầu ngày mai mình chính là người làm của Phó Tình, hy vọng có thể mau chóng thích ứng cái công việc chính mình căn bản không nghĩ tới sẽ đi làm này, tất cả bắt lầu lại từ số không.

Hết chướng 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nợ Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook