Chương 56
Lâu Bất Nguy
10/02/2022
Phất Phi sắc mặt không đổi, hai tay đỡ lấy cánh tay Tần Trường Nghiêu, dìu hắn ra bên ngoài.
"Cắt...." Tâm tình Phùng Chính Luân hôm nay không tồi, trên mặt vẫn luôn treo ý cười, mỗi lần quay Diệp Minh Xuyên cùng Đường Dật đều rất thuận lợi, hầu như chỉ cần một lần là qua. Diệp Minh Xuyên có thể làm được đến trình độ này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao người ta cũng đã đoạt mấy cúp ảnh đế rồi. Về phần Đường Dật, càng hợp tác lâu với Đường Dật, Phùng Chính Luân lại càng cảm thấy kỹ thuật diễn của y trước giờ bị xem nhẹ, hoặc là y gặp phải chuyện gì đó, khiến cho kỹ thuật diễn tiến bộ vượt bậc.
Nghe được tiếng hô của Phùng Chính Luân, Đường Dật lập tức buông hai tay đang đỡ cánh tay Diệp Minh Xuyên xuống, Diệp Minh Xuyên thì lại qua một chốc mới rời khỏi người Đường Dật, đứng thẳng người lại.
Nhiệt độ trên núi tuy thấp hơn trong thành phố đôi chút, nhưng dẫu sao cũng đang giữa tháng tám, là thời điểm nóng bức nhất trong năm, trên người Diệp Minh Xuyên cùng Đường Dật đều mặc quần áo thật dày, mà lát nữa vẫn còn một cảnh phải diễn, thế nên không có thời gian cho họ thay trang phục diễn phức tạp trên người ra.
Diệp Minh Xuyên không phải nhân loại, vốn không sợ nóng, chỉ có Đường Dật là không ngừng túa mồ hôi đầy trán, mới mấy hôm trước thôi y còn chẳng biết nóng là gì, thời điểm ấy, bất kể là ở trong hoàn cảnh nào, y cũng đều cảm thấy xung quanh một mảnh lạnh lẽo.
Mấy ngày nay tình trạng thân thể y tốt lên nhiều, không còn ham ngủ, động một chút là lại ngất như trước nữa. Thế nhưng Đường Dật cũng không vì thế mà cảm thấy lạc quan, y cứ có cảm giác mình đây là hồi quang phản chiếu, nói không chừng một ngày nào đó y sẽ biến mất khỏi đây, không còn trở lại nữa.
Diệp Minh Xuyên cầm quạt giấy trong tay, quạt cho Đường Dật bên cạnh. Đường Dật quay đầu nhìn hắn một cái, không nói gì, lại quay đầu đi.
Diệp Minh Xuyên đối tốt với y, y đương nhiên cảm giác được, nhưng lại không biết rốt cuộc nên ở chung với Diệp Minh Xuyên thế nào? Hắn quả thực là người Đường Dật đã tìm hơn nửa đời người, nhưng lại không phải là Tiểu Xuyên trong trí nhớ của y.
Bốn phía không có lấy một cơn gió, bầu không khí hết sức khô nóng, thi thoảng còn nghe được từ cách đó không xa truyền đến tiếng chó sủa. Phùng Chính Luân vừa rồi chạy đi nghe điện thoại, không bao lâu sau lại chạy trở về, nhìn lướt qua Diệp Minh Xuyên đang nhàn nhã quạt cho Đường Dật, hơi mím môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói, trở về chỗ ngồi trước máy quay phim.
Diệp Minh Xuyên cùng Đường Dật đều không phát hiện Phùng Chính Luân khác thường, họ nghỉ ngơi một lát liền bắt đầu quay cảnh tiếp theo.
Buổi sáng này quay có chút vất vả, nhưng vốn dĩ cảnh quay của Tần Trường Nghiêu và Phất Phi không nhiều, buổi chiều lại quay thêm hai cảnh nữa là xem như có thể kết thúc. Nhưng Phùng Chính Luân còn định ở lại thôn này thêm hai ba ngày, để mọi người tận hưởng thêm một chút khung cảnh thiên nhiên không khói bụi, hóa chất nơi đây.
Tối qua cơm nước xong, Đường Dật cùng Phùng Chính Luân ngồi trong sân nói chuyện phiếm, nhìn mấy vì sao lác đác trên bầu trời, Phùng Chính Luân đột nhiên cảm khái, "Thêm mấy năm nữa có khi nơi này cũng sẽ thay đổi."
Phải ha, Đường Dật yên lặng nghĩ, lúc trước y từng đi qua mấy thôn nhỏ ở thành phố H, nghe nói mấy chỗ đó đều chuẩn bị quy hoạch, thế nên giá nhà đều tăng rất cao.
Cái thôn nhỏ này liệu còn có thể may mắn tồn tại được bao lâu nữa đây? Đường Dật không nói gì, ngửa đầu nhìn lên bầu trời lấp lóe ánh sao.
Mà trong phòng, Diệp Minh Xuyên ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt dịu dàng nhìn người thanh niên mặc áo sơ mi kẻ caro đen trắng trong sân.
Sau khi kết thúc những cảnh quay buổi sáng, Diệp Minh Xuyên thay trang phục diễn, từ phòng thay đồ bước ra. Trên người hắn mặc áo sơ mi trắng, có lẽ là do thời tiết quá nóng, nên hai bên ống tay áo đều xắn tới khuỷu.
Đường Dật cũng đúng lúc bước ra từ một gian phòng khác, vô tình va phải Diệp Minh Xuyên.
"Chỗ này của anh...." Đường Dật nhìn chằm chằm cánh tay Diệp Minh Xuyên, chỗ đó nhìn như bị ai cắn, đã kết vảy, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cắn rất ác.
Nhưng mà, là ai lại dám cắn vị ảnh đế này chứ?
"Hả?" Diệp Minh Xuyên theo tầm mắt Đường Dật cúi đầu, mới phản ứng được là y đang nói đến chỗ tối qua bị y cắn trên cánh tay mình. Hắn có chút không tự nhiên kéo tay áo sơ mi xuống, "Không có gì, không cẩn thận đụng phải thôi."
Lúc ra khỏi phòng hắn tiện tay xắn tay áo lên, lại quên trên tay mình còn vết cắn này. Kỳ thực hắn hoàn toàn có thể dùng phép thuật xóa vết thương này đi, nhưng đây là Diệp An để lại cho hắn, hắn luyến tiếc xóa bỏ.
Đụng một chút sao có thể tạo thành dấu vết như vậy được chứ?
Đường Dật đương nhiên không tin lời Diệp Minh Xuyên nói, nhưng cũng không gặng hỏi. Y đặt tay phải lên cổ tay trái, chỗ đó lúc trước bị y dùng mảnh thủy tinh rạch, bây giờ vết thương đã lành, nhưng lại để lại một vết sẹo, không làm sao xóa đi được.
Diệp Minh Xuyên trông thấy động tác của Đường Dật, cũng nhớ đến vết sẹo trên cổ tay y. Từ lần đầu nhìn thấy vết sẹo kia, hắn đã biết đây là vết thương mới có, lại thêm lần trước ở đoàn làm phim lúc hắn túm lấy cổ tay Đường Dật ngửi thấy mùi máu tươi, tim Diệp Minh Xuyên không khỏi lại tăng tốc.
Đường Dật không thể nào tự rạch một vết sâu như vậy trên cổ tay mình được, thế thì là ai làm chứ? Sớm biết thế này, khi đó nên điều tra một chút mới phải. Diệp Minh Xuyên hơi hơi thở dài trong lòng, bây giờ điều tra cũng không phải không được, chỉ là sẽ khó khăn hơn thôi.
Đường Dật rất ít khi để lộ cổ tay, nên hắn cũng tìm không được cơ hội hỏi y về vết sẹo trên cổ tay ấy.
Ăn xong bữa trưa, Đường Dật hiếm thấy không trở về phòng ngủ, mà một mình ra ngoài, nói là muốn đi bộ cho tiêu cơm.
Phía đông thôn có một cây hòe đã nhiều năm tuổi, lúc Diệp Minh Xuyên tới nơi liền trông thấy Đường Dật ngồi một mình dưới tàng cây, lưng tựa lên khối đá lớn, hai mắt nhắm lại, bộ dạng lười biếng.
Diệp Minh Xuyên đi đến bên cạnh Đường Dật, ngồi xuống. Đường Dật mở mắt ra, nhìn hắn một cái, rồi lại nhắm mắt lại.
Diệp Minh Xuyên ngồi một bên lẳng lặng nhìn Đường Dật thật lâu, mi mắt Đường Dật mới giật giật, mở ra. Y ngồi ngay ngắn lại, nhìn mặt đất dưới chân, lại không hề phản ứng với Diệp Minh Xuyên bên cạnh.
"Đang nghĩ gì thế?" Diệp Minh Xuyên mở miệng hỏi.
"Không có gì."
Vì thế hai người lại rơi vào trầm mặc, có cơn gió thổi qua tán lá phía trên, để lại từng tiếng xào xạc.
"Chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác mình đã từng đến nơi này." Diệp Minh Xuyên bỗng nhiên mở miệng nói. Hắn ngẩng đầu, nhìn cành lá xum xuê trên đỉnh đầu, ánh mặt trời xuyên qua khe hở tạo thành từng đốm sáng li ti, trong mắt hắn ánh lên ý cười, giọng nói nhuốm màu hoài niệm, "Nói có lẽ cậu không tin, tôi thường mơ thấy cái cây này, khi ấy nó còn chưa tươi tốt, thân cây cũng chưa to lớn như vậy.
Khi ấy tôi còn nhỏ, đứng ngay dưới cái cây này, xung quanh sương mù dày đặc, cái gì cũng không có. Mãi sau, một cậu nhóc không lớn hơn tôi bao nhiêu xuất hiện, đứng cách chỗ tôi không xa. Nó chạy về phía tôi, ôm lấy tôi, sau đó dẫn tôi về nhà.
Sương mù quanh người tôi dần dần tán đi, nơi có cậu nhóc ấy xuất hiện, liền giống như bức tranh đen trắng được vệt nên mảng màu tươi sáng vậy."
Lúc Diệp Minh Xuyên nói những lời này, không dám nhìn Đường Dật bên cạnh. Hắn như đang kể một câu chuyện viễn tưởng không có thật, mà nhân vật bên trong câu chuyện là hắn cùng một cậu nhóc khác.
"Kỳ lạ là, tôi vừa tỉnh lại, trong đầu liền trống rỗng, không còn sót lại chút gì. Nhưng lúc có người hỏi tên tôi, tôi lại rất tự nhiên trả lời đối phương, Diệp Minh Xuyên." Hắn đột nhiên kết thúc câu chuyện, lại mở ra một câu chuyện khác. Hắn kể không đầu không cuối, khiến người không hiểu ra sao, nhưng lại vẫn kể thực chăm chú, bởi vì hắn biết, người trước mặt nhất định có thể nghe hiểu. Mà dù nghe không hiểu, thì phần chấp niệm Tiểu An để lại trong người y kia cũng nhất định hiểu. Hắn muốn nói cho y biết, Tiểu Xuyên mà y vẫn chờ đợi, đã trở lại rồi.
Diệp Minh Xuyên không hề báo trước mà kết thúc câu chuyện, hắn cúi thấp đầu, thanh âm dẫn theo vài phần thất lạc, nói, "Tôi đã quên mất một người, tôi muốn nhớ lại người đó."
Thế nhưng Đường Dật bên cạnh lại từ đầu đến cuối vẻ mặt không hề thay đổi lấy một chút, chờ Diệp Minh Xuyên nói xong, Đường Dật mới quay đầu nhìn hắn, ngón tay y giật giật, cuối cùng vẫn kiềm lại, sắc mặt có chút lạnh lùng hỏi Diệp Minh Xuyên, "Anh nói với tôi những chuyện này để làm gì?"
Diệp Minh Xuyên im lặng, sau đó một cảm giác vô lực lan ra toàn thân, rốt cuộc hắn phải làm thế nào mới đánh vỡ được tầng băng cứng trên người Đường Dật đây.
"Lúc trước cậu...." Diệp Minh Xuyên liếc nhìn Đường Dật, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, như không đủ dũng khí, nhỏ giọng hỏi Đường Dật, "Vì sao lại thích tôi?"
Vì sao lại thích Diệp Minh Xuyên sao?
Kỳ thực chính y cũng không rõ Đường Dật vì sao lại thích Diệp Minh Xuyên như thế, dường như chỉ vừa thấy mặt hắn, cả người đã như bị yểm bùa vậy, thích đến quên cả bản thân mình. Trả lời không được câu hỏi của Diệp Minh Xuyên, Đường Dật chỉ có thể có lệ nói, "Chắc là do anh đẹp trai đó."
"Thế bây giờ thì sao?"
"Hửm?" Đường Dật quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Diệp Minh Xuyên.
"Không có gì." Diệp Minh Xuyên vốn muốn hỏi Đường Dật bây giờ có còn thích mình không, nhưng dù biết được đáp án thì có thể thế nào chứ?
Thích hay không thích thì với bộ dạng hắn lúc này, liệu có thể cho Đường Dật được lời hứa hẹn nào không?
Hắn thậm chí còn chẳng biết mình là thực sự thích Đường Dật, hay do phần chấp niệm còn sót lại của Diệp An khiến mình nảy sinh ảo giác như thế nữa mà.
Người hắn thích, rốt cuộc là ai?
Chiều hôm nay, sau khi hoàn tất các cảnh quay, Phùng Chính Luân gọi Diệp Minh Xuyên sang một bên. Trong đoàn hai người chẳng biết vì cái gì mà lại nhìn nhau không vừa mắt, thành ra trao đổi không nhiều, lần này Phùng Chính Luân chủ động gọi hắn lại, phỏng chừng cũng chẳng phải việc gì tốt.
Chỉ thấy Phùng Chính Luân đầy mặt nghiêm túc hỏi, "Gần đây cậu có lên mạng không?"
Diệp Minh Xuyên lắc đầu, tín hiệu bên này quá kém, một bức ảnh cũng phải tải mất hơn mười phút, Diệp Minh Xuyên đương nhiên không còn hứng thú lên mạng.
"Xảy ra chuyện gì à?" Hắn hỏi.
"Cắt...." Tâm tình Phùng Chính Luân hôm nay không tồi, trên mặt vẫn luôn treo ý cười, mỗi lần quay Diệp Minh Xuyên cùng Đường Dật đều rất thuận lợi, hầu như chỉ cần một lần là qua. Diệp Minh Xuyên có thể làm được đến trình độ này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao người ta cũng đã đoạt mấy cúp ảnh đế rồi. Về phần Đường Dật, càng hợp tác lâu với Đường Dật, Phùng Chính Luân lại càng cảm thấy kỹ thuật diễn của y trước giờ bị xem nhẹ, hoặc là y gặp phải chuyện gì đó, khiến cho kỹ thuật diễn tiến bộ vượt bậc.
Nghe được tiếng hô của Phùng Chính Luân, Đường Dật lập tức buông hai tay đang đỡ cánh tay Diệp Minh Xuyên xuống, Diệp Minh Xuyên thì lại qua một chốc mới rời khỏi người Đường Dật, đứng thẳng người lại.
Nhiệt độ trên núi tuy thấp hơn trong thành phố đôi chút, nhưng dẫu sao cũng đang giữa tháng tám, là thời điểm nóng bức nhất trong năm, trên người Diệp Minh Xuyên cùng Đường Dật đều mặc quần áo thật dày, mà lát nữa vẫn còn một cảnh phải diễn, thế nên không có thời gian cho họ thay trang phục diễn phức tạp trên người ra.
Diệp Minh Xuyên không phải nhân loại, vốn không sợ nóng, chỉ có Đường Dật là không ngừng túa mồ hôi đầy trán, mới mấy hôm trước thôi y còn chẳng biết nóng là gì, thời điểm ấy, bất kể là ở trong hoàn cảnh nào, y cũng đều cảm thấy xung quanh một mảnh lạnh lẽo.
Mấy ngày nay tình trạng thân thể y tốt lên nhiều, không còn ham ngủ, động một chút là lại ngất như trước nữa. Thế nhưng Đường Dật cũng không vì thế mà cảm thấy lạc quan, y cứ có cảm giác mình đây là hồi quang phản chiếu, nói không chừng một ngày nào đó y sẽ biến mất khỏi đây, không còn trở lại nữa.
Diệp Minh Xuyên cầm quạt giấy trong tay, quạt cho Đường Dật bên cạnh. Đường Dật quay đầu nhìn hắn một cái, không nói gì, lại quay đầu đi.
Diệp Minh Xuyên đối tốt với y, y đương nhiên cảm giác được, nhưng lại không biết rốt cuộc nên ở chung với Diệp Minh Xuyên thế nào? Hắn quả thực là người Đường Dật đã tìm hơn nửa đời người, nhưng lại không phải là Tiểu Xuyên trong trí nhớ của y.
Bốn phía không có lấy một cơn gió, bầu không khí hết sức khô nóng, thi thoảng còn nghe được từ cách đó không xa truyền đến tiếng chó sủa. Phùng Chính Luân vừa rồi chạy đi nghe điện thoại, không bao lâu sau lại chạy trở về, nhìn lướt qua Diệp Minh Xuyên đang nhàn nhã quạt cho Đường Dật, hơi mím môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói, trở về chỗ ngồi trước máy quay phim.
Diệp Minh Xuyên cùng Đường Dật đều không phát hiện Phùng Chính Luân khác thường, họ nghỉ ngơi một lát liền bắt đầu quay cảnh tiếp theo.
Buổi sáng này quay có chút vất vả, nhưng vốn dĩ cảnh quay của Tần Trường Nghiêu và Phất Phi không nhiều, buổi chiều lại quay thêm hai cảnh nữa là xem như có thể kết thúc. Nhưng Phùng Chính Luân còn định ở lại thôn này thêm hai ba ngày, để mọi người tận hưởng thêm một chút khung cảnh thiên nhiên không khói bụi, hóa chất nơi đây.
Tối qua cơm nước xong, Đường Dật cùng Phùng Chính Luân ngồi trong sân nói chuyện phiếm, nhìn mấy vì sao lác đác trên bầu trời, Phùng Chính Luân đột nhiên cảm khái, "Thêm mấy năm nữa có khi nơi này cũng sẽ thay đổi."
Phải ha, Đường Dật yên lặng nghĩ, lúc trước y từng đi qua mấy thôn nhỏ ở thành phố H, nghe nói mấy chỗ đó đều chuẩn bị quy hoạch, thế nên giá nhà đều tăng rất cao.
Cái thôn nhỏ này liệu còn có thể may mắn tồn tại được bao lâu nữa đây? Đường Dật không nói gì, ngửa đầu nhìn lên bầu trời lấp lóe ánh sao.
Mà trong phòng, Diệp Minh Xuyên ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt dịu dàng nhìn người thanh niên mặc áo sơ mi kẻ caro đen trắng trong sân.
Sau khi kết thúc những cảnh quay buổi sáng, Diệp Minh Xuyên thay trang phục diễn, từ phòng thay đồ bước ra. Trên người hắn mặc áo sơ mi trắng, có lẽ là do thời tiết quá nóng, nên hai bên ống tay áo đều xắn tới khuỷu.
Đường Dật cũng đúng lúc bước ra từ một gian phòng khác, vô tình va phải Diệp Minh Xuyên.
"Chỗ này của anh...." Đường Dật nhìn chằm chằm cánh tay Diệp Minh Xuyên, chỗ đó nhìn như bị ai cắn, đã kết vảy, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cắn rất ác.
Nhưng mà, là ai lại dám cắn vị ảnh đế này chứ?
"Hả?" Diệp Minh Xuyên theo tầm mắt Đường Dật cúi đầu, mới phản ứng được là y đang nói đến chỗ tối qua bị y cắn trên cánh tay mình. Hắn có chút không tự nhiên kéo tay áo sơ mi xuống, "Không có gì, không cẩn thận đụng phải thôi."
Lúc ra khỏi phòng hắn tiện tay xắn tay áo lên, lại quên trên tay mình còn vết cắn này. Kỳ thực hắn hoàn toàn có thể dùng phép thuật xóa vết thương này đi, nhưng đây là Diệp An để lại cho hắn, hắn luyến tiếc xóa bỏ.
Đụng một chút sao có thể tạo thành dấu vết như vậy được chứ?
Đường Dật đương nhiên không tin lời Diệp Minh Xuyên nói, nhưng cũng không gặng hỏi. Y đặt tay phải lên cổ tay trái, chỗ đó lúc trước bị y dùng mảnh thủy tinh rạch, bây giờ vết thương đã lành, nhưng lại để lại một vết sẹo, không làm sao xóa đi được.
Diệp Minh Xuyên trông thấy động tác của Đường Dật, cũng nhớ đến vết sẹo trên cổ tay y. Từ lần đầu nhìn thấy vết sẹo kia, hắn đã biết đây là vết thương mới có, lại thêm lần trước ở đoàn làm phim lúc hắn túm lấy cổ tay Đường Dật ngửi thấy mùi máu tươi, tim Diệp Minh Xuyên không khỏi lại tăng tốc.
Đường Dật không thể nào tự rạch một vết sâu như vậy trên cổ tay mình được, thế thì là ai làm chứ? Sớm biết thế này, khi đó nên điều tra một chút mới phải. Diệp Minh Xuyên hơi hơi thở dài trong lòng, bây giờ điều tra cũng không phải không được, chỉ là sẽ khó khăn hơn thôi.
Đường Dật rất ít khi để lộ cổ tay, nên hắn cũng tìm không được cơ hội hỏi y về vết sẹo trên cổ tay ấy.
Ăn xong bữa trưa, Đường Dật hiếm thấy không trở về phòng ngủ, mà một mình ra ngoài, nói là muốn đi bộ cho tiêu cơm.
Phía đông thôn có một cây hòe đã nhiều năm tuổi, lúc Diệp Minh Xuyên tới nơi liền trông thấy Đường Dật ngồi một mình dưới tàng cây, lưng tựa lên khối đá lớn, hai mắt nhắm lại, bộ dạng lười biếng.
Diệp Minh Xuyên đi đến bên cạnh Đường Dật, ngồi xuống. Đường Dật mở mắt ra, nhìn hắn một cái, rồi lại nhắm mắt lại.
Diệp Minh Xuyên ngồi một bên lẳng lặng nhìn Đường Dật thật lâu, mi mắt Đường Dật mới giật giật, mở ra. Y ngồi ngay ngắn lại, nhìn mặt đất dưới chân, lại không hề phản ứng với Diệp Minh Xuyên bên cạnh.
"Đang nghĩ gì thế?" Diệp Minh Xuyên mở miệng hỏi.
"Không có gì."
Vì thế hai người lại rơi vào trầm mặc, có cơn gió thổi qua tán lá phía trên, để lại từng tiếng xào xạc.
"Chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác mình đã từng đến nơi này." Diệp Minh Xuyên bỗng nhiên mở miệng nói. Hắn ngẩng đầu, nhìn cành lá xum xuê trên đỉnh đầu, ánh mặt trời xuyên qua khe hở tạo thành từng đốm sáng li ti, trong mắt hắn ánh lên ý cười, giọng nói nhuốm màu hoài niệm, "Nói có lẽ cậu không tin, tôi thường mơ thấy cái cây này, khi ấy nó còn chưa tươi tốt, thân cây cũng chưa to lớn như vậy.
Khi ấy tôi còn nhỏ, đứng ngay dưới cái cây này, xung quanh sương mù dày đặc, cái gì cũng không có. Mãi sau, một cậu nhóc không lớn hơn tôi bao nhiêu xuất hiện, đứng cách chỗ tôi không xa. Nó chạy về phía tôi, ôm lấy tôi, sau đó dẫn tôi về nhà.
Sương mù quanh người tôi dần dần tán đi, nơi có cậu nhóc ấy xuất hiện, liền giống như bức tranh đen trắng được vệt nên mảng màu tươi sáng vậy."
Lúc Diệp Minh Xuyên nói những lời này, không dám nhìn Đường Dật bên cạnh. Hắn như đang kể một câu chuyện viễn tưởng không có thật, mà nhân vật bên trong câu chuyện là hắn cùng một cậu nhóc khác.
"Kỳ lạ là, tôi vừa tỉnh lại, trong đầu liền trống rỗng, không còn sót lại chút gì. Nhưng lúc có người hỏi tên tôi, tôi lại rất tự nhiên trả lời đối phương, Diệp Minh Xuyên." Hắn đột nhiên kết thúc câu chuyện, lại mở ra một câu chuyện khác. Hắn kể không đầu không cuối, khiến người không hiểu ra sao, nhưng lại vẫn kể thực chăm chú, bởi vì hắn biết, người trước mặt nhất định có thể nghe hiểu. Mà dù nghe không hiểu, thì phần chấp niệm Tiểu An để lại trong người y kia cũng nhất định hiểu. Hắn muốn nói cho y biết, Tiểu Xuyên mà y vẫn chờ đợi, đã trở lại rồi.
Diệp Minh Xuyên không hề báo trước mà kết thúc câu chuyện, hắn cúi thấp đầu, thanh âm dẫn theo vài phần thất lạc, nói, "Tôi đã quên mất một người, tôi muốn nhớ lại người đó."
Thế nhưng Đường Dật bên cạnh lại từ đầu đến cuối vẻ mặt không hề thay đổi lấy một chút, chờ Diệp Minh Xuyên nói xong, Đường Dật mới quay đầu nhìn hắn, ngón tay y giật giật, cuối cùng vẫn kiềm lại, sắc mặt có chút lạnh lùng hỏi Diệp Minh Xuyên, "Anh nói với tôi những chuyện này để làm gì?"
Diệp Minh Xuyên im lặng, sau đó một cảm giác vô lực lan ra toàn thân, rốt cuộc hắn phải làm thế nào mới đánh vỡ được tầng băng cứng trên người Đường Dật đây.
"Lúc trước cậu...." Diệp Minh Xuyên liếc nhìn Đường Dật, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, như không đủ dũng khí, nhỏ giọng hỏi Đường Dật, "Vì sao lại thích tôi?"
Vì sao lại thích Diệp Minh Xuyên sao?
Kỳ thực chính y cũng không rõ Đường Dật vì sao lại thích Diệp Minh Xuyên như thế, dường như chỉ vừa thấy mặt hắn, cả người đã như bị yểm bùa vậy, thích đến quên cả bản thân mình. Trả lời không được câu hỏi của Diệp Minh Xuyên, Đường Dật chỉ có thể có lệ nói, "Chắc là do anh đẹp trai đó."
"Thế bây giờ thì sao?"
"Hửm?" Đường Dật quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Diệp Minh Xuyên.
"Không có gì." Diệp Minh Xuyên vốn muốn hỏi Đường Dật bây giờ có còn thích mình không, nhưng dù biết được đáp án thì có thể thế nào chứ?
Thích hay không thích thì với bộ dạng hắn lúc này, liệu có thể cho Đường Dật được lời hứa hẹn nào không?
Hắn thậm chí còn chẳng biết mình là thực sự thích Đường Dật, hay do phần chấp niệm còn sót lại của Diệp An khiến mình nảy sinh ảo giác như thế nữa mà.
Người hắn thích, rốt cuộc là ai?
Chiều hôm nay, sau khi hoàn tất các cảnh quay, Phùng Chính Luân gọi Diệp Minh Xuyên sang một bên. Trong đoàn hai người chẳng biết vì cái gì mà lại nhìn nhau không vừa mắt, thành ra trao đổi không nhiều, lần này Phùng Chính Luân chủ động gọi hắn lại, phỏng chừng cũng chẳng phải việc gì tốt.
Chỉ thấy Phùng Chính Luân đầy mặt nghiêm túc hỏi, "Gần đây cậu có lên mạng không?"
Diệp Minh Xuyên lắc đầu, tín hiệu bên này quá kém, một bức ảnh cũng phải tải mất hơn mười phút, Diệp Minh Xuyên đương nhiên không còn hứng thú lên mạng.
"Xảy ra chuyện gì à?" Hắn hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.