Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần
Chương 26: Ra trận
Bỉ Ngạn Vong Xuyên
09/09/2018
Sự việc tiến chuyển quá nhanh rồi thì phải, mới nói chuyện
với các chàng vài câu vậy mà bây giờ đã bị bế đến bên giường luôn rồi.
"Nương tử! Sao thế? nàng đang thẹn thùng sao?"
Sau câu nói là môi Tấn Triệu đã hôn lấy cổ ta, cảm giác tê dại đã đi khắp người, cánh môi anh đào ta khẽ rên thì đã bị môi Quân Nhuẫn chặn lại, cái lưỡi tham lam của chàng như muốn khoáy tung mọi thứ trong miệng ta.
"Ưm..Quân..."
Bàn tay khác của Tấn Triệu đã kéo y phục xuống, mắt chàng đâm đâm nhìn vào nơi nhô cao trước ngực, khẽ xoa nhẹ rồi đưa cái lưỡi tham lam mà liếm lấy.
"A..!"
Tiếng rên của ta dường như làm kích thích sự chiếm hữu của các chàng hơn, bầu không khí trên chiếc giường lớn đã bất đầu khô nóng đến lạ thường.
"Nương tử sao nàng lại động nhân tâm đến thế này?"(mắt Quân Nhuẫn đã đầy dục vọng)
Y phục trên người cũng bị trút xuống, hiện chỉ còn bộ trung y hở rộng phía trước, ta cố bám lấy cơ thể rắn chắc của Quân Nhuẫn vì Tấn Triệu đang hôn lấy tấm lưng trầm của ta, tay thì vuốt lấy một bên đùi dường như trần trụi.
Ta không thể há miệng vì bị môi Quân Nhuẫn ngậm lấy, hạ thân thì đã được lấp đầy, mà còn điền cuồng xâm chiếm.
Chàng thở dốc rời môi thì cũng là lúc ta rên những tiếng đầy xấu hổ.
"A..a Quân..Nhuẫn..."
"Nàng không công bằng..nương tử!(Tấn Triệu)
"Ưm......!"
Sự cuồng dã của chàng thật đáng sợ, khi Quân Nhuẫn rời đi thì Tấn Triệu đã xâm vào, mạnh mẽ ra vào làm ta thật sự muốn phát điên vì các chàng.
"Cách Nhi..gọi tên ta"
"A..Tấn..Tấn Triệu"
"Ngoan lắm!"(thở dốc)
"A...a đừng mà!"
Lực động mãnh mẽ của Tấn Triệu cũng như bàn tay vừa nắn bóp rồi điên cuồng hôn lấy của Quân Nhuẫn nơi bồng đảo phía trước, từng đợt khoái cảm cứ chiếm lấy thân làm ta cũng bật khóc vì không chịu nổi.
không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng kết thúc, môi Tấn Triệu hôn nhẹ lấy mắt ta cùng những dòng lệ còn động lại, giọng chàng đầy sủng nịnh.
"Bảo bối! Ngủ đi"
"Nương tử! thứ lỗi vì không kiềm được!"
Quân Nhuẫn cũng chồm đến đặt nhẹ lên trán một nụ hôn, cả hai cùng vòng tay ôm lấy ta vào người, ta không trả lời các chàng vì mệt lã người nên ta cũng nhanh chóng hạ mí rồi nhanh vào giấc ngủ.
=========================
Sáng sớm tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn, ta cúi người cung kính trước sự đưa tiễn của phụ thân và hoàng đế cùng hoàng hậu để đến quân trại cho việc xuất phát, Thúc Lang, Quân Nhuẫn và Tấn Triệu cũng đi.
Cẩn Triệt hắn thật sự cũng theo ta ra trận, nhảy lên hắc mã bọn ta cùng xuất phát, không biết trận chiến này sẽ thế nào, nhưng ích nhất Mạc Tử Cách ta cũng có các chàng bên cạnh, không lẽ loi không cô đơn như thở xưa nữa rồi.
Mặt trời đứng bóng thì bọn ta cũng đã đến nơi, Tạ Hàm cùng Hàn Tiên và Tả Lữ đã đợi sẵn ngoài cổng.
"Vương gia, tướng quân!(đồng thanh chấp tay,cúi đầu).
"Thế nào rồi?"
Phó lãnh Tạ Hàm đã nhanh trả lời ta.
"Bẩm tướng quân, mọi thứ đã sẵn sàng, chờ lệnh ngài thì có thể xuất binh"
"Tốt! Thông báo toàn quân, sáng ngày mai chúng ta sẽ xuất trận"
"Nương tử! Sao thế? nàng đang thẹn thùng sao?"
Sau câu nói là môi Tấn Triệu đã hôn lấy cổ ta, cảm giác tê dại đã đi khắp người, cánh môi anh đào ta khẽ rên thì đã bị môi Quân Nhuẫn chặn lại, cái lưỡi tham lam của chàng như muốn khoáy tung mọi thứ trong miệng ta.
"Ưm..Quân..."
Bàn tay khác của Tấn Triệu đã kéo y phục xuống, mắt chàng đâm đâm nhìn vào nơi nhô cao trước ngực, khẽ xoa nhẹ rồi đưa cái lưỡi tham lam mà liếm lấy.
"A..!"
Tiếng rên của ta dường như làm kích thích sự chiếm hữu của các chàng hơn, bầu không khí trên chiếc giường lớn đã bất đầu khô nóng đến lạ thường.
"Nương tử sao nàng lại động nhân tâm đến thế này?"(mắt Quân Nhuẫn đã đầy dục vọng)
Y phục trên người cũng bị trút xuống, hiện chỉ còn bộ trung y hở rộng phía trước, ta cố bám lấy cơ thể rắn chắc của Quân Nhuẫn vì Tấn Triệu đang hôn lấy tấm lưng trầm của ta, tay thì vuốt lấy một bên đùi dường như trần trụi.
Ta không thể há miệng vì bị môi Quân Nhuẫn ngậm lấy, hạ thân thì đã được lấp đầy, mà còn điền cuồng xâm chiếm.
Chàng thở dốc rời môi thì cũng là lúc ta rên những tiếng đầy xấu hổ.
"A..a Quân..Nhuẫn..."
"Nàng không công bằng..nương tử!(Tấn Triệu)
"Ưm......!"
Sự cuồng dã của chàng thật đáng sợ, khi Quân Nhuẫn rời đi thì Tấn Triệu đã xâm vào, mạnh mẽ ra vào làm ta thật sự muốn phát điên vì các chàng.
"Cách Nhi..gọi tên ta"
"A..Tấn..Tấn Triệu"
"Ngoan lắm!"(thở dốc)
"A...a đừng mà!"
Lực động mãnh mẽ của Tấn Triệu cũng như bàn tay vừa nắn bóp rồi điên cuồng hôn lấy của Quân Nhuẫn nơi bồng đảo phía trước, từng đợt khoái cảm cứ chiếm lấy thân làm ta cũng bật khóc vì không chịu nổi.
không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng kết thúc, môi Tấn Triệu hôn nhẹ lấy mắt ta cùng những dòng lệ còn động lại, giọng chàng đầy sủng nịnh.
"Bảo bối! Ngủ đi"
"Nương tử! thứ lỗi vì không kiềm được!"
Quân Nhuẫn cũng chồm đến đặt nhẹ lên trán một nụ hôn, cả hai cùng vòng tay ôm lấy ta vào người, ta không trả lời các chàng vì mệt lã người nên ta cũng nhanh chóng hạ mí rồi nhanh vào giấc ngủ.
=========================
Sáng sớm tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn, ta cúi người cung kính trước sự đưa tiễn của phụ thân và hoàng đế cùng hoàng hậu để đến quân trại cho việc xuất phát, Thúc Lang, Quân Nhuẫn và Tấn Triệu cũng đi.
Cẩn Triệt hắn thật sự cũng theo ta ra trận, nhảy lên hắc mã bọn ta cùng xuất phát, không biết trận chiến này sẽ thế nào, nhưng ích nhất Mạc Tử Cách ta cũng có các chàng bên cạnh, không lẽ loi không cô đơn như thở xưa nữa rồi.
Mặt trời đứng bóng thì bọn ta cũng đã đến nơi, Tạ Hàm cùng Hàn Tiên và Tả Lữ đã đợi sẵn ngoài cổng.
"Vương gia, tướng quân!(đồng thanh chấp tay,cúi đầu).
"Thế nào rồi?"
Phó lãnh Tạ Hàm đã nhanh trả lời ta.
"Bẩm tướng quân, mọi thứ đã sẵn sàng, chờ lệnh ngài thì có thể xuất binh"
"Tốt! Thông báo toàn quân, sáng ngày mai chúng ta sẽ xuất trận"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.