Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần
Chương 73: Sát Ma Thành
Bỉ Ngạn Vong Xuyên
14/06/2019
"Này Tử Cách! Ngươi giúp ta canh chừng món đông hoa này đi, nửa canh giờ sau có thể đem xuống được! Ta ra ngoài một lát"
"Ừm, đại nương đi đi! Ta giúp người"
"Vậy làm phiền ngươi rồi!"
Mạnh đại nương rời đi, ta lại ngồi thừ ra đấy, nhìn ra bên ngoài, đây là vùng trời Ly quốc, quê hương của tướng công ta, cũng là nơi ta sẽ an sống chọn kiếp người, vậy mà nơi ta đang ở lại là Sát Ma Thành của tên ma chủ đó, cả tháng rồi chứ có ít đâu khi ta bị đem về đây! do bị nội thương khá nghiêm trọng chút xíu nữa đã không giữ nổi tính mạng, vậy mà tên đó chịu trị thương cho ta, nếu nói đúng hơn thì người đánh ta trọng thương là hắn, giờ bắt ta đến đây để làm cái gì cơ chứ?.
"Cái mùi gì đây? Cháy đến nơi rồi à?"
Giật mình vì âm thanh kia, khi ta nhìn lại đúng là cháy thật, món đông hoa của Mạnh đại nương nhờ ta xem giúp, giờ đã nghe mùi khét đến nơi, nhanh lấy nó xuống ta trợn mắt vì không thể tin được, muốn cạn nước luôn!.
"Gì đây? Cạn nước, cháy đen, ngươi là đang nấu cái gì?"
Thấy vẻ chê trách của nữ nhân kia, ta cũng chẳng biết phải làm sao? Nàng ta là là một trong thập đại hộ vệ của tên ma chủ đó! Mị Nhân, cái tên cũng khá giống con người nàng ta, vừa mị hoặc vừa động nhân tâm.
"Tử Cách! Ta về rồi đây!"
Mạnh đại nương hí hửng bước vào cho đến khi thấy cái nồi tỏ một mùi cháy khét kia thì mặt đã biến sắc.
"Cái...cái gì đây?"
Nhanh nhào đến, bà ấy như sắp khóc đến nơi.
"Trời ơi! Ta...ta mới đi một lát thôi mà, ma chủ đại nhân sẽ giết ta mất"
Ra đây là nấu cho tên tóc trắng ấy dùng, ta có nghĩ sẽ đến nổi này đâu, giờ nấu lại thì có sao?.
"Mạnh đại nương, ta không cố tình, hay đại nương nấu lại đi"
"Hu!hu! Chết ta rồi! Ma chủ đại nhân sẽ rất giận dữ, giờ đã đến giờ người dùng rồi! Không kịp nấu nữa"
Ta hơi bất ngờ về biểu hiện hơi thái quá đó, chỉ là một món đông hoa thì quan trọng vậy sao?.
"Ngươi không biết sao? Giờ giấc của chủ nhân rất đúng, không được xáo trộn, với lại món này đã bỏ đông hoa thảo trăm năm, loại thảo dược quý hiếm này có một không hai trên thiên hạ, phải nói là hiếm, ngay đến hoàng đế đương triều chưa chắc có dùng, vậy mà bị ngươi làm hỏng rồi"
Mị Nhân nhìn ta đầy ghét bỏ, ta cũng hiểu tâm nữ nhân này, vốn cũng không ưa gì ta, ta cũng hết cách, nếu không tự mình nhận tội thì không biết Mạnh đại nương sẽ ra sao? Có khi bị tên đó phanh thây cũng nên, hắn ác như vậy mà!.
"Được rồi! Để ta đi thú nhận, lỗi vốn là do ta"
Tiện tay đổ ra chén, ta một mạch đi một đường trong sự sợ hãy của Mạnh đại nương cùng sự đắc ý của nữ nhân Mị Nhân đó.
"Cốc!cốc!"
Im lặng! Chẳng tiếng trả lời.
"Cốc! Cốc!"
Ta lại gõ cửa và đứng đợi cả nửa ngày, tưởng không có ai định bỏ đi thì bên trong mới chịu phát ra tiếng nói.
"Vào đi!"
Đẩy cửa ra, ta thật muốn biết cái tên này có phải là họ hàng của ốc sên không? Mà lúc nào cũng chậm như vậy! Rõ là hắn cố tình, hắn vẫn ngồi đấy xem sách trên tay mà không nhìn đến ai đã bước vào phòng.
"Để đó! Ra ngoài"
Ta không tin là ngươi có thể ăn được, ta vẫn bất động, nhẹ hít một hơi, ta cũng không muốn đứng đây lâu mà đã thú nhận ngay.
"Món đông hoa của ngươi đã bị ta làm cháy đen hết"
Vừa nói ta vừa đưa cho hắn xem, lần này hắn đã nhìn đến.
"Nữ nhân vụng về!"
Ánh mắt vẫn chán ghét ta có cần thể hiện rõ rệt vậy không?.
" Cấm túc ngươi không được ăn cơm ba ngày, giờ thì ra ngoài cho ta"
Chỉ vậy thôi, ta nhẹ nhõm, quay người ta tiến ra cửa, hắn không cho ta ăn cơm thì không ăn vậy, lúc xưa Mạc Tử Cách ta cũng chịu đói nhiều ngày liền thì có sao? Đợi ta hồi phục, ta nhất định sẽ thoát khỏi đây.
"Đứng đó!"
(Gì nữa?)
"Xem ra cái mạng nhà ngươi rất đáng giá với tên Thất vương kia"
Ta vẫn đang chú tâm nghe hắn muốn nói lời tiếp theo, đặt sách trên tay xuống, lần này hắn như đã có dự tính chuyện gì khi nhìn ta bằng vẻ mặt đầy mưu mô kia.
"Lấy mạng ngươi đổi mạng hắn có lẽ được lợi cho ngươi rồi!"
"Đừng mơ tưởng, tốt nhất là ngươi giết ta, muốn đem mạng sống của ta đổi lấy mạng tướng công ta, ngươi đừng hòng"
"Vậy sao! Nghe nói ngươi là bảo bối của bọn hắn, vậy xem khi ngươi bị ta làm nhục, bọn người đó sẽ thế nào?"
Xoảng! Chén canh đông hoa đã bị vỡ nát, ta cũng đã bị hắn ấn xuống giường.
"Đê tiện!"
"Ta không những đê tiện, mà đến nhẫn tâm cũng có thừa"
Huyệt đạo đã bị phong bế, ta bắt lực như cá nằm trên thớt mặt cho người mỗ xẻ, lần này ta thật sự thất thân bởi tên ma chủ này sao?.
"Giết...ta đi"
"Giết! Ngươi đang hưởng phúc mà không biết ơn, Sát Huyết Dạ ta từ xưa đến nay chỉ xem nữ nhân là thứ luyện công, phế vật, vô dụng không hơn không kém, giờ được ta nâng niêu thế này là tu ngàn kiếp mới có được"
Cái tên khốn này là đang tự luyến gì kia chứ?.
"Phúc này! Mạc Tử Cách... ta...không...cần"
Răng đã chạm đến lưỡi, ta dùng sức cắn xuống, không đau? Mở to mắt ta nhìn đến tay hắn, răng chạm đến không phải lưỡi ta mà lại là ngón tay của hắn đã đưa vào trong.
"Ngu ngốc đến thế?"
Phẫn nộ, hắn thuận tay giải huyệt rồi nhanh tay ném mạnh ta xuống đất.
"Chướng mắt, cút cho ta"
Có điên mới ở lại đấy, bước ra khỏi phòng ta lại chạm phải tên mặt lạnh, cửu hộ vệ của hắn, nói thật nếu ai mà nhát gan chỉ cần nhìn đến ánh mắt của tên này cũng đủ lấy mạng người ta, sự băng lãnh mang theo chết chóc luôn hiện lên đôi mắt màu xám kỳ lạ của hắn làm ta cũng không muốn nhìn đến.
"Chủ nhân! Bên Thất vương đã có động tĩnh!"
Hắn là cố tình cho ta nghe thấy sao, rõ ta chưa đi được ba bước vậy mà hắn đã báo lệnh.
"Làm theo kế hoạch"
Tâm ta đè nặng sự bất an, kế hoạch gì kia chứ! Nhanh bước ta phải tìm cách rời khỏi đây, Sát Ma Thành của tên ma chủ này không đơn giản như đánh vào trại cướp hay quân trại của địch, nơi đây toàn ma trận đã tiến vào thì chỉ có con đường chết, ta không thể để cho các chàng ấy gặp nguy hiểm được.
========================
"Tử Cách! Ta vào nhé!"
Tiếng Mạnh đại nương, cửa cũng được mở ra, Mạnh đại nương bước vào kèm theo trên tay là bát cơm với vài cọng rau.
"Tử Cách! Ngươi ăn đi, hai ngày rồi, ngươi sẽ đói chết đấy!"
Bát cơm đã đưa đến trước mặt ta, ta không nhận, mà cũng còn tâm trí đâu mà ăn với uống.
"Mạnh đại nương, hãy giúp ta rời đi"
Khó xử, Mạnh đại nương vội đặt bát cơm xuống mà quay đầu.
"Ta...ta không thể!"
"Mạnh đại nương!"
Nhanh bắt được tay bà ấy, ta vẫn không thể bỏ ý định.
"Mạnh đại nương người là người tốt, ở đây Tử Cách chỉ có thể nhờ người thôi!"
"Ma chủ đại nhân có ơn với ta, muốn ta làm chuyện phản bội người, ta không thể! Ngươi đừng làm khó ta"
Giật mạnh tay về, bà ấy quay đầu mà bỏ đi, ta biết với cái thân thể chưa hồi phục hiện giờ cộng thêm võ công đã bị phong bế thì khó mà thoát ra được khỏi đây, nhưng một ngày ở lại là thêm một ngày đứng ngồi trong lửa, hoặc là thoát hoặc là chết, nhất quyết ta cũng phải rời đi.
"Thập đại hộ vệ đã đến đại đường theo lệnh của ma chủ rồi! Lần này không biết có chuyện gì?"
"Chắc liên quan đến quan binh triều đình, ngươi không biết cái nữ nhân bị đưa về đây lần trước sao? Nghe nói là Thất vương phi của Thất vương"
"Vậy nguy quá, chúng ta đó giờ không động đến triều đình, lần này thật không dễ dàng gì?"(mặt hắn đã hoang mang).
Đi được một đoạn lại nghe được thuộc hạ bọn họ nói chuyện, khi bọn chúng qua mặt, ta cũng bước ra khỏi nơi lẫn tránh mà chạy nhanh như bay tìm đường ra, ở đây gần một tháng, ta cũng nói là biết sơ về địa hình nơi đây.
"Ừm, đại nương đi đi! Ta giúp người"
"Vậy làm phiền ngươi rồi!"
Mạnh đại nương rời đi, ta lại ngồi thừ ra đấy, nhìn ra bên ngoài, đây là vùng trời Ly quốc, quê hương của tướng công ta, cũng là nơi ta sẽ an sống chọn kiếp người, vậy mà nơi ta đang ở lại là Sát Ma Thành của tên ma chủ đó, cả tháng rồi chứ có ít đâu khi ta bị đem về đây! do bị nội thương khá nghiêm trọng chút xíu nữa đã không giữ nổi tính mạng, vậy mà tên đó chịu trị thương cho ta, nếu nói đúng hơn thì người đánh ta trọng thương là hắn, giờ bắt ta đến đây để làm cái gì cơ chứ?.
"Cái mùi gì đây? Cháy đến nơi rồi à?"
Giật mình vì âm thanh kia, khi ta nhìn lại đúng là cháy thật, món đông hoa của Mạnh đại nương nhờ ta xem giúp, giờ đã nghe mùi khét đến nơi, nhanh lấy nó xuống ta trợn mắt vì không thể tin được, muốn cạn nước luôn!.
"Gì đây? Cạn nước, cháy đen, ngươi là đang nấu cái gì?"
Thấy vẻ chê trách của nữ nhân kia, ta cũng chẳng biết phải làm sao? Nàng ta là là một trong thập đại hộ vệ của tên ma chủ đó! Mị Nhân, cái tên cũng khá giống con người nàng ta, vừa mị hoặc vừa động nhân tâm.
"Tử Cách! Ta về rồi đây!"
Mạnh đại nương hí hửng bước vào cho đến khi thấy cái nồi tỏ một mùi cháy khét kia thì mặt đã biến sắc.
"Cái...cái gì đây?"
Nhanh nhào đến, bà ấy như sắp khóc đến nơi.
"Trời ơi! Ta...ta mới đi một lát thôi mà, ma chủ đại nhân sẽ giết ta mất"
Ra đây là nấu cho tên tóc trắng ấy dùng, ta có nghĩ sẽ đến nổi này đâu, giờ nấu lại thì có sao?.
"Mạnh đại nương, ta không cố tình, hay đại nương nấu lại đi"
"Hu!hu! Chết ta rồi! Ma chủ đại nhân sẽ rất giận dữ, giờ đã đến giờ người dùng rồi! Không kịp nấu nữa"
Ta hơi bất ngờ về biểu hiện hơi thái quá đó, chỉ là một món đông hoa thì quan trọng vậy sao?.
"Ngươi không biết sao? Giờ giấc của chủ nhân rất đúng, không được xáo trộn, với lại món này đã bỏ đông hoa thảo trăm năm, loại thảo dược quý hiếm này có một không hai trên thiên hạ, phải nói là hiếm, ngay đến hoàng đế đương triều chưa chắc có dùng, vậy mà bị ngươi làm hỏng rồi"
Mị Nhân nhìn ta đầy ghét bỏ, ta cũng hiểu tâm nữ nhân này, vốn cũng không ưa gì ta, ta cũng hết cách, nếu không tự mình nhận tội thì không biết Mạnh đại nương sẽ ra sao? Có khi bị tên đó phanh thây cũng nên, hắn ác như vậy mà!.
"Được rồi! Để ta đi thú nhận, lỗi vốn là do ta"
Tiện tay đổ ra chén, ta một mạch đi một đường trong sự sợ hãy của Mạnh đại nương cùng sự đắc ý của nữ nhân Mị Nhân đó.
"Cốc!cốc!"
Im lặng! Chẳng tiếng trả lời.
"Cốc! Cốc!"
Ta lại gõ cửa và đứng đợi cả nửa ngày, tưởng không có ai định bỏ đi thì bên trong mới chịu phát ra tiếng nói.
"Vào đi!"
Đẩy cửa ra, ta thật muốn biết cái tên này có phải là họ hàng của ốc sên không? Mà lúc nào cũng chậm như vậy! Rõ là hắn cố tình, hắn vẫn ngồi đấy xem sách trên tay mà không nhìn đến ai đã bước vào phòng.
"Để đó! Ra ngoài"
Ta không tin là ngươi có thể ăn được, ta vẫn bất động, nhẹ hít một hơi, ta cũng không muốn đứng đây lâu mà đã thú nhận ngay.
"Món đông hoa của ngươi đã bị ta làm cháy đen hết"
Vừa nói ta vừa đưa cho hắn xem, lần này hắn đã nhìn đến.
"Nữ nhân vụng về!"
Ánh mắt vẫn chán ghét ta có cần thể hiện rõ rệt vậy không?.
" Cấm túc ngươi không được ăn cơm ba ngày, giờ thì ra ngoài cho ta"
Chỉ vậy thôi, ta nhẹ nhõm, quay người ta tiến ra cửa, hắn không cho ta ăn cơm thì không ăn vậy, lúc xưa Mạc Tử Cách ta cũng chịu đói nhiều ngày liền thì có sao? Đợi ta hồi phục, ta nhất định sẽ thoát khỏi đây.
"Đứng đó!"
(Gì nữa?)
"Xem ra cái mạng nhà ngươi rất đáng giá với tên Thất vương kia"
Ta vẫn đang chú tâm nghe hắn muốn nói lời tiếp theo, đặt sách trên tay xuống, lần này hắn như đã có dự tính chuyện gì khi nhìn ta bằng vẻ mặt đầy mưu mô kia.
"Lấy mạng ngươi đổi mạng hắn có lẽ được lợi cho ngươi rồi!"
"Đừng mơ tưởng, tốt nhất là ngươi giết ta, muốn đem mạng sống của ta đổi lấy mạng tướng công ta, ngươi đừng hòng"
"Vậy sao! Nghe nói ngươi là bảo bối của bọn hắn, vậy xem khi ngươi bị ta làm nhục, bọn người đó sẽ thế nào?"
Xoảng! Chén canh đông hoa đã bị vỡ nát, ta cũng đã bị hắn ấn xuống giường.
"Đê tiện!"
"Ta không những đê tiện, mà đến nhẫn tâm cũng có thừa"
Huyệt đạo đã bị phong bế, ta bắt lực như cá nằm trên thớt mặt cho người mỗ xẻ, lần này ta thật sự thất thân bởi tên ma chủ này sao?.
"Giết...ta đi"
"Giết! Ngươi đang hưởng phúc mà không biết ơn, Sát Huyết Dạ ta từ xưa đến nay chỉ xem nữ nhân là thứ luyện công, phế vật, vô dụng không hơn không kém, giờ được ta nâng niêu thế này là tu ngàn kiếp mới có được"
Cái tên khốn này là đang tự luyến gì kia chứ?.
"Phúc này! Mạc Tử Cách... ta...không...cần"
Răng đã chạm đến lưỡi, ta dùng sức cắn xuống, không đau? Mở to mắt ta nhìn đến tay hắn, răng chạm đến không phải lưỡi ta mà lại là ngón tay của hắn đã đưa vào trong.
"Ngu ngốc đến thế?"
Phẫn nộ, hắn thuận tay giải huyệt rồi nhanh tay ném mạnh ta xuống đất.
"Chướng mắt, cút cho ta"
Có điên mới ở lại đấy, bước ra khỏi phòng ta lại chạm phải tên mặt lạnh, cửu hộ vệ của hắn, nói thật nếu ai mà nhát gan chỉ cần nhìn đến ánh mắt của tên này cũng đủ lấy mạng người ta, sự băng lãnh mang theo chết chóc luôn hiện lên đôi mắt màu xám kỳ lạ của hắn làm ta cũng không muốn nhìn đến.
"Chủ nhân! Bên Thất vương đã có động tĩnh!"
Hắn là cố tình cho ta nghe thấy sao, rõ ta chưa đi được ba bước vậy mà hắn đã báo lệnh.
"Làm theo kế hoạch"
Tâm ta đè nặng sự bất an, kế hoạch gì kia chứ! Nhanh bước ta phải tìm cách rời khỏi đây, Sát Ma Thành của tên ma chủ này không đơn giản như đánh vào trại cướp hay quân trại của địch, nơi đây toàn ma trận đã tiến vào thì chỉ có con đường chết, ta không thể để cho các chàng ấy gặp nguy hiểm được.
========================
"Tử Cách! Ta vào nhé!"
Tiếng Mạnh đại nương, cửa cũng được mở ra, Mạnh đại nương bước vào kèm theo trên tay là bát cơm với vài cọng rau.
"Tử Cách! Ngươi ăn đi, hai ngày rồi, ngươi sẽ đói chết đấy!"
Bát cơm đã đưa đến trước mặt ta, ta không nhận, mà cũng còn tâm trí đâu mà ăn với uống.
"Mạnh đại nương, hãy giúp ta rời đi"
Khó xử, Mạnh đại nương vội đặt bát cơm xuống mà quay đầu.
"Ta...ta không thể!"
"Mạnh đại nương!"
Nhanh bắt được tay bà ấy, ta vẫn không thể bỏ ý định.
"Mạnh đại nương người là người tốt, ở đây Tử Cách chỉ có thể nhờ người thôi!"
"Ma chủ đại nhân có ơn với ta, muốn ta làm chuyện phản bội người, ta không thể! Ngươi đừng làm khó ta"
Giật mạnh tay về, bà ấy quay đầu mà bỏ đi, ta biết với cái thân thể chưa hồi phục hiện giờ cộng thêm võ công đã bị phong bế thì khó mà thoát ra được khỏi đây, nhưng một ngày ở lại là thêm một ngày đứng ngồi trong lửa, hoặc là thoát hoặc là chết, nhất quyết ta cũng phải rời đi.
"Thập đại hộ vệ đã đến đại đường theo lệnh của ma chủ rồi! Lần này không biết có chuyện gì?"
"Chắc liên quan đến quan binh triều đình, ngươi không biết cái nữ nhân bị đưa về đây lần trước sao? Nghe nói là Thất vương phi của Thất vương"
"Vậy nguy quá, chúng ta đó giờ không động đến triều đình, lần này thật không dễ dàng gì?"(mặt hắn đã hoang mang).
Đi được một đoạn lại nghe được thuộc hạ bọn họ nói chuyện, khi bọn chúng qua mặt, ta cũng bước ra khỏi nơi lẫn tránh mà chạy nhanh như bay tìm đường ra, ở đây gần một tháng, ta cũng nói là biết sơ về địa hình nơi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.