Chương 2: Gặp lại
Tịnh Linh
06/11/2013
Một ngày nào đó, chúng ta gặp lại nhau, nhưng anh đã không còn là anh, và em đã không còn là em...
*****
Trịnh An, công ty nổi lên trong giới công nghệ thông tin như một truyền kỳ. Nghe nói, công ty này mới quật khởi cách đây hai năm, lại lấy tốc độ phát triển vũ bão quét ngang cả nước, ngắn ngủi tám tháng đã vươn lên thành một trong những tập đoàn công nghệ thông tin hàng đầu.
Nghe nói, tạo nên truyền kỳ là vị tổng giám đốc trẻ thậm chí còn chưa đến ba mươi. Anh ta có tài năng, có thủ đoạn, có đầu óc, làm người quyết đoán lại tàn nhẫn vô tình.
Nghe nói, anh ta đẹp trai, còn độc thân, nhưng lại không thích phụ nữ, hiện đang nghi ngờ có thể là người thuộc giới tính thứ ba...
Vô số lời đồn xoay quanh anh ta, chẳng qua là thật hay giả, lại mấy người biết?
...
Tập đoàn Trịnh An, phòng họp cán bộ cao cấp tầng mười ba.
Vứt tờ tạp chí xuống bàn, Trịnh Duy lạnh lùng quét mắt một lượt khắp phòng, nơi đi qua ai nấy đều áp lực cúi đầu, đến hít thở cũng khó khăn.
_Có ai tới nói cho tôi biết, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Rõ ràng giọng điệu nhàn nhạt, không nhẹ không nặng, lại hơn cả gió rét mùa đông, lạnh lẽo thấu xương. Mấy vị giám đốc bình thời thích hô to gọi nhỏ, nạt nộ cấp dưới, bây giờ cũng biến thành những con cừu ngoan ngoãn, không dám ho he một câu.
_Không ai trả lời sao? Làm thế nào phần mềm công ty chạy đến Thái Hòa, hơn nữa còn trước một ngày phát hành? Ừ?
Âm tiết cuối cùng hơi kéo dài, mang theo hương vị nguy hiểm. Áp suất căn phòng một mực giảm xuống, trên trán những vị cổ đông bắt đầu bịn rịn mồ hôi, nội tâm lại điên cuồng gào thét -- tổng tài tức giận không chọc nổi a...
Không biết qua bao lâu, anh mới ngừng gõ mặt bàn, đột nhiên mở miệng.
_Giám đốc Vương!
Bị điểm đến tên, giám đốc Vương giật bắn trực tiếp đứng dậy, bộ dáng kia muốn nhiều tức cười có nhiều tức cười, chẳng qua trong hoàn cảnh này không ai cười nổi.
_Một tuần, tìm ra nội gian trong công ty. Nếu không tìm được thì chuẩn bị đơn xin thôi việc cho tôi.
Vương Toàn âm thầm rơi lệ đầy mặt, anh ta có quyền từ chối không?
_Vâng, tổng giám đốc.
Đợi thân ảnh anh biến mất, những người còn lại mới dám thở ra một hơi. Quá khủng bố! Nếu tiếp tục thêm mấy lần chỉ sợ không sớm thì muộn, họ cũng tập thể mắc bệnh tim. T_T
...
Trở về văn phòng, đơn giản xử lý qua đống tài liệu trên bàn, Trịnh duy thả lỏng ngả người xuống ghế. Gần nhất liên tục xảy ra chuyện khiến anh có chút căng thẳng thần kinh. Đầu tiên là phòng kĩ thuật ra vấn đề, rồi đến hợp đồng bị đoạt, phần mềm bị đánh cắp... Cũng không phải dường nào khó giải quyết, dù sao nếu so với mớ bòng bong lúc anh mới tiếp quản công ty, đây căn bản là không đủ nhìn. Chẳng qua... hôm nay -- 13 tháng 6.
Đáy mắt âm trầm, anh rút ra điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi. Tứng vòng khói nhẹ nhàng hội tụ, tan rã, hòa lẫn trong không khí. Mãi cho đến gạt tàn chất đầy mẩu thuốc, điện thoại nội tuyến bỗng vang lên.
_Trịnh tổng, anh có cuộc gọi từ nước ngoài...
New york, tại phòng tổng thống khách sạn Kingworld, người đàn ông từ ghế đứng lên, ưu nhã kéo rèm cửa sổ, nhất thời ánh sáng ùa vào tràn ngập khắp phòng. Khuôn mặt anh tuấn góc cạnh, đôi mắt nâu sâu thẳm, mái tóc hơi xoăn còn ướt nước đầy quyến rũ, bên mép luôn treo nụ cười như có như không. Chợt anh ta mở miệng, thanh âm trầm thấp dễ nghe.
_Duy, nghe nói công ty cậu đang tuyển giám đốc phòng kế hoạch?
Nghe được tiếng “bạn tốt”, biểu tình trên mặt Trịnh Duy thoáng giãn ra một ít. Anh nới lỏng cà vạt rồi gác chân lên bàn, buông lời cợt nhả.
_Thế nào? Không lẽ tổng tài nổi danh tập đoàn Walls cũng thất nghiệp, muốn đầu nhập địa phương nhỏ bé này?
_Đang có ý này. - Thản nhiên thừa nhận, ngược lại làm Trịnh Duy sửng sốt.
_Không phải đâu? Walls thực sự bị đánh sập? - Anh còn nắm cổ phần trong đó đây, mặc dù chỉ có 3%.
_Sập cái đầu cậu ý! Cứ giữ cho tôi cái chức đấy, khi nào rảnh rỗi tôi sẽ giải thích sau.
Cúp điện thoại, khẽ vuốt gương mặt cô gái hiện trên màn hình, khóe môi anh khẽ cong lên.
_Đến lúc... nên để lời hứa thực hiện rồi.
Cùng lúc ấy, cách xa nửa vòng trái đất, tại phòng kế hoạch tầng 8, ai đó đang chuyên tâm làm việc chợt hắt hơi.
*****
Hơn một tháng sau.
Bước xuống từ khoang máy bay, cô gái ngẩng đầu ngắm nhìn đám mây lơ lửng trên bầu trời xanh, thật sâu hô hấp luồng không khí trong lành quen thuộc. Cố gắng bình phục đáy lòng xao động, bờ môi khe khẽ thì thầm -- rốt cuộc... đã trở về.
Hơn một tháng sau.
Bước xuống từ khoang máy bay, cô gái ngẩng đầu ngắm nhìn đám mây lơ lửng trên bầu trời xanh, thật sâu hô hấp luồng không khí trong lành quen thuộc. Cố gắng bình phục đáy lòng xao động, bờ môi khe khẽ thì thầm -- rốt cuộc... đã trở về.
_Tịnh Yên! Tịnh Yên!
Tiếng gọi phát ra từ người phụ nữ đeo kính khoảng gần ba mươi, mặc quần áo công sở, mái tóc búi cao tạo ấn tượng nghiêm túc mà thành thục. Ngay khi trông thấy Tịnh Yên, gương mặt vốn lãnh đạm cũng nở nụ cười.
_Hello, miss Lam! - Cùng với câu chào đó, cô tiến lên ôm chầm lấy Hải Lam.
Hai người đi cạnh nhau, một cao gầy xinh đẹp, một thấp lùn nhỏ bé, mãnh liệt đối lập mà dị thường hài hòa, từ đại sảnh ra cửa chính thu hút không ít người ghé mắt. Hải Lam không khỏi thở dài, đi với cô quả thật không muốn bị chú ý cũng khó khăn.
_Dạo này chị thế nào? - Trên xe taxi, Tịnh Yên quan tâm hỏi.
_Còn có thể thế nào, vẫn như vậy thôi.
_Chị còn chưa kiếm được anh nào à?
Nghe vậy, Hải Lam nhíu mày.
_Dĩ nhiên là -- không! - Hừ, cô mới không cần vội vã cho mình tìm phiền toái đây.
Cũng biết chị sẽ trả lời thế! Tịnh Yên lắc đầu, cố kiềm chế xúc động muốn trợn trắng mắt.
_Đừng nói với em là chị định làm một bà cô già đấy nhớ!
Aiz, chị Lam cái gì cũng tốt, chính là quá trì độn trong tình cảm, đã vậy còn cố chấp đòi mạng. Mỗi lần chỉ cần nhắc đến “người yêu” hay “lập gia đình” thì y như rằng lập tức biến thành con nhím xù lông.
_Có gì mà không thể? - Hải Lam không cho là đúng bĩu môi. - Nếu em thừa thời gian lo lắng cho chị không bằng tự lo việc của mình trước đi!
Thân thể cô thoáng cứng ngắc, chốc lát sau lại giãn ra.
_Em kết hôn rồi.
_Đừng quên em cũng li hôn rồi!
Tịnh Yên phút chốc thu hồi vẻ mặt đùa cợt, nhìn dòng người ngược xuôi ngoài cửa xe, ảm đạm cười.
_Cũng chẳng sao... cứ như hiện giờ cũng rất tốt.
Rõ ràng cảm nhận được tâm tình cô xuống thấp, Hải Lam do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
_Em... còn yêu người kia không?
Còn yêu không!?... Yêu thì sao, mà không yêu thì sao?
_Đã không còn quan trọng nữa.
Bởi tất cả đã qua. Nhắc lại thì có ý nghĩa gì?
Nhìn ra được tối tăm trong mắt cô, Hải Lam biết mình lỡ lời, vội vàng chuyển sang chuyện khác.
_Còn Jen thế nào?
Nghĩ đến Jen, Tịnh Yên bất giác lại bật cười.
_Quay lại với người tình của anh ấy rồi. Giờ thì họ cũng định che che giấu giấu nữa.
_Anh ta không sợ gia đình phản đối nữa à? - Cô bỗng có chút tò mò. Trong đầu không tự chủ hiện lên khuôn mặt đẹp như bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, đặc biệt là đôi mắt lam tựa bảo thạch, hấp dẫn mà huyền bí. Chẳng qua, ai có thể ngờ người như vậy lại là... Khụ, chạy đề.
_Vì John cũng bị dồn ép kết hôn, mà anh ấy thì lại không muốn mất người yêu, cho nên... - Tịnh Yên nhún vai.
_Hiểu rồi.
Hải Lam buồn cười gật đầu.
...
Sau khi tắm xong tẩy đi một thân mệt nhọc, Tịnh Yên theo thói quen quấn khăn tắm đi ra phòng khách, lại thấy Hải Lam ngồi cười một mình trên ghế sô pha. Tầm mắt đảo qua vô tuyến, khóe miệng cô không khỏi rút gân.
_Tính chị vẫn không đổi chút nào nhỉ.
Tom và Jerry? Chịu thua chị luôn, đến tuổi này rồi còn xem được thể loại phim này. Nhiều lúc cô thật hoài nghi -- rốt cuộc cô cùng chị Lam, ai trẻ con hơn ai?
Hải Lam ôm bụng cười quay sang, vừa thấy tình trạng cô hiện giờ lại vội quay đi.
_Em không lạnh à? Mau mặc đồ chỉnh tề vào đi!
_Em để quên quần áo trên ghế... - Dường như nhận ra điều gì, Tịnh Yên bỗng tiến lên ôm cổ cô.
_Làm sao? Không phải chúng ta từng tắm chung với nhau sao? Có gì mà chị phải ngại?
Bên má hơi đỏ lên, Hải Lam không nhịn được gắt giọng.
_Lúc đó khác, dù sao ở đây cũng không phải là nước ngoài, đừng có tùy tiện như thế...
_A a a, đáng yêu quá! Nếu em mà là đàn ông thì em đã thích chị rồi! - Ha ha, làm sao chị lại dễ thương vậy đây?
_Đừng nghịch nữa!
Hải Lam bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên người mình, nhất thời cả hai bỗng lăn lộn thành một đoàn. Chẳng mấy chốc gối ôm cùng sợi bông bay tứ tung.
“Á! Dừng tay!!”
“Không cần! Nhột quá... ha ha!”
“Ngừng lại, không được chạm vào chỗ đó!”
“...”
Tiếp tục đùa giỡn một hồi, mãi tới lúc Hải Lam giơ tay đầu hàng, Tịnh Yên mới chịu bỏ qua.
_Không xong, mới đùa một lúc mà người đã đầy mồ hôi rồi.
Vừa dứt lời, một “vật thể lạ” đã bay vèo về phía cô.
_Mặc áo vào!
_Ha ha...Chị có cần phải thẹn thùng thế không?
_Thôi đi đi đi đi! Hết cả phim hoạt hình của tôi rồi!
Một lát sau, tiếng chuông cửa chợt dồn dập vang lên. Tịnh Yên tranh thủ về phòng mặc quần áo, loáng thoáng lại nghe thấy tiếng quát tháo. Chờ khi cô quay lại phòng khách, thấy rõ mặt người tới, bỗng dưng cảm giác toàn bộ dòng máu trong người đang nghịch chuyển. Khiếp sợ, không thể tin, cùng với -- nhói đau!
“Tịnh Yên, giới thiệu với em, đây là bạn thân nhất của anh.”
Cô còn nhớ, ấn tượng đầu tiên của mình về Đình Phong -- trong ngoài không đồng nhất. Khác với Trịnh Duy ấm áp từ trong ra ngoài, mặc dù anh ta luôn cười, lại che giấu không được đáy mắt lạnh nhạt. Tưởng chừng dễ gần, kì thực xa cách, tưởng chừng đa tình, kì thực vô tình.
Vậy mà anh lại có lúc mất khống chế như bây giờ, bộ dạng nóng vội, quần áo nhăn nhúm, ngay cả cà vạt cũng xốc xếch vắt sang một bên... Còn đâu là cái vẻ hào phóng, nhã nhặn như mọi khi!?
“Đừng nhìn nữa, cậu ta có người để chờ rồi.”
Chẳng lẽ đó là chị Lam!? Ừ, đáng giá suy ngẫm.
Mặc dù tâm tư biến chuyển vô số lần, trên mặt cô vẫn duy trì vẻ bỉnh tĩnh. Dầu gì cũng xen lẫn trong giới thượng lưu mấy năm, ít nhiều cô còn học được cách khống chế cảm xúc.
_Chị Lam, ai vậy?
Ánh mắt Đình Phong đổi đổi, mang chút dò xét nhìn cô. Ngược lại Hải Lam không nhận thấy điều gì, vẫn theo phép lịch sự giới thiệu hai người với nhau.
_Ừm, đây là giám đốc phòng chị, Đình Phong. Còn đây là Tịnh Yên, bạn tôi...
Đột nhiên cô bật cười, trêu chọc dựa vào vai Hải Lam.
_Giờ em mới biết có giám đốc mà nhân viên nghỉ còn tự mình đến thăm nha!
_Khụ! - Đình Phong ho khan còn Hải Lam thì trừng mắt cảnh cáo cô. Chẳng qua trong lòng cũng dấy lên nghi hoặc, giám đốc anh ta lại ăn lộn thuốc sao? Bất kể thế nào, ngày nghỉ bị làm phiền, hơn nữa còn không giải thích được bị người chất vấn, là ai cũng sẽ không thoải mái.
_Giám đốc, tôi nghĩ anh hẳn là còn rất nhiều việc... - Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng.
Biết cô bắt đầu mất kiên nhẫn, Đình Phong cũng không tiện dây dưa thêm, dẫu sao những gì cần biết anh đã biết rồi.
_Được rồi, tạm biệt.
Trước lúc đi, anh thoáng lướt qua Tịnh Yên, biểu tình nhàn nhạt làm người ta đoán không ra.
_Tịnh Yên, em quen anh ta à? - Thấy cô thất thần nhìn hướng cửa chính, Hải Lam ngờ vực hỏi.
_Không, không quen!...- Cô có chút bối rối dời đi tầm mắt. - Ngược lại là chị, anh ta hình như có ý với chị nha!
_Nói nhảm! Đã thế không cho em ăn chè hoa cau nữa!
_A a a đừng! Chị Lam thân yêu, em biết lỗi rồi!
...
Đến khi cô quay người, khóe môi Tịnh Yên cũng hạ xuống. Năm ngón tay gắt gao siết chặt, thân thể như được bao trùm một tầng bóng ma.
*****
Một ngày... Hai ngày... Một tuần. Chẳng hề xuất hiện biến cố nào, tựa như chuyện ngày hôm đó chỉ là nốt nhạc dạo chợt thoáng qua, để rồi chìm vào quên lãng.
“Anh” không hề tới.
Cô không hiểu tâm tình của mình là gì, nhẹ nhõm, trút được gánh nặng, hay mất mát? Lỗ hổng trong lòng ngực vẫn trống rỗng, thậm chí càng ngày lại khoét càng sâu. Không, cô có quyền gì mà mất mát, quyền gì mà hối hận? Chính cô đã chọn, không phải sao? Con đường bọn họ -- vĩnh viễn không gặp lại nhau.
_Sườn, thịt thăn, trứng gà, hành lá... Còn gì nữa không? Ừ, em biết rồi.
Ngắt điện thoại, Tịnh Yên ghé vào hàng bán rau mua một ít cà chua. Lại đi dạo chợ thêm nửa tiếng, rốt cuộc thu tập đủ nguyên liệu cần thiết, cô mới hài lòng xách đồ chuẩn bị đi về. Đang bước trên lối đi hẹp, đột nhiên một bóng đen chắn trước mặt cô. Tịnh Yên nghiêng người nhường đường, bóng đen lại không chịu nhúc nhích.
_Xin lỗi, làm ơn cho tôi qua.
Bóng đen vẫn bất động, thật lâu sau mới khàn khàn mở miệng.
_Tịnh Yên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.