Nợ Tình: Trao Nhầm Tình Yêu+ Đoản Văn
Chương 33: Truyện ngắn
Chu Tử Nhuệ
04/01/2021
"Ba, ba ơi, hình như mẹ bệnh rồi, ba mua thuốc cho mẹ được không?"
"Ba biết rồi, để ba mang thuốc xuống cho mẹ. Còn con ra ngoài vườn chơi đi."
"Mẹ mấy ngày chưa ăn gì rồi, ba mang cho mẹ thứ gì đó để ăn đi."
"Ba biết rồi, để ba kêu người mang đồ ăn xuống."
Người đàn ông khoác trên mình bộ âu phục sang trọng, khuôn mặt lãnh đạm, lời nói phát ra từ miệng thì mang đầy vẻ lạnh nhạt, dường như hắn không muốn để tâm. Tất Quân đưa tay xoa đầu con trai, giọng nói tuy lãnh đạm nhưng cũng mang theo một vài phần yêu thương.
"Ba, hình như mẹ lạnh lắm, con có thể xuống đó chơi với mẹ không?"
Đứa trẻ hơi ngập ngừng, ngước đôi mắt long lanh nhìn cha mình, tay chỉ về phía nhà kho ở ngoài kia. Hôm trước, nó vào đó thăm mẹ, thấy người mẹ mình lạnh toát. Nó cứ nghĩ là mẹ bị cảm nên mới kêu ba mua thuốc cho mẹ.
Nghe thấy những lời này của con trai, sắc mặt của Tất Quân dường như không được tốt cho lắm, lời nói phát ra từ miệng hắn cũng nặng hơn trước mấy phần.
"Ba đã nói con không được phép tới gần cô ta, bộ con không để lời ba nói vào tai có phải không? Ba cho con biết, nếu lần sau còn như vậy, ba sẽ đưa cô ta đi chỗ khác, để cho con và cô ta không bao giờ gặp nhau nữa."
"Nhưng mà..."
Đứa trẻ định nói gì đó nhưng nhìn thấy khuôn mặt khó chịu, tức giận kia của ba mình thì đành nuốt những lời mình định nói xuống. Nó không muốn phải xa mẹ một chút nào, nhưng tại sao ba cứ ngăn cản không cho phép nó gặp mẹ? Không cho phép nó được ở bên cạnh mẹ?
"Con biết rồi!"
Đứa bé ngoan ngoãn vâng lời cha mình, xoay người ra vườn chơi. Khuôn mặt còn mang theo một chút buồn bã không nói lên lời.
\[....\]
"Hạ Nhược Vân, cô định không xem lời nói của tôi ra gì phải không ? Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cô không được đến gần thằng bé không phải sao?"
Tất Quân nhìn người phụ nữ đang nằm co do lại một góc trên sàn nhà lạnh lẽo, bẩn thỉu kia, tóc tai thì bù xù che kín cả khuôn mặt. Hai tay cô gái gầy gò ôm lấy cả người mình như đang sợ hãi cái gì đó. Cả người cô gái nằm co quắp ở một góc trên sàn nhà, nghe thấy tiếng gọi nhưng vẫn không hề có phản ứng.
Nơi này là nhà kho chứa đồ, là một nơi tối tăm, bẩn thỉu, đầy loại côn trùng như gián, nhện, ruồi muỗi cùng một số loại bọ nữa. Nơi này bụi bặm một cách đáng sợ. Sống ở đây chính là một cực hình.
Vậy mà người con gái kia phải sống trong này những nửa năm, nửa năm không được thấy ánh mặt trời. Người con gái đang rũ rượi kia trông thật đáng thương!
Thấy cô không hề phản ứng, Tất Quân lên tiếng, thanh âm mang theo sự tức giận. Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn người con gái kia.
"Hạ Nhược Vân, cô muốn giả vờ không nghe có phải không? Cô lại muốn bị đánh nữa hả?"
Đáp lại hắn vẫn chỉ là sự im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ. Tất Quân trầm mặc quan sát người con gái kia, xung quanh chỉ có tiếng vo ve của ruồi muỗi, bọ chét. Những loài côn trùng này cứ bay vo ve trước mặt hắn khiến hắn khó chịu thêm vài phần.
Tất Quân cho rằng người phụ nữ kia ngứa đòn rồi nên mới dám đối đầu với hắn như vậy. Gân xanh nổi đầy trên trán cùng với cánh tay của hắn, chứng tỏ hắn đang cực kì tức giận. Tất Quân bước lại gần người con gái, sợi dây thừng trong tay đã dơ lên lúc nào không hay biết.
Đến gần phía cô, hắn vung tay lên cao, định quất sợi dây thừng kia xuống người cô. Nhưng cô vẫn như vậy, hoàn toàn không có phản ứng.
Chẳng phải mỗi lần bị đánh, người phụ nữ này đều run rẩy cầu xin hắn hay sao? Tại sao hôm nay cô lại không hề có bất kì một phản ứng gì hết?
Bỗng nhiên, Tất Quân cảm thấy hoảng sợ. Sợi dây thừng trên tay hắn rơi xuống đất, Tất Quân vội vàng tiến đến ôm người con gái ấy lên. Hắn đưa tay vén từng lọn tóc cô lên cho gọn gàng.
Nhưng, sắc mặt của Hạ Nhược Vân trắng bệch, trông cực kỳ là khó coi. Hắn ôm lấy thân thể của cô, thân thể lạnh ngắt cứ như một cái xác chết vậy, trên trán của cô, một dòng máu chảy ra đã đông lại nhưng vẫn còn trên gương mặt trắng bệch kia của cô.
Đưa tay lên mũi, không hề có hơi thở. Lúc này, Tất Quân hoảng sợ, liên tục vỗ vào má cô.
"Hạ Nhược Vân, cô tỉnh lại ngay cho tôi."
"Tôi vẫn chưa hành hạ cô đủ, thế nên tôi không cho phép cô chết!"
Đột nhiên, hắn gào lên, giọng hắn mang đầy sự sợ hãi, không còn lạnh lùng cao ngạo như trước kia nữa.
"Người đâu, gọi cấp cứu, mau chóng gọi cấp cứu. Nhanh lên!"
\#còn
"Ba biết rồi, để ba mang thuốc xuống cho mẹ. Còn con ra ngoài vườn chơi đi."
"Mẹ mấy ngày chưa ăn gì rồi, ba mang cho mẹ thứ gì đó để ăn đi."
"Ba biết rồi, để ba kêu người mang đồ ăn xuống."
Người đàn ông khoác trên mình bộ âu phục sang trọng, khuôn mặt lãnh đạm, lời nói phát ra từ miệng thì mang đầy vẻ lạnh nhạt, dường như hắn không muốn để tâm. Tất Quân đưa tay xoa đầu con trai, giọng nói tuy lãnh đạm nhưng cũng mang theo một vài phần yêu thương.
"Ba, hình như mẹ lạnh lắm, con có thể xuống đó chơi với mẹ không?"
Đứa trẻ hơi ngập ngừng, ngước đôi mắt long lanh nhìn cha mình, tay chỉ về phía nhà kho ở ngoài kia. Hôm trước, nó vào đó thăm mẹ, thấy người mẹ mình lạnh toát. Nó cứ nghĩ là mẹ bị cảm nên mới kêu ba mua thuốc cho mẹ.
Nghe thấy những lời này của con trai, sắc mặt của Tất Quân dường như không được tốt cho lắm, lời nói phát ra từ miệng hắn cũng nặng hơn trước mấy phần.
"Ba đã nói con không được phép tới gần cô ta, bộ con không để lời ba nói vào tai có phải không? Ba cho con biết, nếu lần sau còn như vậy, ba sẽ đưa cô ta đi chỗ khác, để cho con và cô ta không bao giờ gặp nhau nữa."
"Nhưng mà..."
Đứa trẻ định nói gì đó nhưng nhìn thấy khuôn mặt khó chịu, tức giận kia của ba mình thì đành nuốt những lời mình định nói xuống. Nó không muốn phải xa mẹ một chút nào, nhưng tại sao ba cứ ngăn cản không cho phép nó gặp mẹ? Không cho phép nó được ở bên cạnh mẹ?
"Con biết rồi!"
Đứa bé ngoan ngoãn vâng lời cha mình, xoay người ra vườn chơi. Khuôn mặt còn mang theo một chút buồn bã không nói lên lời.
\[....\]
"Hạ Nhược Vân, cô định không xem lời nói của tôi ra gì phải không ? Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cô không được đến gần thằng bé không phải sao?"
Tất Quân nhìn người phụ nữ đang nằm co do lại một góc trên sàn nhà lạnh lẽo, bẩn thỉu kia, tóc tai thì bù xù che kín cả khuôn mặt. Hai tay cô gái gầy gò ôm lấy cả người mình như đang sợ hãi cái gì đó. Cả người cô gái nằm co quắp ở một góc trên sàn nhà, nghe thấy tiếng gọi nhưng vẫn không hề có phản ứng.
Nơi này là nhà kho chứa đồ, là một nơi tối tăm, bẩn thỉu, đầy loại côn trùng như gián, nhện, ruồi muỗi cùng một số loại bọ nữa. Nơi này bụi bặm một cách đáng sợ. Sống ở đây chính là một cực hình.
Vậy mà người con gái kia phải sống trong này những nửa năm, nửa năm không được thấy ánh mặt trời. Người con gái đang rũ rượi kia trông thật đáng thương!
Thấy cô không hề phản ứng, Tất Quân lên tiếng, thanh âm mang theo sự tức giận. Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn người con gái kia.
"Hạ Nhược Vân, cô muốn giả vờ không nghe có phải không? Cô lại muốn bị đánh nữa hả?"
Đáp lại hắn vẫn chỉ là sự im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ. Tất Quân trầm mặc quan sát người con gái kia, xung quanh chỉ có tiếng vo ve của ruồi muỗi, bọ chét. Những loài côn trùng này cứ bay vo ve trước mặt hắn khiến hắn khó chịu thêm vài phần.
Tất Quân cho rằng người phụ nữ kia ngứa đòn rồi nên mới dám đối đầu với hắn như vậy. Gân xanh nổi đầy trên trán cùng với cánh tay của hắn, chứng tỏ hắn đang cực kì tức giận. Tất Quân bước lại gần người con gái, sợi dây thừng trong tay đã dơ lên lúc nào không hay biết.
Đến gần phía cô, hắn vung tay lên cao, định quất sợi dây thừng kia xuống người cô. Nhưng cô vẫn như vậy, hoàn toàn không có phản ứng.
Chẳng phải mỗi lần bị đánh, người phụ nữ này đều run rẩy cầu xin hắn hay sao? Tại sao hôm nay cô lại không hề có bất kì một phản ứng gì hết?
Bỗng nhiên, Tất Quân cảm thấy hoảng sợ. Sợi dây thừng trên tay hắn rơi xuống đất, Tất Quân vội vàng tiến đến ôm người con gái ấy lên. Hắn đưa tay vén từng lọn tóc cô lên cho gọn gàng.
Nhưng, sắc mặt của Hạ Nhược Vân trắng bệch, trông cực kỳ là khó coi. Hắn ôm lấy thân thể của cô, thân thể lạnh ngắt cứ như một cái xác chết vậy, trên trán của cô, một dòng máu chảy ra đã đông lại nhưng vẫn còn trên gương mặt trắng bệch kia của cô.
Đưa tay lên mũi, không hề có hơi thở. Lúc này, Tất Quân hoảng sợ, liên tục vỗ vào má cô.
"Hạ Nhược Vân, cô tỉnh lại ngay cho tôi."
"Tôi vẫn chưa hành hạ cô đủ, thế nên tôi không cho phép cô chết!"
Đột nhiên, hắn gào lên, giọng hắn mang đầy sự sợ hãi, không còn lạnh lùng cao ngạo như trước kia nữa.
"Người đâu, gọi cấp cứu, mau chóng gọi cấp cứu. Nhanh lên!"
\#còn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.