Nợ Tình: Trao Nhầm Tình Yêu+ Đoản Văn
Chương 44: Truyện ngắn
Chu Tử Nhuệ
04/01/2021
"Cô là ai?"
"Em là vợ của anh!"
"Nói láo, ngay cả vợ của mình tôi lại không nhận ra hay sao? Nói mau, cô là ai?"
Trong căn phòng được trang trí cực kì lộng lẫy, xa hoa kia, những ánh nến mập mờ được trang trí khắp căn phòng, hoa tươi được rải khắp mọi nơi, mùi hương thoang thoảng của hoa trải khắp căn phòng. Nơi này, chính là phòng tân hôn của đại thiếu gia nhà họ Cố giàu nhất thành phố kia.
Trong căn phòng, người đàn ông đang khoác trên mình một bộ âu phục sang trọng kia, đôi mắt đỏ ngầu, hằn lên những tia máu, gân xanh đã nổi trên cả trán và cánh tay của hắn. Người đàn ông này dường như đang rất tức giận.
Cánh tay của hắn siết chặt lấy chiếc cổ trắng nõn kia của người con gái đang mặc trên người một bộ váy cưới tinh xảo, được may cực kỳ tinh tế kia. Khuôn mặt của Trình Tiêu đã nhăn nhó lại vì đau đớn, cô liên tục ho khụ khụ, hiện giờ cô đang rất khó thở.
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô chính là con người quyền lực nhất thành phố này, Cố Hà Thiên, người chồng mới cưới của Trình Tiêu. Cố Hà Thiên ghé sát gương mặt của cô, giọng nói phát ra từ miệng mang theo vẻ cực kỳ giận dữ.
"Nói mau, cô là ai? Cô không phải là Trình Văn. Nói mau, Trình Văn đang ở đâu?"
Trình Tiêu liên tục ho khụ khụ, cô cố gắng dùng cánh tay của mình đẩy cánh tay đang siết chặt cổ mình của Cố Hà Thiên kia ra. Nhưng sức của một người con gái yếu đuối như cô làm sao có thể đọ lại với sức lực của Cố Hà Thiên chứ
Cố Hà Thiên nhìn thấy người con gái trong tay mình không trả lời, lực trong tay hắn lại càng mạnh hơn khiến cho Trình Tiêu càng thêm đau đớn.
"Nói mau!"
Trình Tiêu nước mắt liên tục dàn dụa ra khiến cho gương mặt của cô ướt đẫm, làm nhoè đi lớp trang điểm trên gương mặt cô. Cô cố gắng lấy hơi, khó khăn thốt ra từng chữ, thân thể của cô liên tục run lẩy bẩy.
"Em nói... Em nói.. Nhưng xin anh.. Buông tay ra.. Trước đã...."
Cố Hà Thiên đẩy mạnh người của cô ra, khiến cả người cô ngã vật vã xuống chiếc giường đã được rải đầy hoa cưới kia. Trình Tiêu dùng hết sức lực, cô chống hai tay lên giường đẩy người mình ngồi dậy.
Cô nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, Cố Hà Thiên, là người đàn ông mà cô yêu nhất, nhưng mà người này mãi mãi không thuộc về Trình Tiêu cô.
"Em tên Trình Tiêu, là em gái của chị Trình Văn!"
Thật ra, người gả cho Cố Hà Thiên hôm nay là Trình Văn chứ không phải Trình Tiêu cô. Nhưng trớ trêu thay, trước ngày kết hôn, chị cô bỏ trốn cùng người mình yêu. Trình Văn ở bên cạnh của Cố Hà Thiên cùng chỉ vì tiền mà thôi!
Sợ Cố Hà Thiên nổi giận, cha mẹ của cô, đành phải đem cô ra thay thế cho chị mình. Bọn họ vốn không hề yêu thương cô, chỉ coi cô như một công cụ để đạt được mục đích của mình mà thôi. Hơn nữa, bọn họ sợ Trình Văn gặp nguy, còn chuẩn bị trước kế hoạch để đổ mọi tội lỗi lên đầu Trình Tiêu cô.
Được gả cho Cố Hà Thiên, người đàn ông mà cô yêu nhất, đáng nhẽ Trình Tiêu phải cảm thấy vui mừng chứ, tại sao điều cô cảm nhận được chỉ là sự đau đớn, khó chịu. Bởi vì, người Cố Hà Thiên yêu không phải cô, mà là chị gái cô, Trình Văn. Nay người mình yêu bỏ đi trước ngày cưới, làm sao mà không tức giận được.
Trình Tiêu kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Cố Hà Thiên nghe.
Chát!
Một âm thanh ròn rã vang lên. Trên khuôn mặt của Trình Tiêu in đậm một vệt đỏ ửng. Trình Tiêu cảm thấy một bên má của mình đau rát cực kì. Cố Hà Thiên đánh cô một cái, còn ghì chặt hai vai cô, khuôn mặt tức giận, hắn rống to thẳng vào mặt cô.
"Trình Tiêu, không ngờ cô lại dám nói dối tôi. Trình Văn yêu tôi như vậy, sẽ không rời bỏ tôi đâu. Là cô, chắc chắn là cô ép cô ấy rời khỏi tôi có phải không? Cô thèm tiền của tôi như vậy, mới ép Trình Văn rời khỏi tôi đứng không?"
Đối mặt với sự giận dữ của Cố Hà Thiên, Trình Tiêu cũng chỉ biết liên tục lắc đầu, nước mắt cứ dàn ra trên gương mặt. Khoé miệng cô khẽ mấp máy, liên tục giải thích.
"Em không có! Em không làm vậy, là chị ấy tự bỏ đi!"
Nhưng Cố Hà Thiên đâu có tin đâu. Lúc này, cơn giận đã lấn át toàn bộ lý trí của hắn. Cố Hà Thiên đẩy mạnh cả người của Trình Tiêu ngã xuống giường, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn cô.
"Chẳng phải cô muốn trèo lên giường của tôi sao? Được thôi, tôi sẽ cho cô toại nguyện."
Cố Hà Thiên xoay lưng, hắn lên tiếng như muốn gọi ai đó.
"Người đâu? Mau vào đây?"
Sau khi nhận được lệnh, mấy người đàn ông ngay lập tức bước vào phòng, xếp thành hàng ngang cúi chào hắn.
"Dạ, ông chủ gọi chúng tôi có việc gì ạ?"
Một trong số những người đó lên tiếng hỏi Cố Hà Thiên.
Giọng nói của Cố Hà Thiên lạnh nhạt nhìn đám người kia.
"Tối nay, tôi tặng cô ta cho mấy người đấy!"
\#còn
"Em là vợ của anh!"
"Nói láo, ngay cả vợ của mình tôi lại không nhận ra hay sao? Nói mau, cô là ai?"
Trong căn phòng được trang trí cực kì lộng lẫy, xa hoa kia, những ánh nến mập mờ được trang trí khắp căn phòng, hoa tươi được rải khắp mọi nơi, mùi hương thoang thoảng của hoa trải khắp căn phòng. Nơi này, chính là phòng tân hôn của đại thiếu gia nhà họ Cố giàu nhất thành phố kia.
Trong căn phòng, người đàn ông đang khoác trên mình một bộ âu phục sang trọng kia, đôi mắt đỏ ngầu, hằn lên những tia máu, gân xanh đã nổi trên cả trán và cánh tay của hắn. Người đàn ông này dường như đang rất tức giận.
Cánh tay của hắn siết chặt lấy chiếc cổ trắng nõn kia của người con gái đang mặc trên người một bộ váy cưới tinh xảo, được may cực kỳ tinh tế kia. Khuôn mặt của Trình Tiêu đã nhăn nhó lại vì đau đớn, cô liên tục ho khụ khụ, hiện giờ cô đang rất khó thở.
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô chính là con người quyền lực nhất thành phố này, Cố Hà Thiên, người chồng mới cưới của Trình Tiêu. Cố Hà Thiên ghé sát gương mặt của cô, giọng nói phát ra từ miệng mang theo vẻ cực kỳ giận dữ.
"Nói mau, cô là ai? Cô không phải là Trình Văn. Nói mau, Trình Văn đang ở đâu?"
Trình Tiêu liên tục ho khụ khụ, cô cố gắng dùng cánh tay của mình đẩy cánh tay đang siết chặt cổ mình của Cố Hà Thiên kia ra. Nhưng sức của một người con gái yếu đuối như cô làm sao có thể đọ lại với sức lực của Cố Hà Thiên chứ
Cố Hà Thiên nhìn thấy người con gái trong tay mình không trả lời, lực trong tay hắn lại càng mạnh hơn khiến cho Trình Tiêu càng thêm đau đớn.
"Nói mau!"
Trình Tiêu nước mắt liên tục dàn dụa ra khiến cho gương mặt của cô ướt đẫm, làm nhoè đi lớp trang điểm trên gương mặt cô. Cô cố gắng lấy hơi, khó khăn thốt ra từng chữ, thân thể của cô liên tục run lẩy bẩy.
"Em nói... Em nói.. Nhưng xin anh.. Buông tay ra.. Trước đã...."
Cố Hà Thiên đẩy mạnh người của cô ra, khiến cả người cô ngã vật vã xuống chiếc giường đã được rải đầy hoa cưới kia. Trình Tiêu dùng hết sức lực, cô chống hai tay lên giường đẩy người mình ngồi dậy.
Cô nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, Cố Hà Thiên, là người đàn ông mà cô yêu nhất, nhưng mà người này mãi mãi không thuộc về Trình Tiêu cô.
"Em tên Trình Tiêu, là em gái của chị Trình Văn!"
Thật ra, người gả cho Cố Hà Thiên hôm nay là Trình Văn chứ không phải Trình Tiêu cô. Nhưng trớ trêu thay, trước ngày kết hôn, chị cô bỏ trốn cùng người mình yêu. Trình Văn ở bên cạnh của Cố Hà Thiên cùng chỉ vì tiền mà thôi!
Sợ Cố Hà Thiên nổi giận, cha mẹ của cô, đành phải đem cô ra thay thế cho chị mình. Bọn họ vốn không hề yêu thương cô, chỉ coi cô như một công cụ để đạt được mục đích của mình mà thôi. Hơn nữa, bọn họ sợ Trình Văn gặp nguy, còn chuẩn bị trước kế hoạch để đổ mọi tội lỗi lên đầu Trình Tiêu cô.
Được gả cho Cố Hà Thiên, người đàn ông mà cô yêu nhất, đáng nhẽ Trình Tiêu phải cảm thấy vui mừng chứ, tại sao điều cô cảm nhận được chỉ là sự đau đớn, khó chịu. Bởi vì, người Cố Hà Thiên yêu không phải cô, mà là chị gái cô, Trình Văn. Nay người mình yêu bỏ đi trước ngày cưới, làm sao mà không tức giận được.
Trình Tiêu kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Cố Hà Thiên nghe.
Chát!
Một âm thanh ròn rã vang lên. Trên khuôn mặt của Trình Tiêu in đậm một vệt đỏ ửng. Trình Tiêu cảm thấy một bên má của mình đau rát cực kì. Cố Hà Thiên đánh cô một cái, còn ghì chặt hai vai cô, khuôn mặt tức giận, hắn rống to thẳng vào mặt cô.
"Trình Tiêu, không ngờ cô lại dám nói dối tôi. Trình Văn yêu tôi như vậy, sẽ không rời bỏ tôi đâu. Là cô, chắc chắn là cô ép cô ấy rời khỏi tôi có phải không? Cô thèm tiền của tôi như vậy, mới ép Trình Văn rời khỏi tôi đứng không?"
Đối mặt với sự giận dữ của Cố Hà Thiên, Trình Tiêu cũng chỉ biết liên tục lắc đầu, nước mắt cứ dàn ra trên gương mặt. Khoé miệng cô khẽ mấp máy, liên tục giải thích.
"Em không có! Em không làm vậy, là chị ấy tự bỏ đi!"
Nhưng Cố Hà Thiên đâu có tin đâu. Lúc này, cơn giận đã lấn át toàn bộ lý trí của hắn. Cố Hà Thiên đẩy mạnh cả người của Trình Tiêu ngã xuống giường, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn cô.
"Chẳng phải cô muốn trèo lên giường của tôi sao? Được thôi, tôi sẽ cho cô toại nguyện."
Cố Hà Thiên xoay lưng, hắn lên tiếng như muốn gọi ai đó.
"Người đâu? Mau vào đây?"
Sau khi nhận được lệnh, mấy người đàn ông ngay lập tức bước vào phòng, xếp thành hàng ngang cúi chào hắn.
"Dạ, ông chủ gọi chúng tôi có việc gì ạ?"
Một trong số những người đó lên tiếng hỏi Cố Hà Thiên.
Giọng nói của Cố Hà Thiên lạnh nhạt nhìn đám người kia.
"Tối nay, tôi tặng cô ta cho mấy người đấy!"
\#còn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.