Chương 1
Vạn Ngữ
20/07/2016
Cuồng phong nổi dậy, điện thiểm lôi minh, mưa lớn như thác đổ quét qua
cây cỏ trên mặt đất rửa sạch dấu chân tán loạn trên mặt đất.
“Tướng quân, tướng quân, truy binh lại tới.” Tên lính quèn khắp mình rải rác vết thương, chân thấp chân cao sải bước đi đến, vẻ mặt hoảng loạn.
“Ngươi đi trước đi, không nghĩ tới Quân Bất Phàm ta lại rơi vào kết cục thế này.” Nam tử bị thương tựa vào thân cây lớn, buông thỏng cả người mệt mỏi thở hổn hển.
Máu loang lổ trên khôi giáp màu bạc không thể che hết tuyệt thế phong hoa của hắn, trên mặt đầy vết thương lớn nhỏ do đao cắt, mái tóc dài đen tuyền lộn xộn xõa trên vai đầu, con ngươi khép hờ, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Liên tục ba ngày ba đêm chưa hề chợp mắt, truy binh vài lần đang ở trước mắt, hắn đang tìm cơ hội để thoát khỏi, mắt thấy binh lính theo hắn từng người từng người chết đi, hắn gần như muốn bỏ cuộc.
“Tướng quân, ngài cứ đi trước, để tôi ở sau yểm trợ.” Lính quèn đẩy hắn, không chút do dự giành ở phía sau.
“Ngươi đi đi, bọn họ muốn chính là ta, chuyện đã tới nước này trốn cũng không có còn ý nghĩa.” Rút ra cây đao khỏi thắt lưng chém lên thân cây phía sau, hắn muốn chiến đấu đến cùng.
Hắn không phải kẻ ngốc, truy binh đuổi theo một đoạn đường thì dừng lại, chờ hắn bắt đầu chạy sau đó đuổi theo đến, như thợ săn ranh mãnh còn hắn lại chính là con mồi trong tầm mắt thợ săn.
“Đi. . . . . .”
“Không được nói, nói tiếp bổn tướng quân một đao chém chết ngươi, sau đó dùng thanh kiếm này tự tử.” Đẩy tên lính quèn, Quân Bất Phàm mở to đôi mắt đầy tia máu.
Lúc đó rõ ràng hắn chiếm ưu thế không hiểu tại sao chỉ qua một đêm lại thay đổi, trừ trong quân có nội gian ra không có lý do khác, chẳng qua nội gian rốt cuộc là ai, hắn hoàn toàn không biết.
“Tướng quân, ngài phải bảo trọng.” Lính quèn cắn răng, đi được ba bước thì quay đầu lại.
Lính quèn mới đi đại đội nhân mã liền vọt đến vây vòng quanh hắn, vòng vây càng lúc càng nhỏ, người cầm đầu cưỡi ngựa đến từ trên cao nhìn xuống.
“Là ngươi. . . . . .” Rống giận một tiếng, hắn thấy rõ người người đến.
“Là ta, Quân Bất Phàm đã lâu không gặp.” Mũ rơm che chỉ thấy được nửa gương mặt, ngoài ra nhìn thấy rõ trên môi y có nốt ruồi đen.
“Ha ha, không nghĩ đến là ngươi, sớm biết ta sẽ không chọn một con chó làm bạn.” Nhổ mạnh một bãi nước miếng về phía y, Quân Bất Phàm lớn giọng cười to.
“Quân Bất Phàm, biết điều buông tay chịu trói, ta sẽ cho xác ngươi toàn vẹn.”
“Nằm mơ!” Một đao bổ về phía tên kia, thế đao hung bạo vọt đến chém đứt một chân ngựa.
“Người đâu, còn không mau bắt hắn.” Người đến mải lo giễu cợt không kịp đề phòng bị té lăn trên đất, hoảng loạn gầm thét.
“Ngừng lại hoặc chết!”
Đám người đó lập tức cầm đao xông lại, mái tóc dài đen tuyền bị mưa xối ướt dính chặt lên khôi giáp như Tu La đi ra từ địa ngục, sát khí bức người.
Thời gian bằng một cái nháy mắt chém ngã đám người, mang đại đao dính máu từng bước từng bước đi về phía trước, máu đỏ tươi dọc theo thân đao nhỏ giọt xuống mặt đất.
“Rút lui, mau rút lui.” Người đến hoảng sợ chạy ra ngoài, sau đó mọi người bên cạnh cũng lập tức tán loạn như động vật trong rừng, thoáng cái tất cả chạy mất bóng.
Quân Bất Phàm đứng tại chỗ không có đuổi theo, cho đến tất cả mọi người chạy hết hắn mới quỳ xuống, mở miệng phun một ngụm máu tươi.
“Trời cao bất công, giết không được kẻ phản đồ!” Lúc này hắn đã chịu không nổi.
Dùng phối đao chống tấm thân nặng nề từng bước từng bước đi về phía trước, không biết đi bao lâu bỗng nhiên trước mắt tối sầm, bất tỉnh mê man.
P.S:Bộ này mật độ H dày đặc *cảnh báo* những bạn yếu tim & ko thích thể loại BL nhá!
“Tướng quân, tướng quân, truy binh lại tới.” Tên lính quèn khắp mình rải rác vết thương, chân thấp chân cao sải bước đi đến, vẻ mặt hoảng loạn.
“Ngươi đi trước đi, không nghĩ tới Quân Bất Phàm ta lại rơi vào kết cục thế này.” Nam tử bị thương tựa vào thân cây lớn, buông thỏng cả người mệt mỏi thở hổn hển.
Máu loang lổ trên khôi giáp màu bạc không thể che hết tuyệt thế phong hoa của hắn, trên mặt đầy vết thương lớn nhỏ do đao cắt, mái tóc dài đen tuyền lộn xộn xõa trên vai đầu, con ngươi khép hờ, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Liên tục ba ngày ba đêm chưa hề chợp mắt, truy binh vài lần đang ở trước mắt, hắn đang tìm cơ hội để thoát khỏi, mắt thấy binh lính theo hắn từng người từng người chết đi, hắn gần như muốn bỏ cuộc.
“Tướng quân, ngài cứ đi trước, để tôi ở sau yểm trợ.” Lính quèn đẩy hắn, không chút do dự giành ở phía sau.
“Ngươi đi đi, bọn họ muốn chính là ta, chuyện đã tới nước này trốn cũng không có còn ý nghĩa.” Rút ra cây đao khỏi thắt lưng chém lên thân cây phía sau, hắn muốn chiến đấu đến cùng.
Hắn không phải kẻ ngốc, truy binh đuổi theo một đoạn đường thì dừng lại, chờ hắn bắt đầu chạy sau đó đuổi theo đến, như thợ săn ranh mãnh còn hắn lại chính là con mồi trong tầm mắt thợ săn.
“Đi. . . . . .”
“Không được nói, nói tiếp bổn tướng quân một đao chém chết ngươi, sau đó dùng thanh kiếm này tự tử.” Đẩy tên lính quèn, Quân Bất Phàm mở to đôi mắt đầy tia máu.
Lúc đó rõ ràng hắn chiếm ưu thế không hiểu tại sao chỉ qua một đêm lại thay đổi, trừ trong quân có nội gian ra không có lý do khác, chẳng qua nội gian rốt cuộc là ai, hắn hoàn toàn không biết.
“Tướng quân, ngài phải bảo trọng.” Lính quèn cắn răng, đi được ba bước thì quay đầu lại.
Lính quèn mới đi đại đội nhân mã liền vọt đến vây vòng quanh hắn, vòng vây càng lúc càng nhỏ, người cầm đầu cưỡi ngựa đến từ trên cao nhìn xuống.
“Là ngươi. . . . . .” Rống giận một tiếng, hắn thấy rõ người người đến.
“Là ta, Quân Bất Phàm đã lâu không gặp.” Mũ rơm che chỉ thấy được nửa gương mặt, ngoài ra nhìn thấy rõ trên môi y có nốt ruồi đen.
“Ha ha, không nghĩ đến là ngươi, sớm biết ta sẽ không chọn một con chó làm bạn.” Nhổ mạnh một bãi nước miếng về phía y, Quân Bất Phàm lớn giọng cười to.
“Quân Bất Phàm, biết điều buông tay chịu trói, ta sẽ cho xác ngươi toàn vẹn.”
“Nằm mơ!” Một đao bổ về phía tên kia, thế đao hung bạo vọt đến chém đứt một chân ngựa.
“Người đâu, còn không mau bắt hắn.” Người đến mải lo giễu cợt không kịp đề phòng bị té lăn trên đất, hoảng loạn gầm thét.
“Ngừng lại hoặc chết!”
Đám người đó lập tức cầm đao xông lại, mái tóc dài đen tuyền bị mưa xối ướt dính chặt lên khôi giáp như Tu La đi ra từ địa ngục, sát khí bức người.
Thời gian bằng một cái nháy mắt chém ngã đám người, mang đại đao dính máu từng bước từng bước đi về phía trước, máu đỏ tươi dọc theo thân đao nhỏ giọt xuống mặt đất.
“Rút lui, mau rút lui.” Người đến hoảng sợ chạy ra ngoài, sau đó mọi người bên cạnh cũng lập tức tán loạn như động vật trong rừng, thoáng cái tất cả chạy mất bóng.
Quân Bất Phàm đứng tại chỗ không có đuổi theo, cho đến tất cả mọi người chạy hết hắn mới quỳ xuống, mở miệng phun một ngụm máu tươi.
“Trời cao bất công, giết không được kẻ phản đồ!” Lúc này hắn đã chịu không nổi.
Dùng phối đao chống tấm thân nặng nề từng bước từng bước đi về phía trước, không biết đi bao lâu bỗng nhiên trước mắt tối sầm, bất tỉnh mê man.
P.S:Bộ này mật độ H dày đặc *cảnh báo* những bạn yếu tim & ko thích thể loại BL nhá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.